Tôi đã chuẩn bị những gì cần thiết mang theo và một tinh thần sắt thép để không bị sợ hãi khi gặp lại Thỏ, không, chính xác phải gọi là hồn ma Thỏ. 11h15, khi cả nhà ngủ hết, tôi rón rén mở cửa sổ, nhảy ra ngoài ban công, bám vào tường hàng xóm rồi mon men theo đó đi ra cổng. Màn trốn khỏi nhà xem như thành công rực rỡ. Tôi lại tiếp tục chạy một mạch thẳng đến cổng trường. Tôi mon men theo hàng rào tìm đến cái lỗ chó mà tôi hay chui ra ngoài trốn học. Một cách dễ dàng, tôi đã vào được bên trong trường. Đêm nay là 1 đêm trăng tròn, ánh sáng của trăng rọi vào từng hàng lang, từng lớp học. Gió thổi nhè nhẹ như vuốt ve tôi, khiến tôi phần nào bớt lo lắng hơn. Đi dọc dãy hàng lang, tôi rút điện thoại ra, gọi vào số Thỏ.
“Chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi... Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi...”. Đúng là nhạc chuông của Thỏ rồi, nhưng mà... cô ấy ở đâu.
- Hahahahahahahah - một giọng cười ghê rợn nhưng cũng có chút quen thuộc phát ra từ sau lưng tôi. Tôi giật mình quay lại. Đó là... Hùng. Cậu ta đang... cầm điện thoại của Thỏ ở trên tay!
- Ngạc nhiên lắm hả? Đúng, tao đây! Tao là Hùng đây!
- Mày... chưa chết hả? Sao mày lại...
- Tao làm sao mà chết được khi chưa trả thù cho con Trinh Anh!
- Mày... Tao... Nhưng mà... trả thù gì cơ?
- Mày còn giả ngây nữa hả? Tao biết mày đã giết con Trinh Anh. Tao tính cho mày một đâm xuyên tim từ phía sau lưng nhân lúc mày chưa biết nhưng không ngờ mày lại dám gọi điện vào số này. – Nó quăng điện thoại Thỏ ra một bên, dần dần tiến lại tôi với một con dao ở trên tay.
- Vậy là... tin nhắn... cuốn vở...
- Đúng vậy!! Do tao làm hết!!! Tao phải khiến mày đau khổ tột cùng rồi mới ra tay giết mày, đó mới là cách trả thù thỏa đáng cho Trinh Anh yêu dấu của tao!
- Nhưng tao... không hề giết Thỏ, sao mày lại nghĩ vậy?
- Không cần nói nữa, tao biết tỏng hết rồi. Con Thỏ có bầu với mày, sau đó mày không đồng ý giữ lại nhưng nó nhất quyết không chịu phá nên mày mới thắt cổ nó lên cửa lớp, rồi ung dung bỏ về đúng không?
- Không, tao không...
- Đừng chối nữa, trước khi chết 1 ngày, nó đã nói với tao rằng nó có bầu với mày, nhưng mày không đồng ý cho nó giữ. – Hắn ngắt lời tôi.
- Đúng là vậy nhưng...
- Còn nữa! Tao đã qua nhà ba má nó và cũng biết được rằng nó đã liều dẫn mày về nhà xin phép ba má nó cho giữ lại đứa con của mày. Nhưng tất cả đều vô dụng trước cái tên sát nhân như mày.
Hắn như đang vừa khóc vừa nói:
- Trinh Anh ơi, sau khi Hùng giết tên này trả thù, Hùng sẽ đến bên Trinh Anh...
- Tao không có giết nó!!! – Tôi đứng thẳng dậy, tay nắm hờ sẵn con dao tôi chuẩn bị sẵn trong balô – mày mới là người giết con Thỏ đúng không? Cảnh sát đang nghi vấn mày, mày thì trốn khắp nơi, còn giả chết này nọ nữa!
Hắn ta không nhìn tôi nữa, ngửa mặt lên trời cười thật to rồi khựng lại, gườm tôi một cái.
- Tao không giả chết thì làm sao hiểu rõ mọi chuyện? Làm sao biết rõ Trinh Anh đã chết như thế nào? Làm sao mà có thể làm mày ăn không ngon ngủ không yên? Thậm chí tao đã trét máu lên người mày lúc mày ngủ chỉ để mày hối hận. Nhưng không!!! Mày không hề biết hối hận là gì!!! Nếu mày ra đầu thú thì thôi, tao cũng tha mạng sống cho mày nhưng giờ quá trễ rồi!
Hắn bước lại gần tôi, tôi cũng biết hắn định làm gì. Tôi định rút con dao ra cho hắn một phát nhưng... tay tôi cứng đờ lại. Tôi không thể làm gì cả... Thôi xong rồi, đời tôi đến đây là hết. Bỗng nhiên, người hắn cứng đờ lại không thể nhúc nhích gì cả. Hắn cứ đờ ra thế giống như ai đó giữ hắn lại. Không hiểu sao mắt tôi mờ dần đi. Trước khi mắt nhắm hẳn, tôi nhìn thấy một người con gái mặc váy trắng đang đứng giữa tôi và Hùng, cô ta đang cố gắng giữ Hùng lại. Không gian xung quanh mờ dần... Tôi ngất xỉu...
---------
Sáng hôm sau, một lần nữa khung cảnh bệnh viện lại xuất hiện trước mắt tôi, xung quanh tôi khá là nhiều người, có cả cảnh sát nữa. Thấy tôi tỉnh, mọi người xung quanh lại đỡ tôi dậy. Tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ hoe, chắc là khóc vì lo cho tôi. Một cán bộ công an lại vỗ vai tôi nói rằng:
- Đừng lo lắng nữa, mọi việc qua rồi, hung thủ đã tự sát khi chúng tôi tới...
- Hùng... chết rồi sao? Chết thật rồi? – Tôi ngắt lời.
- Đúng vậy, chết thật rồi.
Tôi thẫn thờ cả người, nằm xuống. Công an hình như cũng xong việc nên họ đi ra ngoài. Tôi nghe mấy người bệnh nhân giường bên kia nói với nhau: “Con nít ngày nay ghê thật, mới tý tuổi đầu đã ghen tuông đến nỗi giết cả người...”. Tôi nghe vậy nên hiểu luôn sự việc: Hùng bị cảnh sát khép tội giết Thỏ và khi cảnh sát đến thì Hùng sợ quá, tự sát luôn. Nhưng... cái bóng trắng đó... liệu có phải là Thỏ đã bảo vệ tôi? Không thể lý giải được, tôi đưa ra 1 quyết định: Tối nay tôi sẽ trốn ra khỏi bệnh viện tìm đến gặp hồn ma Thỏ
11h30, tôi rút bộ chuyền nước ra khỏi tay, mặc bộ đồ bình thường để ra khỏi bệnh viện không bị nghi ngờ, kiểm tra balô xem đầy đủ vật dụng cần thiết chưa và tôi bắt đầu xuất phát.
11h53, tôi đã đến một góc sân trường. Tôi chuẩn bị đầy đủ những gì như bà Tâm đã dặn. Tôi từ từ rải 1 vòng muối xung quanh tôi. Đúng 12h, tôi xách cái chuông ra, rung lên 9 tiếng. Bỗng cái chuông trên tay tôi nóng lên trong giây lát làm tôi quăng nó ra ngoài. Từ xa, một bóng người mặc váy trắng tiến lại gần tôi. Đúng là Thỏ rồi, vẫn khuôn mặt hiền lành ấy tiến gần lại tôi. Cô ấy mỉm cười, đưa tay lên vẫy chào tôi. Tôi cũng đứng dậy, đưa tay lên chào lại nhưng trong lòng tôi vẫn có chút sợ sệt nên không dám làm gì hơn. Càng lúc Thỏ bước càng lại gần tôi. Một khuôn mặt hiền lành, một nét cười duyên dáng, thật không giống ma chút nào. Thỏ muốn bước vào vòng muối nhưng dường như không thể nên đành dừng chân trước mặt tôi và nói:
- Chào chồng, dạo này hình như chồng gầy đi.
Tôi im lặng, vì quá sợ nên không thể trả lời, một nửa cũng vì tôi không biết trả lời sao. Thấy tôi có vẻ sợ, Thỏ lại nở 1 nụ cười thật tươi trên môi và nói:
- Không sao đâu chồng, vợ chưa từng có ý hại chồng.
Tôi nghĩ cũng phải, những trò trước kia đều do Hùng làm ra chứ thực sự Thỏ chưa làm gì tôi cả.
- Vậy những lúc vợ... xuất hiện trong lớp, rồi xuất hiện trong gương... là sao?
- Lúc đó chỉ là vợ muốn ở bên chồng và bảo vệ chồng.
Không hiểu sao lúc đó tôi bước ra khỏi vòng tròn bằng muối, chạy lại ôm Thỏ nhưng... tôi không thể ôm, vòng tay tôi xuyên qua hồn ma Thỏ. Thỏ mỉm cười rồi Thỏ đưa tay ôm tôi. Tôi chỉ cảm thấy sự ấm áp từ đôi tay chứ không thể cảm nhận được vòng tay của Thỏ. Nhưng tôi sực nhớ ra, liền hỏi lại:
- Mà vợ nói bảo vệ chồng là sao? Bảo vệ khỏi ai?
- Bảo vệ khỏi tao! – Một giọng nam từ đằng sau vang tới.
Tôi giật mình, lùi vào lại vòng tròn bằng muối. Từ đằng xa bước tới là... Hùng, chính xác hơn đó là hồn ma của Hùng. Tôi ngạc nhiên:
- Sao mày lại...
- Đừng nói nữa, tao biết lỗi rồi. Mọi việc tao gây ra cho mày đều do tao không biết gì cả. TAO XIN LỖI MÀY!
- Chuyện là sao tao không hiểu?
- Để Thỏ kể cho – Thỏ quay qua với tôi và nói tiếp – Sau khi chết thì hồn vợ chưa đươc siêu thoát, vợ còn ở đây. Chiều hôm đó Hùng đến trước cửa lớp mình và nói: “Trinh Anh à, có phải bị thằng Hưng giết không? Yên tâm mà an nghỉ đi, Hùng sẽ trả thù!” Thấy ánh mắt cương quyết vậy của Hùng là vợ thấy không an tâm rồi nên mới quyết tâm ở lại đây cảnh báo chồng và cố gắng bảo vệ chồng.
- Nhưng... rốt cuộc thì ai đã giết vợ, ai đã hại vợ ra nông nỗi này?
- Không ai giết vợ cả, do vợ tự sát... – Thỏ vừa nói mà rơm rớm nước mắt – Do quá yêu chồng nên thực sự là vợ muốn giữ đứa con này lại, nhưng cả chồng và ba mẹ vợ đều không đồng ý... – Thỏ khóc to hơn – Tối hôm đó ba mẹ vợ lôi vợ đi phá thai mặc kệ sự không đồng ý của vợ...
Tôi chợt hiểu ra điều đó. Nước mắt của tôi tự nhiên chảy thành dòng... tôi không thể ngưng khóc được...
- Do thấy có lỗi với chồng... với lại chồng thấy hình như chồng dần mờ nhạt nên nếu không có đứa con, vợ sẽ lấy gì để giữ chồng lại...
Thỏ khóc nấc lên. Tôi thấy mình thật có lỗi khi đưa tình cảm của Thỏ ra như một món hàng để trao đổi... Tôi không thể kiềm được giọt nước mắt mình. Tôi rất muốn ôm Thỏ vào lòng lúc này nhưng tôi không thể. Hùng hình như cũng mới khóc, sụt sùi lên tiếng:
- Lỗi cũng do tao phần nhiều, do tao hiểu biết nông cạn, do tao mà ra cả... Giờ tao chết rồi, chẳng có gì đền bù cho mày cả...
Chợt có vài dòng suy nghĩ vụt qua đầu tôi. Tôi đã đưa ra một quyết định có lẽ sẽ tốt nhất cho tất cả mọi người. Tôi lên tiếng:
- Được rồi, không sao đâu, tao cũng không trách mày đâu. Bạn bè mười mấy năm trời với nhau rồi cơ mà, chỉ tội nghiệp cho ba má mày. Yên tâm đi, tao sẽ thay mày chăm sóc cho ông bả. Tao mong mày giúp tao một việc...
- Việc gì nói đi, giúp được tao sẽ làm hết sức!
- Giúp tao chăm sóc Thỏ khi qua thế giới bên kia nhé. Tao biết mày có thể mà
- Nhưng mà... – Nhìn vào mắt tôi, dường như Hùng đã hiểu ra – Được, tao sẽ không làm mày thất vọng nữa đâu!
- Còn Thỏ - Tôi quay qua nói với người tôi yêu nhất – thật sự cả đời này chồng không thể tìm được người nào yêu chồng bằng vợ... Hãy sống thật tốt bên thế giới bên kia nhé, sẽ có một ngày chồng sang bên đó và trả hết tình nghĩa này cho vợ...
Thỏ chỉ khẽ dụi mắt rồi gật đầu.
- Thôi không còn sớm nữa, mày đưa Thỏ qua thế giới bên kia đi. À quên, để tao giúp tiễn mày 1 đoạn.
Tôi rút con dao trong balô ra, đưa 1 đường qua 2 linh hồn. Tôi từ từ nhìn bóng họ tan dần vào không gian mà lòng thoải mái vô cùng.
Sáng hôm sau tôi lên công an trình bày tất cả sự việc để minh oan cho Hùng. Trên đường về tôi ghé qua nhà Thỏ, kể ngọn ngành mọi chuyện. Mẹ Thỏ gục đầu khóc, còn ba của Thỏ thì cũng gật gù ra hiệu cho tôi đã hiểu ý rồi. Tiếp đến tôi mua một ít sữa hộp ghé vào bệnh viện báo cho mẹ thằng Hùng biết nó đã vô tội. Tội nghiệp mẹ thằng Hùng, suy nghĩ nhiều đến nỗi sinh bệnh phải vào viện.
Qua việc này tôi mới cảm nhận được ý nghĩa thực thụ của “Tình bạn” và “Tình yêu”