Chương 2
Sáng thứ hai,ông trời ổng buồn thê buồn thảm.Bảy giờ sáng mà trời thiếu nắng trầm trọng,chỉ có những cụm mây xám xịt và đặc quánh đang ùn ùn kéo đến đen kịt cả bầu trời.
Ngồi trong phòng học,lại ở cuối bàn nên tôi rất thoải mái nhưng tiết một phải vào giờ Văn,cái môn mà tôi thù đắng ghét cay đến tận xương tủy thì chẳng khác nào tra tấn đôi màng nhĩ của tôi.Cái tông giọng cũa bà cô dạy Văn làm tôi khó chịu và ngứa ngáy đến từng cọng lông sợi tóc.Bà ta cứ lải nhải,cứ giảng giải những câu văn,câu thơ rồi phân tích này nọ đến mức quá quen thuộc và trở nên nhàm chán.
Rồi đầu tôi gục xuống,tay trái áp vào má,tay phải cầm bút và giả vờ lâu lâu ghi ghi chép chép để bà ta khỏi nghi ngờ là tôi đang ngũ.
Tiết hai,tiết ba vào giờ Toán tôi cũng áp dụng cách này và lừa được ông thầy Toán.
Tiết cuối,giờ Lịch sử,tôi thấy hứng thú hơn cả hai môn học kia.Cô dạy Sử cũng là giáo viên chũ nhiệm lớp tôi.Cô vừa trẻ vừa đẹp,giọng nói lại êm ái dễ nghe nên cả lớp tôi rất thích cô.