Chương 7: tôi tên là Ryan.
Sau khi được White cứu sống thì Tân ngất đi hơn một ngày trời. Ngày hôm sau nữa, khi mặt trời nhô lên, từng ánh nắng dần dần chiếu khắp mọi nơi, mọi người đều bắt đầu dậy làm việc của mình. Ở biệt thự Hallens, trong căn phòng của White, trên chiếc giường sang trọng giữa phòng, White đang ngủ. Căn phòng này là phòng của cô, cô xí phòng này vì nó chính là căn phòng nhận được tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu đến nơi đây.
Giờ đây ở trên giường, White đang ngủ thì bị tia nắng vàng chói đánh thức. Cô tỉnh dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời. Trời hôm nay trong xanh khiến cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu. Đang định thay quần áo thì cô nghe có tiếng thở dốc ở sảnh. Cô liền mặc tạm một bộ quần áo mỏng ở nhà và đi ra sảnh chính. Phòng của cô ở trên tầng hai, chỉ cần mở cửa đi thẳng ra là đến sảnh chính. Khi cô bước ra sảnh thì thấy một thanh niên đang tập thể dục buổi sáng. Từng động tác hít đất và tập thể dục trông rất đều đều nhưng đầy miễn cưỡng, có vẻ như có chút khó khăn.
Anh thanh niên này không ai khác chính là Tân – người được White cứu (gần như vậy ) hôm kia. Cô biết đó là ai vì hôm qua nhà cô đã xảy ra chút chuyện vì cậu ta. White đi xuống và hỏi:
- Rốt cuộc anh cũng yên phận được rồi à? Có vẻ như anh thay đổi rất nhanh nhỉ.
Đang tập thể dục thấy White xuống hỏi. Tân liền đứng lên trả lời:
- Phải thế thôi, dù sao bây giờ tôi cũng đang ở nhà cô, đâu thể phá phách được. Với cả hôm qua cô không gọi cảnh sát bắt tôi đi là tôi cảm ơn cô lắm rồi!
Lúc này Tân mới nhìn được kĩ White trông như thế nào. Cô cao gần bằng anh, thân hình thì đang tuổi mới lớn, tóc nâu đen dài đến giữa lưng, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt màu bạc xanh nhìn rất bắt mắt nhưng do cô vừa mới ngủ dậy nên có phần lơ mơ, hai đôi má phúng phính hồng hồng cùng làn da trắng mịn trông thật muốn véo. Đôi môi nhỏ gọn hồng hồng xinh xắn mỉm cười, White nói:
- Tôi thấy anh bây giờ đỡ hơn hôm qua. Dù sao anh hôm qua cũng quá đáng lắm, đập phá đồ rồi nói cái thứ tiếng gì đó rất lạ nữa. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Tân thấy thế mới cười nói:
- Cô không cần phải nói, tôi cũng không dám đập phá đồ nhà cô nữa đâu. Với cả chuyện của tôi có chút rắc rối thế nên để tôi tự giải quyết thì tốt hơn, tôi không muốn làm phiền cô nữa.
- À ừm không sao đâu. Dù sao anh cũng nên cẩn thận, anh vừa mới bị thương xong, không nên làm gì nặng khiến vết thương rách ra như hôm qua. Còn chuyện của anh là của anh, anh không nói thì tôi cũng không ép.- White trả lời.
- Là tôi có lỗi với cô, đừng khách sáo. Bởi vì là do cô cứu tôi mà, thế nên tôi có thể giúp gì cô thì cô cứ nói, tôi không ngại đâu. - Tân cười.
- Hì hì, Không có gì thật mà. À quên không giới thiệu, tôi là White - White Hallen con một của dòng họ Hallens cao quý và tôi mười bốn tuổi. Ở đây là thành phố Aspertia gần với hồ Verity. Còn anh, tên anh là gì?- White cười, nhìn Tân hỏi.
- Tên tôi là Ryan - Ryan Saito, cùng tuổi với cô và tôi không phải người ở đây nên cô sẽ không tìm được thông tin gì của tôi đâu. Chỗ tôi ở rất xa nơi này, xa lắm thế nên là cô không cần phải tìm hiểu thân phận của tôi đâu…. – Tân nói.
Tân trả lời được ngay như thế là do hôm qua cậu đã nghĩ đến vấn đề này. Mà nhắc đến hôm qua thì cậu nghĩ mình quả thật có chút điên điên khó tả.
----------------------------
Chương siêu dài...đùa thôi mình thấy cũng bình thường mà hình như còn ngắn hơn mấy chương kia nữa đấy chứ, đã lấy lại cảm hứng nên chương sau sẽ dài hơn (hi vọng vậy), mà chỗ White đang ở nói là thành phố chứ thật ra không lớn lắm chương sau mình up hình cho coi.