QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động
Chương 1:Thượng đế (p1)
“Dù thế giới này có xấu xí đến mức nào, ta vẫn sẽ yêu nó”
-Khuyết danh 1-
Part 1
Nguyễn Quang Đức cảm thấy đau đầu.
Toàn bộ cơ thể anh nặng trĩu như bị đánh thuốc mê, đôi mắt nhắm nghiền cố gắng mở to để nhìn ra xung quanh như tìm kiếm điều gì đó.
Cái lạnh của nền sàn bằng kim loại thô khiến anh tỉnh giấc.
"Nơi này là..."
Nơi đây là một căn phòng cũng với bốn bức tường trắng toát lạnh lẽo, trong phòng tuyệt nhiên không có bài trí gì ngoài chiếc cửa sổ đặt khá cao.
Đức để ý dưới sàn nhà, có khoảng 10 người nằm la liệt dưới đất, họ cũng đang trong tình trạng y hệt như mình, chỉ khác là họ vẫn còn mê man bất tỉnh.
Đức cố gắng ngồi dậy, vò vò mái tóc của mình đến khi nó rối bù lên, rồi lại phủi bụi trên chiếc áo đồng phục học sinh mà mình đang mặc, Anh cố gắng để xác nhận tình hình hiện tại.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Tại sao mình lại ở đây?
Đây là đâu?
Mình.... còn sống chứ?
Hay... đã chết rồi?.
***
Lo lắng
Những tư duy của Nguyễn Quang Đức nhanh chóng bị phá vỡ bởi những tiếng rên khe khẽ liên tiếp vang lên, 10 người nằm dưới đất đã đồng loạt tỉnh lại.
“Đây là chỗ quái quỷ nào?”
Một người đàn ông, bộ dáng bất hảo ngồi dậy, ông ta vừa nói trong khi vừa xoa cái đầu trọc của mình, vừa gắt gỏng.
“Tôi không biết? ”- Một cô gái đeo kính ngồi dậy nói.
Nhũng người đang bị ngất lần lượt tỉnh dậy, khi biết mình bị đưa đến một địa điểm kì lạ mà không rõ nguyên nhân. Trạng thái đầu tiên con người gặp được sẽ là: Hoảng loạn.
Khung cảnh yên lặng xung quanh, ngay lập tức bị phá vỡ, trong phút chốc, tất cả trở nên ồn ào. Biểu hiện của từng người càng trở nên gay găt.
"Đây là chỗ nào vậy, chúng ta bị bắt cóc rồi phải không?"
“Tôi đang làm việc ở công ty cơ mà, tại sao tôi lại bị đưa đến nơi đây”
“Tại sao điện thoại của tôi đầy sóng mà không thể gọi được”
"Tôi không thích nơi này, tôi muốn về nhà”
“Mẹ nó, cửa bị khóa rồi, dù có dùng sức cũng không mở được”
Ồn ào
***
Part 2
10 người, Già có, trẻ có, nam có, nữ có, người tốt có, người xấu có hoàn toàn lẫn lộn với nhau trong một căn phòng chỉ rộng chừng chục mét vuông.Điều tương đồng duy nhất có lẽ chỉ là họ đều là người Việt Nam.
Ngồi thu chân lại mà nhìn toàn cảnh xung quanh cậu học sinh cấp ba Quang Đức nãy giờ vẫn không lên tiếng dù chỉ một lần. Hoàn cảnh này gợi cho cậu rất nhiều cảm giác quen thuộc, nó đặc biệt giống với...
"Gantz phải không?"
Đức đến giật mình mà quay mặt lại, đáp lại cậu là một tên béo với nụ cười bỉ ổi. Hắn ta rất nhanh chóng mà chọn lấy một chỗ ngồi xuống cạnh anh. Hiểu rõ về các vấn đề anime, thái độ nhiệt tình , gã này phải chăng là:
"Yahallo, tuyệt vời quá, không ngờ lại được gặp mày ở đây"
Là người quen
Phạm Duy An , 17 tuổi, giới tính nam, học sinh cấp ba, học cùng trường của Nguyễn Quang Đức, đồng thời cũng là bạn cùng phòng trọ của cậu, là một otaku anime hạng nặng.
Để ý kĩ càng xem không có bất kì ai đang nhìn qua bên này, Đức mới đánh mắt sang :
"Ừ, yaha.... cái gì đó, vậy chỉ có hai chúng ta ở đây là quen biết nhau thôi à?"
"Yah!"- Thằng béo gật đầu.
"Thế đây là đâu vậy?"
"Naj, ta không biết, ta cũng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà"
Bị một thằng béo gần trăm cân gật đầu mà nói ya và naj với mình làm Đức cũng hơi có cảm giác đau dạ dày, nhưng cậu vẫn gắng ngượng hỏi:
"Ngươi không biết đây là đâu vậy mà ngươi vẫn không lo lắng chút nào sao?"
Những người phía trước mặt cậu đang tìm cách phá cửa.
"Mày thật là, xem anime bao lâu rồi mà còn không biết, tình cảnh này chỉ có gantz mà thôi. Có thể nói, chúng ta đang bị một quả cầu đen khống chế, bắt tham gia trò chơi giết người ngoài hành tinh, rồi sau đó chiến đấu sinh tử, sống sót trở về, ngày càng mạnh mẽ rồi một ngày nào đó sẽ thành siêu nhân, thống trị thế giới, lập harem...rồi e he he he he..."
Nhìn thằng béo đang bỏ ngoài tai hoàn toàn cuộc nói chuyện với cậu mà nhìn lên trần nhà cười một cách dâm đãng, Đức bất giác ngồi xa ra một chút. Cảm giác như một tạo vật tởm nhất vũ trụ đang ngồi trước mặt anh vậy.
"Sao ngươi chắc chắn như vậy".
"Há há, cái này gọi là trực giác đó"
"Uầy..."
"Ê Quang Đức, còn ngươi thì sao?".
"Chuyện gì".
"Chẳng phải ngươi đã từng nói rằng, cuộc sống đời thực quá nhàm chán, ngươi mong muốn một thứ gì đó thật sự thú vị sẽ xảy ra. Như bước vào một thế giới khác, hoàn toàn quên đi thế giới hiện thực. Giờ ngươi đã đạt được điều đó rồi, ngươi không cảm thấy vui hay sao? "
"Không biết nữa"- Đức nói với khuôn mặt trầm ngâm.
"Thật sự, thế giới này sẽ tốt đẹp hơn thế giới ngoài đời thực sao... "-Cậu lẩm bẩm