Chương 8: cuộc phiêu lưu bắt đầu.
Mà nhắc đến hôm qua thì cậu nghĩ mình thật có chút điên điên khó tả.
Đầu tiên là cậu tỉnh dậy ở một nơi lạ hoắc. Lại gặp ông quản gia và White – hai người mà cậu chưa gặp bao giờ khiến cậu hoảng. Và cậu hỏi họ , nhưng do cậu nói Tiếng Việt nên cậu nói mà không ai hiểu cậu đang nói gì. Nhưng kì lạ thay, cậu lại hiểu được bọn họ đang nói gì.
Cuối cùng thì Tân hết kiên nhẫn. Cậu đi ra khỏi giường đẩy hai người ra khỏi phòng và bắt đầu đập phá. Sau khi đập phá xong thì vết thương bị rách ra và cậu ngất đi. Nếu không có ông quản gia vào xem cậu thì chắc giờ cậu đã chết vì mất máu từ lúc nào. Rồi đêm hôm qua, Jirachi đã nói hết mọi sự việc ra. Lúc này cậu mới biết cậu đang ở thế giới Pokemon. Bỗng trong đầu cậu bắt đầu hiện ra nhưng kiến thức về ngôn ngữ ở đây. Cậu choáng váng loạng choạng, ngồi lên giường và mất cả đêm để nghĩ về mọi chuyện và về tương lai.
Và cậu đã nghĩ: Phải kiếm cách để về!!!
***
- … Rất vui được gặp cậu White!! – Tân liền thay đổi cách xung hô.
Sau khi giới thiệu xong thì Tân bèn giơ tay ra trước mặt White. White thấy Tân giơ tay ra thì cô bất giác đưa tay ra bắt tay với Tân. Cô cười nói:
- Rất vui được gặp cậu Ryan, có vẻ như tôi khó mà hỏi cậu được thêm rồi. Bây giờ chắc cậu không thể về nhà luôn đúng không. Thế cậu có ý định gì không?
White biết là cô không thể nào hỏi thêm thông tin về Tân nữa thế nên cô lảng sang việc khác. Nghe White nói thế Tân bật cười:
- Tất nhiên là không, đây vẫn còn là một nơi mới đối với tôi, sao tôi có thể về luôn được. Vấn đề là tôi thật sự không biết quyết định mình nên làm gì nữa.
- Hay là cậu làm một Pokemon Trainer đi, dù sao cậu cũng có Pokemon rồi. Mà mình cũng là một Pokemon Trainer thế nên mình có thể giúp cậu luyện tập trở thành một Pokemon Trainer đấy. – White đưa ra đề nghị.
- Đó cũng là ý hay đấy, bây giờ chúng ta đi luyện tập luôn chứ? - Tân hứng khởi hỏi.
- Ryan, cậu đi cùng tớ đến phòng thí nghiệm của chị Bianca đi tớ sẽ hỏi chị Bianca xem chị ấy có thể cho cậu được một con Starter Pokemon không. Cậu đợi tớ ở đây một chút, tớ lên phòng thay đồ cái.
Nói xong cô liền đi lên phòng để thay đồ đi ra ngoài.
- Tớ có Jirachi rồi thì cần gì phải có thêm Pokemon Started nữa? – Tân thắc mắc.
Tiếng White vọng ra:
- Muốn luyện tập cậu phải luyện từ đầu, không nên nhảy cóc như thế. Giờ Jirachi của cậu là cấp 40, đối với Pokemon quanh đây thì nó chỉ cần dùng một kĩ năng là nằm rồi. Điều đó là không nên, mà cậu cứ đi theo mình đi mình sẽ giải thích cho cậu hiểu.
Tân cũng biết là con gái trang điểm và thay đồ rất lâu nên anh ta liền đi vào phòng của ông quản gia (Jirachi ở đây). Phòng ông quản gia to, to hơn rất nhiều căn phòng của Tân từng ở. Trong phòng có rất nhiều đồ đạc và chúng được sắp xếp rất gọn gàng. Trên chiếc giường là một chú Pokemon nhỏ xinh đang say giấc ngủ, đó chính là Jirachi - Pokemon điều ước đã đưa anh đến thế giới Pokemon này. Lúc này, anh không muốn đánh thức nó nên anh đi nhẹ đến giường và thấy một bộ quần áo bình thường đang vắt lên trên thành cùng một mẩu giấy nhỏ. Mẩu giấy ghi:
" Đây là bộ quần áo của ông chủ khi ông chủ bằng tuổi cậu, khi nào cậu muốn ra ngoài thì hãy mặc bộ quần áo này vào nhé anh bạn trẻ.
Kí tên
Hught-quản gia
"
Hình như ông quản gia biết có thể Tân sẽ đi ra ngoài nên ông đã chuẩn bị một bộ quần áo này. Anh liền mang bộ quần áo vào phòng tắm và bắt đầu tắm rửa. Dù sao mấy hôm qua anh mới được ông quản gia lau người hộ chứ anh có được tắm đâu. Cởi quần áo ra thì Tân liền nhìn vào mấy vết thương đang lên da non kia. Anh tặc lưỡi nghĩ: “ Thuốc ở đây hiệu nhiệm thật!”. Rồi anh bước vào phòng tắm.
Một lúc sau.
Tắm xong Tân đi ra ngoài lấy bộ quần áo kia mặc. Sau khi mặc bộ quần áo vào người anh liền đi đến giường vào gọi Jirachi dậy:
- Jirachi, này, anh bạn nhỏ, dậy đi, chúng ta sắp phải đi rồi. Muốn đi chơi không, hôm nay là ngày đẹp trời đó, không đi là tiếc lắm.
Tân gọi mãi thì Jirachi mới dậy. Khi tỉnh dậy, Jirachi ngáp một cái trông rất ngộ, mắt nhắm mắt mở như muốn ngủ. Nhưng khi nhắc đến đi chơi thì mắt nó lại sáng lên như sao rồi bay lên kêu đầy hưng phấn:
"pi pi" (thật hả)
Tân gật đầu nói tiếp:
- Đúng vậy, White sẽ dẫn chúng ta đi vào thị trấn, lúc đó chú mày thích đi đâu thì đi. Dù sao mày ở với ta lâu quá không được bay lượn xung quanh chắc mày cảm thấy chán nản lắm nhỉ
"Pi pi pi pi" (không sao đâu mà) - Jirachi bay lên vai Tân.
Tân thấy vậy cũng xoa đầu Jirachi và đi ra khỏi phòng. Vừa đi vừa nói:
- Ha ha, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ bắt đầu một chuyến đi xa đấy. Lúc đấy đừng kêu khổ nhé.
“Pi pi pi”(Không kêu đâu) – Jirachi tay đặt lên trước ngực đầy tự tin kêu lên.
- Thế cơ à, được rồi, chúng ta bắt đầu chuyến đi của mình thôi. – Tân cười nói.
----------------------------
Sr m.n vì mình đăng muộn. Ở nhà mình có chút chuyện.
Định giải thích rõ hơn về cái vụ thuốc nhưng làm biếng nên m.n thông cảm nhé.