QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động
Chương 6 : Nguy hiểm (p1)
“Thế giới này không được phép đau buồn”
-Khuyết danh 2-
Part 1
Kamijo Touma là một kẻ xui xẻo.
Sáng nay, hắn có buổi học thêm trong hè mà hắn lại quên khuấy đi mất, trong lúc vội vã thay quần áo và chạy ra khỏi nhà, hắn đã vô tình dẫm nát chiếc điện thoại di động mới mua. Giữa đường đến trường hắn bị xe quệt, chó cắn, đánh rơi tiền và bị một cô bé với mái tóc màu hạt dẻ nổi nóng không rõ nguyên nhân, và sốc điện cho một trận thừa sống thiếu chết. Đối với Kamijo Touma, đây là những chuyện bình thường xảy ra hàng ngày đã khiến cậu ta trở nên quen thuộc. Nhưng mà thôi, cứ phải cố gắng nói một câu cho đỡ nản cái đã : “XUI QUÁ”.
Lê lết cái thân tàn về nhà sau tiết học phụ đạo, Kamijo Touma đã hoàn toàn kiệt sức. Hắn nằm vật xuống giường, rồi nhìn lên cửa sổ.”Hôm nay trời nắng nhỉ, có lẽ phải phơi chăn nệm”- Touma nghĩ thầm.
Đem đống chăn nệm ra ngoài ban công, hắn bắt đầu rên rỉ”haizz, bầu trời trong xanh, mà sao cuộc đời ta đen tối”.
Kamijo Touma chợt dừng lại.
Có một thằng béo nằm vắt vẻo trên ban công nhà hắn.
Bốn mắt gặp nhau.
…
…
…
Cảm thấy nhìn nhau lâu thế này mà không nói truyện cũng không ổn. Tên béo quyết định bắt truyện.
“Em đói”.
Touma thấy lạnh cả sống lưng.
“Nếu anh cho em ăn, em sẽ rất biết ơn”.
Tên béo làm bộ mặt đáng yêu hết sức có thể.
Kamijo nhìn khung cảnh phi thường trước mắt.
Một người bình thường liệu sẽ giải quyết tình huống phi thường này như thế nào?
Rất đơn giản, Kamijo Touma từ từ khều chân đóng lại cánh cửa ban công rồi cúi đầu : “Xin Lỗi”.
Thằng béo lập tức nhảy chồm lên: “MỞ CỬA RA NGAY”.
*.
*.
*.
Nguyễn Quang Đức lại cảm thấy đau đầu.
Cậu đi loanh quanh ngoài ban công, rồi lại nhìn đồng hồ. Hơn mười tin nhắn mà Đức phát ra không có lấy một phản hồi. Rốt cuộc những người chơi khác đang làm gì?A, Khoan đã, hình như có một tin phản hồi thì phải.
“Tút…Tút…A lô Nguyễn Quang Đức phải không, đến đây ngay! anh đang bắt trói thằng Kamijo Touma lại! Á, mày dám chạy à! Chạy này! Mày biết sáng nay con bạn gái mày giật chúng tao thừa sống thiếu chết không! Nói chung là Nguyễn Quang Đức, đến đây ngay! Nhớ mang theo cả dao chọc tiết lợn nữa…tút…tút.
Đức tắt đồng hồ đi, coi như chưa nghe thấy cái gì cả.
Vấn đề quan trọng bây giờ chính là cô bé đang ăn trong phòng kia.
“Quang Đức-san, cho em xin thêm bát nữa!”
“Ừ Ừ” Cậu đáp rồi đi vào trong bếp.
“Đậu...”-Cậu thở dài rồi mệt mỏi ngồi xuống trước mặt Index.
“Đậu là gì hả anh”-Index hỏi trong khi vẫn đang nhai nhồm nhoàm.
Đức giật mình: “À đậu xanh là một loại ngũ cốc, mà người ta thường ăn trong lúc đắng lòng ...".
Index gật đầu, rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
Có tin nhắn phát đến đồng hồ của Cậu, nội dung:”An: Tại sao mày chưa đến?”
Đức tức mình tắt đồng hồ đi rồi chửi “Rau má”.
“Rau má là gì hả…”.
Đức vội ngắt lời: “À, Index-chan, sao em không ăn nốt đống spagetti trước mặt đi, đồ ăn trong tủ lạnh nhà anh còn nhiều lắm, à mà thức ăn dính hết lên miệng em rồi kìa”
Cậu vội lấy một cái khăn, lau miệng cho cô bé.
“Ồ, anh quả là người tốt”-2 mắt index sáng lên.
“À, ờ, cũng không hẳn là như thế…”.
Sáng nay, khi thấy cô bé nằm trên ban công mình, Nguyễn Quang Đức đã rất ngạc nhiên và bối rối, tại sao phim lại không theo đúng kịch bản, nhẽ ra Index phải ở nhà Touma chứ sao lại ở đây.Nhưng cũng không thể bỏ mặc cô bé ở ngoài đó được. Đức đã quyết định như vậy khi mang cô bé vào nhà và nấu cho cô bé một bữa thịnh soạn(ít nhất Đức cũng không có cái bánh mì mốc như của Touma).Và nó dẫn đến tình cảnh như hiện giờ đây.
Cô bé mặc bộ lễ phục màu trắng của nhà thờ.Nhìn qua thì khoảng 12-13 tuổi, nếu lớn lên một chút nữa thì hẳn rất xinh đẹp. Mái tóc bạc của cô bé đặc biệt bắt mắt, nhưng cô bé vẫn nói tiếng Nhật rất trôi chảy, và cả cái tên Index…Nhìn cái cách cô bé ăn, Đức có cảm tưởng như cô bé coi việc ăn uống là niềm hạnh phúc duy nhất của cuộc đời vậy.
“Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm em suốt vậy”-Index ngước lên hỏi.
“A ha, không có gì đâu, chỉ thắc mắc không biết tại sao em lại ở trên ban công nhà anh thôi”-Cậu vội xua tay.
Thực ra, với những người đã xem hết bộ anime “Index”. Cuộc nói truyện này là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng để chiếm lấy lòng tin của cô bé, cậu đành mất công một chút vậy.
“Ha ha, anh muốn biết sao”-Index buông đũa xuống, cô bé đứng dậy chống hông bằng 2 tay với vẻ mặt đầy tự tin:
“Tên của em là Index, “kho sách di động” của thuần anh giáo hội, sở hữu 10300 cuốn ma thư đã bị thất truyền trên thế giới,Em đang là mục tiêu săn dduoir của những pháp sư xấu xa, đêm qua, khi đang cố nhảy qua nóc nhà và bước hụt thì em đã mắc kẹt lại ban công nhà anh và thế là…”