Phụ chương: sự quyết định của số phận
1 phút trước khi vụ nổ lớn xảy ra...
"Tại sao cơ chứ? Chẳng lẽ không có cách nào thoát ra khỏi đây hay sao?".
"Piiii..."
Tân cõng White vẫn còn bất tỉnh trên lưng. Hơi thở của cô nhẹ nhàng phả vào mặt anh. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng nhịp thở của cô lại vô cùng yếu ớt. Như tùy thời đều có thể dừng lại. Tính mạng White vẫn đang trong tình trạng nguy kịch, phải quay về tàu để thực hiện chữa trị khẩn cấp ngay!
Tân ngồi trên lưng Charizard bay một vòng quanh phần đuôi tàu một lần nữa Jirachi thì lo lắng mà bay xung quanh quan sát, cả hai phát hiện toàn bộ tàu cứu hộ đã bị lấy đi. Nhìn thời gian hiển thị bên trên, có lẽ họ đã bỏ đi từ rất lâu rồi.
Thu Charizard lại rồi cùng Jirachi đáp xuống trước cổng chính, Tân nheo mắt nhìn vào bên trong khoang lái.
"Ở đây vẫn còn một tàu cứu hộ, có thể sử dụng được không?"
"Không kịp đâu! Cho dù ngươi có khởi động được nó, thì cũng chưa chắc đủ thời gian để thoát ra ngoài!"
Tân giật mình quay lại, chỗ phát ra tiếng nói là nơi một thanh niên tóc bạc đang đứng dựa lưng vào tường, cơ thể tàn tạ hết mức, quần áo rách tả tơi. Máu vẫn đang chảy ra thành dòng từ khóe miệng hắn, hắn thở dốc ra từng đợt mà liếc nhìn anh. Tên chỉ huy băng nightmare này đã ở đây từ bao giờ vậy?
"Yên tâm đi! Ta không muốn đánh nhau nữa đâu! Với cơ thể và pokemon hoàn toàn kiệt sức thì ngươi nghĩ ta có thể làm gì!".
Tân hơi ngạc nhiên, bước lại gần: "Thế ngươi làm gì ở đây?".
Tên chỉ huy băng nightmare chống tay xuống mặt đất để ngồi cho vững: "Chúng ta đã thua rồi, ngoại trừ ta ra thì tất cả các thành viên đều đã chết hết! Thực ra chúng ta đều đã chuẩn bị phương án dự phòng để rời khỏi đây sau khi đánh thắng các ngươi, nhưng kết quả thì ngươi thấy đấy!"
Tân gấp gáp: "Vậy thì hãy lên tàu cứu hộ cùng với chúng ta, nếu chúng ta khởi hành ngay bây giờ, biết đâu lại kịp...."
"Không thể!"- Tên chỉ huy kia dứt khoát.
"Thứ nhất! Ta không thể nhận sự bố thí của kẻ địch ! Thứ hai! Dù ngươi có thành công thoát ra khỏi đây, còn sóng nhiệt tỏa ra từ vụ nổ thì sao? Bán kính phải tầm cỡ 5000 mét! Ngươi nghĩ có thể chạy xa đến thế sao?".
"Tại sao lại không được? Nếu chúng ta thử..."
Tên chỉ huy băng nightmare liếc mắt về phía đồng hồ: "Mà nãy giờ chúng ta nói nhảm. Thời gian chỉ còn có 30 giây thôi kìa, giờ thì chắc chắn không thể rồi nhé!".
A! Tân giật mình nhìn vào đồng hồ.
Tên chỉ huy băng nightmare thở dài, khẽ nhắm mắt lại: "Việc chúng ta chết ở đây là số phận rồi! Cho dù ngươi có đánh thắng ta! Cho dù lý tưởng của ngươi có là đúng đắn! Thì hôm nay cả hai ta cũng không thể sống sót được! Kẻ chọn kết cục cuối cùng chỉ có chúa trời mà thôi!".
Tân gần như suy sụp, nhưng ánh mắt anh trong thoáng chốc sáng lên! Như vừa nhớ ra điều gì đó.
"Đếm ngược! Còn hai mươi giây!".
"Ê! Chỉ huy nightmare! Darkrai của ngươi có khả năng dịch chuyển tức thời phải không? "
Tên kia ngẩng mặt lên: "Tất nhiên là có! Thế ngươi định làm gì? Dùng năng lực này dịch chuyển cả bốn người (tính luôn Jirachi) ra khỏi đây? Vậy rất tiếc ta phải thông báo với ngươi là Darkrai của ta đã hoàn toàn kiệt sức rồi! "
Tân vẫn tiếp tục : "Thế khoảng cách xa nhất mà Darkrai có thể dịch chuyển bây giờ là bao nhiêu? ".
Gã chỉ huy thở dài:" 100 mét! Cả bốn người thì tối đa 50 mét. Nhưng vấn đề là khoảng cách đến căn cứ của ta quá xa, vượt ngoài khoảng cách 5000 mét rồi. Dù là lúc bình thường thì Darkrai dịch chuyển cũng không nổi đâu."
"Đếm ngược mười giây
"Hiểu rồi! Vậy thì cho ta xin lỗi trước!".
Tân xắn tay áo lên, trong khi tay kia vẫn giữ chặt lấy White, anh nhìn Jirachi ra hiệu, bàn tay phải hơi cử động sau đó bất ngờ vươn ra lấy quả cầu pokeball chứa Darkrai của tên chỉ huy kia, rồi nhanh chóng thả nó ra ngoài.
"Ê tên kia ! Ngươi định làm gì?".
Tân nhắm mắt lại lẩm bẩm: "Jirachi sử dụng The Gift! Cưỡng chế giải phóng!".
"Gaaaaaa!!"
Darkrai kêu lên đau đớn, toàn thân bất ngờ phát ra ánh sáng chói mắt.
"Dịch chuyển?"
Chương này rất lâu sau mới diễn ra không đọc cũng được, đã đọc thì đừng thắc mắc gi nhé.
Chương 10 ngày mai mình mới up.