Chương 5:
Mặt biển sủi bọt. Đám Sharpedo bị điện giật bất tỉnh nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cuộc bắn phá giữa hai bên cũng dừng lại tại đó. Tất cả im lặng, mọi con mắt đổ dồn vào tên quái thú màu vàng to xác đầy vằn vện.
Electivire thở ra một đám khói xám xịt, ngạo nghễ nhìn khắp xung quanh.
- Đứng đó làm gì? – Electivire gầm gừ. – Tất cả về vị trí, tiếp tục hành trình!!!
Phía đối diện, đám lính hoàng gia xôn xao.
- Ta để yên cho họ đi như vậy sao chỉ huy? – Marshtomp hỏi, vẻ tiếc nuối.
- Đành vậy. – Torterra bình tĩnh. – Ta không thể đi tiếp khi mà đàn Sharpedo còn nằm đó.
- Vậy… sau đó thì sao?
- Tiếp tục đuổi theo.
Marshtomp gật đầu. Nó biết, ngài chỉ huy sẽ không để niềm kiêu hãnh của hải quân quốc gia bị hủy hoại dễ dàng đến thế, hơn nữa, bản thân Marshtomp cũng muốn đọ sức với những địch thủ cao cường đó một lần nữa. Đường đường là một sĩ quan cao cấp, nó không chấp nhận một cuộc chiến thắng bại không rõ ràng như vậy.
Marshtomp quăng mình xuống biển. Nó nổi lên, vận sức, hai cánh tay gồng lên, và tung ra một chiêu Whirlpool đặc biệt, uy lực mạnh không kém gì một đòn Hydro Cannon hoặc Hydro Pump xuất ra từ những con Pokemon tầm thường khác, nhưng lại có chiều xoáy bất thường, nó hút hết đám Sharpedo, dồn chúng lại một chỗ. Và, sau một cú vẩy tay mạnh mẽ, tất cả được đẩy thẳng vào gầm tàu. Gọn gàng và thanh thoát đúng như phong thái hoàng gia.
“Hãy đợi đấy, Dutch Queen’s Revenge” – Nó nghĩ. “Chúng ta chắc chắn sẽ còn gặp nhau một lần nữa”.
***
Trong khi đó, tại con tàu của Electivire, lúc này đã bỏ xa chiếc chiến thuyền kia, đám thủy thủ vui mừng ra mặt khi đã chạy thoát. Đầu bếp Politoed lên tiếng:
- Thuyền trưởng, ta cần phải ăn mừng mới được!!
- Thằng ngu! – Feraligatr nói xen vào. – Lần khởi hành nào mà chả phải ăn mừng! Đi với bọn tao bao lần rồi mà còn lớ ngớ vậy!
- Để đến tối đi. – Electivire nói. – Giờ ta phải bứt ra khỏi thằng cha Torterra chết giẫm càng xa càng tốt.
Nói rồi, hắn buông lỏng bánh lái, phóng tầm mắt ra xa. Gió thổi lồng lộng, mây rải rác quanh bầu trời vàng rực buổi chiều hoàng hôn. Những con Wingull và Pelipper vỗ cánh bay ngược về đất liền, đây đó in bóng vài hòn đảo và eo biển nổi lên giữa một bức tranh tuyệt mĩ. Phía dưới vang lên những tiếng búa gõ của đám thủy thủ đang sửa lại đáy tàu sau cuộc đụng độ khốc liệt. Con tàu của hắn lướt đi, rẽ sóng, lách qua những eo biển chật hẹp tìm chỗ neo đậu buổi đêm.
Bỗng dưng, Electivire chợt cảm thấy lạnh gáy, giật mình. Một cảm giác lạnh lẽo kì lạ chạy dọc sống lưng hắn. Hắn thảng thốt, nhìn khắp chung quanh.
Và hắn kinh hãi…
Trên kia, trên một mỏm núi cao của eo biển… một cái bóng đen kịt nổi lên trên nền trời đỏ rực. Một sinh vật bốn chân với thân hình thanh mảnh và duy nhất một cái sừng to bản cắm lệch trên đầu phía bên phải. Electivire không cần phải nhìn kĩ đến màu sắc và rõ tận mặt để có thể nhận ra loài này…
Đó chắc chắn là Absol, con Pokemon của những thảm họa.
Tầng hầm của tàu trở nên ồn ào hơn bao giờ hết. Rượu rum văng tung tóe, dây lên những đĩa thức ăn được bày ê hề trên bàn. Các thủy thủ, không nề hà chủng loại, quê quán, cấp bậc, đương ăn nhậu no say, kể cả Prinplup, vốn cũng là con cháu dòng dõi quý tộc, cũng hòa đồng cùng tất cả.
Bên bàn tiệc, chỉ có ba Pokemon là tỏ ra lãnh đạm với mọi thứ.
Một là Gabite, kẻ luôn giữ vẻ lạnh lùng sát thủ và tránh xa những chốn đông người cũng như những đám tiệc tùng nhốn nháo.
Hai, chính là Electivire, mặc dù vẫn nốc từng ngụm rượu lớn, nhưng hắn ta không mấy thiết tha ăn uống, mà mải mê trăn trở về sự xuất hiện của Absol. Đó là một điềm xấu, xấu nhất mà bất kì ai có thể bắt gặp. Absol là một loài Pokemon hắc ám, người ta đồn đại rằng nó sinh ra từ địa ngục, với khả năng đánh hơi cái chết, nó luôn đem đến những thảm họa cho những ai nhìn thấy. Electivire trước nay chưa bao giờ là một kẻ mê tín, thế nhưng trong hoàn cảnh này, hắn không thể không lo lắng.
Và cuối cùng là một con cáo trắng muốt, lông xù, đôi mắt đỏ rực luôn lim dim, và nổi bật hơn cả là chín cái đuôi to tướng ngoe nguẩy. Đó là Ninetales.
Một con Makuhita béo múp say rượu lóng ngóng ngã uỵch xuống sàn, khiến cả đám thủy thủ cười ha hả. Croagunk rót rượu mệt lử, Politoed cũng không khá hơn, luôn phải bưng bê chén đĩa.
Chợt, Ninetales tiến gần thuyền trưởng, hỏi nhỏ :
- Thuyền trưởng, ban nãy tôi có trông thấy…
- Absol chứ gì? – Electivire ngắt lời.
- Đúng vậy. – Ninetales gật đầu nói. – Một điềm gở. Thuyền trưởng nên cẩn trọng.
Electivire không muốn tỏ ra sợ hãi như một thằng hèn, nhưng hắn cũng biết Ninetales lo lắng là có cơ sở. Hắn nói lảng đi:
- Ta có nghe nói về loài cáo chín đuôi các ngươi. Thú thực ta chưa từng gặp một Ninetales bao giờ cả, hẳn ngươi là một loài hiếm.
- Đúng vậy thưa thuyền trưởng. – Ninetales nhã nhặn.
- Những Pokemon hiếm có thì thường mạnh. Nhưng ta xem ngươi không thể giúp ích nhiều cho ta rồi…
- Tôi không có sức khỏe để có thể chèo lái hay căng buồm. – Ninetales cười nhếch mép. - Nhưng tôi thừa khả năng làm một pháo thủ, hoặc thậm chí, một sát thủ.
Electivire cười sặc sụa.
- Ngươi cũng thấy rõ là chiến đấu trên biển khốc liệt thế nào chứ? – Electivire mỉa mai. – Ngươi có thấy tên Marshtomp và Pignite đó không. Ta cam đoan với ngươi, không một sinh vật nào trên tàu này có thể đọ sức với chúng, trừ bốn người chúng ta thôi!
- Bốn người… - Ninetales thắc mắc.
- Ngươi chưa biết hả? – Electivire nói. – Để ta cho ngươi biết, trên tàu này, ta là thuyền trưởng, con cá sấu bụng phệ Feraligatr và con rồng máu lạnh Gabite kia là cận vệ của ta, ngoài ra, còn có Honchkrow, hoa tiêu của tàu. Ít ra, ngươi phải mạnh được gần bằng ba đứa chúng nó, mới mong trở thành chỉ huy được.
- Tôi rất khâm phục sức mạnh của họ, ý tôi là Feraligatr và Gabite, nhưng Honchkrow thì tôi chưa thấy…
- Ừ nhỉ?! – Electivire thắc mắc. – Ê Gabite, thằng cha hoa tiêu chết giẫm của chúng ta đâu??
Gabite đảo mắt xung quanh, rồi nói:
- Ban nãy hắn cũng vừa mới ở đây mà, chắc tại kiệt sức, không uống được nên bỏ đi nằm rồi chăng?
- Đi tìm nó cho ta, bảo nó ra đây!! – Electivire nói.
Gabite gật đầu, liếc mắt nhìn Ninetales, rồi lẳng lặng bỏ đi khỏi phòng.
- Uống gì không hở con cáo bạch tạng?? – Feraligatr tiến đến, đùa cợt.
- Ồ, tôi sẽ không từ chối một ít rượu đâu. – Ninetales đáp, dùng đuôi nắm lấy một cốc rượu to tướng.
Bàn tiệc lại trở nên nhộn nhạo. Prinplup vừa uống vừa say sưa kể về chốn cung đình mĩ lệ, nơi nó ngày ngày luyện rèn kiếm thuật. Một con cóc ghẻ Seismitoad ăn uống quá nhiều, đầy bụng, nấc lên nấc xuống, thở ra mùi rượu thật khó ngửi. Hai thằng say Simipour và Quagsire cãi nhau chí chóe.
Đúng lúc đó, Gabite trở lại, lặng lẽ bước những bước khó nhọc về phía Electivire, và với vẻ mặt căng thẳng tột độ, hắn thông báo:
- Thuyền trưởng, Honchkrow đã chết.
----------------------------
Đang có hứng nên up cái này không phải đào top.