QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động
Chương 8: Nguy hiểm (p3)
Nguyễn Quang Đức lo lắng cho Index.
Nhưng cậu không thể làm gì khác được, đối với cậu, cô bé là một người hoàn toàn xa lạ.
Không có lợi ích gì khi cậu giúp cô bé.
Nó có hi còn đem lại nguy hiểm cho bản thân cậu.
“Chẳng sao cả!”-Cậu lại lẩm bẩm câu nói quen thuộc của bản thân mình.
Đức khóa cửa phòng trọ của mình trong tâm trạng chán chường.
Đã được một lúc sau khi Index bỏ đi. Đức quyết định sẽ bỏ nơi này và đến địa điểm An đẫ hẹn.
Tiếng bộ đàm của đồng hồ rung lên.
“Lại có chuyện gì nữa?”-Đức nói vào bộ đàm với vẻ mặt ủ rũ.
“Nguyễn Quang Đức, tránh xa khỏi đó mau! chỗ đó đang trong khu vực nguy hiểm”
Tiếng của An hét qua bộ đàm.
“Choang! Ầm” Tiếng cửa kính vỡ tan sau lưng Nguyễn Quang Đức khiến anh không có lấy một giây để định thần điều gì đang xảy ra.
Một đội đặc nhiệm với hơn mười người từ trên cao nhảy xuống phá vỡ phòng của Anh với một tiếng động cực lớn. Tiếng ồn của máy móc từ trên không truyền thẳng xuống tai cậu khiến cậu choáng váng. Họ bay xuống từ một cỗ máy trông như trực thăng nhưng nếu gọi là “Hàng không mẫu hạm” thì sẽ đúng nghĩa hơn.
Bên dưới đất, bằng mắt thường có thể thấy được một khung cảnh đáng sợ. Họ huy động không dưới hàng chục cỗ xe tăng cùng hàng trăm lính cơ động bao vây tòa nhà. Ngoài ra còn có thể thấy những con rô bốt hình người cao chừng 4 mét đang đi lại xung quanh nữa. Vừa nãy, nếu không có cảnh báo của An, Đức đã hoàn toàn bị phát hiện.
“Mau tìm nó đi, nó chỉ ở trong khu vực tòa nhà này thôi!”
Bỏ ngoài tai những tiếng động sau lưng, Đức chạy thục mạng về hướng địa điểm đã được hẹn.Mồ hôi chảy đầy người, Đức cố gắng lấy bộ đàm ra:
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”.
“Không biết nữa, nhưng có lẽ thân phận của chúng ta bị lộ rồi! chúng ta đang là những mục tiêu bị truy nã!”-Một giọng gấp gáp truyền từ đầu dây bên kia.
“Thế quái nào lại thành ra như vậy?”-Cậu chạy đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn không dám dừng lại.
“Biết thế nào được, nhưng giờ thì phải trốn khỏi đây đã.”-Đầu dây bên kia cũng bắt đầu gắt gỏng.
Bên này-An vẫy tay, Đức liếc qua rồi lập tức chạy vào 1 khu trọ gần đó.
“Bọn chúng…có biết..chỗ này không…?”-Đức cúi xuống để thở.
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi”-An ngó ra xung quanh để xem xét tình hình.
“Nguyễn Quang Đức, mau nhìn vào đồng hồ đi”-An nói.
Đức làm theo
Biểu hiện kinh hoàng hiện ra trên mặt anh.
Trên bản đồ hiển thị người chơi chỉ còn 5 chấm phát sáng. 2 trong số đó là của Đức và An.
“5 người đã chết rồi!”-An nói với giọng gấp gáp.”Giờ thì chạy mau, nếu không nhanh thì chúng ta là những người tiếp theo đấy”-An cố gắng kéo áo cậu bạn của mình.
“Đây là…”-Đức kinh ngạc, chỉ vào người bên cạnh An.
“Kamijo Touma, rất hân hạnh được làm quen với bạn, tôi đã nghe câu truyện của các bạn, giờ đi theo tôi”
“không có thời giờ giải thích đâu!”- An gắt gỏng.
Đức vội bước theo.
Ở phía trung tâm thành phố, lực lượng truy sát dường như còn dày đặc hơn Theo sự hứơng dẫn của Kamijo, sau khi len lỏi qua vài dãy nhà. Nhóm 3 người đã dừng lại.
“Tôi chỉ có thể hỗ trợ các bạn đến đây thôi, từ đây, các bạn nên chia nhau ra mà đi để phân tán sự chú ý, không nên đứng yên một chỗ, mấy con rô bốt kia đều được trang bị cảm biến hồng ngoại đấy!”-Kamijo nói.
“Cảm ơn chú nhiều lắm!Anh thề hôm nay anh mà sống sót trở về thì anh sẽ thường xuyên mua truyện của chú để ủng hộ…”
An vừa nắm tay Touma vừa biểu hiện sự cảm kích mà người đối diện chẳng thể nào hiểu nổi.
“Giờ ta sẽ đi theo hứơng Đông Bắc, còn chạy theo hướng ngược lại nhé”-Đức ra hiệu.
“Ừ, bảo trọng”-An chạy đi không quên nói một câu.
“Ừ, cố gắng sống sót”-Đức cũng bắt đầu chạy.
***
"Sống sót... à..."
Một thanh niên mặc cùng bộ đồng phục với An và Đức khẽ lẩm bẩm chán nản trong khi ngồi quan sát trên nóc một tòa nhà gần đó. Vài chiếc Lục vũ bay tới lượn lờ trên đầu cậu, loa của nó phát đi lời kêu gọi:
"Người dưới kia, hãy mau đầu hàng, nếu không-"
Phập!! Một thanh kiếm lưỡi xanh lá phóng đi đâm xuyên vỏ chiếc trực thằng đang bay lượn đâm thẳng vào tim gã đàn ông đang hét trên loa. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, người thanh niên kia đã xuất hiện dưới gầm trực thằng, tay nắm chặt cán kiếm đang tỏa hắc khí, trên khuôn mặt vô cảm có sự thay đổi nhẹ. Liếm môi với vẻ gian xảo, cậu lẩm bẩm.
"Để ta xem, ngươi có thể thảnh thơi như thế được bao lâu..."
*Xoẹt* Cậu giật mạnh thanh kiếm. Lưỡi kiếm xanh lóe lên tia sáng mờ nhạt, ngay lập tức cắt xuyên lớp vỏ kim loại và cắt chiếc trực thăng quân sự ra làm đôi. Một vụ nổ lớn xảy ra gần như ngay sau đó, cả chiếc trực thăng lẫn người phi công nhanh chóng biến thành một đống phế liệu cháy rừng rực rơi xuống mặt đường.
Song, trong vụ nổ đó, không còn thấy bóng dáng người thanh niên kia đâu nữa..
***
Đức chạy thêm một lúc nữa, bắt đầu thấy một số điểm quái dị.Xung quanh đường phố tuyệt nhiên không có một bóng ngừoi, ngay cả một tiếng động cũng không có. Bầu trời u ám như không cho một tia nắng nào lọt qua.
Cậu biết thứ này, nó gọi là “Kết giới”
Chạy thêm một lúc nữa, Cậu dừng lại trước một tòa chung cư đổ nát, nơi này đối với cậu rất quen thuộc bởi đó chính là bị trí phòng trọ của cậu. Chạy suốt 30 phút, rốt cuộc cậu đã quay trở lại điểm khởi đầu.
Cậu từ từ bước lên cầu thang.
Ở đó đã có người đợi sẵn.
Một cô bé sơ với mái tóc bạc, đang nằm bất tỉnh trên vũng máu.
Một người đàn ông ngoại quốc, với khuyên tai và mã vạch ở trên mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Nguyễn Quang Đức, phải không nhỉ?”
Cậu không đáp lại.
Người đàn ông vứt điếu thuốc đi, tay trái hắn bùng lên một ngọn lửa như ma thuật:
“Ngươi sẽ chết, và từ giờ, ta sẽ chính là đem đến cái chết cho ngươi, chàng trai xui xẻo ạ !”.
***
An tiếp tục chạy thục mạng.
Không xong! có hơn mười chiếc xe bọc thép chặn phía trước.
Lính đặc nhiệm phía sau đã đuổi tới.
Chẳng nhẽ sự sống của bản thân phải kết thúc tại đây
Không, không thể chết ở đây được, mình còn rất nhiều điều cần phải làm. An vừa nghĩ vừa cố gắng nấp vào đằng sau một chiếc xe thùng.
“Bốp” An đã va phải một người
“Đi đứng nhìn đường cho cẩn thận!”-Người bị va tức giận
“Xin lỗi”-An đứng dậy.
Người đó bỏ đi.
“Khoan đã, đừng đi vội!”-An gọi giật lại.
Kẻ đó quay mặt lại :”Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói như thế với ta, nếu không cho ta một lý do chính đáng, ta sẽ giết ngươi”
Mái tóc bạc xõa tung trong gió, chiếc áo kẻ sọc đặc trưng, khuôn mặt cau có như chưa bao giờ cười. Thái độ cộc cằn cùng sát khí của ngưởi này khiến người ta không ngừng run sợ.
An lẩm bẩm: “Accelerator”
Không phải đào top (để dòng này cho chắc ăn)