Tôi hoàn toàn mất phương hướng,không kiểm soát được bản thân,hành động cũa mình như thể tôi là một con rôbốt được lập trình sẵn những công việc cũa nó mà không nhận thức được là đúng hay sai,tốt hay xấu.
Tôi còn như một chiếc máy,chỉ biết lầm lì,hoạt động hết công suất cho đến một ngày nào đó,cái máy gặp sự cố,hư hại không thễ hoạt động,con người tôi chắc cũng sẽ hõng hóc theo.
Dù mỗi đêm,tôi đã cố nhắm mắt,dặn lòng từ đây sẽ thay đổi nhưng suy nghĩ thoáng phút chốc hiện ra trong đầu tôi cũng sớm tan tành như bong bóng xà bông.Khi thức dậy,tôi bỗng quên khuấy đi.Hành động bây giờ cũa tôi đã đánh bật và lấn áp mọi suy nghĩ.Tôi cứ thế,tiếp tục đi theo vết xe đỗ cũa những kẽ như tôi trước đây.
Tôi không điều khiển được chính tôi nữa rồi.Thây kệ.Tôi nghĩ.Tôi còn trẽ,tại sao tôi lại không tận hưỡng thú vui lạc thú trên trần gian này.Đã là con người,ai mà không một lần phạm phải sai lầm trong đời.Thôi thì,tôi sẽ để ông trời phán xét,dẫn lối cuộc đời tôi ra sao thì ra.Tôi mệt mỏi lắm rồi!