Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Sáu, 19:21:14 - 22/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ma]chiếc kéo trộm tóc

Re: [Truyện ma]chiếc kéo trộm tóc

#6 » Gửi bài gửi bởi Lovanxien » 03/08/2012 14:48 » @42440

Liên hít mạnh một hơi rồi không hiểu sao, cô bé sợ hãi nắm chặt mũi kéo rồi quay vềgiường mình. Liên cất ngay cáikéo đi vào trong ba lô hành lýrồi trùm mền cố ngủ. Cô bé vừa mừng lại vừa sợ. Nhưng mừng chỉ một mà lo tới mười. Nỗi lo vô hình cứ bám lì lấy não Liên. Cô bé định bụng sẽ kể cho Hà nghe, nhưng lại không dám.
Vài hôm sau, cô chủ nhà bắt đầu đến thu đợt tiền nhà cuốitháng. Mọi người ai cũng trả trừ Liên và một chị năm ba. Côchủ nhà tỏ vẻ khó chịu và hẹn sáng mốt sẽ lên lấy. Liên buồn rầu nghĩ xem có nên viết thư gửi về cho cha mẹ dưới quê không. Nhưng mà cô bé hiểu tình cảnh lúc này dướiquê còn khó khăn biết bao nhiêu, Liên không muốn làm thế một chút nào. Túng quá làm liều, Liên chợt nhớ đến cáikéo, cô bé quyết định tối nay sẽ hành động.
Trăng đêm nay có vẻ sáng hơn mọi lần, đúng như thườnglệ, cứ chín rưỡi là người dân bắt đầu tắt điện đi ngủ. Mấy cô gái cùng trọ trong căn nhà quậy gì thì quậy, đến mười một giờ là mạnh ai lăn quay rangủ phần người ấy. Liên cố căng mắt ra, cô bé cũng bỏ mùng và đi ngủ hệt như những người khác, nhưng trong tay cô bé nắm chặt cái kéo cán gỗ và chờ đến nữa đêm tối mịt. Bóng đêm heo hắt làm Liên cảm thấy rờn rợn, nhưng hình như thủ phạm bao giờ cũng can đảm hơn là nạn nhân. Liên kéo mùng rồi thậm thụt bước qua phần nệm của cô bạn kế bên. Liên thủ sẵn một tờ giấy A4, cô bé lại chờ cho đến khi người bạn trở người nằm một bên mới dễ hành động. Mái tóc dài óng mượt lại đập vào mắt Liên, làmviệc này có hơi điên thật, nhưng trước mắt Liên giờ đây chẳng phải là tóc nữa, mà cô bé ép mình nghĩ đấy là một cuộn tiền. Thế là…
Xoẹt…
… Xoẹt…
Xoẹt…
Mũi kéo bén ngót tung ra khép vào đều đặn và ngọt xớt. Liên cố cắt thật chậm để không gây ra tiếng động, rồi y như lần trước, chỗ tóc bị cắt đi dần dần đâm dài ra, nhưng không nhanh như hôm nọ, nó mọc một cách từ từ và chậm rãi. Liên nhanh chóng góimớ tóc cắt được vào tờ giấy A4 rồi nhanh nhẩu nhét nó vào ba lô, nhưng lúc này Liên hơi bồn chồn nên nhỡ đạp vào một cái bao kêu lên tiếng ‘soạt’. Cô bạn kia trở mình, Liên lẹ làng trườn vào trong nệm và quấn chặt mền lại, chỉchừa một lối hở để quan sát. Cô bạn đó vươn mình lên rồi theo thói quen, cô ta làm độngtác vuốt tóc, nhưng hỡi ôi, hình như cô ta cảm thấy được.Mắt của cô bạn mở rộng, cô tahoảng hồn chụp lấy mái đầu của mình rồi hét toáng lên, Liên điếng người vùng mền choàng dậy, cả bốn người kia cũng bật đèn lên luôn. Mọi người hớt ha hớt hải hỏi cô bạn có chuyện gì, cô ta mếu máo rặn ra từng chữ:
“Coi này, tóc, tóc của tôi… ỦA??”
Mái tóc của cô ta đã kịp dài ralại ngay kia ánh đèn được bật lên. Mọi người thi nhau mắng cô ta ngủ mớ rồi lại lui cui tắt đèn ngủ lại. Liên thở một hơi dài, cô bé mệt mỏi chui vào mùng, sự sợ hãi làm con người ta muốn lụi cả đi…
Thế là ngay hôm sau, chờ chocác bạn đi hết, cô bé moi xấp giấy A4 có chứa mớ tóc cắt được hôm qua ra đem bán. Đến hạn nộp tiền nhà, chỉ có mỗi Liên có tiền để đưa cho bà chủ, còn chị năm ba kia vẫn chẳng có xu nào.
Người ta bảo ăn trộm quen tay, ngủ ngày quen mắt. Bén mùi tiền, Liên bắt đầu thấy mọi chuyện dễ dàng và ổn thỏa. Thời gian làm mòn đi tất cả, kể cả sự hồi hộp và hoảng sợ. Liên ngày càng dạn dĩ hơn. Bao nhiêu khoản tiền phải nộp càng thôi thúc cô bé thực hành phi vụ tiếp theo. Lần này phải làm một mẻ thật lớn rồi thôi. Tối hôm đó, Liên dùng cây kéo cán gỗ bắt đầu cắt trộm tóc của hầu hết tất cả mọi người. Tiếng xoèn xoẹt lạnh lẽo cứ lặng lẽ vang lên. Hết đợt tóc này lại đến đợt tóc kia rơi xuống, bao nhiêu đợt tóc đổi lấy bấy nhiêu đấu gạo, đấu tiền. Liên vui mừng vì không những bảnthân có thêm thời gian dư dả để học hành mà còn có cả mớ tiền cứ xủng xoẻng trong túi. Cô bé thi thoảng còn gửi tiền về cho cha mẹ với lý do làm thêm được rất nhiều tiền. Lại còn gởi hẳn cho mẹ một bộ tócgiả dày và đen óng nữa chứ. Mấy người bạn cùng chỗ trọ cứ khen Liên biết làm việc, kiếm được nhiều tiền. Họ chẳng bao giờ cảm thấy tóc trên đầu mình ít hơn vì chiếc kéo chẳng bao giờ tỏ ra hư hại.
Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn, cho đến một hôm…
Hôm nay bắt đầu ngày lễ noel,mọi người trong căn nhà trọ không đi chơi đâu mà mua thức ăn về cùng nấu và ăn chung. Căn nhà hôm đó tỏ ra rất nhộp nhịp và vui vẻ, đột nhiên, một chị năm hai cần cắtmột củ hành to nhưng tìm không ra một cây dao nào. Liên nghĩ cây kéo của mình cắt thức ăn thì không làm chúng dài ra được, nên hào phóng rút kéo ra cho bạn mìnhmượn. Một chút sau, có tiếng xoèn xoẹt cất lên, Liên giật nảy mình. Có tiếng cười ồ ré lên, thì ra cô bạn đó vừa chọcLiên, cắt đi một ít tóc ở sau ót cô bé. Liên hét lên hoảng sợ làm những người kia nín bặt tiếng cười, họ không hiểu tại sao Liên lại sợ hãi đến vậy. Về phần Liên, cô bé ngại mái tóc sẽ dài ra trước mắt của mọi người nên viện cớ đau bụng chạy ngay ra ngoài, cô bé giựt phăng cây kéo từ tay chị năm hai kia. Những người còn lại tỏ ra hơi hoang mang và chưng hửng.

Những người đã like Lovanxien bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
Lovanxien
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️14/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸599/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Hoa Thần Sứ Giả⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=5440

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic5440-5.html#p42440

Quay về Thơ, truyện ngắn