Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 02:14:40 - 06/05/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện ma]chiếc kéo trộm tóc

Re: [Truyện ma]chiếc kéo trộm tóc

#8 » Gửi bài gửi bởi Lovanxien » 03/08/2012 14:50 » @42443

“Vậy hả, hay quá vậy” Loan nói một cách thích thú
“Không hay đâu” Huệ lắc đầu “nữa năm đầu, tóc của nhữngngười bị cắt sẽ dài ra lại, nhưng càng về cuối năm sau, đúng ngày mùng ba tết, ngườinào mà cầm cái kéo đó đi cắt tóc, sẽ phải cắt đi linh hồn củamình trao cho mụ phù thủy đó”
“Thật không” Liên xụi người đi
“Thật, nhưng mà vầy, ai là chủ nhân của cây kéo mới bị”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là cứ trước ngày mùng ba, chỉ cần tặng cây kéo cho ai đó, họ chấp nhận trở thành chủ nhân của cây kéo và đi cắt tóc người khác, chủ nhân trước sẽ chẳng bị gìcả”
“Thế à” Liên hồi hộp, nếu vậy thì chỉ cần nói với Hà, mình đồng ý tặng cô ta cây kéo là xong
“Thôi, hơi đâu mà nghe đồn nhảm” Loan cười cợt làm Huệ hơi tự ái
“Ừm” Liên giả vờ đồng tình “làm gì có mụ phù thủy như thế, chỉ là đồn thôi”
“Không đâu” Huệ bực bội lắc đầu “chính vì mụ ta có thật mới tai hại”
“Sao Huệ biết?” Liên hạ giọnghỏi
“Mấy bạn có biết tại sao tóc của người bị cắt đi lại tự mọc ra lại được không?”
“Tại sao?”
“Vì mớ tóc đó, mụ phù thủy hàng ngày mò quanh các khu nghĩa địa, xén đi mái tóc của những người đã khuất mà thếvào đấy”
“Trời đất, sao kinh vậy?” Loan tròn mắt
“Ừm, nghe nói mụ phù thủy còn rất sợ chủ nhân nào đó lấy kéo tự cắt mái tóc của mình, vì khi đó, mái tóc của chính mụ ta sẽ bị cắt đi và thế vào”
“Vậy à”
“Ừm, mà biết sao không, tóc của mụ ta làm bằng vàng ròngđấy”
Hèn gì tối hôm đó, Liên chỉ bị hớt đi một chút tóc ở sau gáy mà nhặt được cả nén vàng. Thì ra đó là tóc của mụ già.
Liên tìm cách gặp cho được Hà nhưng không sao tiếp xúc vớicô ta được. Dạo từ khi có tiền,Hà liên tục bỏ học đi chơi. Kể cả gia đình cũng hiếm khi thấyđược cô ta. Ngày mùng hai tết, Liên tất tả đón xe buýt lên thành phố sớm để gặp được Hà. Hy vọng ngày tết, côta sẽ có mặt ở nhà. Nhưng Liên đã lầm, tết nhất Hà còn đichơi ghê hơn ngày thường nữa. Hỏi ai cũng không biết tông tích Hà ở chốn nào. Liên đâm lo, suốt ngày cô bé cứ tìmcách liên lạc được với Hà. Tối hôm đó, gió không ngừng thổi.Mùa tết năm nay cực kỳ lạnh, còn lạnh hơn hẳn mùa đông nữa. Liên mệt nhọc khi phải cuốc xe đạp đi khắp nơi tìm kiếm Hà. Liên gọi cho mấy người bạn thân nhất của Hà, người thì bảo cô ta ở câu lạc bộ này, người thì bảo cô ta chơi ở vũ trường kia. Chẳng biết đâu mà lần. Đến cuối cùng, Liên đành phó mặc cho số phận, dù sao khi Hà ăn cắpcái kéo của Liên, cô bé cũng chẳng còn là chủ nhân của nó nữa.
Đột ngột, giữa trưa mùng ba, nhân lúc Liên đang ngồi ăn cơm một mình. Hà tìm đến và mừng rỡ như bắt được vàng.
Thì ra từ mấy hôm nay, Hà liên tục gặp những điều lạ lùng. Cái kéo không còn tỏ ra có tác dụng, Hà cắt trộm tóc của bạn và cả mẹ mình đem bán, nhưng số tóc đó không mọc lại như cũ, mà mũi kéo càng lúc càng bén hơn, mấy lần Hà còn dám thề chúng đang muốn quay lại cắt vào da thịt mình. Hà khóc lóc và năn nỉ xin lỗi Liên, Liên đột ngột cảm thấy thương cho bạnmình. Chung quy cũng chỉ do lòng tham của một đứa con gái.Liên bảo chỉ cần tặng cái kéo cho ai đó, thế là xong, nhưng giờ thì biết tặng cho ai đây? Aixứng đáng nhận thay hình phạt cho lòng tham lam của haiđứa con gái?
Đêm tối âm u không có chút ánh sáng, Liên và Hà trùm mền kín mít ngồi lại trong căn nhà trọ. Cả hai ôm lấy nhau run rẩy. Cánh cửa cồm cộp run lên vì gió đập. Liên không dám tắt đèn mà để nguyên chosáng hết nhà cửa. Bỗng, một tiếng xẹt nhỏ vang lên, ánh sáng như xẻ ngọt, cắt ra làm đôi.
“Cúp điện rồi” Hà thì thào
“Đừng sợ” Liên trấn an nhưng chính giọng nói của cô bé cũng bị át đi bởi nỗi sợ
“Tóc, tóc, tóc, ai mua tóc đây?” Giọng nói khe khẽ và ngọt như đường vang lên, giọng điệu nghe có vẻ châm chọc
“Chào cháu”
Giọng nói làm Liên và Hà dựng đứng người lên, tụi nó quay phắt ra sau và thấy một bà cụngồi sát bên cái nệm gần đó. Bà ta nhe hàm răng nhọn hoắcra, không còn vẻ ân cần và dễ thương nữa, Bà ta có vẻ điên khùng và vô cùng đáng sợ.
“Con bé kia” Bà ta chỉ vào Hà“mày phải đi theo tao”
Không nói được một lời, Liên cảm thấy cơ thể bạn mình mấtvụt đi. Trong phút chốc, đèn điện đã được bật sáng lại, nhưng trong căn phòng chỉ cómỗi mình Liên, không thấy Hà và mụ phù thủy đâu cả.
Liên thương và thấy hãi thay cho bạn mình. Cô bé quyết định đi cứu bạn. Nhưng trong lúc này, làm sao biết được bà ta ở đâu? Chỉ còn một khả năng…
Liên phóng chiếc xe đạp của mình thẳng tiến đến ngôi chùacũ lúc trước. Trước khi đi, cô bé không quên bỏ cái kéo thậtvào sâu trong túi của mình. Côbé giật mạnh người xé gió đạpđi. Nữa đêm, nữa hôm, Liên phải cố lắm mới vừa cầm cái đèn pin vừa lái xe vững. Gió đêm cứ tát cơ thể của Liên, không thể lái vững chiếc xe được.
Cố lắm Liên mới dắt xe được vào con hẻm, tới trước cổng chùa. Nhưng ai đó đã khóa kínchiếc cổng rồi, Liên nhớ sực lại cái cổng phụ mà lần đầu tiên Liên tới để chôm chỉa. Cánh cửa đó quả vẫn không khóa. Liên thò mình vào, những cái gai xấu xí cứ móc vào tóc và cơ thể Liên đau điếng.

Những người đã like Lovanxien bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
Rating: 0.14%
 
Lovanxien
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️14/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸599/4140🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Hoa Thần Sứ Giả⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

- Chia sẻ bài viết:

- Xem full chủ đề: http://chiase123.com/viewtopic.html?t=5440

- Link bài viết: http://chiase123.com/topic5440-7.html#p42443

Quay về Thơ, truyện ngắn