Chap 3:
Khổ nỗi cái lớp toàn đứa cao thì không cử mà lại đi cử thằng cao 1m6 (bây giờ là 1m7 rồi) như tôi đi lau chứ. Hichic.
Phải cố gắng lắm tôi mới lau sạch được tấm biển lớp 9a3 sạch bóng loáng. Lau xong cái tấm biển lớp thì tôi đình công không làm nữa, ngồi ngắm gái cho nó khoẻ. Hehe. Mà công nhận em NT xinh phết, nói chuyện duyên lắm chứ bộ. Còn em Tr em thì xinh hơn em NT một xíu, khá trầm, học cũng tạm được.
Tr em với Tr chị là hai chị em sinh đôi, Tr chị thì hoạt bát lanh lợi hơn Tr em, nhưng mỗi tội mập hơn Tr em một xíu. Còn em M đen thì nhan sắc cũng tạm được, body thì chuẩn đến từng centimet. Em Th thì được cái nhí nhảnh như trẻ con dễ thương phết. Ngoài ra còn em M mèo, CM, G, Q, H… cũng xinh đẹp không kém mà có kể đến sáng mai cũng không hết.
Đang mải mê ngắm gái thì cả lũ không biết trực nhật kiểu gì mà nhanh vãi chưởng. Làm cụt cả hứng ngắm gái. Rồi nghe cô phán thêm vài câu thì cũng chép thời khoá biểu rồi ra về.
– Ê! VĐ làm vài room cf rùi về mày. Tao bao. – Thằng T rủ khi tôi đang dắt xe chuẩn bị ra về.
– Em: Chú thích thì anh chiều.
– T: Ukm. Mày cố bắn cho tốt nha, không thì lại thua tao đó. Hehe – cái thằng này bắn cf éo bao giờ thắng được em nhưng lại được cái to mồm.
…
Thế là ba thằng dắt ngựa sắt phi đến quán net trên đường xyz số 1, nơi này được ba thằng em chọn làm căn cứ quân sự từ năm lớp 7 đến giờ. Chắc các bác đang thắc mắc: Tại sao nơi được chọn làm căn cứ quân sự từ năm lớp 7 mà không phải từ năm lớp 6. Thật ra cái gì nó cũng có cái lý do của nó, chuyện là hồi năm lớp 6 thì ba thằng em có chọn được một quán net khá lí tưởng, quán đó nằm ngay một cái hẻm nhỏ trên đường xyz luôn và khá gần trường, máy ngon khỏi nói và đặc biệt là phụ huynh mà có đi tìm thì cũng không lo bị phát hiện vì ở đó có nhà để (giấu) xe. Hehe.
Và thế là nó được chọn làm căn cứ quân sự của ba thằng nhóc choi choi lớp 6 và cả khối thằng khác nữa. Nhưng chỉ được gần 1 năm thì quán net phải đóng cửa. Lý do là bộ bàn phím bị tê liệt hoàn toàn vì có ba thằng ôn thần chơi boom online với guny(bác nào chơi thì biết mấy trò đó hại bàn phím đến mức nào). Mỗi lần bọn em chơi là ông chủ quán phải ra nhắc liên tục cái điệp khúc:
– Chúng mày chơi vừa vừa thôi để lấy cái tao còn làm ăn, chứ chúng mày cứ ra sức ấn mà cứ như kiểu là đập bàn phím như vậy thì tiền đâu tao sửa nổi!
Thế đấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy thương cho mấy bộ bàn phím đó quá. Và thế là quán đó phải đóng cửa trong sự tiếc nuối của ba thằng bọn em và hơn chục thằng khác.
Quay lại với hiện tại, em đang đứng trước quán cửa căn cứ nhưng không thấy hai thằng kia đâu.
– Quái lạ, chả nhẽ bọn nó nghĩ lại sợ thua nên chạy về luôn rồi à. – Đang lẩm bẩm thầm rủa hai thằng chiến hữu thì trong quán có tiếng oang oang của thằng T vọng ra:
– Ê Đ mày có tính bắn không hay sợ thua không dám vào?
Sặc, thì ra nãy giờ mình mải suy nghĩ nên bị bọn nó bỏ lại phía sau mà không biết. Haizz. Bước vào quán chọn máy số 18 quen thuộc nằm trong góc quán. Khởi động tay chân rồi em bắt đầu tạo phòng. Hai đứa nó một đội, 1 mình em đơn thân độc mã cầm búa gỗ chạy qua từng ngóc ngách trong màn trạm phát sóng để truy cùng giết tận hai thằng nó.
Thằng T bị dồn vào góc tường nên đành phải quay lại chiến đấu, nó vừa dương búa ra chuẩn bị đập thì hét sọt, xác nó nằm dài chờ hồi sinh. Còn thằng Đ thì khá hơn một chút vì nó khua búa tùm lum mà làm mất của em 29 giọt máu, và hậu quả là xác của nó nằm sải lai với tư thế rất chi là yô mốt. Hehe. Kết quả chung cuộc là 61 – 4, nhìn mặt hai thằng nó thểu não nom đến tội. Haha.
– Em: Thế nào? Biết sợ chưa? Dám khiêu chiến với anh à! Haha.
– T: Xời, chẳng qua là tao nhường thôi, chứ rủ mày đi mà lại đập chết mày liên tục thì lần sau sao mày dám đi nữa, phải không Đ? – Nghe thằng T nói vậy thằng Đ như chết đuối vớ được phao nên liền hùa theo.
– Đ: Ừ đúng đúng bọn tao nhường thôi. Hehe.
– Em: Vậy à, thế thì đấu lại kèo nữa nhá bên nào thua thì phải bao bên thắng một tuần chơi net free, ok? – Nghe đến đó hai thằng nó xanh mặt, lắc đầu lia lịa.
– Đ: Thôi, để bữa khác đi bữa nay tao hơi mệt, không có sức chơi nữa – thằng Đ thoái lui.
– T: Ừ để bữa khác đi, hôm nay muộn rồi mày.
– Em: Ừ vậy đi, mai tính tiếp. – Nói xong mỗi thằng một hướng đi về nhà.
Về nhà với tâm trạng khá hưng phấn. Buổi trưa thì nhà em không có ai ở nhà cả, ba mẹ thì đi làm, mấy thằng em học cấp 1 thì ở lại trường luôn, ở nhà một mình nên cơm nước em phải tự lo. Tự thưởng cho mình một bữa cơm canh đạm bạc với tô cơm trắng nghi ngút khói, món cá trắm chiên xù vàng óng ả(loại cá câu ở ngoài suối, con cá chỉ to bằng hai ngón tay, khi chiên giòn lên thì có thể ăn cả xương của nó luôn, giòn giòn thơm thơm ngon không thể tả, bác nào ăn rồi chắc biết), rau lang luộc (hái phần ngọn dây khoai lang rồi rửa sạch đem luộc lên á) chấm mắm tỏi ớt.