Chap 4:
Ăn uống xong lại dọn dẹp, và sau đó em leo đại lên ghế tự thưởng cho mình một giấc ngủ trưa. Đang miên man mơ thấy mình là hoàng tử đang hôn công chúa thì công chúa cứ lấy cái gì đó chọc vào lỗ mũi nó làm nó:
H… H… HĂ… HẮTTT… HẮT XÌ!!! – Em hắt xì một cái rõ to rồi lấy tay dụi mắt và em bật dậy thủ thế:
– Em: C… Cậu là ai? S… sao lại vào nhà tôi? – Em ngơ ngác hỏi con nhỏ đang cười sặc sụa trước mặt mình.
– Nhỏ đó: Haha, nhìn cái mặt ngô ngố buồn cười quá, haha – nhỏ đó cứ cười sặc sụa, trên tay còn cầm một vài sợi tóc. Bộ não của em hoạt động hết công suất và cuối cùng đưa ra một kết luận:
– Em: Này, sao cậu dám tự tiện vào nhà người khác thế hả, lại còn phá đám giấc ngủ của tôi nữa chứ? – Nhỏ đó vẫn cười và đáp lại em.
– Nhỏ đó: Haha, không phải tôi tự tiện vào nhà cậu mà là tôi thấy cậu nằm ngoài ghế mà gọi mãi không thấy ra nên tôi vào xem còn sống hay chết í mà. Haha.
– “Con gái con đứa ăn với chả nói vô duyên hết sức.” Em thầm nghĩ trong bụng thôi chứ nói câu đó ra thì lỡ nhỏ đó tức giận làm gì em thì em biết kêu ai đây. @ – @
– Em: Vậy cậu là ai?
– Nhỏ đó: Tớ tên Linh, con bố Trung nhà ở kia. – Vừa nói nhỏ vừa chỉ tay về phía tây bắc, nơi cách nhà em khoảng 30m. – Đó thấy chưa, nhà đó đó.
– Em: WTF??? – Như không tin vào mắt mình, em nhìn nhỏ chằm chằm. Giờ mới nhìn kĩ nhỏ, mặt trái xoan, tóc đuôi gà đen óng, mắt to tròn, hàng mi cong cong. Tướng tá thì tạm được, điện nước đầy đủ, nhỏ mặc áo pull trắng, quần jean ngắn khoe cặp giò trắng phau. Nhìn là muốn cắn một miếng, nhưng cũng may em là thanh niên cứng nên cố cầm lòng. Hehe. Nhỏ hươ hươ tay trước mắt em.
– Linh: Này này, tui biết tui đẹp nhưng ông không cần phải đơ như thế đâu! – Nhỏ bụm miệng cười.
– Em: Ừ xinh, nhưng tiếc quá!
– Linh: Tiếc cái gì???
– Thì tiếc xinh như vậy mà lại là hậu nhân của Trư bát giới!!! – Em thở dài ra vẻ tiếc nuối. – AÁÁÁ!!!
– Này, ý ông nói tui là heo ý hả? Grừ. – Hôm nay là ngày gì vậy trời, sao mà ăn xong lại bị gái véo hông suất vậy trời.
– Hic, tôi có muốn nghĩ thế đâu, tại cậu chỉ nhà cậu ở đó mà. – Nó chỉ tay theo hướng lúc nãy.
– Nhà tui ở đó thì liên quan gì hả? – Nhỏ chống hông phình má lên cãi.
– Nhưng đó… đó…
– Đó cái gì hả? Nói mau?
– Nhưng đó là cái CHUỒNG HEO nhà bác Hải mà? – Em ngây thơ pha một chút sợ hãi trước sát khí của nhỏ.
– Hảảả??? Nè ông nghĩ sao vậy hả, rõ ràng là tui chỉ cái nhà ở bên dưới cơ mà. Huhu. Tui về mec ba tui. Huhu.
– “What trở mặt nhanh thế vừa cười ha hả xong giờ lại khóc là sao?” Em thầm nghĩ trong bụng.
– Em: Thôi thôi, không khóc nữa, tôi sai rồi, là tôi hiểu lầm, được chưa?
– Không biết đâu, tự nhiên nói tui là heo xong xin lỗi là xong hả? Huhu – càng nói nhỏ càng khóc to hơn.
– Thôi thôi, không khóc nữa mà, mà tôi có nói cậu là heo đâu! – Em xuống nước. Nhỏ ngưng khóc ngước mắt long lanh nhìn em, công nhận lúc đó nhỏ dễ thương thật.
– Thật không?
– Ờ… ờ… thật, tôi có nói Linh là heo bao giờ đâu, tôi làm sao dám nói Linh dám nói Linh là heo được, Linh sao xinh được bằng heo ý lộn heo sao xinh được bằng Linh. Hìhì.
– Huhu. Lại nói người ta là heo nữa kìa. Huhu. – Nhận ra cái ngu của mình, em đành dùng tuyệt chiêu vậy.
– Nè đừng khóc nữa, khóc nữa là mặt chảy xuống giống con heo thiệt đó. Xấu lắm đó.
– Kệ tui. Huhu – nói xong nhỏ ngồi bệt xuống đất khóc tiếp. Không thể để ai thấy cảnh này được, lỡ may người ta hiểu lầm mình làm gì nhỏ xong giờ nhỏ ăn vạ cái chạy vô bắt mình bỏ tù thì nguy. Hic. Nghĩ đến đó mà em toát mồ hôi hột.
…
Chợt nhớ đến lời thằng bạn chí cốt của em, thằng MT. Thế là em làm liều áp dụng thử xem sao, em bỏ mặc nhỏ ở đó rồi leo lên ghế ngủ tiếp. Quả nhiên vừa đặt lưng xuống ghế chưa đầy 3 phút thì… em đã đi vào giấc ngủ@ – @. Bỗng không gian lặng đi và rồi.
BỊCHH!!! Và cảm giác tê tái muốn đi *ái, ngồi dậy mà đầu óc quay cuồng, choáng váng. Nhìn lại thì thấy nhỏ đang bụm miệng cười. Quê tập 2.
– Em: Yahhh, sao tự nhiên lại đẩy tôi rớt xuống ghế vậy hả?
– Hihi. Cho chừa. Ai bảo trêu tui. Hứ.
– Cái đó là thói quen rồi, thấy gái xinh thì tôi không trêu không chịu được, được chưa! – Nghe nó khen mà nhỏ cười tít mắt.
– Hứ. Dẻo miệng. Mà tui đang khóc tại sao ông không dỗ tui mà lại leo lên ghế ngủ hả?
– Thì tại hồi nãy có ai bảo là kệ tui đó. – Em nói móc.
– Hứ. Tui nói vậy thôi nhưng ông vẫn phải dỗ tui chứ. Đàn ông con trai gì mà…
– Mà sao???
– Xìì. Không thèm nói chuyện với ông nữa. Hứ – nhỏ nguýt dài rồi quay mông đi về. Tưởng thoát nạn rồi đang cảm tạ trời đất thì ai dè nhỏ quay ngoắt lại làm em giật mình.
– Em: Chuyện gì nữa sao chưa chịu về?
– Tôi quên mất, má tui bảo là lên kêu má ông đến chiều nay đóng bịch nhiều hơn hôm qua nên có kêu thêm ai xuống thì kêu nha.
– Rồi rồi. Biết rồi về đi, về đi… xùy xùy… – em đuổi nhỏ như đuổi tà.
– Hứ, đồ vô duyên, bất lịch sự, bụng bự *** to. Plè Plè – nhỏ nhăn mặt lè lưỡi nhìn đáng yêu chết đi được. Sợ để nhỏ ở lại đây lúc nữa là nó không kiềm chế được cảm xúc luôn quá.
– Thôi về đi cho tôi còn ngủ!
– Xì, đàn ông trai trai gì đâu á… hứ. – Nhỏ lái quay *** đi tập 2. Em thở phào nhẹ nhõm.