Chap 11:
Tiếng cô Thúy từ dưới nhà vọng lên. Ôi thính thế, khoảng cách khá xa như thế mà vẫn hóng được.
– Chú Trung: Vậy à, vậy thì hai mẹ con cố làm nha, hôm nay cần đóng nhiều bịch lắm đó.
– Mẹ: Rồi rồi, cứ để đấy em lo cho.
– Chú Trung: Ừ, mà thằng này là thằng Đ đúng không.
– Em: Dạ. Hì hì.
– Chú Trung: Thế năm nay mày lên lớp mấy?
– Em: Dạ năm nay cháu lên lớp 9 thôi ạ – Em ngoan ngoãn đáp lại như mèo con.
– À, vậy thì mày bằng tuổi bé Tũn nhà chú rồi. Thế mày học trường nào? Pbc hả?
– Dạ vâng, ủa mà bé Tũn là ai vậy chú?
– Là con gái chú, nó tên Linh. Mà nó vừa về ngoài nhà rồi. Hồi trưa cô Thúy kêu lên nhà mày đó.
– Dạ – “Bé Tũn à. Lần này thì Tũn luôn nhá. Hehe” – Em cười thầm trong bụng.
– Chú Trung: À mà thôi chú có việc bận chút xíu. Hai mẹ con cố gắng làm cho chú nha.
– Em: Dạ.
Rồi em với mẹ ngồi đóng bịch. Công việc thì đơn giản thôi, chỉ việc xúc mùn cưa đổ vào trong bịch rồi lấy một cái cổ bằng giấy đã được cắt sẵn gắn vào là xong. Tuy công việc đơn giản thế nhưng phải ngồi lâu nên chỉ khổ cho cái lưng của mình. Hic hic.
Ngồi làm một lát thì cô Thúy cũng vào làm chung. Cô với mẹ ngồi một góc để tám chuyện với nhau, còn em thì ngồi góc đối diện.
Đúng là phụ nữ có khác, xúm vào một cái là có bao la truyện trên trời dưới đất để tám. Hic, chỉ khổ cho lỗ tai của mình. Ngồi làm một lúc thì cái lưng bắt đầu ê ẩm, hai người mẹ thì vẫn ngồi nói chuyện rôm rả không ngớt miệng.
Đến 8h30 thì có người vào, bóng người đó như đang tiến về phía này. Em còn đang nghĩ là chú Trung về, đang tính ngẩng đầu lên chào chú một tiếng thì tí chảy máu mũi. Trước mặt em là nhỏ Linh đang đứng, tay thì xách cái bịch gì đó. Nếu chỉ có thế thì chẳng có gì đáng nói, nhỏ đang đứng cách em chưa đến 20 xen ti mét, nhỏ mặc cái quần đùi ngắn tủn mà còn cứ như cái váy nữa chứ (nói vậy chắc mấy thím cũng tưởng tưởng được rồi chứ gì). Em thì đang trong tư thế ngồi bệt xuống đất, đầu thì ngẩng lên, mắt cũng theo hướng đó nhìn thẳng lên còn nhìn thấy cái gì thì mấy thím tự tìm hiểu nha. (Nói ra sợ con gấu em nó xử).
Em đơ mất mấy giây, mắt chữ @ mồm chữ O. Cũng may em kịp lấy lại bình tĩnh rồi cúi xuống làm tiếp và giả vờ như không biết gì. Nhỏ thì vẫn tự nhiên như thường, nhảy vào chào mẹ nhỏ với mẹ mình một câu. Cô Thuý có vẻ khá ngạc nhiên:
– Hôm nay con uống lộn thuốc à con gái. Mọi ngày ngoài buổi trưa phải vào nấu cơm cho ba mẹ thì có năn nỉ gãy lưỡi cô cũng không chịu vào. Sao tự dưng hôm nay… Không để cho cô Thúy nói hết câu thì nhỏ đã nhảy vào họng cô Thúy:
– Mẹ! Hôm nay con làm bánh mang vô cho ba mẹ ăn chứ bộ. – Nhỏ chun mũi, giọng nhõng nhẽo.
– Cô Thúy: Còn làm cả bánh nữa cơ à, đâu đưa mẹ xem thử coi có ăn được không nào.
– Linh: Mẹ cứ chọc con hoài à. Ăn thì ăn thật luôn chứ con hổng cho ăn thử đâu. Hihi.
– Cô Thúy: Rồi thì ăn thật. Được chưa cô nương. – Cô Thúy lắc đầu cười trừ.
Sau đó nhỏ lôi trong cái bịch nhỏ đang xách rồi bỏ ra đĩa.
– Con mời mẹ, mời cô dùng thử. – Nhỏ bưng ra một đĩa bánh nhỏ mời mẹ nhỏ với mẹ em rồi lại đi vô.
– Đức ơi qua đây ăn bánh nè con, ăn thử coi bé Linh nó làm có ngon không. – Cô Thúy gọi em qua bên đó. Trong lòng cũng muốn ăn lắm chứ, nhưng vì ngại cộng với đĩa bánh có tí xíu ăn chẳng bõ dính răng nên em đành thôi vậy.
– Em: Dạ thôi, cô với mẹ cứ ăn đi, cháu vừa ăn cơm no nên giờ ăn không nổi nữa đâu ạ. – Rồi em ngồi làm tiếp để không bị tiếng nhai chóp chép kia cám dỗ. Quả nhiên đúng như em nghĩ, em không còn bị cám dỗ bởi tiếng chóp chép nữa mà thay vào đó là mùi thơm từ đĩa bánh tỏa ra. Nhưng theo kinh nghiệm 14 năm ăn uống của em thì em cảm nhận được đĩa bánh đang rất gần em. Quay qua quay lại, ngó lên ngó xuống để tìm vị trí của đĩa bánh đó nhưng không thấy gì cả.
– “Quái lạ nhỉ, sao không thấy gì vậy ta, chả nhẽ do mình tưởng tượng. Chắc vậy rồi.” – Nghĩ bụng là như thế rồi em lại tiếp tục sự nghiệp.
Nhưng vừa xúc mùn đổ vô bịch một phát thì hình như có ai đó khều khều vào vai em. Vừa quay lại thì nhỏ Linh ra hiệu im lặng rồi ngoắc em đi theo nhỏ. Em cũng đi theo nhưng thực chất là đi theo đĩa bánh trên tay nhỏ, đĩa này thì chỉ to bằng đĩa bánh mà nhỏ đưa ra cho mẹ em với mẹ nhỏ ăn thôi nhưng đĩa này lại chứa số bánh gấp đôi đĩa kia là ít. Hehe.
…
Ra tới nhà bếp thì nhỏ dừng lại.
– Em: Gọi Đức ra đây làm gì vậy? – Nhỏ nở một nụ cười gian hết sức rồi trả lời.
– Linh: À… Ừm… thì – Nhỏ ấp úng.
– Thì cái gì? Không nói Đức ra ngoài làm tiếp à nha – Em vừa quay bước định đi ra thì nhỏ lại gọi lại rồi chìa đĩa bánh ra trước mặt em, còn nhỏ thì mặt đỏ lựng quay đi chỗ khác.
– Em: Trời tưởng chuyện gì, mời Đức ăn bánh thì nói đại đi. Ngại ngùng gì nữa không biết – Vừa nói em vừa đưa tay cầm lấy một cái bánh.
Không biết đây là bánh gì mà nhìn ở ngoài có vẻ ngon phết. Mọi cái bánh đều to bằng lòng bàn tay và có hình con gấu hay con gì đại loại như thế (chắc là làm bằng khuôn). Lớp vỏ thì vàng óng ả, vài chỗ có màu vàng nâu. Trên bánh còn những cái lỗ chân lông à nhầm lỗ ly ty như kiểu bánh phông lan á. Khói vẫn còn bốc lên nghi ngút (chắc vừa mới ra lò). Chạm tay vào thì...