Chap 12:
Chạm tay vào thì cảm thấy vỏ bánh mịn mịn, mềm mềm. Vừa cắn nhẹ nhàng một phát hết nửa cái bánh. Miếng bánh vừa vào miệng thì gần như bị tan ra luôn, dùng lưỡi ấn nhẹ là vị ngọt của bánh chảy ra, bánh không nhạt mà cũng không ngọt quá, còn thoang thoảng chút vị dâu như hòa quyện vào miếng bánh làm cho…
…
Uầy, mấy thím lấy tay hứng đi kìa, nước miếng chảy tèm nhem ra rồi kìa.
Em vừa nuốt xong miếng bánh thì mới để ý nhỏ đang nhìn mình chằm chằm.
– Em: Này, này không ăn đi chứ làm gì nhìn Đức chằm chằm vậy – Em lấy một cái bánh khác khua khua trước mặt nhỏ.
– Linh: À ừm, từ từ tui ăn – Nhỏ giật mình mặt thì thoáng đỏ lên. Chắc tại đứng trong bếp nóng quá.
– Ừ, giờ không ăn thì Đức ăn hết ráng chịu nha. Mà bánh mua ở đâu thế?
– Linh làm đó, thế nào? Ngon lắm phỏng? – Nhỏ tròn mắt háo hức chờ kết quả.
– Linh làm á, chẳng trách nhìn thấy bánh là nghi rồi mà.
– Sao rồi? Ngon hông? – Nhỏ càng tò mò hơn nữa.
– Dở ẹc, quá mặn, nhiều chỗ bị khét nữa chứ, bánh thì khô khốc… blabla… – Em mặt tỏ ra hình sự phán sai sự thật một cách phũ phàng.
Nghe em nói đến đâu là mặt nhỏ đơ đến đấy. Như không tin vào tai mình, nhỏ giật luôn nửa chiếc bánh em đang ăn dở bỏ tọt vào miệng.
– Ơ – Em ngơ ngác.
– Ủa bánh ngon mà đâu có mặn đâ… – Như nhận ra mình bị lừa, nhỏ nhăn mặt và.
– ẶCC… ưm… ưm – Nhỏ giậm vào chân em một phát bẹp dí mấy ngón chân của em luôn. Đồng thời nhỏ nhanh nhảu lấy tay bịt miệng em lại.
– Hứ, người ta làm cả buổi chiều mà dám chê hả. – Nhỏ nguýt dài còn tay vẫn bịt miệng em.
– Ưm… ưm… uông a… (buông ra). – Em lấy tay gỡ tay nhỏ ra.
– Axx, muốn giết người diệt khẩu à. Tý nữa thì ngạt chết rồi. – Em gỡ được tay nhỏ ra rồi đứng thở hồng hộc.
– Cho chừa, ai bảo dám chê bánh của tui. – Nhỏ vẫn lườm em bằng ánh mắt hình viên đạn.
Trông mặt nhỏ lúc đó như thế này này, dễ thương lắm cơ.
– Hic, Đức đùa có tý mà làm gì ghê thế!
– Hức, đùa kiểu đó hả. Đúng là cái đồ đáng ghét, đồ đáng ghét… Hức hức.
Sặc, cuộc đời em sợ nhật là nước mắt phụ nữ.
– Thôi, Đức xin lỗi, lần sau Đức không đùa thế nữa được chưa. – Em xuống nước năn nỉ.
– Hức hức, nhớ đó. Hức hức. – Nhỏ ngừng khóc mà vẫn cứ nấc. Trông mặt nhỏ lúc này buồn cười lắm mà không dám cười các bác ạ.
Rồi hai đứa lại ngồi vừa nói chuyện vừa ăn bánh ngắm nóc nhà. Nhỏ này vô tư thật. Đang ăn thì em quay qua hỏi nhỏ:
– Này, cho Đức hỏi câu này nhá?
– Ừm, cứ hỏi đi.
– À… lúc nào Linh cũng ăn mặc thế này à?
Nhỏ cúi gằm mặt xuống đất miệng lí nhí.
– Đâu có, tại hôm nay vội quá nên quên thôi. Vô tới đây mới nhớ ra.
– Săx, vậy là lúc Linh đạp xe thì mấy thằng đực rựa ngoài đường được chiêm ngưỡng hết rồi à?
– Hông biết nữa, mà hôm nay trên đường ít người lắm, chắc hông ai để ý đâu. – Nhỏ càng lí nhí làm em phải cố gắng lắm mới nghe được.
– “Mà thôi, chuyện của nhỏ mình cũng không nên xen vào làm gì, hình như mình hơi bị có duyên rồi.” Nghĩ bụng thế nên em cũng lảng sang chuyện khác. Hai đứa ngồi nói chuyện rôm rả, đùa qua giỡn lại một lúc nữa thì cũng 9h30. Đến giờ phải về rồi.
Tạm biệt nhỏ Linh rồi em ra gọi mẹ về. Về nhà mà lòng cứ vui vui thế nào ấy. Vệ sinh cá nhân rồi em leo lên giường ngủ khò. Thế là kết thúc một ngày dài tưởng chừng như vô tận của em.
Sáng hôm sau em lồm cồm thức dậy bởi cái chuông điện thoại báo thức.
– Sặc, mới 5h30 mà hú réo gì mà inh hỏi thế không biết. Oáp… – Em vươn vai ngáp dài một cái rồi ra giếng vệ sinh cá nhân.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của năm lớp 9. Em ăn đại vài bát cơm rồi thay đồ đi học (bộ quần xanh áo trắng thì chắc bác nào cũng quá quen thuộc rồi nhỉ nên em không tả gì thêm). Đeo chiếc cặp quai chéo màu nâu nhạt vào rồi chào ba mẹ một tiếng.
Vừa dắt con ngựa sắt thân quen ra cổng thì chợt nhớ đến bản giao kèo với nhỏ Linh. Lại còn tối hôm qua trước lúc về nhỏ còn dặn em một câu:
– Mai nhớ xuống chở Linh đi học nha, Linh đợi ở ngoài đầu đường X nha. – Nhỏ nói khá to làm cả mẹ em và mẹ của nhỏ đều nghe thấy và sau đó là mặt của cả hai đứa đều đỏ như gấc.
Thế là em lại phải chạy ra đầu đường X rước thêm cái của nợ đó nữa. Không khí buổi sáng sớm trong lành thật, trên đường thì có lác đác vài người đi chạy bộ tập thể dục sáng sớm.
Đến đầu đường X thì thấy có con bé nào nhìn tướng xinh phết. Lúc đến gần thì mới nhận ra là nhỏ Linh. Hôm nay nhỏ cột tóc đuôi gà cao, đầu đội chiếc mũ phớt đen, da trắng không tì vết, môi thì chúm chím nhìn xinh đáo để. Nhỏ mặc bộ quần xanh áo trắng, bên ngoài khoác thêm cái áo khoác của trường pbc trông ra dáng phết. Tay nhỏ thì đang che lên mặt cho khỏi bị nắng. Những tia nắng ban mai rọi vào mà nhỏ làm đôi gò má ấy trở nên hồng hồng. Nhìn nhỏ lúc này dễ thương lắm mấy thím ạ, chỉ muốn hôn cho một phát thôi nhưng em lại không dám nên đành chịu vậy. Hềhề.
Em cố gồng hết sức lực trời ban của một thằng con trai để chở nhỏ lên cái dốc dài hơn 1 km. Em tuy mệt nhưng vẫn cố sức đạp còn nhỏ thì ngồi sau tíu tít luôn miệng rồi còn hát hò cái gì đấy nữa chứ. Làm cho bao nhiêu thằng nhìn em bằng ánh mắt GATO dữ dội. Hehe. Tuy mệt nhưng cũng oai phết vì được chở gái xinh mừ.