Chap 13:
Tuy đã cố gắng hết sức nhưng em chỉ chở nhỏ lên được nửa dốc là xuống dắt bộ. Bác nào bảo em yếu thì em chịu. Không biết nhỏ ăn cái quái gì mà nặng như hêu á.
– Linh: Đàn ông con trai gì mà yếu thấy sợ, mới đi có chút mà đã mệt rồi. – Nhỏ vẫn ngồi dính mông trên xe.
– Ừ, thì Đức yếu, vậy Linh thử một mình đạp xe lên dốc xem thế nào? – Em vừa nói vừa dắt xe thở hồng hộc như con trâu.
– Hơ, ngu gì, đang có xe ôm miễn phí thì đi xe ôm chứ tội gì Linh phải tự đạp xe lên dốc. Plè. – Nhỏ vẫn ngồi trên xe lè lưỡi chun mũi lại.
Nhìn nhỏ lúc đó thì dù mệt đến mấy cũng phải phì cười, nhìn ngố không chịu được.
– Ý Linh thì Đức là xe ôm miễn phí á?
– Chứ sao. Hihi.
– Vậy mà từ nãy đến giờ sao chẳng thấy khách ôm tẹo nào hết vậy. Mang tiếng mà không có miếng Hềyyy. – Em thở dài ra bộ buồn lắm.
– Xí, có ai ngốc lắm mới đi ôm Đức á. Người gì đâu mà ốm nhom ốm nhách, ôm Đức để bị dao găm cứa đứt hết tay à – Nhỏ bĩu môi.
– Ờ, thì Đức không được phì nhiêu như ai kia, được chưa. – Em móc lại làm mặt nhỏ tức tối thôi rồi.
Nhỏ nhảy phóc xuống xe rồi chạy lại dùng “véo hông đại pháp” véo em nhiệt tình.
– Ý của Đức là chê tui mập chứ gì? Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét – mỗi câu nhỏ lại véo em một cái mặc cho em đang la oai oái.
– Ui da đau. Ui da, Đức nói Linh mập bao giờ, là tự Linh nói thôi mà. Ui da. – Em vừa la oai oái vừa biện hộ.
Mọi người đi đường thì nhìn hai đứa em như sinh vật lạ. Hai đứa vẫn tiếp tục giỡn chí chóe trong những ánh mắt gato có, ngưỡng mộ có của những người đi đường.
Vào đến trường thì đã 6h40. Em đi gửi xe còn nhỏ thì đứng đợi dưới gốc cây bàng chỗ phòng bác bảo vệ. Em có bảo nhỏ đi trước nhưng nhỏ không chịu. Chắc là do nhỏ mới từ LK chuyển vào nên còn lạ nước lạ cái, lại còn chả quen ai nên ngại á mà.
Đi cùng nhỏ mà em nghe đằng sau bao nhiêu lời xầm xì.
– Con nhỏ đó xinh dữ mày.
– Ủa, con nhỏ đó học lớp nào mà sao trước giờ tao không gặp vậy mày?
– Ừ, chắc nó mới chuyển vô.
– Nhìn cặp ass đã quá mày ơi. Haha. Ước gì… Hehe.
… bla. Bla… Tổ sư cha mấy thằng mắc dịch, khen câu trước mà câu sau nghe nồng nặc mùi dầu ăn rồi. (Các bác tự hiểu nhá). Không biết nhỏ có nghe thấy mấy lời đó của bọn kia không nữa. Tốt nhất là không nghe thấy chứ nếu không thì bọn đó xác cmn định rồi.
Đưa nhỏ đến cửa lớp 9a2 rồi nhỏ vẫy tay chào tạm biệt em. Hai lớp nằm sát nhau luôn mà nhỏ làm như xa lắm không bằng ế. Em về lớp với tâm trạng phởn ra mặt.
Em đang tính về chỗ ngồi thì thấy nhỏ Tuyền boom, My sói, Thanh lùn và mấy nhỏ khác đang đóng đô ở cái bàn của em. Trên bàn nào là vỏ kẹo, vỏ sữa, sì nách…
…
Ôi thôi, tội nghiệp cái bàn thân thương của em.
Thế là em đành phải thất thểu xuống chỗ thằng Thuấn ngồi đỡ chờ cho mấy mụ lui binh thì mình lên vậy. Vừa thấy em xuống thì nó với thằng Đại bác lôi em lại hỏi luôn.
– Thuấn: Ê Đức, hồi nãy mà chở con nào đi học thế? Nhìn xinh vl ra.
– Đại: Đệch, anh em với mày bao nhiêu năm mà éo chở tao đi học được một lần. Thế mà giờ mày… Hầy… – Thằng Đại lắc đầu ngán ngẩm.
– Em: Ơ, sao bọn mày biết? – Bọn này đánh hơi nhanh thật.
– Thuấn: Tai mắt của tao ở khắp nơi nên có chuyện gì mà tao không biết. – Thằng này phổng mũi khoác lác.
– Em: Thế mày là quái vật à? Theo kiến thức của nhân loại thì con người chỉ có hai tai hai mắt thôi. Còn tai mắt của mày ở khắp nơi thì tao hơi nghi à nha. – Em nhìn nó với con mắt gian nhất có thể.
– Thuấn: Xời, bọn mày chỉ là người bình thường thì làm sao biết được. – Nó bĩu môi.
– Em: Ừ, bọn tao chỉ là người bình thường thôi, còn mày không phải là người bình thường.
– Thuấn: Biết vậy thì tốt. Haha. – Thằng này cười khoái chí.
– Em: Thôi tao với mày ra chỗ khác chơi Đại ơi, chứ ngồi với thằng không bình thường tao sợ tý nữa bị nó cắn á. – Em cười đểu huých vai thằng Đại.
Như hiểu được ý em, nó bắt đầu hợp tác.
– Đại: Dù gì cũng là anh em bạn bè với nhau cả cần gì phải vậy. – Thằng Đại cười còn đểu hơn em.
Nhận như thấy có đồng minh, thằng Thuấn hùa theo thằng Đại luôn.
– Đúng đúng, bác Đại nói chí phải.
– Đại: Chú để yên anh nói xong đã. Mà nếu có bị cắn thì tý tao với mày đi chích, lo gì. Haha.
– Em: Tại tao lo bệnh này hiện chưa có vắc xin điều trị. Haha.
Em với thằng Đại ôm bụng cười sằng sặc. Thằng Thuấn không nói lại hai thằng em nên mặt đỏ tía tai nhảy vô kẹp cổ hai thằng em. Tuy bị kẹp cổ mà hai thằng em chẳng thèm chống cự luôn và vẫn ôm bụng cười sặc sụa. Mãi đến lúc nghe tiếng trống vào lớp thì nó mới thả hai thằng em ra.
Em trở về chỗ với cái cổ họng khô khốc do hồi nãy cười nhiệt tình quá.
Nhỏ Tuyền ngồi bên trái thì đang lo dọn dẹp bãi chiến trường trên bàn. Bên phải thì nhỏ Trân em cũng đang dọn dẹp với nhỏ Tuyền.
Tiết đầu tiên là giờ chào cờ huyền thoại. Ở trên thì thầy cô nói lia lịa, nói liên tục, nói như chưa bao giờ được nói. Còn ở dưới thì học sinh cũng đua nhau nói mặc cho thầy cô đang ở trên nói cũng kệ. Hâzz, tiết đầu tiên đó.
Tiết thứ hai là tiết văn. Cả lớp đang nín thở chờ đợi, cầu mong có giáo viên dạy văn khác bước vào, người nào cũng được chứ cầu mong không phải là bà cô dạy văn ám lớp em từ năm từ lớp 6 đến lớp 8