Chap 17:
– Toàn: Mày điên à, tao chỉ tán cho vui tại bữa nay chán quá với lại để tăng thêm thành tích thôi. Chứ ngu gì dính vào lũ con gái đó. Hehe.
– Tcc1: Vậy khi nào chán nhỏ đó thì đại ca nhường cho bọn em nha. Hèhè – thằng này cười cầu tài.
– Toàn: Ok, chú yên tâm khi nào chán nhỏ này thì anh alo cho.
– Tcc1: Mà sao đại ca quen được con bé đó vậy? Nhìn nó có vẻ thích đại ca lắm đó. Lúc đại ca vừa hét vừa chạy tới thì hình như nhỏ đó vui lắm. Hehe.
– Tcc2: Đúng đấy đại ca. Lúc thấy đại ca mà nó mừng muốn khóc luôn cơ, thiếu điều là chạy lại ôm đại ca thôi. Hehe.
– Toàn: Thật không mày?
– Tcc1: Thật 100% luôn. Em mà nói sai câu nào thì tuỳ đại ca xử lý.
Thế là ba thằng đó giở giọng cười khả ố làm em sôi máu.
Máu nóng dồn lên não, em đang tính qua cho vào bản mặt đểu cáng đó vài đấm thì thằng Đại cản lại rồi lôi em ra ngoài. Thằng Thuấn thì ra tính tiền ba máy.
– Em: Đúng là chó thật. – Vừa nói em vừa hất tay thằng Đại ra rồi đấm vào tường một phát đau thấy mấy bà bác luôn.
Thằng Đại với thằng Thuấn biết tâm trạng em không tốt nên cũng im lặng chả nói gì. Đạp xe về nhà mà lòng cứ tức tức thế nào ấy. Em tức là nhỏ sao mà dễ tin người quá, mới có một ngày thôi mà đã đồng ý làm bạn gái thằng sở khanh đó chứ.
Về đến nhà em chẳng tâm trạng đâu mà ăn uống nữa. Vứt cái cặp lên bàn rồi em thả mình xuống cái ghế gỗ dài thân thương đánh một giấc cho tâm trạng thoải mái.
Trong mơ em mơ thấy mình đang chạy theo một người con gái có mái tóc đen óng mượt, dáng người thì thanh mảnh, còn khuôn mặt thì em không tài nào nhớ nổi, cô gái ấy mặc bộ đồ có cái mặt con gì tròn tròn màu xanh ấy. Cô gái ấy chạy không nhanh nhưng không hiểu sao em đuổi theo mãi mà không được mà ngày càng xa hơn.
Bỗng nhiên trời đất tối sầm lại, xung quanh em chỉ còn một màu đen u ám tối tăm. Chợt một tia sáng lóe lên trong bóng tối, hình ảnh hai đứa bé một trai một gái đang dắt tay nhau tung tăng đi trên đường, hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt, hai khuôn mặt ngây thơ đang vui cười tíu tít. Rồi đột nhiên một chiếc xe tải bị mất lái từ đâu lao đến. Em cố hét to:
– TRÁNH RAAA!!! – Nhưng vô hiệu. Hai đứa bé không nghe thấy vẫn tiếp tục đi.
Em chạy thật nhanh lao đến che cho hai đứa bé nhưng lại không được. Chiếc xe đi xuyên qua cơ thể em và vẫn vun vút lao đến hai đứa bé.
– … AÁÁÁ… – Tiếng la thất thanh của hai đứa bé vang lên.
– … KHÔNG… – Em bừng tỉnh, mồ hôi mồ kê vã ra như tắm.
Thì ra chỉ là cơn ác mộng. Nhưng cơn ác mộng này đã ám theo em suốt 10 năm qua. Đứa bé trai không ai khác chính là em, còn đứa bé gái kia thì em hoàn toàn không nhớ là ai.
Gạt cơn ác mộng sang một bên và đi lục đỡ gói mì tôm ăn lót dạ do hồi trưa em có ăn uống gì đâu mà bây giờ đã là 2h34 pm rồi.
Ăn uống xong thì chẳng có việc gì làm nên em lôi sách vở ra làm bài tập về nhà.
Môn văn thì chỉ cần soạn bài mới và nhồi 4 mặt giấy vở mà hôm nay học là ok. Đến môn anh, cô giao bài về nhà có ba câu hỏi dễ như ăn cháo, em ngồi cắn nát cây bút thì cũng chẳng trả lời được câu nào (em ngu anh văn bẩm sinh rồi). Dẹp môn anh sang một bên, em lôi môn lí ra làm. Vì là toàn lí thuyết nên em ghi luôn vô vở dòng chữ gọn lỏn:
– SGK/3 (sách giáo khoa trang 3).
Thế là giải quyết xong đống bài tập về nhà. Em vươn vai ngáp dài một cái rồi ngó lên đồng hồ.
– 4H rồi à, nhanh thật đấy. – Em nói một mình như thằng bị tự kỷ.
Em vừa dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm rồi ra tắm rửa xong thì ba mẹ về. Công nhận mùa này tắm mát thật, các bác không tin thì ra tắm thử đi. Hè Hè.
Cầm chiếc điện thoại lên xem thì thấy có mấy tin nhắn rủ đi chơi net của thằng Thông. Chán không muốn đi nên em từ chối luôn. Ngồi nghịch một lát nữa thì ba mẹ tắm xong, em chạy ra dọn cơm. Mấy thằng em của em thì đi học về từ lúc nào không biết. Mà mấy trường cấp một chưa gì mới đầu năm đã bắt bọn nhỏ đi học buổi chiều rồi nên việc nhà từ trưa đến chiều thì một mình em phải lo hết.
Đang ăn thì ba hỏi:
– Ba: Hôm nay đi học tốt không mấy đứa?
Cả bốn thằng em gật đầu cái rụp cứ như là tập trước rồi.
– Công: Dạ cũng tạm thôi ba.
– Ba: Vậy thì tốt rồi mấy đứa cố gắng mà học, thôi ăn đi.
Thế là bọn em lại cắm đầu hì hục ăn.
Ăn xong thì em lại tiếp tục cái điệp khúc rửa bát. Hic là anh cả khổ vậy đấy, có bác nào giống em không?
Rửa bát xong ngồi nghỉ được tầm 15 phút thì mẹ lại gọi xuống đi với mẹ đóng bịch nấm. Tự nhiên em lại không muốn gặp nhỏ các bác ạ. Em lấy đủ mọi lý do trên trời dưới đất để không xuống đó, vì nếu xuống sẽ lại gặp nhỏ. Nhưng những lý do đó đều không xi nhê với mẹ em nên cuối cùng em đành thất thểu đi với mẹ xuống đó.
Xuống tới nơi thì em lấy đại một cọc bịch với một rổ cổ giấy rồi phi ra cái góc khuất nhất để ngồi với hy vọng không phải gặp nhỏ.
Chỗ em chọn khá là lí tưởng, đường trước là đống mùn cưa cao chất ngất, cao đến nỗi ta có thể chơi trốn tìm thì cá chắc không ai tìm thấy khi ta nằm xuống. Đằng sau là bức tường gạch, bên trái là cái máy sàng mùn còn bên phải là lối ra vào khá hẹp.
Thế là em yên tâm ngồi đóng bịch mà không lo nhỏ nhìn thấy.