Chap 21:
– Hai người làm gì mà thậm thò thậm thụt ngoài này vậy. Hay là… Hehe – là nhỏ Thu.
– Em: Không có gì đâu, Thu đừng có mà nghĩ bậy nha.
– Thu: Thế hai ông bà cứ lấm la lấm lét ở đây làm gì thế?
– Thanh: Thì có tí chuyện thôi ấy mà. Chuyện riêng thôi.
– Thu: Chuyện gì thế, tui nghe với. – Nhỏ Thu tò mò ra mặt.
– Thanh: Xìì, chuyện riêng của người ta tự nhiên bà xen vô làm gì? Mà tui cũng nói xong rồi, vào lớp thôi. – Rồi hai nhỏ kéo nhau vào lớp. Trước khi đi nhỏ Thanh còn ghé vào tai em thì thầm:
– Nhớ những gì Thanh nói đó, đảm bảo không có hại cho Đức đâu.
Nhỏ về lớp để lại em đang ngơ ngác ú ớ không hiểu lý do vì sao nhỏ Thanh lại nói vậy. – “Nhỏ Thanh với nhỏ Tuyền là bạn thân mà, sao tự nhiên nhỏ Thanh lại nói vậy hay là hai nhỏ đó đang giận nhau ta? Có lý lắm, mình thử vào hỏi nhỏ Tuyền xem sao.” – Nghĩ là làm, em chạy ngay vào lớp để hỏi rõ nhỏ Tuyền chuyện này.
Nhưng vừa vào tới lớp thì em thấy nhỏ Thanh, Thu, Tuyền đang ngồi ăn bánh nói chuyện vui vẻ lắm.
– Vậy là không phải hai nhỏ đang giận nhau à, vậy thì tại sao nhỏ Thanh lại nói với mình điều đó nhỉ? Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhất thế giới. – Em tự lẩm bẩm một mình.
– Ê Đức, làm gì mà đứng như trời trồng vậy mày? – Thằng Đại với thằng Thuấn khều khều em.
– Thuấn: Hay là mày bị chết đứng giống Từ Hải?
– Em: Chết cái đầu mày, đời tao chưa vợ cũng chưa con. Ngu gì chết. – Em cóc vào đầu thằng Thuấn một cái làm nó nhăn nhó.
…
– Thuấn: Tại bọn tao khều mãi mà không thấy mày có động tĩnh gì nên tao tưởng mày đi theo ông Từ Hải rồi.
– Đại: Tao còn đang tính viết cáo phó cho mày nữa cơ. Haha.
– Thuấn: Còn đốt pháo ăn mừng mày ra đi thanh thản nữa. Haha.
Em tức muốn xì khói đầu luôn.
– Em: Tao nghe nói mấy thằng trù tao hay bị đoản thọ lắm mày ạ.
Thế là hai thằng nó im bặt luôn các bác ạ, công nhận hai thằng này ngây ngô thật.
Đứng troll nhau với mấy thằng này một hồi thì thầy mĩ thuật bước vào với câu nói quen thuộc:
– Cả lớp lấy giấy ra, hôm nay ta vẽ đề tài… – Và kèm theo hành động ngồi lên ghế, bắt chân hình chữ ngũ rồi lôi điện thoại ra nhắn tin với vợ. (Ở nhà nói chuyện chưa đã sao mà lên đây còn nhắn tin cả ngày thế không biết.)
Em thì chống cằm suy nghĩ lý do về vấn đề nhỏ Thanh nói với mình. Đang mải suy nghĩ thì thấy có cái gì đó nó mềm mềm, ấm ấm đè lên lưng mình.
Em khẽ đưa mắt tìm ra vật đang đè lên lưng mình thì.
– “OMG!!!” – Là nhỏ Tuyền đang chồm lên người em để chiêm ngưỡng tác phẩm của thằng Điền mà không biết nhỏ cố tình hay cố mà để hai quả hoả diệm sơn đè lên người em. Làm em khoái chết đi được.
– “Ước gì ngày nào thằng Điền cũng vẽ tranh để em được thế này nhỉ! Hehe” – Em cười thầm trong bụng mà không hề biết rằng có một ánh mắt vô cùng tức giận đang đăm đăm nhìn vào phía em. (Chắc các bác đoán được người này nhỉ).
Nhỏ Tuyền đè lên người em gần 5 phút để ngắm nghía từng chi tiết bức tranh của thằng Điền đô mà em tuyệt nhiên không dám cựa cuội gì. Bác nào chửi em ngu thì em xin nhận chứ em không ngu đến mức đó. Vì sao ư? Tất cả đều có cái lý do của nó. Ngồi đằng sau em là thằng Điền đô, nhỏ My sói và thằng Vinh. Mà nhỏ Tuyền lại là em họ của thằng Điền đô với nhỏ My sói, em mà xớ rớ một tý là hai đứa này đưa em ra cho ngũ nữ phanh thây liền luôn quá. (Gần giống với tứ mã phanh thây của bọn tàu í. Nhưng bên tàu chỉ kéo có 4 chi, còn bọn này nó kéo những 5 chi lận.) Nên bố bảo em cũng chả dám nhúc nhích.
Đang phê thì tự nhiên thằng Điền đô tự nhiên giật bức tranh lại không cho nhỏ Tuyền xem nữa nên nhỏ xị mặt ngồi xuống ghế. Em thề chưa bao giờ em ghét thằng Điền như lúc này, cho em gái nó xem tranh lúc nữa thì có chết ai đâu. Em đang lườm thằng Điền đô thì nhỏ Ngọc Trân lấy cây bút chì gõ vào trán em một phát làm em giật mình.
– Em: Ui da, sao Trân lại lấy chày đập vào đầu Đức thế, chảy máu rồi này. Hic – Em giả vờ ôm đầu như đúng rồi.
– N. Trân: Thôi đi ông tướng. Trân chỉ lấy cây bút gõ nhẹ hều vào trán Đức thôi mà làm thấy ghê. – Nhỏ Trân bĩu môi.
– Em: Vậy mà Đức còn tưởng Trân ghét Đức quá nên cầm chầy phang vào đầu Đức chứ. Hèhè. Mà gọi Đức làm chi thế?
– N. Trân: Thì Trân đang tính nhờ Đức vẽ giùm Trân vài người đang cấy lúa ấy mà. Trân không biết vẽ người. – Giọng N. Trân lí nhí nghe êm tai khỏi chết luôn.
Rồi nhỏ dúi tờ giấy a4 đang vẽ qua chỗ em. Em cầm cây bút chì vẽ đại vài đường cơ bản vào bức tranh cho nhỏ. Em vẽ cho N. Trân một cụ già đang ngồi nghỉ dưới gốc tre, hai người đang khom lưng gieo mạ, ở trên đồi em còn vẽ thêm một vài con trâu đang nằm ngủ và một bầy trẻ con đang nô đùa xung quanh.
Em đưa lại bức tranh cho N. Trân mà nhỏ ấy cười tít mắt và luôn miệng khen đẹp. Không đẹp sao được khi mà danh họa số một lớp 9a3 này đã ra tay cơ chứ.
Vẽ cho nhỏ xong thì em lại tiếp tục suy nghĩ về vấn đề của mình. Đến cuối giờ thì em mới nghĩ ra được câu trả lời.
– Chắc là vì nhỏ Thanh sợ mình cướp mất đứa bạn thân của nhỏ ấy đây mà. Sao mình ngố thế nhỉ, đơn giản thế mà giờ mới nghĩ ra.
Tiếng trống hết giờ của bác bảo vệ vang lên. Hầu như trong tất cả các phòng học đều đồng loạt có tiếng hét.