Chap 21:
Mua đồ xong thằng kia lại đòi trả tiền, lúc đầu nhỏ P không chịu nhưng thằng này cứng đầu quá nên đành để cho thằng này trả luôn.
Lúc thằng kia đi tính tiền thì ở đâu lại chui ra thêm 5 thằng và 2 con nhỏ léng phéng mò đến gần. Rồi hai thằng to con nhất trong số đó đến gần huých vai ép tôi ra đằng sau.
– Tôi: Tụi mày muốn gì đây?
– T1: Ah tao đụng trúng mày hả? Xin lỗi nha.
– Tôi: Không sao.
Tôi đi tới kéo tay nhỏ P ra khỏi tiệm quần áo này. Chứ ở lâu thể nào bọn này cũng kiếm chuyện cho coi.
Tưởng là thoát rồi, ai ngờ lúc bọn tôi đi đến đoạn đường vắng thì từ đằng sau có 3, 4 chiếc xe máy kéo tới rồi chặn đường bọn tôi.
– P: Là mấy người lúc nãy. – Nhỏ P đứng nép ra sau tôi.
– B. Nhi: Sao họ lại chặn đường mình vậy anh hai?
– Tôi: Anh không biết nữa. Nhi ra đằng sau anh đứng đi. – Vừa nói tôi vừa kéo con bé ra sau.
Mấy đứa kia dựng xe rồi ngông nghênh tiến thẳng đến chỗ tôi.
– Bọn mày muốn gì? – Thằng Phong đứng ra làm mặt lạnh đẩy gọng kính hỏi bọn kia, trông oai vêler. Chắc bữa nào tôi cũng phải kiếm cặp mắt kính đeo giống vậy.
– T1: Bọn tao có muốn gì đâu, chỉ là thấy cô em kia dễ thương nên bọn này muốn mời đi chơi với bọn này chút ấy mà. – Thằng này cười đểu.
– Phong: Nếu bọn tao không chịu thì sao? – Nói với giọng lạnh lùng sương gió.
– T2: Vậy mày nghe câu 2 đánh 1 không chột cũng què chưa?
– Phong: Hừ, thằng nào đủ sức thì nhào vô.
– T2: Thằng này láo quá. Chắc mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hả?
Vừa nói thằng T2 vừa vung đấm xông tới thằng Phong và…
– Hêyzaa… bốp… huỵch…
Thằng T2 vừa xông lên gần tới nơi thì bị thằng Phong xoay người giáng cho một cước ngay mặt xong nằm đo đường luôn. Trông thằng Phong vậy mà nguy hiểm thật. Tôi đứng khoanh tay xem thằng Phong biểu diễn.
Thấy bạn mình bị hạ trong nháy mắt, bọn kia có vẻ hơi e dè nhưng vẫn đồng loạt 3 thằng lao lên. Thằng Phong khom người ngồi lên gót chân trái làm trụ và…
– Roạttt… bộp… bộp…
Nó gạt chân thằng T1 xong bồi luôn cho nó hai cú đá nhanh như chớp. Tôi đứng nhìn mà cũng thấy đau giùm thằng T1.
Rồi thằng T3, T4 cũng lần lượt bị hạ trong nháy mắt.
– Phong: Chỉ có thế thôi sao? – Nó đút tay vô túi đi thẳng về phía bọn tôi.
– Tôi: Coi chừng đằng sau.
Thằng T1 đứng dậy cầm khúc gỗ (không biết nhặt ở đâu mà nhanh vãi) định đánh lén thằng Phong. Lập tức thẳng này xoay 180 độ tung một cú đá đá bay khúc gỗ trên tay thằng T1 rồi đá ngược lại trúng ngay ngực làm nó ngã ngửa ra đất, chưa dừng lại ở đó, thằng Phong tiếp tục xoay người mấy vòng trên không và đáp đầu gối xuống bụng thằng T1 làm nó bất tỉnh nhân sự luôn. Phải nói 3 chiêu cuối nó làm quá nhanh, quá nguy hiểm. Đến nỗi tôi đứng nhìn cũng phải tái xanh mặt. Còn số phận thằng T1 tôi nghĩ bèo bèo chắc cũng phải nhịn ăn cả tuần chứ chẳng chơi.
– Phong: Bọn mày còn không lo kéo xác nó mà biến đi. – Thằng Phong đứng dậy phủi đồ.
– Tôi: Đánh hay, mà phát cuối ra tay ác quá.
– Phong: Phải như vậy thì bọn này mới chừa chú em ạ.
– P: Thôi, mau đi khỏi chỗ này đi có lát nữa tụi nó quay lại. – Nhỏ P hối.
– Tôi: Ừh, về thôi.
Về đến nhà nhỏ P xong thằng Phong đi nghe điện thoại rồi nói có việc phải về trước.
– P: Hồi nãy nguy hiểm quá anh hai ha. Làm em sợ chết đi được, cũng may là có anh Phong.
– Tôi: Ừ. Mà sao lại sợ? Không có anh Phong thì có anh hai ở đây.
– P: Xí, lúc đó mà là anh hai thì chắc bây giờ em với b. Nhi đang kéo xác anh hai về thì có. – Nhỏ P bĩu môi.
– Tôi: Xùy, em coi thường anh hai quá đó. Àh mà cuối tuần này em rảnh không?
– P: Cuối tuần này em đi tập piano rồi. Anh hai hỏi làm gì vậy?
– Tôi: Àh không có gì. Tại có lộc ăn, định rủ em đi cùng mà em bận rồi thì thôi.
– P: Lộc ăn gì vậy? – Nghe đến ăn là hai mắt nhỏ này sáng rực lên.
– Tôi: Thôi bận rồi thì cần biết làm chi, để anh rủ cô nào đi chung vậy.
– P: Hứ, không được.
– Em bận không đi với anh được thì anh phải rủ cô nào đi chung cho đỡ ngại chứ.
– P: Tập piano thì em xin nghỉ một bữa cũng được mà.
– Tôi: Thật không?
– P: Thật. – Nhỏ P gật đầu chắc nịch.
– Tôi: Tốt, thiệp mời này. – Tôi lôi cái thiệp của thằng Thuấn ra. – Cuối tuần chuẩn bị đồ đạc trước đi rồi anh hai qua đón.
– P: Dạ, mà sao thiệp mời sinh nhật gì mà màu mè thế không biết, nhìn giống thư tình hơn á.
– Tôi: Thôi kệ đi, miễn có lộc ăn là được rồi.
– P: Ừhm, hìhì.
– Tôi: Thôi, trưa rồi. Anh về đây, đến chiều có rảnh thì qua đó đi chợ giùm anh hai nha.
– P: Thôi, em ở nhà một mình chán lắm. Anh hai ở đây đi, đến chiều rồi về.
– Tôi: Ừ, sao cũng được. Mà anh ở lại là phải có cơm cho anh ăn à nha.
– P: Yes sir, có ngay. – Nhỏ đưa tay kiểu quân đội rồi chạy lạch bạch vào bếp nấu cơm.
Tôi thì tiếp tục sự nghiệp coi cái phim hai người đóng, triệu người xem (tom and jerry).
Lát sau, mùi thơm phát ra từ trong bếp làm tôi không thể ngồi yên được, cái bụng thì đánh trống ùng ùng ở trong.
– P: Cơm nấu xong rồi, anh hai xuống ăn thử coi có ngon hem.
– Tôi: Tưởng cho ăn thật, chứ ăn thử thì ăn làm gì.
– P: Khổ quá, thì ăn thật, được chưa ông tướng?
– Tôi: Ờh, thế thì còn tạm được.
– P: Ăn mà dám chê, em treo cổ anh hai liền. – Nhỏ P nói với giọng nguy hiểm làm tôi không dám cầm đũa.
– P: Sao anh hai không ăn?
– Nhi: Anh hai biếng ăn, em ăn hết phần anh hai cho coi.
Thấy b. Nhi ăn có vẻ ngon lành cành đào nên tôi nhắm mắt gắp thử vài miếng thịt và kết quả là… bữa đó tôi ăn hết 3 bát cơm luôn.
– Tôi: Công nhận bữa nay em nấu ăn có tiến bộ phết. Nhớ có lần đi cắm trại nhờ món thịt kho với món gạo luộc của em mà cả đội bị tào tháo rượt, haha.
– P: Hứ, sao anh hai nhớ dai thế. Chuyện đó qua lâu rồi mà.
– Tôi: Chuyện hay thì phải nhớ dai để mà kể chứ, haha.
Ăn xong nhỏ P với b. Nhi nằm phè ra đọc truyện đôrêmon, còn tôi thì đi rửa bát xong cắt đầu dán mắt vào cái tivi tới gần 3h chiều mới về.
Tôi với b. Nhi về đến nhà thì nhỏ My đã về rồi, a. Trường thì chở c. Hà đi in thiệp hay gì đó. Tôi lấy đồ đi tắm xong ngồi đợi mấy đứa võ sinh đến. Tắm rửa xong thấy vẫn còn sớm nên tôi vác cái đống sắt (cái xe đạp tàn ấy) đem ra tiệm sửa.
– Làm gì mà cái xe tàn dữ vậy chú em? – Anh sửa xe hỏi tôi.
– Bị hốt anh ơi. Anh xem sửa luôn cho em được không?
Anh sửa xe nhíu mày nhìn cái cục sắt của tôi rồi bảo.
– Ừm… ca này khó, phải thay nhiều chỗ lắm. Chắc phải chiều mai mới lấy được.
– Tôi: Vâng, vậy cũng được. Chiều mai em qua lấy.
– Ừh.
Bàn giao cái xe lại cho anh thợ sửa xe xong tôi dạo bước trở về võ quán. Trời về chiều gió hiu hiu thổi mát mẻ vô cùng, cái nắng đã dịu hẳn chứ không còn gay gắt nữa. Những lúc thế này mà múa vài đường thái cực thì đã khỏi nói.
Nghĩ là làm, tôi đi vòng qua đường LC ghé vào công viên tập thái cực. Không biết hôm nay là ngày gì mà công viên đông ghê gớm, đa số là các gia đình dẫn con cái ra đây chơi, ngoài ra thì chỉ có vài cụ già đi tập thể dục. Đi đến chỗ mà ngày xưa tôi hay tập thái cực với mấy cụ thì thấy mấy cụ đang ngồi xúm lại đánh cờ. Còn riêng ông Ba thì đang dạy cho tầm chục ông bà cụ khác tập thái cực.
– Cháu chào ông. – Tôi cất lời chào ông Ba.
– Ông: Ah, là bay hả?
– Tôi: Dạ, may quá. Ông vẫn còn nhớ cháu.
– Ông: Quên sao được bay, ta già nhưng trí nhớ vẫn còn dai lắm.
– Tôi: Dạ, chắc hôm nay cháu lại phải nhờ ông dạy lại mấy bài thái cực chứ lâu quá không tập cháu quên hết rồi, hềhề. – Tôi gãi đầu.
– Ông: Ừh. Qua đây tập chung luôn đi.
Xong tôi nhảy vào đứng tập chung với mấy cụ luôn. Không hiểu sao hôm nay tôi tập mà động tác cứ bị sai hoài, mà thường ngày càng tập thì tâm trạng càng khoan khoái nhưng hôm nay thì ngược lại, càng tập tôi lại càng thấy tâm trạng nặng nề hơn.
Lúc ngồi nghỉ giải lao, cụ Ba hỏi tôi.
– Bay đang gặp chuyện gì buồn phải không?
– Tôi: Sao ông biết ạ?
– Haha, ta sống gần hết đời người, trải qua gần hết sự đời thì có chuyện gì ta chỉ cần nhìn sơ qua là biết ngay. Bay đang buồn chuyện tình cảm phải không?
– Tôi: Dạ, đúng thật không có gì qua được mắt ông.
– Ông: Chuyện của thanh niên các cậu ta không có quyền xen vào. Nhưng ta khuyên bay trước khi làm gì cũng nên suy nghĩ cho kỹ, đừng nên do nóng nổi nhất thời mà đánh mất hạnh phúc.
– Tôi: Dạ. Mà ông cho cháu hỏi, nếu lựa chọn giữa người mình yêu và người yêu mình thì cháu nên chọn ai?
– Ông: Đời mà, theo tình tình chạy mà chạy tình tình theo. Bay cứ nghe theo con tim mách bảo, lựa chọn cho thật kĩ kẻo sau này phải hối hận.
Ngồi nói chuyện với cụ thêm lát nữa xong tôi trở về võ quán. Nói chuyện với cụ mà tâm trạng tôi nhẹ đi được phần nào.
Đến tối, lúc lớp võ vừa mới giải tán xong thì a. Trường về, tay xách theo lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ đạc.
– Mua gì mà nhiều vậy a. Trường?
– Đồ trang trí. – Ổng cười vui như tết.
Phụ ổng chuyển đồ cất lên phòng rồi tôi đưa lại tiền học phí mấy lớp võ mới đóng.
– A. Trường: Tiền gì đây?
– Tôi: Tiền học phí mấy lớp võ mới đóng.
– A. Trường: Chú cầm đi, anh đã bảo mấy lớp đó anh nhường cho chú mày dạy rồi lấy tiền luôn. Anh không lấy đâu, cầm đó mấy bữa nữa mà đóng học. Đầu năm vô học, đủ thứ tiền phải đóng chứ không ít đâu.
– Tôi: Nhưng mà…
– A. Trường: Không nhưng nhị gì hết. Nếu còn xem anh là anh thì cầm lấy.
– Tôi: Vâng. Mà a. Trường này…
– Hử?
– Chuyện cái Lan về đây, anh cũng biết phải không?
– A. Trường: Chú gặp nó rồi à?
Gật gật.
Ổng đi lại vỗ vai tôi.
– Tại con bé không cho anh nói, anh xin lỗi.
– Tôi: Vâng, thôi em đi ngủ đây. Mai em phải lên trường.
Nói rồi tôi đi lên phòng nằm ngủ. Mà cứ nhắm mắt lại là hình ảnh nhỏ Lan rụt tay ngoảnh mặt đi lúc sáng lại hiện ra cùng với hàng trăm câu hỏi cứ dằn vặt tôi. Tôi phải nằm đếm cừu mãi, đếm đến con cừu thứ mấy nghìn tôi mới chợp mắt được.
Chap 22:
Sáng hôm sau, khi tôi đang miên man chìm trong giấc mơ đẹp thì bị b. Nhi phá đám gọi dậy. Con bé chơi trò nhổ lông chân mấy thým ạ, thốn thấy bà nội luôn. Không biết ai chỉ cho con bé cái trò ác độc này nữa.
Tôi uể oải bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân xong bước xuống nhà tìm đồ măm lấp đầy cái bụng đang đói meo.
– Chào buổi sáng, sáng nay ăn món gì vậy a. Trường? – Tôi hỏi khi thấy a. Trường đang ngồi xem thời sự.
– A. Trường: Chiều hôm qua không ai đi chợ nên giờ nhà hết đồ ăn rồi. Chú chịu khó dẫn cái My đi ăn bụi một bữa đi rồi đi học. Còn b. Nhi để anh chở đi học cho.
– Tôi: Ơh, con My có tay có chân thì tự đi được. Sao em lại phải dẫn đi?
– A. Trường: Con bé mới chuyển tới chưa quen đường xá, chú chở nó đi học vài bữa đi.
– Tôi: Đành vậy, mà nó đâu rồi? Đừng nói với em là nó chưa dậy nhá.
– A. Trường: Chú mày đoán hay đấy, lên gọi con bé luôn đi. – A. Trường hất mặt lên lầu.
Tôi méo mặt lết xác lên lầu gọi nhỏ My dậy. Tôi đứng trước cửa đập cửa rầm rầm, hét khô cả cổ mà trong phòng nhỏ này không có động tĩnh gì hết. Bực mình tôi mở cửa vào phòng luôn.
– Này, cô có chịu dậy đi học không hả? – Tôi vừa kéo mạnh cái chăn ra vừa hét.
Lúc này nhỏ My mới từ từ ngọ nguậy cái đầu rồi dụi mắt ngồi dậy.
– Cậu có biết lịch sự là gì không vậy? Mới sáng sớm mà đã la hét om sòm, đã vậy còn vào phòng tui mà không chịu gõ cửa nữa chứ. – Nhỏ này tuân luôn một tràng mắng thẳng vào mặt tôi.
– Cô nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi mà còn ngủ? Cô có định đi học không đây hả?
Nhỏ này với cái điện thoại xem giờ thật.
– My: Mới có 6h30 mà làm om sòm cả lên.
– Tôi: Ừ, còn sớm đấy. Cô ngủ tiếp đi, ngủ đến trưa rồi dậy, à mà tốt nhất là khỏi dậy luôn đi.
Nói rồi tôi đi thẳng về phòng thay đồ đi học.
– Sáng sớm mà bực mình gì đâu. – Tôi vừa lẩm bẩm vừa đi xuống nhà – Ủa cái My đâu? – A. Trường hỏi tôi.
– Tôi: Nó đang ngủ, không dậy đâu. Em đi học trước đây.
– A. Trường: Chú đi trước rồi tí ai dẫn nó lên trường? Thôi, chú ngồi đợi nó chút đi, để anh lên gọi nó cho.
Nói rồi a. Trường đi lên lầu gọi nhỏ My. Phải tầm 15′ sau a. Trường mới đi xuống.
– A. Trường: Công nhận con bé này bướng bỉnh thật, nói mãi nó mới chịu nghe. – A. Trường lắc đầu thở dài.
Ngồi mòn mỏi dài cổ chờ đợi mãi gần nửa tiếng sau nhỏ My mới đi xuống trong bộ áo dài trắng.
– Tôi: Tưởng cô chết luôn trên đó rồi.
Nhỏ My không thèm trả lời mà chỉ lườm tôi một cái sắc đứt da mặt.
– My: Đi học thôi.
Tôi đứng dậy đi ra cổng trước.
– Cậu không lấy xe, định đi bộ à?
– Xe hư rồi, đang sửa. Đi bộ vài tháng cho khỏe người. – Nói xong tôi đi trước.
Nhỏ My thì hậm hực giậm chân rồi cũng lạch bạch chạy theo tôi.
Sáng hôm nay trời khá đẹp, gió hiu hiu thổi, những tia nắng ấm áp chiếu xen qua từng kẽ lá. Trên đường cũng đầy những đứa học sinh như tôi đang tấp nập đến trường. Trông mặt đứa nào đứa nấy cũng phởn thôi rồi. Buổi sáng nay có lẽ sẽ tươi đẹp hơn nhiều nếu như không có con nhỏ lỳ lợm khó ưa kia.
Gần đến cổng trường tôi quay lại nói nhỏ My.
– Tôi: Lát nữa tự xuống căn tin mà mua đồ ăn đi.
– My: Tui biết cái căn tin chỗ nào mà đi, lát cậu mua đem lên lớp giùm tui đi. Không thì lên dẫn tui đi.
– Tôi: Xin lỗi, đây không rảnh. – Nói rồi tôi đi vào trường trước mặc cho nhỏ My đang í ới cái gì đó ở đằng sau.
Tôi mò lên lớp thì thấy mọi người đã đến gần như là đông đủ cả, chỉ thiếu mỗi tôi và ông thầy.
Ở nhà thì có nhỏ My khó ưa, còn lên lớp thì gặp cái mặt ngông nghênh của nhỏ bán thuốc làm tôi thấy cuộc đời mình sao mà nó u ám, tương lai mịt mờ quá. Tôi vừa đặt ass xuống ghế thì nhỏ P đã chạy xuống ngồi cạnh tôi.
– P: Sao nay anh hai đi muộn thế?
– Tôi: Anh đi bộ, với lại mắc cái của nợ kia cứ lề mà lề mề ấy.
– P: Xe hai đâu?
– Tôi: Bị hư rồi, đang sửa.
– P: Vậy sao không gọi em qua chở đi?
– Tôi: Xe em sửa xong rồi à?
– P: Chưa. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ làm tôi suýt té ghế.
– Tôi: Vậy thì lấy cái gì chở anh?
– P: Em kêu ba qua chở hai đi chung luôn.
– Tôi: Thôi thôi đi cô nương, trông cô to như con voi ấy, cái ghế của tôi to vầy mà cô còn ngồi hết thì thử hỏi cái xe máy của bác trai có còn chỗ cho tôi ngồi không?
– P: Hứ, anh hai to như con voi thì có. Người ta như vầy là hơi bị chuẩn rồi đấy nhá. – Vừa nói nhỏ vừa đứng dậy xoay một vòng.
– Tôi: Biết rồi, khổ lắm. Thôi về chỗ giùm đi cô nương, để anh thở chút đã nào, đi bộ đang mệt chưa kịp thở mà cô nương xuống đây nói nhiều quá. – Tôi đẩy lưng nhỏ P.
– P: Hứ, không cho em ở đây thì thôi. Ứ chơi với anh hai nữa. – Nhỏ P dỗi nguẩy mông đi về chỗ.
– Hai anh em học chung một lớp cũng vui nhỉ? – Nhỏ bán thuốc đá đểu tôi.
– Tôi: Ừ. – Tôi trả lời cụt ngủn vì vẫn còn ức nhỏ này cái vụ bán ép thuốc tôi mấy hôm bữa.
– Nè, người gì mà kiêu căng thế. Trả lời thì cụt ngủn, không có chủ ngữ vị ngữ gì hết.
– Tôi: Hình như còn thiếu cả trạng ngữ nữa đó.
– Cậu… Àh… ông còn tức tui cái vụ tui cầm điện thoại của ông hả?
– Tôi: Vâng, cô cầm không thì đã đỡ. Đằng này cô còn nhắn tin lung tung làm hết cả tài khoản của tôi luôn.
– Hì hì, xin lỗi, tại đúng lúc điện thoại tui hết tiền. Nhưng mà hôm sau đang định trả lại tiền cho ông mua card thì ông chạy mất tiêu.
– Tôi: Thì bây giờ trả vẫn còn kịp đấy.
– Trả thì trả, có mỗi 20k mà cũng giận. Đúng là đồ con trai nhỏ mọn. – Vừa nói nhỏ này vừa móc tiền ra trả tôi.
– Tôi: Ai nói là tôi lấy tiền?
– Không lấy tiền thì lấy cái gì?
– Tôi: Tôi đang đói, xíu nữa xuống căn tin mua cho tôi cái bánh mì trứng đi. Hai cái càng tốt.
– Mơ đi mà bánh mì trứng, mua cho ông hai cái bánh mì không thôi. Plè… plè…
– Tôi: Tùy cô, miễn là có đồ cho tôi ăn chứ tôi… đói quá rồi. – Nói xong tôi gục mặt xuống bàn.
– Nè, tui tên Vy. Tui chưa biết tên ông. – Nhỏ đó khều khều tôi.
– Tên xấu lắm, cô không nên biết đâu. Chỉ cần biết mặt được rồi. – Tôi nói mà không ngẩng mặt dậy.
– Không biết tên rồi lúc gọi ông thì tui gọi làm sao? Nói đi… nói đi mà… – Nhỏ này lay lay người tôi.
– Tôi: Đừng lay nữa, chóng mặt.
– Vậy thì nói đi, ông tên gì?
– Tôi: Cô nghe ai có họ Tôn Thất chưa?
– Vy: Chưa.
– Họ của tôi đó. – Nói xong tôi lại gục mặt xuống bàn.
– Vy: Chưa, nhưng mà nghe cũng hay hay. Vậy ông tên gì?
– Tôi: Đức.
– Vy: Ờh… Tôn Thất Đ… ông giỡn tui hả? – Nhỏ này đập vào vai tôi một phát muốn rụng vai luôn.
– Xùy, tên hay, họ đẹp vậy chứ giỡn gì. Lát đi mua đồ ăn cho tôi đi, còn bây giờ làm ơn tha cho tôi chút đi. Vừa đuổi được cô em gái đi thì đến lượt cô.
– Vy: Đàn ông con trai gì mà kiêu quá vậy, không thèm nói chuyện với ông nữa, xí. – Nhỏ này nguýt dài rồi quay mặt sang hướng khác (tôi đoán vậy vì lúc đó tôi đang ụp mặt xuống bàn nên có thấy gì đâu).
Tầm 5′ sau, giọng thằng lớp trưởng hét lên:
– Cả lớp đứng.
– Hừ, làm như học sinh cấp 1 ế mà hô kiểu đó. – Tôi vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy chào thầy.
Ổng ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi phát cho mỗi đứa một tờ nội quy dài loằng ngoằng và bắt học thuộc hết mới được chép thời khoá biểu và về.
Tôi ngồi nhìn tờ nội quy mà thấy mặt chữ đang chạy đua trên tờ giấy mấy thým ạh, chắc lúc đó đói quá rồi. Đến 9h, phải cố gắng lắm tôi mới nhồi nhét được 5 trên tổng số 9 câu dài loằng ngoằng. Ấy thế mà lũ quái vật học trong lớp đã thuộc làu làu hết và đang đọc cho ông thầy kiểm tra.
– Thôi cả lớp nghỉ giải lao 15′ phút đi.
Sau câu nói đó thì cả lớp hú lên như bầy thú rồi thi nhau chạy ùa ra khỏi lớp. Thằng lớp trưởng thì mò lên chỗ nhỏ Mai (nhỏ Linh phiên bản 2 ấy), thằng Mabư cũng mò lên gần nhỏ P, thằng Toàn thì phóng như tên bay ra khỏi lớp. Nhỏ Vy cũng nhanh chóng nhấc ass đi ra khỏi lớp. Giường như bọn này đợi câu nói này của ông thầy lâu lắm rồi. Tôi cũng chỉ đợi chờ có vậy, ném tờ nội quy sang một bên rồi tôi nằm gục luôn xuống bàn.
Tầm 5′ sau, tôi đang nằm ôm cái bụng đói meo thì tự dưng từ trên trời có hai ổ bánh mì với một hộp sữa rớt xuống trước mặt tôi. Chắc do ăn ở tốt quá nên trời thương đây mà.
– Hết nợ nhá. – Nhỏ Vy nói rồi ngồi về chỗ.
– Tôi: Cám ơn nha, hehe.
Tôi cầm cái bánh mì cạp ngay và luôn.
– Tôi: Công nhận của chùa ăn ngon thật, ước gì ngày nào cũng được như vậy, he he. – Tôi đá sang nhỏ bán thuốc.
– Vy: Mơ đi, xí. – Quay mặt đi chỗ khác.
Nãy thì nói tôi kiêu căng, bây giờ không biết ai kiêu hơn ai. Con gái đúng là khó hiểu thật. Nhưng mà kệ, miễn có đồ ăn là được rồi.
Đang đánh chén ngon lành thì nhỏ P tung tăng chạy vào lớp, và đằng sau là thằng Mabư bám lấy như cái đuôi sam.
– P: Ủa, anh hai đi mua đồ ăn khi nào mà nhanh vậy? Làm em mua cho cả phần của anh hai rồi nè. – Nhỏ P xụ mặt giơ hai hộp xôi lên.
– Tôi: Đệ anh hai đi mua giùm. – Tôi cười đểu nhìn sang nhỏ Vy.
– Vy: Xí, ai là đệ của ông.
– Tôi: Mà lỡ mua rồi thì đưa đây, anh hai có chê lòng tốt của ai bao giờ đâu, hềhề. – Tôi cười xòa.
– Đó, ăn cho bể bụng luôn đi. – Tự dưng nhỏ P dỗi ném hộp xôi với hộp sữa dâu vào tôi rồi bỏ về chỗ mặc cho tôi đang ngơ ngác không biết có vấn đề gì đang xảy ra ở đây.
– Thôi rồi, bị giận rồi. – Nhỏ Vy cười đá đểu tôi.
Tôi thì vẫn ngồi đực mặt ra đó chả hiểu gì. Vừa ngồi ăn vừa suy nghĩ xem tại sao nhỏ P lại giận mình mà mãi cho đến khi hết 2 cái bánh mì, 1 hộp xôi và 2 hộp sữa mà vẫn không thể nghĩ ra lý do tại sao tự dưng nhỏ P lại giận tôi.
Đến lúc về, nhỏ P cũng không thèm đợi tôi hay dòm tôi lấy một lần mà bỏ về trước luôn. Thằng Ma Bư thì chạy theo ngay sau nhỏ P và không quên cười đểu tôi một cái. Nhìn mặt nó lúc đó tôi chỉ muốn đánh cho một trận thôi.
– Tâm lý con gái đúng là khó hiểu thật. – Tôi lắc đầu cười trừ.
Ngồi trên lớp đợi trường về gần hết xong tôi mới thong thả đi về. Vừa xuống tới cổng thì tôi thấy nhỏ My đang đứng nép vào cổng, tay dang lên che nắng, mồ hôi mồ kê thì đã lấm tấm trên trán thấy mà thương luôn.
– Sao không về đứng đây làm gì? – Tôi hỏi.
– Có nhớ đường đâu mà về. – Giọng nhỏ này nghe ỉu xìu.
– Tôi: Xì, đi mấy lần còn không nhớ đường.
Nhỏ này không thèm trả lời luôn mấy thým ạ.
– My: Đi về. – Rồi nhỏ này đi trước.
– Không nhớ đường mà đi trước. – Tôi thầm nghĩ rồi đi theo nhỏ này.
Đi được một đoạn thì bước chân nhỏ này dần lảo đảo có vẻ bước đi không vững. Lúc đó tôi tưởng nhỏ này giả vờ nên không quan tâm lắm. Đi được một đoạn nữa thì nhỏ này ngồi bệt xuống vệ đường, tay thì ôm bụng.
– Tôi: Này, cô bị làm sao vậy? – Tôi vội chạy đến hỏi nhỏ này.
– Đói. – Mặt nhỏ này nhăn lại đến tội.
– Tôi: Hồi sáng không ăn hay sao mà mới bây giờ đã đói?
– Không.
– Sao lại không?
– Tui đợi mãi mà cậu có chịu xuống dẫn tui đi ăn đâu.
– Tôi: Vậy cô không biết tự mà đi ăn à? Thua cô luôn.
Tôi dương tầm mắt tìm xung quanh, cũng may cách đây không xa có một quán ăn nhỏ.
– Cô ráng đi chút nữa đi, ở kia có cái quán ăn kìa.
Nhỏ này gắng đứng dậy xong lại lảo đảo muốn ngã.
– Tôi: Cô đi nổi không?
– My: “Lắc đầu”.
Bất đắc dĩ tôi đành phải cõng nhỏ này đi vậy. Tôi đã chịu thiệt thế rồi mà nhỏ này còn chần chừ mãi mới chịu leo lên lưng tôi.
Cõng nhỏ này đi ngoài đường mà ai cũng dòm tụi tôi như sinh vật lạ vậy.
Vào đến quán, tất cả ánh mắt đều dồn về phía hai đứa tôi, dõi theo từng bước chân của tôi.
Đặt nhỏ My ngồi xuống ghế xong tôi gọi 1 tô bún với một đĩa bánh bèo. Xong tôi lôi hai đôi đũa ra lau theo thói quen. Nhỏ My thì cứ tròn mắt nhìn tôi khi tôi đưa đôi đũa đã lau và một cái thìa cho nhỏ. Cảnh này làm cho tôi nhớ đến kỉ niệm ngày xưa với nhỏ Linh.
Đang mải suy nghĩ thì phục vụ mang đồ ăn ra.
– Chúc quý khách ngon miệng.
– Tôi: Cám ơn chị. – Xong tôi đẩy tô cháo qua cho nhỏ My. – Ăn lẹ đi cho nóng.
– Ừm.
Rồi tôi lấy chai tương ớt và xịt đầy vào đĩa bánh theo thói quen.
– Cậu ăn vậy… không sợ cay à? – Nhỏ đó hỏi tôi.
– Tôi: Ăn quen rồi, cô lo ăn của cô đi, ăn chậm tôi ăn hết bây giờ.
Nhỏ My lại tiếp tục ngồi ăn cháo. Ăn được hơn nửa tô thì nhỏ này đẩy tô cháo ra.
– Tui hông ăn cái này nữa đâu, tui hông thích mùi cháo này.
– Tôi: Chứ cô muốn ăn cái gì bây giờ?
– Cái món giống cậu áh.
Tôi gọi thêm dĩa bánh bèo nữa cho nhỏ này. Tưởng nhỏ này chỉ ăn xong đĩa đó rồi sẽ no xong đi về. Ai ngờ nhỏ này ăn cho cháy túi tôi luôn. Đến tôi cũng phải khâm phục cái dạ dày không đáy của nhỏ này. Nhỏ làm liên tục 7 đĩa bánh bèo luôn mấy thým ạh, khách ngồi trong quán đều trố mắt nhìn nhỏ này.
– Tui no rồi, về thôi. – Nhỏ My thả nĩa xuống bàn.
– Tôi: Quán còn nhiều bánh mà, ăn thêm đi. – Tôi nói đểu.
– Tại tui đói chứ bộ. Ai biểu hồi sáng cậu hông xuống dẫn tui đi ăn.
– Tôi: Cũng may là tôi không xuống đó, nếu không lũ học sinh trong trường chết đói hết. Ngồi đó đợi đi, tôi đi tính tiền.
Xong hai đứa tôi trở về nhà. Đi đến đoạn nhà nhỏ Lan thì tôi lại thấy cái cảnh mà tôi không muốn thấy, nhỏ Lan đang nắm tay thằng kia đi từ phía ngược lại. Thấy tôi, nhỏ khựng lại trong ánh mắt khó hiểu của thằng kia. Không khí lúc đó chìm trong sự yên lặng đến lạ thường.
– Sao vậy? Sao không đi tiếp? – Nhỏ My phá tan sự yên tĩnh.
– Tôi: Anh nói chuyện với em một lát được không?
– Lan: Ừm. – Rồi quay sang thằng bên cạnh. – Anh về trước đi, em nói chuyện với bạn em một chút.
– Thằng đó: Anh không đi chung được sao?
– Lan: “Lắc đầu”.
Thằng kia đành xị mặt về nhà trước.
– Tôi: Cô cũng về trước đi. – Tôi nói nhỏ My.
– My: Ừm.
Ở đây chỉ còn tôi với nhỏ Lan.
– Tôi: Em về đây từ bao giờ? (Tôi biết nhưng vẫn hỏi).
– Lan: Được 2 tuần rồi.
– Vậy sao em không gặp anh?
– Lan: Tại em không muốn. Vả lại em với anh… cũng có còn là gì của nhau đâu, nên không có lý do gì mà gặp anh cả.
Nhỏ nói mà không nhìn vào mặt tôi.
– Tôi: Ừ nhỉ, có còn là gì đâu. – Tôi cười nhạt. – Người lúc nãy… là người yêu mới của em hả?
– Lan: Ừm. Cô gái lúc nãy…
– Là người yêu của anh. – Tôi nói dối.
– Lan: Cô gái đó rất xinh đẹp, tốt hơn em nhiều, anh nhỉ?
– Tôi: Ừ.
– Lan: Anh có còn giận em không?
– Tôi: Còn.
– Lan: Cũng phải, đôi khi em nghĩ cũng thấy giận bản thân mình mà.
– Tôi: Em biết anh giận em chuyện gì không?
– Lan…
– Tôi: Quyển nhật kí của em, anh đang giữ.
Nhỏ Lan chợt giật mình.
– Anh đọc hết rồi ư?
– Tôi: Chưa, chỉ vài trang nhưng cũng đủ để anh biết được tất cả.
– Em… em xin lỗi. – Nhỏ Lan rưng rưng.
Thấy nhỏ khóc, tôi cũng thấy chạnh lòng. Rồi thằng bạn trai của nhỏ từ đâu chạy ra đấm tôi một phát vào mặt. Cũng may là tôi thân thủ nhanh lẹ nên tránh được.
– Mày dám làm người yêu tao khóc hả? Mày đi chết đi. – Vừa nói nó vừa lao tới đòi đánh tôi.
– Lan: Jame, thôi đi.
Ngay lập tức thằng đó dừng lại.
– Jame: Nhưng mà…
– Lan: Em xin lỗi, lúc khác mình nói chuyện sau. – Rồi nhỏ quay sang thằng kia. – Mình về thôi.
Nhỏ nắm tay thằng đó đi về. Trước khi về thằng đó không quên quay lại chỉ tay dằn mặt tôi một phát.
Đợi bóng nhỏ khuất sau cánh cửa thì tôi mới trở về nhà.
– A. Trường: Về rồi hả?
– Tôi: Dạ.
– Ở dưới bếp có cơm, anh vừa mua, xuống mà ăn đi.
– Thôi em không đói. B. Nhi đâu rồi anh?
– A. Trường: Nó đi chơi với Hà rồi.
– Tôi: Dạ, vậy em lên phòng ngủ đây.
Nói xong tôi đi thẳng lên phòng luôn. Những lúc tâm trạng hỗn độn thế này thì chỉ có ngủ hoặc khiến cho bản thân mình thật bận để đầu óc không nghĩ lung tung. Và tôi chọn cách dễ nhất, đó là ngủ. Nhưng cứ hễ nhắm mắt lại là bao nhiêu kỉ niệm giữa tôi và nhỏ Lan lại ùa về càng làm cho tôi đau đầu hơn.
Bật xuống giường, tôi xuống sân tập võ lôi cây gậy mà a. Hoàng cho ra tập mấy bài côn, tập chán tôi lại đứng đánh cây mộc nhân của a. Trường. Quả nhiên cách này có hiệu quả, đầu óc tôi không còn thời gian nghĩ đến nhỏ Lan nữa. Cứ thế tôi đánh miệt mài, đánh hăng say. Đến lúc ngó đồng hồ thì đã gần 5h chiều.
Chap 23:
Tắm rửa cái cho mát mẻ rồi tôi đi lấy cái xe. Xong tôi nhấn pê đan đi dạo lòng vòng thả hồn theo gió. Lâu lâu đi lấn đường mà bị ô tô bấm còi chửi inh ỏi.
Một hồi sau dừng lại thì tôi đã thấy mình ở KP, nơi này cách võ quán chừng 20km. Trời cũng đã sập tối, đèn đường thì cũng đã bật lên sáng rực cả nẻo đường. Tôi quành đầu xe định đi về thì bỗng có tầm 5 chiếc xe máy chạy lại chặn đầu tôi. Bị đèn xe của tụi này chiếu thẳng vào mắt nên tôi không nhìn được mặt của tụi nó. Chỉ nghe được tiếng leng keng của mấy cây sắt đập vào nhau. Dự là có chuyện sắp xảy ra nên tôi né sang đường khác. Nhưng chưa đi được 3m thì có một trong số 5 chiếc xe đó chạy lên tiếp tục chặn đường tôi.
– Tôi: Xin lỗi, làm ơn nhường đường.
– Bọn tao *éo nhường thì sao? – Một thằng lên tiếng.
Tôi nhận ra giọng thằng này, nó là thằng bị thằng Phong đánh bầm dập hồi hôm đây mà.
– Chứ bọn mày muốn sao? – Sẵn tâm trạng không được tốt nên tôi nói với cái giọng cũng hơi lấc cấc.
– Nợ máu thì trả máu. Hôm nọ bạn mày đánh bọn tao ra sao thì bây giờ bọn tao trả lại gấp đôi.
– Tôi: Thằng nào thích thì lên đây mà trả này. – Không biết lúc đó tôi nghĩ gì mà bạo vêler, một mình tay không mà đòi cân cả chục thằng cầm tuýp.
– Ah, mày đúng là chán sống rồi. Chiếnnn!!! – Thằng đó hét lớn.
Lập tức mấy thằng kia nhảy xuống xe ồ ạt lao đến chỗ tôi. Tôi thì thong thả dựng xe cẩn thận xong đi một đường cước 360 độ xử đẹp hai thằng đi đầu. Tiếp đến tôi né cây gậy của một thằng khác rồi thưởng cho nó một cùi chỏ ngay bụng và một cú đấm móc trái tay làm thằng nhỏ bật ngửa ra sau. Lúc đó tôi đánh như điên cuồng, bao nhiêu buồn bực trong người tôi đều trút hết lên đầu bọn nó cả. Nhưng sức người có hạn, đánh một hồi rồi tôi cũng thấm mệt, đứng thở hồng hộc như trâu thở.
– Mệt rồi hả thằng chó, bây giờ mày lãnh đủ đi.
Bọn nó lại đồng loạt xông lên, tôi thì đuối cmn sức rồi nên chỉ đứng thủ thế chống đỡ.
– Cẩn thận! – Một giọng nói phát ra từ phía sau.
Và sau đó là chuỗi tiếng:
– Bốp bốp bốp… hự… huỵch…
Nhưng người dính đòn không phải là tôi mà là bọn kia. Lúc đó có một bóng đen lao vút tới đá vài phát làm bọn kia thi nhau té như mít rụng.
– Mày may đó, chuyện này chưa xong đâu. – Thằng T1 nói vội xong leo lên xe phóng mất hút.
– Cảm ơn. – Tôi nói với người vừa giúp tôi.
– Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn cô ấy đi. – Nó hất mặt về phía sau.
Câu này nghe quen quen, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi.
– Tôi: Này, cậu từng giúp tôi một lần rồi phải không?
– Không phải tôi muốn giúp, mà là cô chủ của tôi kêu tôi giúp thôi.
– Cô chủ của cậu? Là ai?
– Là…
– Anh Tuấn, đi về thôi. – Một giọng nữ cất lên từ phía sau tôi.
Nghe giọng nói của người này quen lắm, nhưng tôi không tài nào nhớ được đó là ai. Còn mặt thì nhìn không rõ với cả cô ta đeo cái mắt kính bản to che gần nửa khuôn mặt, mái tóc vàng xõa xuống thì đến bố tôi cũng chả nhận ra là ai.
Nói xong cô ta quay lưng bước về phía cái xe máy, hình như cô ta đi cà nhắc. Tên Tuấn cũng vội chạy theo đỡ cô ta.
– Tôi: Ơh nè, bạn gì đó ơi. – Tôi gọi theo rồi chạy tới. – Cảm ơn vì bạn đã giúp mình hai lần.
– Cô gái (Cg): Ừm. – Cô ta trả lời nhưng không quay mặt lại.
– Tôi: Nhưng tại sao bạn lại giúp mình?
– Cg: Chẳng tại sao cả.
– Tôi: Bạn lạ thật, mình có thể biết tên bạn không?
– Cg: Chẳng phải đã biết rồi đó sao?
Rồi cô ta leo lên xe cho tên kia chạy đi mất bỏ lại tôi đang đứng ngơ ngác chả hiểu ý cô ta nói là gì.
Vẫn chưa muốn về nhà, tôi lại đạp xe vòng thêm lúc nữa. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi dừng xe lại ngay trước căn nhà ngày xưa của nhỏ Linh.
Đã lỡ đến đây rồi, thôi thì vào trong ngồi ngắm trăng vậy. Nghĩ thế tôi dựng xe sát vô cổng rồi leo rào vào trong. Ngồi lên nóc giàn nấm cũ nhìn lên bầu trời, tôi nối các ngôi sao lại với nhau, cố tưởng tượng ra bóng hình một cô gái mà ngày xưa hay ngồi ở đây ngắm trăng với tôi, tựa đầu vào vai tôi nghe tôi thổi sáo bằng lá. Nhớ lúc ấy hạnh phúc biết bao.
Giai điệu bài Anh nhớ em của Tuấn Hưng mà tôi thổi bằng sáo lá vừa kết thúc thì bên dưới có tiếng nói cất lên:
– Ông đang nhớ người yêu hay sao mà thổi bài buồn thế? – Chắc các bác cũng đoán được là ai rồi nhỉ?
– Ừhm.
Rồi nhỏ đó leo lên ngồi gần tôi.
– Tôi: Hình như tôi chưa biết tên bà.
– Ờh ha, hông nói tui cũng quên. Tui cũng vậy, hông biết tên ông.
– Tôi: Họ Tôn Thất, tên Đức.
– Tui tên Mai. Mà sao họ của ông nghe lạ thế? Tôn Thất Đ… Hừ, ông giỡn tui đó hả? – Nhỏ này chống nạnh phùng má trông dễ thương cực.
Ngồi nói chuyện phiếm với nhỏ này mà không hiểu sao tâm trạng tôi khá hơn hẳn. Mà nói chuyện với nhỏ này làm tôi hiểu thêm chút ít về nhỏ (sẽ kể ở mấy phần sau). Mãi đến khi trăng lên cao, trời trở lạnh hẳn thì tôi tạm biệt nhỏ này rồi trở về võ quán.
Sáng hôm sau, tôi đang ngủ ngon thì bị đánh thức bởi tiếng gào thét sư tử hống của nhỏ My.
– Tôi: Cô có bị thần kinh không vậy? Sáng sớm mà la hét um sùm. – Tôi kéo chăn trùm kín đầu.
– My: Cho cậu biết cái cảm giác đang ngủ ngon mà bị phá là như thế nào. Dậy mau, chở tui đi học. – Nhỏ kéo chăn của tôi ra.
Tôi lồm cồm ngồi dậy.
– Hêzz, cô thích đi học vậy sao? Nay chắc trời mưa to quá.
– Tùy cậu nghĩ, làm gì làm lẹ đi rồi chở tui đi học.
Nói xong nhỏ này quay mông đi ra. Tôi thì ngơ ngác tự hỏi rằng không biết nhỏ này nay uống thuốc chưa nữa.
Uể oải đạp xe đèo theo cái của nợ này đằng sau mà mấy thằng choai choai cứ dòm dòm ngó ngó bực cả mình. Thích thì rinh cái của nợ này qua mà đèo đi, dòm dòm thấy mà ghét.
– My: Lát xuống dẫn tui đi ăn sáng.
– Tôi: Dạ vâng ạ, bị một lần cháy túi là con sợ rồi mẹ ạ.
– My: Ai biểu sáng hôm qua cậu không xuống dẫn tui đi ăn sáng làm chi. Mà nhắc mới nhớ, đến trưa dẫn tui đi ăn món hôm qua tiếp nha, ngon quá chừng.
– Tôi: Thôi dẹp, cô ăn cho sập quán người ta ra mất à.
– Xí, ăn nhiều họ càng thích thì có.
Đến cổng trường, tôi thả nhỏ này xuống rồi dắt xe đi gửi xong lên lớp luôn. Bước vào lớp, tôi như không tin vào mắt mình nữa. Tất cả học sinh trong lớp đứa nào đứa nấy cũng ôm một cuốn sách nâng cao dày cộm mà chống mắt lên đọc, đúng là dân mọt sách. Chẳng bù cho bọn lớp tôi mấy năm trước, suốt ngày chỉ có chơi và chơi kèm theo câu châm ngôn: Nước đến chân mới nhảy.
Nhìn qua chỗ nhỏ P, nhỏ cũng đang cầm cuốn bài tập lí nâng cao (học căn bản còn chưa học mà đi đọc sách nâng cao, không biết là đọc rồi có hiểu gì không nữa). Bên cạnh nhỏ là thằng mabư mập cũng đang ngồi giả vờ cầm cuốn sách đọc. Thằng Toàn thì không thấy đâu còn thằng Nam thì đang mò sang bắt chuyện với nhỏ Vy.
Tôi trở về chỗ ngồi đặt cặp xuống bàn rồi ngáp dài một cái.
– Ủa, nay mới ngày đầu mà đã kiểm tra gì hả? – Tôi khều nhỏ Mai, nhỏ này cũng đang ôm cuốn sách gì đó chi chít chằng chịt chữ.
– Không, đã học gì đâu mà kiểm tra. – Nhỏ này quay xuống trả lời.
– Tôi: Vậy Mai đang học gì vậy?
– Mai: Quà tặng cuộc sống, hay lắm, ông đọc hông? – Nhỏ này chìa cuốn sách ra.
Nhìn cuốn sách dày cộm mà chi chít chữ là tôi thấy nản rồi chứ đừng nói là đọc.
– Tôi: Àh… ừhm…
– Nam: Ơh Mai, Mai hứa là đọc xong cho Nam mượn mà.
– Mai: Thôi, về nhà rồi Nam đọc sau đi.
Trông mặt thằng Nam lúc đó thảm như thế này này, buồn cười lắm. Nó còn lườm tôi một cái sắc muốn đứt da mặt luôn.
Tôi mở cuốn sách ra đọc thử vài trang, thấy cũng hay hay. Mới đọc đến trang thứ tư thì tự dưng ông bảo vệ chết tiệt đánh trống vào lớp. Tôi đành gấp cuốn sách lại rồi chờ đợi sự xuất hiện của giáo viên dạy anh văn, cái môn mà tôi ghét cay ghét đắng. Lát sau, một bà cô già bốn mắt xách giỏ đen đi vào.
– Hi class… xì nà xì nồ… – Đúng là giáo viên dạy anh văn, vừa bước vào lớp là làm luôn một tràng như tràng pháo làm tôi nghe như muốn khùng đầu luôn. Vì không muốn gây sự chú ý của bà cô này nên suốt hai tiết học tôi ngồi im như vại, không dám ho he một tiếng nào. Cũng may tôi ăn ở có đức nên hai tiết anh bình yên trôi qua. Tiếng trống ra chơi vang lên như muốn đuổi bà cô ra khỏi lớp.
Bà cô vừa bước ra khỏi lớp thì tôi mò lên chỗ nhỏ P.
– Tôi: P ơi, đi ăn sáng với anh hai không?
– P: Không. Đi mình đi, em bận rồi. – Nhỏ lại lôi cuốn sách ra đọc.
– Tôi: Em giận anh hai hả?
– P: Không.
– Tôi: Thôi, xíu về rồi học, có thực mới vực được đạo.
Nhỏ P chẳng thèm trả lời tôi nữa mặc dù tôi đã dùng hết cách rủ rê. Nản quá tôi chẳng thèm rủ nữa, lủi thủi tôi bước xuống cầu thang đi xuống dẫn nhỏ My đi ăn.
Đến cửa lớp nhỏ My thì tôi thấy bọn con trai đang bu kín cửa lớp và cả cửa sổ.
– Chắc là bên trong có đánh nhau đây mà. – Tôi nghĩ bụng.
Đang định hú ông bảo vệ lên dẹp loạn thì hai thằng ôn thần từ đám đông chui ra vỗ vai tôi.
– Đại: Ê thằng cờ hó, lớp mày nhiều gái thế mà mày cũng mò xuống đây ngắm thêm gái nữa hả?
– Tôi: Ngắm cái đầu tụi mày. Mày có tin con Trang treo cổ mày luôn không? Còn mày nữa Thuấn, mày có tin cuối tuần này…
Như hiểu ý tôi định nói gì, ngay lập tức cười xòa với khuôn mặt khả ố.
– Đại: Ủa mà sao bữa nay mày hay đi học muộn thế, làm bọn tao đợi mãi mà không thấy.
– Tôi: Tao bận, mà vụ gì trong đó vậy?
– Thuấn: Trong lớp này có con nhỏ ở đâu mới chuyển xuống, xinh bá cháy bọ chét luôn.
– Tôi: Có hả?
– Đại: Nhưng mà nó chảnh lắm, chưa có một thằng nào bắt chuyện được với nó, trừ thằng Toàn.
Nghe đến đây thì tôi đã ngờ ngợ ra hai thằng ôn này đang nói đến ai.
– Tôi: Bọn mày thử chưa?
– Thuấn: Rồi, nhưng mà nó chảnh quá, làm quen không được.
– Tôi: Haha, thánh cua gái cũng phải chịu thua à?
– Thuấn: Tao đố mày bắt chuyện được với nó đó. Cái đứa đang ngồi nói chuyện với thằng Toàn kia kìa.
Tôi ngó vào lớp, chỗ mà thằng Thuấn đang chỉ. Quả đúng là nhỏ My.
– Tôi: Nếu được thì sao?
– Thuấn: Tao khao mày uống nước mía một tuần.
– Tôi: Mày chắc chưa?
– Chắc. – Thằng nhỏ gật đầu chắc nịch.
– Tôi: Bọn mày banh mắt lên mà xem này, tao chỉ cần ho một tiếng là nó chạy ra rủ tao đi ăn liền này.
– Thuấn: Nếu thật vậy tao khao mày ăn sáng một tháng, haha.
– Tôi: Còn không thì tao khao mày một tháng. Xem này.
Tôi chen vào cửa lớp rồi hắng giọng một cái.
– E hèm.
Nhỏ My quay sang nhìn rồi ngay lập tức chạy ra.
– My: Bây giờ mới xuống àh, tui đói quá rồi nè, đi ăn thôi.
Tôi quay lại nháy mắt với hai thằng bạn, chúng nó mắt chữ @ mồm chữ 0 nhìn tôi.
– Tôi: Ừ, đi thôi. – Rồi quay qua hai thằng ôn thần. – Đi ăn sáng bạn hiền ơi.
Không cần nói cũng biết hai thằng nó đồng loạt gật đầu cái rụp. Xong 4 đứa tôi xuống căn tin trong ánh mắt gato của bao nhiêu thằng khác.
Xuống tới căn tin thì phải nói là đông như kiến, đông đến nỗi con muỗi mà bay vô cũng bị chèn ép chết tươi.
– My: Sao mà đông dữ vậy trời.
– Đại: Để mình.
Rồi nó hùng hổ đi tớ một bàn mà có 4 ông lớp 12 đang ngồi.
– Đại: Mấy anh nhường chỗ cho em được không nhỉ? – Nó chống hai tay xuống bàn.
Mấy ông anh 12 mặt biến sắc rút quân luôn. Quen thằng này bao lâu nay bây giờ tôi mới biết tiếng nói của thằng này có trọng lượng đến thế đấy. Xong bọn tôi ngồi vào bàn.
– Tôi: Tao ăn bún, bọn mày ăn gì?
– Thuấn: Bún luôn.
– Đại: Tao cũng vậy.
– My: Tui cũng bún. Với thêm 1 hộp sữa yomost nha.
– Tôi: Cô đi kêu đồ ăn đi chứ dặn ai vậy? 4 bún, 3 nước mía với sữa gì đó thì gọi đi.
– My: Cậu…
– Tôi: Cậu cái dề? Gọi đi.
– My: Cô ơi…
– Tôi: Ra quầy nói đàng hoàng chứ ngồi mà hét vậy àh?
– My: Grừ…
Nhỏ này tức xì khói đầu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gọi đồ ăn.
– Thuấn: Mày làm gì mà sao con nhỏ chảnh thế lại nghe lời mày vậy?
– Tôi: Tao biết đâu, chắc tại nó thấy tao đẹp trai nên vậy đó mà. – Tôi nhún vai.
Lát sau nhỏ My bưng một mâm 4 tô bún nghi ngút khói ra.
– My: Trời ơi nặng quá.
– Tôi: Có mấy tô bún cũng than nặng. Rồi không có rau sao ăn? Đi lấy thêm rau đi, àh lấy thêm chai tương ớt nha.
Nhỏ này vẫn ngoan ngoãn đi lấy rau với tương. Hai ông thần kia thì há hốc mồm khi thấy tôi sai nhỏ đó như sai con đẻ, mà cũng đúng thôi, chính tôi cũng còn phải ngạc nhiên nữa là.
Rồi tôi ngồi cắm đầu vào ăn, còn hai thằng ôn kia thì chém gió đủ điều để bắt chuyện với nhỏ My. Nhưng mà dễ gì nhỏ này chịu trả lời hai thằng ôn đó. Kết quả là hết nguyên buổi ra chơi mà hai thằng ôn kia chả khui cho nhỏ này mở miệng nói được câu nào.