Chap 24:
Đến lúc ăn xong, nhỏ này còn đòi tôi dẫn về lớp để tránh đám vệ tinh xung quanh.
– Cũng được, cô ra tính tiền đi. – Tôi vừa ngậm cái tăm vừa hất mặt.
– My: Grừ.
– Haha, ai đời con trai đi ăn mà để con gái tính tiền. – Một thằng dẫn bạn gái đi qua chõ mỏ vào cười.
– Tôi: Vậy rồi có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà chú không?
– Không thì xía vào làm gì? Cút! – Thằng Đại nói nhẹ nhàng rồi gõ cái đũa vào miệng tô.
Thằng kia thấy thằng Đại thì mặt biến sắc ngậm câm mà phắn luôn.
– Tôi: Mày làm gì mà bữa nay lũ trong trường sợ mày vậy Đại?
– Thuấn: Không chỉ mình thằng Đại đâu, mà nguyên cái lớp a7 của mày năm ngoái luôn, cả trường không thằng nào dám đụng đến luôn. – Thằng Thuấn vừa nói vừa múa minh họa.
– Là sao? – Tôi thắc mắc.
– Đại: Thôi không có gì đâu, mày đừng nghe thằng tào lao này nói bậy. Thôi về lớp.
Xong hai thằng nó về lớp trước, còn tôi thì mua thêm hộp sữa rồi đưa tiễn nhỏ My về nơi an ngh… nhầm… về lớp. Rồi tôi lại trở về lớp mình với biết bao ánh mắt gato hình viên đạn.
Lên đến lớp tôi đến luôn chỗ nhỏ P.
– Tôi: Em gái dễ thương ơi ời.
Nhỏ chảnh không thèm trả lời tôi luôn.
– Tôi: Anh hai mua sữa dâu cho nè, uống không?
– P: Xí, không uống. Bạn Thắng mua cả lốc cho em đang để trong hộc bàn này. – Nhỏ lôi ra cả lốc thật nhưng là vị sôcola.
– Tôi: Vậy thì thôi, anh hai có lòng tốt không nhận thì thôi. Anh đưa về cho người khác vậy. – Tôi vờ quay đi.
Nhỏ P liền giật phắt hộp sữa trên tay tôi rồi cắm ống hút một hơi rồi trả lại.
– P: Đó, cho ai thì cho đi. Nhỏ nói mà giọng vẫn còn dỗi.
– Tôi: Em uống rồi ai dám uống nữa.
– Không ai uống thì đem bỏ đi.
– Tôi: Uầy, phí phạm quá. Vậy để anh uống nốt vậy.
– P: Hứ, ai cho. Định lợi dụng hun gián tiếp em hả? Hai mơ đi. – Nhỏ này chộp lấy hộp sữa tu một hơi cạn luôn rồi đem vỏ hộp đi bỏ. – Hứ.
– Tôi: Ừh, cứ dỗi anh hai đi. Cuối tuần anh hai không dẫn đi chơi thì đừng hỏi tại sao nhá.
– P: Anh hai dám? Em xử đẹp hai luôn. – Nhỏ dứ dứ nắm đấm.
Giải quyết xong đứa em gái, tôi trở về chỗ lấy quyển sách ra đọc tiếp.
Ba tiết cuối rồi cũng êm ả trôi qua, tiếng trống hết buổi vang lên nghe mới êm tai làm sao.
…
Tiếng trống tan trường vừa vang lên nghe mới êm tai làm sao nhưng ngay sau đó lại bị đè bẹp bởi tiếng hô hào của các học sinh. Và sau đó là cái cảnh học sinh đua nhau chạy qua cái cổng bé tí xíu. Phần tôi thì vẫn ung dung ngồi huýt sáo đợi cả trường về gần hết rồi tôi mới về.
Lát sau, tôi vác cặp đi xuống lấy xe. Nhỏ My hôm nay cũng có vẻ khôn hơn rồi, nhỏ chạy vào nhà để xe rồi ngồi lên xe đợi tôi chứ không còn đứng phơi nắng ngoài cổng nữa. Nhưng khổ nỗi là xung quanh nhỏ này đang có tầm chục thằng đang đứng tán tỉnh.
– Tôi: Xin lỗi, cho em lấy cái xe.
Tôi phải ăn nói vậy chứ lỡ ăn nói bố láo thì chúng nó bu lại để tôi đánh xù đầu mất, rồi lại mất công ăn cái bản kiểm điểm đầu năm thì bỏ mợ.
– Xe mày đâu, lấy nhanh rồi cút đi. – Một thằng tóc dựng đứng, cái mặt thì như là mặt trận bước ra nói.
– Tôi: Dạ.
Rồi tôi ung dung đi dắt con ngựa sắt đi, nhỏ My đang ngồi.
Chễm chệ trên xe nên cái xe đi đâu thì nhỏ theo đó.
– Mày chán sống rồi hả? – Một thằng bự con, cao hơn tôi hẳn một cái đầu đứng chặn đường huých vai tôi.
– Tôi: Đâu có đâu anh, em còn yêu đời lắm.
– Này thì yêu đời này. – Vừa nói nó vừa vung một cú đấm nhắm thẳng mặt tôi.
Tôi dùng tay trái chụp lấy cú đấm rồi bẻ cụp xuống làm thằng đó la hét um sùm.
Ngay lập tức ông bv lon ton chạy đến.
– Bv: Có chuyện gì?
– Thằng này đánh bạn cháu bác ơi.
– Bv: Ah, mày. Mới đầu năm mà đã gây sự đánh nhau à? Lên phòng hội đồng viết bản kiểm điểm. – Vừa nói ổng vừa chỉ cây dùi đánh trống vào tôi.
Mới chỉ nghe lời nói từ một phía còn chưa biết thực hư ra sao mà đã kết tội người khác, ông bv kiểu này cho sa thải là vừa rồi. Chẳng bù cho ông bv bao thanh thiên ở trường cấp 2 của tôi. Rồi ông ta quay sang bọn kia.
– Các cậu cũng về đi, bây giờ tôi đưa cậu này đi viết kiểm điểm.
Bọn kia thì tí tởn ra mặt vừa huýt sáo vừa kéo đi. Đợi bọn kia đi hết ra khỏi cổng thì ông bv mới quay sang tôi.
– Hai cháu có bị thương không?
Câu hỏi của ông bv làm tôi ngơ ngác khó hiểu.
– Tôi: Là sao ạh?
– Bv: Bác xin lỗi vì hồi nãy mắng oan hai cháu.
– My: Ông biết tụi này bị oan sao vẫn mắng? – Nhỏ My bực bội.
– Bv: Hai cháu chắc mới chuyển trường tới nên không biết. Tụi vừa nãy quậy phá dữ lắm, hễ ai mà đụng đến tụi nó là không yên thân đâu.
– My: Quậy thì quậy chứ chẳng lẽ không có cách trị à? – Nhỏ này bĩu môi.
– Bv: Không. – Ông bv lắc đầu thở dài. – Tụi nó toàn là con nhà quan, kể cả thầy hiệu trưởng cũng phải tránh bọn này nữa huống hồ gì bác. Mới hồi hôm bữa tụi này đã đánh bị thương 2 giáo viên và một ông bv làm chung với bác.
– Tôi: Bọn này láo thật. – Tôi nghe kể mà nộ khí xung thiên.
– Bv: Thôi, hai cháu về đi. Bữa sau thấy bọn nó thì tránh tránh ra nha. – Nói xong ông bv già quay lưng đi.
Tôi cũng lên xe đèo nhỏ My về. Nhưng vừa ra khỏi cổng trường được một đoạn thì lại gặp tụi hồi nãy đứng chặn ở ngay đầu đường. Trên tay tụi này cầm cả gậy gộc từa lưa. Thấy hai đứa tôi thì ngay lập tức bọn này bu đến đánh. Tôi nhảy xuống xe ứng chiến, đối phó với bọn gà mờ này thì không quá khó đối với tôi. Nhưng khi tôi vừa hạ gục mấy thằng này thì từ phía trước lại có thêm hơn chục thằng to như con tịnh sống cầm cây lao tới.
Thấy tình hình không ổn, tôi vội kéo tay nhỏ My mà chạy, bỏ luôn con chiến mã. Chạy đến một đoạn hẻm, tôi ném chiếc dép của mình ở đầu hẻm đó rồi chạy về phía hẻm khác mà núp.
– My: Eo, chỗ này hôi quá.
– Tôi: Suỵt! – Tôi bịt mỏ nhỏ My lại.
Tầm 5s sau, bọn kia chạy tới.
– Haha, nó sợ quá chạy rớt cả dép này tụi bay ơi. – Một thằng chỉ vào chiếc dép của tôi rồi cười lớn.
– Đứng đó mà cười à? Đuổi theo mau. – Một thằng khác lên tiếng.
Rồi chúng nó chạy hết vào hẻm.
– Ăx, ngạt thở chết mất. – Nhỏ My đẩy tay tôi ra rồi chạy ra ngoài.
– Tôi: Nếu chết thì mấy người nhân viên thu gom rác chết hết lâu rồi. – Tôi xua tay rồi vội kéo nhỏ này vào trong.
– Tao vừa nghe tiếng bọn nó ở gần đây, chia ra tìm cho kĩ vào.
Rồi bọn nó chia ra tìm quanh chỗ bọn tôi đang núp. Tôi cố đứng sát vào góc tường và kéo nhỏ My sát vào để không bị bọn kia phát hiện. Lúc ấy khoảng cách giữa bọn tôi chắc là bằng 0 hoặc có khi âm luôn ấy chứ. Nhỏ này thì lùn hơn tôi nên cứ trợn mắt ngửa cổ lên nhìn tôi, mặt thì đỏ lựng trông cũng yêu ra phết. Mấy cái cảnh này tôi thấy trong phim thì thường 100% là sẽ có một nụ hôn cháy bỏng.
– Này, chúng mày đi học không lo về nhà mà tụ tập vác cây vác gậy ra đây làm gì vậy hả?
Một giọng nói ồm ồm khàn khàn vang lên. Tôi thò đầu ra xem thì thấy 4 ông CA phường đang ngồi trên xe máy.
– Đi chơi không được à? Chẳng lẽ tụi tôi muốn đi đâu cũng cần phải trình báo lên các ông à? – Một thằng hất mặt bố láo.
– Đi chơi mà cầm cây cầm gậy thế hả? Không đi về tao tống cổ hết lên phường bây giờ.
Bọn kia nghe được lên phường ngồi chơi nên mặt hơi tái, lần lượt rút quân hết. Còn thằng bố láo kia thì hậm hực ném mạnh cái cây xuống đất rồi bỏ đi.
Đợi thêm 3′ sau tôi mới chui ra ngoài.
– Tôi: Bọn nó đi hết rồi, về thôi.
– Ừhm. – Nhỏ này tỏ vẻ thẹn thùng, mặt vẫn đỏ lựng.
– Ừh thì đi, sao còn đứng đó nữa.
Nhỏ này không trả lời mà chỉ lắc đầu nhìn xuống chân. Cái chỗ mắt cá chân nhỏ này hình như bị sưng lên, chắc có lẽ là bị trật gân rồi.
– Tôi: Bị đau chân hả?
– Gật gật.
– Còn đi được không?
Nhỏ này vịn vào tường để bước đi nhưng mới bước được một bước thì mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt rồi ngã khuỵu xuống, cũng may mà tôi đỡ được chứ không là trái cây rớt hết xuống đất cmnr. Tôi đỡ nhỏ này ra chỗ khác cho nhỏ ngồi xuống hiên nhà của một nhà gần đó.
– Tôi: Đưa chân xem nào.
Nhỏ này thò cái chân đau ra.
– Tôi: Bị trật gân rồi đây mà. Có đau không? – Tôi nắn nhẹ thử vài chỗ xung quanh mắt cá chân.
Nhỏ My cắn môi gật đầu thấy mà thương.
– Tôi: Hềzz, gì mà mới chạy có mấy bước mà đã trật gân rồi.
– Cậu thử đeo giày cao gót coi có chạy được như tui không. Với lại trước đến giờ tui có phải chạy bao giờ đâu.
– Tôi: Vậy học thể dục thì sao?
– Thầy thể dục cấp 2 của tui dễ lắm nên chỉ cần xin là thầy chấm cho qua luôn.
– Giáo viên mà cũng vẫn còn dại gái vậy trời, gặp tôi là cho rớt như mít rụng chứ đừng nói.
– Xí… Áhh… áhh – Nhỏ vội rụt chân lại.
– Xong rồi. Thử xem đỡ đau chưa?
– Đau hơn luôn chứ đỡ gì, huhu.
– Tôi: Nín coi nào, thử đứng lên xem nào.
– Đau lắm, huhu. – Nhỏ này lắc đầu nguầy nguậy.
– Tôi: Zời ơi, muộn lắm rồi nha. Tôi là tôi đói lắm rồi đấy, giờ cô mà cứ ngồi đó khóc là tôi về trước luôn đấy.
Nhỏ này vẫn cứ ngồi khóc làm tôi bực mình. Tôi vác cặp đi luôn, nhưng chỉ đi chừng chục mét rồi núp sau bức tường. Thể nào lát nữa nhỏ này cũng đứng lên chạy theo cho coi.
Nhưng 5″, rồi 10″ sau nhỏ này vẫn cứ ngồi khóc. 20″ Sau, cái nắng chói chang chiếu xuống làm mồ hôi của tôi đổ ra như tắm, ướt cả lưng áo luôn. Ấy thế mà nhỏ đó vẫn ngồi khóc ngon lành. Cuối cùng không chịu nổi nên tôi đầu hàng.
– Tôi: Cô khóc đã chưa? Về được chưa?
– Tui ghét cậu. – Nói xong nhỏ ném cái cặp vào mặt tôi rồi vừa khóc vừa chạy đi.
Tôi chạy đuổi theo nhưng không kịp, công nhận lúc đó nhỏ này chạy kinh thật, cho đi thi marathon thì vô địch là cái chắc. Tôi đuổi theo ra tới đầu đường thì không thấy nhỏ này đâu nữa mà chỉ thấy con ngựa sắt của tôi lại trở thành một đống sắt vụn. Tôi thở dài rồi chửi thầm mấy thằng cờ hó đập xe của tôi rồi lủi thủi vác xe về, đã thế còn đi chân đất nữa nên bị giẫm phải mấy viên đá nhỏ đau chân thấy mấy bà nội luôn. Đi ngoài đường mà ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì kì làm tôi muốn độn cmn thổ luôn. Người ta có cái xe để cưỡi đi, còn tôi thì tối ngày bị cái xe nó đè đầu cưỡi cổ, hềyzz.
Chap 25:
Khổ sở, chật vật hơn nửa tiếng đồng hồ vật lộn với cái xe thì cuối cùng tôi cũng về được đến nhà. Ném cái xe xuống sân rồi tôi vào nhà nằm vật ra ghế thở hồng hộc.
– Sao nay về trễ vậy Đức? Còn cái My đâu? – A. Trường hỏi làm tôi giật mình.
– Hả? Nó chạy về trước em mà.
– A. Trường: Đâu, con bé đã về đâu.
– Tôi: Nhỏ này đi đâu được ta? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
– A. Trường: Anh với chú chia ra đi tìm con bé mau.
Nói xong a. Trường mặc vội cái áo khoác rồi chạy đi kiếm nhỏ My. Tôi cũng ném luôn 2 cái cặp lên ghế rồi chạy theo. Ra đến đầu đường, tôi với a. Trường chia ra hai hướng đi tìm cho nhanh. Tôi rút điện thoại ra gọi cho thằng Thuấn với thằng Đại ra tìm giúp.
Đúng 5′ sau, hai ông thần đó đạp xe phóng tới.
– Đại: Có chuyện gì mà gọi bọn tao gấp vậy?
– Tôi: Bọn mà đi tìm giúp tao một người được không?
– Đại: Ai?
– Con bé lớp 10 ấy.
– Thuấn: Con bé xinh xinh ấy hả?
– Ừk.
– Tự dưng kiếm nó là gì? Đừng nói với tao là mày kết nó rồi nha. – Thằng Thuấn mặt nham hiểm.
– Kết cái đầu tụi mày, chuyện là… bla… bla… – Tôi kể sơ sơ vụ việc hồi trưa cho tụi nó nghe.
Nghe xong hai thằng nó tức ra mặt.
– Đại: Mày biết đó là bọn nào không?
– Tôi: Không. Nhưng việc cấp bách bây giờ là phải tìm cho ra con nhỏ đó đã.
– Đại: Ừ, leo lên tao chở đi cho mau.
– Tôi: Ok, Thuấn, mày tìm ở Lb đi, tao với thằng Đại qua La, còn tí tao gọi nhờ anh em thằng Thông tìm ở Lc.
– Đại: Còn Ld?
– Anh tao đang tìm bên đó rồi. Có gì thì alo cho tao nha.
– Ok.
Xong bọn tôi chia ra đi tìm. Tìm hết quán karaoke rồi đến quán cafe, công viên, từng nhà sách đến từng ngõ phố nhưng vẫn không tìm thấy nhỏ này đâu. Trời thì cũng đã dần về chiều mà không hề có chút tin tức gì của nhỏ này càng làm lòng tôi nóng như lửa đốt.
– Đại: Gần tối rồi, nguyên cái La cũng bị tao với mày tìm hết rồi mà cũng vẫn không tìm thấy. Giờ sao?
– Tôi: Mày thử gọi bên thằng Thuấn xem có chút tin tức gì không?
Thằng Đại lấy điện thoại ra gọi và cũng chỉ lắc đầu thở dài.
– Tôi: Thôi trời cũng tối rồi, mày về trước đi để tao đi tìm một mình cũng được.
– Đại: Mày nghĩ sao mà kêu tao về trước? Mày có còn xem tao là anh em không vậy?
– Tôi: Chứ để mày vì tao mà bị mẹ mày chửi, tao thấy áy náy lắm.
– Đại: Kệ đi, tao nghe riết cũng quen rồi. – Nó xua tay.
Xong hai thằng tôi tiếp tục đi tìm. Lại mò mẫm lùng sục hết đường này đến đường kia, ngõ này đến ngõ kia mà hai thằng tôi vẫn chẳng tìm thấy. Tôi thì mệt lả người ra luôn rồi tại từ trưa tới giờ chưa được miếng gì vào bụng.
Đến gần 9h, lúc hai thằng tôi định bỏ cuộc thì bất ngờ điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn từ số máy lạ với nội dung vỏn vẹn 2 chữ.
– Ben xe.
Thoạt đầu tôi nghĩ chắc là ai đó gửi nhầm số nhưng nghĩ lại thì cũng chỉ có chỗ này là hai thằng tôi chưa tìm đến, có khi nào nhỏ My định lên xe về LK?
Không kịp nghĩ gì thêm, tôi đạp xe phóng một mạch ra bến xe mặc cho thằng Đại đang í ới gọi ở đằng sau.
Ra đến bến xe, tôi gửi xe vô bãi rồi tìm hết xung quanh, tìm trên từng chiếc xe khách một nhưng vẫn không tìm thấy nhỏ My. Bây giờ trước mắt tôi chỉ còn một chiếc xe cuối cùng, bao nhiêu hy vọng của tôi đều đặt trên đó.
…
Gấp gáp từng bước chân tôi đi thật nhanh đến chiếc xe đó.
– Xe đủ người rồi chú em, tìm xe khác đi. – Một ông đứng trên xe đưa tay cản không cho tôi lên xe.
– Chú làm ơn cho cháu 1 phút, cháu chỉ lên tìm bạn cháu rồi xuống ngay. – Tôi khẩn khoản xin ông chú đó.
Chắc thấy tôi đẹp trai nên ổng cũng mủi lòng.
– Lẹ đi, xe sắp chạy rồi. – Ổng nói rồi quay sang bên cạnh tán tỉnh một bà chị khách đi xe.
Tôi thì mừng húm nhảy cái phóc lên xe và dùng cặp thiên nhãn nhìn hết tất cả các hàng ghế. Và cuối cùng trời không phụ lòng người, cái bóng dáng của con nhỏ chảnh chọe bướng bỉnh kia đang ngồi ở băng ghế cuối tựa đầu vào cửa sổ.
Không nói không rằng tôi đi thẳng xuống hàng ghế cuối kéo tay nhỏ này lôi xuống xe. Vừa xuống xe thì nhỏ này giật phắt tay lại.
– Cậu đến đây làm gì?
– Tôi: Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng. Cô định làm cái trò gì vậy hả? Đi từ trưa tới giờ, bây giờ còn định đi đâu nữa?
– Về Lk, tui không muốn ở đây nữa. – Nói rồi nhỏ này toan leo lên xe.
– Này, cô nói đi là đi vậy hả? Ít nhất cũng phải về nói với tôi hay a. Trường một tiếng chứ, cô có biết mọi người đi tìm cô từ trưa tới giờ vất vả thế nào không hả?
– Cậu… cậu đi tìm tui… từ trưa tới giờ luôn ư?
– Không, tôi lừa cô đấy. Còn bây giờ về được chưa? Về tự nói với a. Trường rồi muốn đi đâu thì đi.
– Ừhm. – Nhỏ này khẽ gật đầu.
– Tôi: Ừ rồi còn đứng đó làm gì?
– Đau chân… – Nhỏ này cúi mặt, hai tay tan vào nhau.
Tôi nhìn xuống chân nhỏ này, nó đỏ au và đã sưng tấy lên rồi. Chắc hẳn là đau lắm đây.
– Đau vậy sao hồi trưa chạy nhanh vậy?
– Tui không biết. – Nhỏ này lắc đầu.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho a. Trường để ổng khỏi phải đi tìm nữa. Xong tôi cõng nhỏ ra cái ghế đá ngồi đợi tôi ra lấy xe đạp.
Chở nhỏ My về đến nhà mà tôi thở không ra hơi, vật lộn ròng rã đạp xe bao nhiêu vòng mà không có hạt cơm hay miếng nước gì vào bụng làm tôi mệt lả người. Vậy mà chẳng ai thèm hỏi thăm, ấy thế mà nhỏ kia thì lại khác hẳn. Atrường với C. Hà thay phiên nhau hỏi han, nào là em đi đâu? Rồi em đã ăn gì chưa? Chị nấu miến cho ăn nha, hay ăn bánh canh? Trong khi thằng em như tôi thì chả hỏi được một câu làm tôi ngồi mà tức trào máu. Nhưng cũng còn may tôi vẫn còn cô em vợ quan tâm đến mình.
– Nhi: Anh hai uống nước cho đỡ mệt nè. – C. Bé chìa ly nước sting đỏ ra cho tôi.
– Tôi: Ừh, ngoan.
Tôi cầm ly nước tu một phát cạn luôn. Xong tôi lên phòng lấy đồ đi tắm chứ cả người hôi rình khó chịu lắm. Vừa tắm xong thì điện thoại của tôi reo lên.
– Chết mợ, thằng Đại bác gọi. – Tôi buột miệng.
Nút nghe máy vừa được ấn vào thì từ đầu dây bên kia vang lên bài ca chửi tôi té tát.
– Thằng cờ hó, mày đem cái xe của bố đi đâu rồi?
– Tôi: Mày yên tâm, nó còn nguyên xi, ít nhất hai bánh và cái khung vẫn còn, hềhề.
– Cười cái con khỉ? Đem xe qua đây cho bố để mai bố đi học, không thì sáng mai qua đèo bố đi.
– Tôi: Rồi rồi, giờ tao mang qua trả liền.
– … tút… tút… tút… – Nó cụp máy luôn.
Mặc thêm cái áo khoác vào rồi tôi đạp xe qua trả cho thằng ôn thần kia.
– Thằng cờ hó, anh em mà mày chơi tao vậy hả? Để tao cuốc bộ về mệt gần chết. – Vừa thấy tôi tới là thằng Đại phi ra chưởng tôi một cái muốn rụng xương sườn luôn.
– Tôi: Tại tình hình lúc đó cấp bách quá, tao xin lỗi, hề hề. Để mai tao mời mày uống nước mía nha. – Tôi dụ ngọt.
– Đại: 1 tuần. – Nó lạnh lùng giơ một ngón tay lên.
– Tôi: 1 tuần thì một tuần. – Tôi xị mặt.
– Đại: Trả xe tao đây mày. – Nó dắt xe vào cất.
– Ơh, mày không chở tao về à?
– Đại: Không, cho mày đi bộ bữa cho biết mùi đi. – Xong nó đi thẳng vào nhà, chắc thằng nhỏ còn tức tôi lắm.
Mặt tôi lúc đó thì méo xệch như này này. Thế là tôi đành lủi thủi đi bộ về, cũng may nhà thằng cờ hó này cách võ quán không xa nên cũng đỡ. Tôi đang đút tay vô túi đi về võ quán thì bỗng có một nhỏ đi xe đạp dừng ngay trước tôi.
– Ốh ồh, ông mà cũng có hứng đi tập thể dục buổi tối à?
Thì ra là nhỏ bán thuốc chảnh cún. Nhỏ này mặc cái áo thun cụt tay màu hồng với cái quần ngắn tũn làm tôi suýt xịt máu cam.
– Tôi: Ừhm. Cô đi đâu đây?
– Vy: Tập thể dục. – Nhỏ nhún vai. – Êk ông rảnh hông?
– Tôi: Làm gì?
– Đi ăn, tui mời.
Cả buổi không được miếng gì vào bụng đang đói gần chết, đúng lúc nhỏ này mời nữa nên ngu gì tôi từ chối.
– Vy: Leo lên, tui đèo.
– Tôi: Chở nổi không?
– Leo lên thì biết. – Nhỏ nháy mắt đậm mùi nguy hiểm.
Thế là tôi đành leo lên xe cho nhỏ Vy đèo. Vừa ngồi lên yên sau là tôi đã thấy khó chịu rồi, cái yên sau của xe nhỏ này chũi xuống tạo thành một độ nghiêng tầm 5 độ đổ về phía trước và không có chỗ để chân nên tạo cơ hội cho người ngồi sau và người lái xích lại gần nhau hơn. Lâu lâu gặp phải ổ gà hay ổ vịt thì tôi vô tình đập đầu vào lưng nhỏ:
– Vy: Ông ngủ gật àh?
– Tôi: Đâ… đâu có.
– Vậy sao đập đầu vào lưng tui hoài thế?
– Tôi: Tại…
… Kíttt… bộp… – Nhỏ này bất ngờ thắng lại làm tôi theo phản xạ chống hai tay về phía trước, đầu thì đập vào lưng nhỏ này thêm phát nữa.
– Tôi: Éc, muốn dừng thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ. – Tôi xoa đầu.
– Hứ, ông đập đau hết lưng tui tui còn chưa nói thì thui nhá. – Nhỏ này nguýt dài.
– Tôi: Thôi không thèm cãi với cô làm gì. Mà cô định cho tôi ăn cái gì vậy?
– Vô kia rồi biết. – Nhỏ chỉ vào cái quán ăn bên kia đường.
Chap 26:
Đó là một cái quán nhỏ làm bằng gỗ, xung quanh và bên trong quán đặt rất nhiều chậu cây cảnh to nhỏ các loại và được uốn éo rất đẹp. Dựng xe ở ngoài rồi tôi theo nhỏ Vy vào trong quán, vào trong này tôi mới phát hiện ra một điều hơi kì kì đó là các chậu cây cảnh được sắp xếp thẳng hàng tạo thành những căn phòng, mỗi phòng chỉ có 1 đến 2 bàn và điều đáng nói ở đây là hình như quán này chỉ dành cho những cặp đang yêu nhau thì phải. Đi ngang mấy phòng thấy một đứa con trai và đứa con gái đang măm cho nhau ăn mà tự dưng tôi thấy gato bỏ mợ.
– Êk, gato hả? – Nhỏ Vy khều làm tôi giật thót.
– Là… làm gì có. – Tôi gãi đầu chữa thẹn.
– Không có sao lúng túng thế? Muốn không? Lát bổn cô nương đút cho ăn. – Nhỏ này nháy mắt nguy hiểm.
– Thôi nghỉ đi, cô đút tôi ăn cho nghẹn chết àh? Đời tôi còn dài, chưa muốn chết đâu. – Tôi xua tay.
– Xí. – Nhỏ Vy nguýt dài một cái rồi quay mông đi tiếp.
Tôi thì lẽo đẽo chạy theo sau. Đến một căn phòng trống ở giữa quán thì nhỏ này dừng lại rồi ngồi vắt chéo chân xuống ghế. Tôi cũng kéo ghế ngồi đối diện. Ngay sau đó một chị phục vụ chân dài tới nách, mặt xinh thì thôi rồi bước tới.
– Anh chị gọi món đi ạ.
– Vy: Cho em xin cái menu đi chị.
Nhỏ Vy nhìn vào cái menu lật qua lật lại rồi bắt đầu gọi món, tôi nghe nhỏ gọi mà hú hồn luôn.
– Vy: Cho em cái lẩu bò, với thùng 333, 2 đĩa xiên que, khoai tây chiên… – Một loạt các món ăn vặt sau đó được gọi ra.
Tôi thấy là chị phục vụ ghi món cũng toát hết mồ hôi hột.
– Tôi: Êk? Cô còn rủ thêm bạn tới hả?
– Không. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ.
– Chứ sao gọi nhiều món vậy?
– Để ăn chứ gì?
– Có 2 người mà cô gọi chừng đó ăn sao hết?
– Không ăn hết thì khỏi về. – Vừa nói nhỏ vừa chỉ vào mấy dòng chữ in lớn trên tường ngay phía cổng quán.
… KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG ĐẾ…
Nhìn câu đầu thì được chứ sang câu thứ 2 thì tôi bỗng dưng muốn khóc cmnl.
… GỌI MÓN MÀ KHÔNG ĂN HẾT THÌ THƯỢNG ĐẾ KHÔNG ĐƯỢC VỀ…
– Tôi: Hêzz, là thật hay đùa vậy?
– Lát nữa thì biết ngay thôi mà. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ nhưng chẳng có chuyện gì mặc cho mặt tôi đang méo xệch.
Tầm 5′ sau đồ ăn được bưng ra, nhìn phục vụ sắp đồ ăn ra bàn mà tôi muốn no cmnlr chứ đừng nói là ăn.
– Ăn thôi. – Nhỏ này chắp tay như kiểu mấy đứa trong phim hàn xẻng rồi bắt đầu cầm đũa. – Êk, sao ông hông ăn? Hông ăn hết là hông được về đâu.
Thế là tôi cũng cắm đầu cắm cổ vào ăn, ăn nấy ăn để, ăn như heo luôn mấy thým ạh.
– Êk miếng thịt đó là của tui mààà. – Nhỏ giật lấy xâu thịt nướng trên tay tôi rồi cho vào miệng.
Êkzz, sao ông ăn không vậy? Sao không uống đi? – Nhỏ đặt lon bia ra trước mặt tôi.
– Tôi: Tôi không biết uống đâu. – Tôi đẩy lon bia ra.
– Thật không vậy? Ông có phải con trai không thế? Haha.
– Bộ cứ phải biết uống rượu bia mới là con trai à? – Tôi hất mặt.
– Xùy xùy, không uống thì tui uống một mình vậy.
Nhỏ Vy ngồi khui bia uống một mình được tầm 4 lon thì mặt đổi thành màu đỏ như con gà trống vậy và bắt đầu vừa nói nhảm vừa khua tay múa chân lung tung.
– Tôi: Cô say rồi, thôi đừng uống nữa. – Tôi giật lon bia trên tay nhỏ này lại.
– Tui chưa say, trả lại đây cho tui. – Nhỏ này đứng dậy đòi giành lại lon bia thì chao đảo muốn té.
Cũng may tôi nhanh tay đỡ nhỏ này lại chứ nếu không thì nhỏ này đã cắm đầu vào nồi lẩu cmnr.
– Tính tiền cho em đi chị ơi. – Tôi gọi lớn.
Lát sau bà chị phục vụ lạch bạch chạy ra nhìn bàn thức ăn rồi mỉm cười ái ngại.
– Xin lỗi, bàn của quý khách chưa tính tiền được ạh.
– Tôi:???
– Anh thông cảm, qui định của quán là đồ ăn trên bàn mà chưa ăn hết thì chưa được về ạ.
Khỏi nói lúc đó mặt tôi méo đến mức nào. Nói thật chưa bao giờ tôi sợ đồ ăn như lúc này. Nãy giờ ăn muốn nứt bụng ra luôn rồi mà bây giờ còn phải ăn hết đồ ăn trên bàn mới được về thì thà giết tôi đi còn hơn.
– Tôi: Em no lắm rồi chị ạ, phá lệ cho em một lần được không chị?
– Không được đâu anh, quy định của quán nên mong anh chị thông cảm.
Rồi bàn kế bên gọi tính tiền nên bà chị phục vụ chạy qua đó. Tôi thì thất thểu nhìn mâm đồ ăn trước mặt.
– Nhờ cô cả đó, không ăn… – Quay qua định chửi nhỏ Vy một trận thì nhỏ đã ngủ gục trên bàn cmnr.
Trông nhỏ này khá xinh, mắt nâu da trắng thân hình thon thon. Nhất là lúc ngủ, trông nhỏ ngoan như con mèo vậy.
Lắc đầu thở dài một cái rồi tôi chiến đấu với đống đồ ăn trên bàn. Nhưng chỉ cố ăn thêm được vài ba miếng thì cái bụng của tôi như muốn nổ tung ra luôn.
– Hic, chịu thua rồi. – Tôi buông đũa ngồi phơi cái bụng tròn xoe.
Đúng lúc đó phía trên khán đài bên góc trái quán được chiếu đèn rực sáng, còn đèn ở các phòng đều vụt tắt và sau đó là một cô mc mặt tươi như hoa mặc váy ngắn cầm mic bước lên. Chỉ mới thấy bà mc bước lên thôi mà tôi nghe thấy tiếng vỗ tay rần rần từ các gian phòng kèm theo tiếng reo hò to khủng khiếp.
Rồi bà mc bắt đầu nói, nói lung tung thiên địa mà tôi nghe muốn loạn cmn óc. Nói chung là quán có một trò chơi trao cơ hội ra về dành cho những vị khách ăn không hết đồ ăn như tôi. Luật chơi là các thí sinh sẽ lần lượt lên hát một bài và để khán giả bình chọn, ai được bình chọn nhiều nhất thì sẽ giành được tấm vé ra về và free luôn tiền ăn.
Nghe thì có vẻ lạ nhưng vì hết cách nên tôi đành đăng ký đại một bài, biết đâu ăn may thì sao. Ngồi chống cằm nhìn mấy đứa lên hát đầu mà tôi muốn ngủ gục luôn. Bọn đó lên hát mà sỉ nhục người nghe ghê gớm luôn. Lâu lâu cũng có vài đứa hát hay cực kỳ, sợ còn hay hơn cả ca sĩ hát luôn ấy chứ.
Đến lượt tôi lên hát, tôi từ từ bước lên sân khấu trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người.
…
Nhận lấy cái micro từ tay bà chị MC, tôi hắng giọng rồi bắt đầu cất tiếng hát…
… Cuộc sống đâu lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi. Bàn tay dẫu đang nắm thật chặt mà vẫn lạc nhau…
Khi lời bài hát vừa dứt thì ở bên dưới vỗ tay rần rần. Tôi trả lại cái mic cho bà Mc xong trở về chỗ ngồi đợi kết quả. Khi tôi vừa đặt ass xuống ghế thì bỗng có một nhỏ nào ăn mặc cái kiểu mời gọi đi tới chỗ tôi.
– Xin chào, mình tên Hằng, cho mình làm quen nha. – Kèm theo nụ cười tươi không cần tưới.
– Àh ừhm… – Tôi gật đầu đại chứ bao không người ta lại bảo mình chảnh cún.
– Hằng: Bạn tên gì?
– Tôi: Tên Đức.
– Bạn ít đến đây lắm hả? Sao trông bạn lạ thế.
– Lạ hả? Mình cũng chỉ có hai mắt, hai lỗ mũi, hai tai và một miệng thôi mà.
– Hihi, không phải thế. Ý mình là trông bạn lạ mặt thôi.
– Tôi: Ừ, mình đến đây lần đầu.
– Đó là bạn gái bạn hả? – Chỉ vào nhỏ Vy.
Không, là bạn bè bình thường thôi.
– Ồh, mà bạn ấy say rồi thì phải?
– Ừhm. Say rồi.
Ngay sau đó nhỏ kia lườm tôi với ánh mắt nghi ngờ.
– Tôi: Nhìn gì mà gian vậy? Đừng có nghĩ mình là mấy hạng người chuốc say con gái rồi làm bậy nha.
– Hằng: Thì tui đã nói gì đâu. Mà hồi nãy bạn hát hay thiệt, tương lai làm ca sĩ được đó, ahihi.
– Tôi: Có đâu, cũng bình thường thôi mà. – Tôi gãi đầu gãi tai.
– Bạn chắc là có bạn gái rồi nhỉ? – Nhỏ đó vuốt cằm nhìn tôi.
– Tôi: Có đâu, mẹ dặn còn nhỏ lo học, chưa được yêu.
– Hihi, thật không đây? Trông bạn vậy mà bảo chưa có người yêu thì hơi khó tin đấy.
– Khó tin cũng phải tin thôi. Mà bạn xinh vậy chắc cũng có bạn trai rồi hả?
– Ùi mình mới chia tay rồi. – Nhỏ này nói mà mặt tỉnh rụi.
– Ừhm.
– Hằng: Bạn không thắc mắc tại sao hả?
Tôi lắc đầu cười:
– Chuyện đời tư của người khác mình hỏi nhiều làm gì? Nếu muốn nói thì người ta đã tự nói rồi.
– Bạn thú vị thật. – Nhỏ đó cười.
– Hình như bạn của bạn gọi kìa. – Tôi chỉ về phía 4 thằng đang đi tới.
– Bạn trai cũ của mình, người mà mình vừa chia tay đó.
– Ừhm. Mà cậu ta gọi bạn kìa.
– Hằng: Bạn đợi mình chút nha. – Rồi nhỏ này đi ra nói chuyện với mấy thằng đó, tôi thì chẳng quan tâm cho lắm. Lúc này tôi chỉ mong sao cho nhanh được về thôi, chứ tôi chán ở đây lắm rồi.
Chờ mãi thì chương trình cũng kết thúc và đến phần công bố kết quả. Rồi chuyện gì đến cũng đến, cái tên tôi được thốt lên bởi giọng bà chị Mc. Khỏi nói lúc ấy tôi mừng đến cỡ nào luôn.
Nhanh gọn lẹ tôi dìu nhỏ Vy ra khỏi quán trong ánh mắt ngưỡng mộ có, khinh bỉ có (tưởng tôi chuốc nhỏ Vy say rồi giở trò đây mà). Tôi thì chẳng quan tâm, cứ cửa quán thẳng tiến.
Bước chân ra khỏi cửa quán mà tôi như được thoát khỏi âm ti địa ngục vậy. Nhưng còn chưa kịp mừng thì bỗng người con gái đeo kính đen bản to và có mái tóc vàng đứng trước mặt tôi. Rồi nhỏ đó đi thẳng đến tát mạnh vào mặt tôi một cái:
– CHÁTTT!!!
– Mới chỉ có hơn nửa năm mà anh trở thành con người như vậy ư? Anh làm em quá thất vọng. – Nhỏ đó hét thẳng vào mặt tôi.
Vừa hét nhỏ vừa tháo cái mắt kính ra.
– V… Vân? Là em đó ư?
– CHÁTTT!!! – Nhỏ đánh tôi một bạt tay nữa rồi bỏ đi.
Tôi muốn đuổi theo để giải thích nhưng vướng nhỏ Vy nên không tài nào đuổi theo kịp. Thở dài ngán ngẩm, tôi nhờ ông bảo vệ của quán trông giùm cái xe đạp, còn mình thì vác nhỏ Vy về trả cho phụ huynh. Đi ngoài đường mà người ta nhìn tôi như sinh vật lạ, đã vậy nhỏ Vy còn cứ nói sảng lung tung cái gì đó, tay chân thì cứ múa may quay cuồng nữa chứ. Hên hên sao hôm đó tôi hiền chứ không là tôi cũng ném nhỏ này xuống mương cmnr.