Chap 27:
Mệt rã cả người mới cõng được nhỏ này về đến tiệm thuốc.
– Cháu mua thuốc hả? Tiệm đóng cửa rồi cháu ơi… ơh… – Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.
– Tôi: Dạ không, cháu đưa Vy về thôi bác ạh.
– Con bé bị làm sao thế con? – Mẹ nhỏ này lo lắng ra mặt.
– Dạ Vy không sao đâu bác, chỉ là bị say thôi bác àh.
– Thôi, cháu đưa con bé lên phòng giùm bác. – Rồi mẹ nhỏ này dẫn đường.
Nhỏ này cũng biết chọn phòng ghê gớm, ở tầng trệt đầy phòng thì không ở, cứ thích ở tầng trên làm gì không biết nữa, báo hại tôi cõng theo con lợn leo cầu thang mệt muốn đứt hơi. Đặt nhỏ này xuống giường xong tôi ngồi bệt xuống nền thở lấy lại hơi.
– Mẹ Vy: Sao con bé lại say thế này?
– Tôi: Cháu xin lỗi… – Tôi ấp úng gãi đầu.
Ba nhỏ Vy cũng đi từ dưới lầu lên nhìn tôi với ánh mắt không vui rồi lắc đầu bỏ xuống nhà.
– Bác cảm ơn cháu đã đưa con bé nhà bác về.
– Dạ không có gì đâu bác.
Thôi cũng muộn rồi cháu xin phép về luôn ạh. – Tôi tìm đường lui.
– Ừh, cháu về kẻo ba mẹ lại lo lắng.
Chỉ chờ có vậy thôi là tôi chuồn ngay và luôn không ngần ngại.
Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi nhẹ nhàng mở cổng bước vào. Chắc cả nhà đi ngủ hết rồi nên đèn đóm đều tắt hết. Tôi rón rén từng bước chân nhẹ nhàng bước lên phòng. Đi ngang phòng nhỏ My thì thấy đèn vẫn còn sáng và có tiếng khóc thút thít phát ra nghe mà nẫu ruột nẫu gan.
– Khóc khóc khóc, ngang bướng thế mà cũng biết khóc cơ đấy. – Tôi bĩu môi nghĩ bụng rồi cũng mặc kệ nhỏ mà đi về phòng ngủ.
Nằm gác tay lên trán với biết bao nhiêu suy nghĩ cứ dày vò tâm trí làm tôi không tài nào ngủ được. Rồi bất giác sờ tay lên mặt, một bên má của tôi vẫn còn rát lắm sau hai cái tát của nhỏ Vân. Nghĩ tới tôi lại giận nhỏ lắm, nhỏ đã không tin tôi, thậm chí còn không chịu nghe tôi giải thích nữa chứ.
Nằm mãi mà vẫn không ngủ được nên tôi bật dậy đi xuống bếp tìm cốc nước uống. Đi ngang vẫn thấy đèn phòng nhỏ My còn sáng:
– Chả lẽ nó ngồi khóc từ lúc đó đến giờ??? – Một dấu chấm hỏi to đùng đặt ra trong đầu tôi.
Đi thẳng xuống bếp, tôi lấy một chai sting đỏ cho tôi và một hộp sữa dâu rồi đi trở lên trên lầu.
– Đêm hôm cô khóc to thế định không cho ai ngủ hết à? – Tôi đẩy cửa phòng nhỏ My rồi bước vào.
Nhỏ giật mình quay lại nhìn tôi nhưng không nói gì rồi lại yên lặng quay mặt ra cửa sổ.
– Nửa đêm rồi đấy, uống cái này xong thì đi ngủ giùm cái. – Tôi đặt hộp sữa lên bàn.
Nhỏ thì tròn mắt nhìn tôi.
– Nhìn gì ghê vậy? Có uống hay không thì nói một tiếng để tôi mang xuống.
Nhỏ chỉ gật đầu nhưng không nói gì hết, rồi nhỏ cầm hộp sữa lên mà nhìn như sợ tôi bỏ thuốc độc trong ấy.
– Tôi không có bỏ độc đâu mà sợ. – Rồi tôi đứng thò đầu ra cửa sổ ngắm trăng. Đêm nay trăng tối quá, hình như bị mây đen che hết rồi. Từng đợt gió lạnh ùa về báo hiệu thời tiết đã bắt đầu giao mùa.
– Tại sao cậu lại quan tâm tôi như vậy? – Nhỏ My đột nhiên hỏi làm tôi giật mình đập đầu vào thành cửa sổ.
– Ui da… – Tôi suýt xoa. – Như vậy là quan tâm ấy hả?
Nhỏ My trầm giọng ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.
– My: Từ trước tới giờ ai cũng ghét tui hết, chẳng ai quan tâm tui cả. Chỉ có ba và chị hai là thương tui thôi, nhưng ba tui thì suốt ngày bận công việc không có thời gian dành cho tui, kể cả một bữa cơm. – Nói đến đây nhỏ lại bắt đầu rưng rưng. – Thế nên chỉ còn mình chị hai là quan tâm tui thôi, tối nào chị cũng mang sữa cho tui uống rồi hát hoặc trò chuyện với tui cho tới khi tui buồn ngủ thì thôi. Nhưng từ lúc quen với a. Hoàng và có sự xuất hiện của cậu thì chị hai không còn nhiều thời gian để quan tâm tui như trước.
– Tôi: Vậy còn mẹ cô? Ông cô nữa?
Nhỏ lắc đầu cười nhạt.
– Trước mặt mọi người thì là như thế, nhưng thực chất họ khinh thường hai chị em tui lắm.
– Khinh???
– My: Ông tui vẫn còn mang trọng tư tưởng phong kiến nên…
– Vậy mẹ cô thì sao?
– Bà ta đâu phải mẹ ruột của tui.
Nhỏ này nói đến đây thì tôi đã hiểu hơn được phần nào về hoàn cảnh của nhỏ này.
– Tôi: Vì mấy lý do đó mà cô bướng bỉnh, ngang ngược, chơi bời thế ư?
– Gật đầu.
– Tôi: Hềyzz…
– Tại sao cậu lại thở dài?
– Chính vì cô bướng bỉnh ngang ngược như vậy nên mọi người mới ghét cô. Cô thử ngoan ngoãn hiền thục xem có ai còn ghét cô không?
– Hừ, tui cũng đã thử rồi nhưng cũng vẫn vậy thôi. Tui cố làm mọi thứ chỉ để mọi người chú ý đến tui, quan tâm tui thôi mà. – Nhỏ cười nhạt.
– Nhưng cô đã chọn sai cách rồi.
– Chứ cậu bảo tui phải làm sao chứ?
– Tôi sẽ giúp cô.
Ngay lập tức nhỏ tròn mắt nhìn tôi, bầu không gian tĩnh lặng bao trùm lên cả căn phòng.
Tôi: Àh ừm… ý tôi là tôi đã hứa với a. Hoàng và c. Mai là coi chừng cô giùm họ nên tôi mới giúp cô thôi… – Tôi gãi đầu bào chữa.
– Có thật là cậu sẽ giúp tui? – Nhỏ bán tín bán nghi.
– Àh ừh, thật. Nhưng cô phải nghe lời tôi.
Nhỏ nhíu mày suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
– Tôi: Thế thì tốt. Trước tiên là… ừhm… để nghĩ xem… àh đúng rồi, trước tiên là phải thay đổi cách xưng hô đã. Cô nhỏ tuổi hơn nên phải gọi tôi là anh.
– My: Không đời nào.
– Ểhh, vừa nói là sẽ nghe lời tôi cơ mà.
– Xì, đổi thì đổi. – Nhỏ xụ mặt.
– Tôi: Vậy gọi thử tiếng anh xem nào. – Tôi đưa tay lên tai để nghe.
– … anh…
– Tôi: Hêhê, có thế chứ. Vậy bây giờ uống sữa đi… oáppp… rồi đi ngủ đi. Anh cũng về phòng ngủ đây.
– My: Ừhm. – Nhỏ gật đầu cái rụp.
– Tôi: Ngủ ngon, không khóc nữa nha.
Xong tôi đứng dậy vươn vai trở về phòng ngủ với tâm trạng tốt hơn nhiều.
Sáng hôm sau, cũng như mọi buổi sáng khác, giấc ngủ ngàn vàng của tôi bị b. Nhi phá đám. Tôi uể oải vươn vai ngáp dài một phát rồi đi vệ sinh cá nhân và thay đồ đi học.
Nhỏ My thì đã dậy từ đời nào và chuẩn bị xong cặp sách đi học đầy đủ cả rồi. Còn a. Trường thì vừa chở b. Nhi đi học.
– Tôi: Chào buổi sáng, đi học thôi.
– My: Ừhm.
Rồi tôi đi trước, nhỏ My lẽo đẽo chạy theo sau. Trông nhỏ này mặc áo dài cũng ra dáng phết đấy chứ, nhìn xinh cực.
– Êk. – Nhỏ gọi với theo My tôi.
– Sao?
– Hôm nay mình ăn sáng ngoài trường nha.
Nghĩ đến ăn tôi vẫn còn thấy tởn vụ tối qua.
– Tôi: Sao vậy? Đồ ăn trong trường làm không ngon hả?
– My: Không phải, ý tui… ý em là ở trong căn tin của trường đông đúc chen lấn, với lại người ta nhìn nhiều khó chịu lắm, ăn không vô.
– Tôi: Ừh… thì ăn ở ngoài.
– Yeahhh, vậy đi ăn cái bánh gì mà hôm bữa ăn nha. – Nhỏ này nhảy cẫng lên như con nít.
Lần đầu tiên tôi thấy nhỏ này nhí nhảnh đến vậy, làm tôi phải bật cười.
– Tôi: Thôi, sáng sớm ăn cái đó sao mà no được.
– My: Một phần không no thì ăn hai phần, ba phần. Nhaaaa!!! – Nhỏ chớp mắt làm tôi mém bị hút hồn.
Tôi đành gật đầu chiều theo nhỏ này vậy. Rồi nhỏ My lon ton nhảy chân sáo đi trước, vừa nhảy nhỏ còn vừa hát nữa chứ. Nhỏ My hôm nay khác hẳn với nhỏ My của mọi ngày, yêu đời hơn, nhí nhảnh hơn, biết nghe lời hơn và có chút gì đó đáng yêu hơn. Thấy nhỏ này vui như vậy bất chợt trong lòng tôi cũng vui lây vô lý do, vô điều kiện.
Vào trong quán bánh bèo, hai đứa tôi xí ngồi vào bàn phía góc trái của quán vì ngồi ở đây có thể vừa ăn vừa ngắm ngọn núi ở phía sau quán.
Vẫn theo thói quen, tôi rút hai đôi đũa ra lau rồi đưa cho nhỏ My một đôi.
– Cảm ơn… anh. – Nhỏ nói lí nhí nhưng nghe nhỏ này gọi bằng anh thì cái cảm giác nó đã gì đâu luôn ấy, hêhê.
Đánh chén hết 2 đĩa (mỗi đứa) xong hai đứa tôi mới ì ạch vác ass đi tới trường. Đến nơi thì cổng chính của trường đã đóng lại mất cmnr, bên phía cổng phụ là ông bv đang đứng đội sổ làm mặt ngầu bắt những đứa đi học muộn.
– My: Chết, muộn học rồi, giờ sao đây?
– Tôi: Mới đầu năm mà bị bêu dương lên cột cờ thì chỉ có nước độn thổ thôi.
– My: Vậy giờ sao đây?
– Tôi: Đằng sau trường có chỗ tường thấp. – Tôi vuốt cằm.
– My: Đừng nói với em là…
– Ừh, chỉ còn cách leo tường vào thôi. – Tôi gật đầu chắc nịch.
– My: Nhưng mà em thì sao mà leo được?
– Tôi: Chưa thử sao biết, đi thôi.
Nói rồi tôi kéo tay nhỏ My đi vòng ra sau trường. Ở đằng sau trường tôi có một đoạn tường thấp tè (chừng 1m4 do ngày xưa người ta làm đường 3, 4 lớp làm chân tường bị chôn sâu xuống).
– Tôi: Thấp vầy, chắc em leo được đó.
– My: Để em thử xem. – Nhỏ nói xong cột tà áo dài lại cho khỏi vướng xong tôi đan tay lại làm bàn đạp cho nhỏ leo lên.
Loay hoay mãi mới đẩy nhỏ này qua được phía bên kia tường. Còn đến lượt tôi thì một tay chống lên tường rồi nhảy qua một cách dễ dàng.
– Tôi: Êk đi đâu vậy?
– My: Về lớp, anh hỏi lạ vậy?
– Đeo cặp vào lớp để bị trừ điểm àk? – Tôi gõ vào đầu nhỏ này.
– Ui da, đau. – Nhỏ xoa xoa trán. – Chứ bây giờ phải làm sao?
– Tôi: Hai tiết đầu tiên của lớp em là tiết gì?
– Ừhm, hình như là Hóa với sinh.
– Vậy lấy sách vở hóa với sinh ra rồi đưa cặp đây.
– Làm gì?
– Tôi: Ngốc thế, để lỡ cờ đỏ có hỏi thì kêu là đi hỏi bài hay mượn vở gì đó.
– My: Ồh, anh có nhiều kinh nghiệm nhỉ. – Nhỏ cười đểu nhìn tôi.
– Chuyện, lẹ đi rồi về lớp.
– My: Vậy còn anh thì sao?
– Tôi: Anh tự có cách của anh, em về lớp trước đi.
Nhỏ My đi xong tôi mang hai cái cặp vào căn tin gửi nhờ chỗ cô bán hàng xong ung dung đút tay vô túi đi vào lớp. Vào đến cửa lớp, tôi thò đầu vào ngó xem thầy đã đến chưa.
– Phù, may quá thầy chưa đến. – Tôi vuốt ngực thở phào.
– Bạn này đi đâu đây? – Hai nhỏ cờ đỏ hỏi tôi.
– Tôi: Đi mua bút. – Tôi lôi cây bút trong túi ra.
– Mua bút vậy mang sách đi làm gì?
– Tôi: Vậy hai bạn đi trực cờ đỏ còn mang sách anh đi làm gì? – Tôi chỉ vào cuốn sách anh văn mà nhỏ đó đang cầm trên tay.
Nhỏ cờ đỏ cạn lời luôn và đành để tôi vào lớp. Vừa qua được ải hai nhỏ cờ đỏ thì lại đến ải thằng lớp trưởng.
– E hèm, đường đường là bí thư chi đoàn mà lại đi học muộn à? – Nó nói móc.
– Tôi: Muộn đâu mà muộn, đi mua bút thôi mà. – Tôi cãi cố.
– Vậy cặp sách mày đâu?
– Đi học cứ nhất thiết phải mang cặp hả? Điều luật này ai đặt ra thế?
Lại một đứa nữa bị tôi làm cho cạn lời chỉ trong một buổi sáng. Mấy nhỏ trong lớp thì nhìn tôi rồi bụm miệng cười. Nhỏ P thì đưa ngón tay cái lên cười thán phục, nhỏ Mai thì lắc đầu cười, còn nhỏ Vy thì nằm lấn cả sang phần bàn của tôi mà ngủ. Tôi đi thẳng xuống chỗ cú thẳng tay vào đầu nhỏ này một phát không thương tiếc.
– Ui daaa!!! – Nhỏ này bật dậy ôm đầu hét toáng lên làm cả lớp ai cũng nhìn?
– Tôi: Bạn sao vậy? Ngủ mơ gặp ác mộng hả? – Tôi giả nai.
Nhỏ Vy cũng ngơ ngác tưởng thật.
– Vy: Ừhm, nhưng mà mơ sao đầu tui bị đau dữ vậy ta?
– Tôi: Ai uống bia xong chả nhức đầu, chuyện thường thôi. – Tôi ghé sát tai nhỏ này mà nói.
Đột nhiên mặt nhỏ này đỏ lựng lên rồi đập vào vai tôi một phát muốn gãy cả bả vai luôn.
– Ec, đánh gãy vai tui rồi, đền đi. – Tôi vờ ôm vai.
– Xí xạo, tui đánh nhẹ hều mà. – Nhỏ nguýt dài rồi quay đi đọc sách.
Tôi cũng lôi cuốn sách hôm qua nhỏ Mai cho mượn ra trả mặc dù cả buổi hôm qua về nhà còn chưa kịp đọc được chữ nào.
– Mai ơi, cho mình trả cuốn sách này. – Tôi khều nhỏ Mai.
Nhỏ đang cắm cúi giải mấy bài toán trong sách nâng cao nghe tôi gọi phát quay lại luôn.
– Ủa, ông đọc xong rồi hả? Nhanh vậy?
– Tôi: Đâu có, dày như vậy mình đọc sao hết. Tại tính mình không cẩn thận nên sợ làm hư hay mất sách của Mai thôi. – Tôi gãi đầu cười xòa.
– Mai: Ông cứ cầm đi, chừng nào đọc xong trả tui cũng được.
– Tôi: Mình đọc lâu lắm à nha.
– Thì có sao đâu. Dù sao cuốn sách đó tui cũng đọc xong hết rồi. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ rồi quay lên giải bài tiếp.
Trong khi đó thằng lớp trưởng thì tức xì khói đầu và đang lườm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy. Tôi thì chẳng thèm quan tâm đến bọn nó làm gì, rồi ngồi ngáp được hai phát thì giáo viên dạy sinh bước vào lớp…
Chap 28:
Học trong cái lớp này nó chán gì đâu ấy, quay qua hướng nào cũng toàn là con gái, mà toàn là dân mọt sách ham học nên chẳng có ai chém gió với mình. Tôi ngồi trong lớp mà cứ ngáp ngắn ngáp dài, ngáp muốn rớt cả hàm ra ngoài thì cuối cùng cái giờ ra chơi nó cũng đến. Khi bà giáo viên vừa bước ra khỏi lớp thì nhỏ P chạy đi đâu mất tích luôn. Nhỏ Vy thì đang bị thằng lớp trưởng hỏi chuyện gì đó.
– ‘Mịa cái thằng lớp trưởng, còn đang định nhờ nhỏ Vy đi xuống căn tin mua hàng giùm thì… – Tôi lẩm bẩm.
Còn nhỏ Mai thì vẫn đang cắm cúi giải toán nên tôi không dám làm phiền.
Thế là tôi thui thủi mò sang lớp hai thằng cờ hó kia rủ chúng nó đi ăn chứ hồi sáng ăn mấy cái bánh bèo chả thấm vào đâu. Vừa xuống hết cầu thang thì tôi gặp hai thằng nó đang đi đến phía tôi, mặt thì hình sự lắm.
– Tôi: Êk hai thằng mày chết chắc thiêng lắm, tao đang định rủ bọn mày đi ăn đây.
– Thuấn: Mày tốt vậy hả? Chắc bị mấy em cho ăn bơ hết rồi mới nhớ đến bọn tao chứ gì?
– Tôi: Mày đang nghi ngờ lòng tốt của tao hả thằng cờ hó. – Tôi hỏi nó, tay thì cú nó một phát vào đầu.
– Đại: Mày ra căn tin trước đi, bọn tao giải quyết chút chuyện xong xuống luôn.
– Tôi: Có gì cần tao giúp không? Xong xuống chung luôn.
– Đại: Thôi, mày ra căn tin trước đi, bọn tao dư sức giải quyết.
Đang nói chuyện bỗng có một thằng nào vỗ vai thằng Đại, trông cái mặt như mặt trận quen lắm.
– Anh Đại, là thằng này đó. – Nó chỉ vào tôi rồi ngông ngênh đút tay vào túi bước ra nhìn tôi một cách ngạo mạn. – Hôm qua cho là mày chạy nhanh, để xem hôm nay mày chạy đâu cho thoát.
– BÔỒÔPPP!!!
Thằng đó vừa nói dứt câu thì nguyên một quả đấm bay thẳng vào mặt nó. Tôi là tôi thấy có cái gì đó màu đỏ đỏ chảy ra luôn. Thằng đó ôm mũi quay lại hỏi thằng Đại.
– Sao anh lại đánh em?
– Đại: Mày có biết mày đang đụng vào ai không hả?
– Dạ… không…
– Thuấn: Nó là anh em tốt của bọn tao, mày ngứa đòn hay sao mà đụng vào hả?
– E… em không biết… em xin lỗi… – Thằng đó nghe xong mặt tái lại luôn.
– Đại: Mày xin lỗi nó đi. – Thằng Đại hất mặt sang tôi.
– Dạ, em xin lỗi anh. Anh bỏ qua cho em.
– Đại: Thôi mày bỏ qua cho nó nha Đức.
– Tôi: Ừhm, nó tha cho tao là tao mừng còn không kịp ấy chứ.
– Đại: Mày đi được rồi. Từ nay tao mà nghe thằng nào đụng đến bạn tao thì coi chừng đấy.
– Dạ em biết rồi. – Rồi thằng đó cụp đuôi chạy đi.
– Thuấn: Xong rồi, đi căn tin thôi, tao đói quá rồi. – Thằng này xoa bụng.
Xong 3 thằng tôi cùng đi xuống căn tin ăn sáng.
– Tôi: Bọn mày kể cho tao nghe được chưa?
– Đại: Kể vụ gì? – Nó giả ngơ.
– Mày còn giả ngơ à? Sao bọn mày lại dính với mấy thằng đó?
– Đại: Ừh thì… kể ra cũng hơi dài dòng… Nó là thằng anh em xa của tao, đợt năm ngoái, lúc mày mất.
Tích được tầm một tháng thì nó chuyển về đây học.
– Em mày mà sao mày để nó… quậy dữ vậy? Mà mày còn hùa theo nó nữa là sao?
– Đại: Tao cũng cản nó dữ lắm rồi đấy, chứ không cái trường này bị nó quậy loạn lên mất.
– Tôi: Cản mà nãy hai thằng mày đi với nó tìm tao để xử?
– Thuấn: Mày đừng nghĩ bậy, bọn tao không cản hẳn được nó nhưng mà cản để nó không đi quá xa thôi.
– Tôi: Gặp nó mà là em tao thì khỏi nói đi, tao thách nó dám quậy như vậy.
– Thuấn: Mày nói hay quá, mày tưởng dễ hả? Thằng đó lì như trâu ấy.
– Tôi: Nãy tao thấy nó nghe lời bọn mày mà?
– Đại: Hềyzz, trước mặt thì là như vậy thôi. Chứ lúc ra về thể nào nó cũng kêu người chặn đường mày mà.
– Tôi: Đệch… – Tôi buột miệng.
– Thuấn: Mày yên tâm, lát về đợi bọn tao về chung rồi tính. Có bọn tao chắc chúng nó không dám làm gì đâu.
– Đại: Trước mắt thì tao nghĩ là không sao. Mày yên tâm đi, chuyện này tao giải quyết cho.
– Ừ. Vậy nhờ mày.
3 thằng tôi ngồi vừa sì sụp húp tô bún vừa chém gió cười ầm cả cái căn tin.
– Đại: Thôi hai thằng mày ngồi đây, tao em đồ ăn lên lớp cho gấu tao đã.
– Tôi: Ừ, lẹ đi kẻo em nó giận.
Xong thằng nhỏ chuồn lẹ. Thằng Thuấn thì cũng bảo về lớp trước để chép bài tập. Còn tôi ra quầy mua thêm cái bánh bông lan với hộp sữa đem lên cho nhỏ My, hồi sáng nhỏ này cũng ăn có mấy cái bánh bèo nên chắc bây giờ cũng đói rồi.
Mua xong tôi đem lên lớp cho nhỏ My. Vừa đi ra khỏi căn tin thì tôi gặp nhỏ Vy đang nắm tay thằng lớp trưởng đi tới.
– Ủa, ông đi xuống đây sao không rủ tui với?
– Tôi: Àh, tại thấy Vy đang bận nên có dám rủ đâu.
– Vy: Có bận gì đâu trời.
– Tôi: Thôi hai người đi ăn đi có sắp vào lớp rồi kìa. Đức còn việc bận chút xíu.
– Vy: Ừhm, bye.
Rồi nhỏ với tên lớp trưởng đi vào căn tin. Cái mặt thằng lớp trưởng lúc đó vênh vênh váo váo lên như thế này này, thấy mà ghét. Không thèm quan tâm, tôi vác đồ ăn tiến thẳng lớp 10a2 đưa cho nhỏ My. Cái hành lang với cái cửa lớp của nhỏ này lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có cả đàn con trai lảng vảng qua lại làm tôi chen vào đưa đồ ăn cho nhỏ mà cũng khó khăn.
– Ủa anh xuống đây làm gì vậy? – Thấy tôi nhỏ My hơi ngạc nhiên.
– Tôi: Chẳng có gì, rảnh rảnh đi dạo thôi.
– My: Đi dạo??? – Nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. – Vậy mang bánh với sữa theo làm gì?
– Tôi: Ờh… cầm đi phòng khi nào đói thì ăn.
– My: Vậy sao không ăn đi?
– Tại không đói, hỏi thừa. Mà giờ anh chẳng muốn ăn nữa, bỏ thì phí quá. Em ăn giùm anh đi. – Tôi đưa cho nhỏ đó.
Nhỏ cười cười nhìn tôi.
– Mua cho em thi nói đại đi, còn bày đặt ngại.
– Tôi: Ờh thì… mà thôi ăn đi, anh về lớp đây.
Tôi trở về lớp trong ánh mắt hình viên đạn thân thương nhưng không mấy thân thiện của mấy thằng đang đứng bên ngoài và đặc biệt là mấy thằng trong lớp nhỏ làm tôi cảm thấy hơi sợ.
Xong tôi trở về lớp tiếp tục chiến đấu với mấy tiết còn lại. Tiết thứ 3 là môn hóa, và dạy hoá lớp tôi là bà cô nổi tiếng ác bá của trường, là nỗi khiếp sợ của hàng trăm học sinh và là nỗi ám ảnh kinh hoàng của bao nhiêu đàn anh chị khóa trên. Năm ngoái tôi cũng học bà này được mấy bữa mà bây giờ vẫn còn nổi da gà khi nghe đến tên bà cô ấy: Mít si Diệu, xuất thân từ đất Huế.
Khi bà cô này bước vào lớp thì tôi như cảm thấy có một đám mây đen bay đến che phủ cả lớp học, không khí trong lớp lúc này nặng nề đến khó chịu. Hầu như cả lớp tôi ai cũng ít nhiều nghe danh bà cô này nên đều im thin thít, đến mức thở cũng chẳng có đứa nào dám thở mạnh.
– Tất cả ngồi xuống. – Bả nói mà tôi nghe tưởng giọng của cõi âm vọng về.
Xong bà cô khoanh tay trước ngực đi quanh lớp một vòng rồi đập bàn.
– Bửa ni ai trực nhật?
Bốn con nhỏ ở tổ một mặt tái mét từ từ đứng dậy.
– Ngày hôm ni các chị đã làm vệ sinh lớp học chưa? – Bả hỏi nhẹ nhàng.
– Dạ… rồi ạ.
– Thật không? Chị thử nhìn xem dưới chân chị là cái gì? Ngay trước cửa lớp kia là cái gì? Còn khăn lau bảng nữa, trời ơi sao mà toàn bụi không vậy hả? Đem đi giặt ngay cho tui. – Vừa gào bả vừa quăng cái khăn lau bảng ra cửa lớp.
Bốn nhỏ kia thì lúi húi đi lượm rác với giặt khăn. Chưa dừng lại ở đó, bả còn đi soi mói mọi ngóc ngách trong lớp, từ bình hoa cho đến chậu nước… rồi còn kiểm tra xem có đứa nào son môi, sơn móng tay chân, nhuộm tóc các kiểu con đà điểu. Phải mất 15’ để bà cô đó kiểm tra lớp học xong thì bả mới cho lôi tập ra học bài. Nhưng nói là học cho oai thế thôi chứ thực ra là để sách vở lên bàn cho có lệ rồi ngồi nghe bả giáo huấn cho những quy tắc riêng khi học trong giờ dạy của bả, ví dụ sơ sơ như:
+ Vở phải là loại 200 trang trở lên.
+ Mỗi đứa phải có ít nhất 1 bút xanh và một bút đỏ đặt trên bàn.
+ Ngồi trong lớp cấm tuyệt đối không được cười đùa hay nói chuyện riêng (nhìn mặt bả như là quỷ dạ xoa đố đứa nào cười nổi).
+ Bài vở phải học thuộc không bỏ sót một chữ (chắc thánh luôn quá).
… vân vân và vân vân…
Nói chung sau tiết hóa là tinh thần của lớp tôi bị khủng hoảng nặng nề như vừa bị iraq ném bom vậy. Đã vậy còn phải nhai thêm hai tiết địa với sử nữa chứ, hềyzz.
Hết tiết 5, thằng Đại với thằng Thuấn đứng dưới cầu thang đợi tôi như đã hứa, còn có cả nhỏ My đang đứng đó nữa.
– Đại: Mày làm gì mà lề mề vậy? Bọn tao đợi mày cả buổi rồi này.
– Tôi: Gặp phải bà cô nói nhiều, bả ráng nói cho hết bài ấy mà.
– Thuấn: Ừh, về thôi.
– Êk Đức. – Tiếng gọi từ phía sau lưng bọn tôi.
Nhỏ Vy từ trên cầu thang ì ạch chạy xuống.
– Hồi nãy thầy tổng phụ trách xuống lớp thông báo chiều này bí thư và phó bí thư đi họp đoàn.
– Tôi: Ừm, mà sao giờ mới nói?
– Vy: Tại nãy tui quên mất tiêu, hì hì.
– Vậy mấy giờ họp?
– 13H30. Nhớ đem theo vở và bút nha. Thôi tui về trước đây. – Nói xong không đợi tôi trả lời mà nhỏ chạy mất.
Được một đoạn thì nhỏ đó quay lại.
– Lúc đi qua nhà gọi tui đi chung với nha. – Rồi nhỏ này vẫy tay và khuất bóng luôn.
– Tôi: Đi về thôi.
Bọn tôi ra đến cổng trường thì quả nhiên có mấy thằng hôm qua đánh nhau với tôi đang đứng lảng vảng ở đó, mặt thì đằng đằng sát khí và… gắn cả mấy miếng băng cá nhân.
– Lại là bọn hôm qua kìa. – Nhỏ My níu tay tôi.
– Không sao đâu. – Tôi trấn an nhỏ My.
Xong bọn tôi vẫn tiếp tục đi về thì bọn đó đi tới bọc đầu bọn tôi.
– Anh Đại, Thuấn hai anh đừng nên can thiệp vào chuyện này thì tốt hơn. – Thằng em thằng Đại làm mặt ngầu.
– Đại: Mày thôi ngay đi, mày nghĩ là mày đánh thắng được bọn tao à?
– Cũng chưa chắc đâu. – Nó hất mặt vào trong quán nước gần đó.
Trong đó có 4 tên mặt bặm trợn, xăm trổ đầy mình đang nhìn ra phía này.
– “Phen này ăn cám cmnr rồi”. – Tôi nghĩ bụng. – “Nhưng mà nếu đánh nhau ở đây thì thể nào mình cũng bị kỷ luật, cả mấy đứa bạn cũng bị kéo theo nữa chứ”.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thì có hai ông anh mặc đồ xanh đi tới, một ông 2 vạch 3 sao và một ông 3 vạch 2 sao.
– Anh hai. – Nhỏ My vẫy tay gọi lớn.
Hai người cs đó quay lại, ngay lập tức mấy thằng bên em thằng Đại chạy mất dép, kể cả 4 tên bặm trợn trong quán nước cũng mất tiêu.
– Chuồn lẹ. – Tôi kéo tay nhỏ My và hối hai thằng ôn thần kia.
Bọn tôi chạy thục mạng một mạch về tới võ quán luôn. Vừa vào nhà là cả lũ ngồi vật ra ghế mà thở phì phò, còn tôi thì nằm hẳn ra nền luôn.
– Tôi: Sao hồi nãy em gan vậy My? Có quen biết gì hai ông cs đó đâu mà gọi như đúng rồi vậy?
– My: Hì hì, bí đường làm liều thôi.
– Thuấn: Ê cho tao miếng nước coi, khát quá.
– Tôi: Ừh.
Tôi vào lấy nước cho bọn nó.
– Thuấn: Giờ tính sao với thằng em mày đây Đại? Nó thích đánh thì anh em mình đánh với nó, sợ éo gì. Hồi nãy thằng Đức mà không hối chạy thì tao quất đẹp chúng nó rồi.
– Đại…
– Tôi: Vậy mày không thấy 4 thằng to đang ngồi trong quán cafe nhìn ra à?
– Thuấn: 4 thằng thì 4 thằng, sợ chó gì.
– Tôi: Mày không sợ nhưng mà đánh nhau trước cổng trường thì mày nghĩ hậu quả sẽ thế nào? Không ăn cái bản kiểm điểm, đình chỉ học 3 ngày thì cũng hơi phí.
– Thuấn: Nhưng mà chẳng lẽ cứ…
– Đại: Thôi, bọn mày yên tâm đi, vụ này để tao lo cho.
– Tôi: Mày có cách gì hả?
– Đại: Ừh. – Nó gật đầu.
– Tôi: Cách gì vậy?
– Đại: Tao cũng chả biết nói sao nhưng tóm lại là tao lo được. Mà xong vụ phải hậu tạ bọn tao nha mày. – Nó cười đập tay vào vai tôi.
– Tôi: Ừ, mà lo không xong thì mày… hềhề… – Tôi làm mặt gian.
– Đại: Tao hiểu mà, thôi bọn tao về đây. Mày yên tâm ngồi rung đùi đợi tin tốt đi.
– Tôi: Ừ. Đi về thanh thản… à nhầm… cẩn thận nha mày. – Tôi đùa.
Xong hai thằng nó vác cặp dắt xe đi về.
– Tôi: Ủa, mà sao hôm nay a. Trường đón b. Nhi về muộn vậy nhỉ? – Tôi hỏi nhỏ My.
– My: Ủa, a. Trường chưa nói với anh à? Anh ấy đón b. Nhi rồi về LP có chút chuyện.
– Tôi: Ừh. Mà anh đói quá, em nấu cơm đi nha. – Tôi cười.
– My: Cơm thì em biết nấu, chỉ vo gạo đổ nước vô là xong. Nhưng mà còn đồ ăn… em không biết làm đâu nha. – Nhỏ này nói lí nhí.
– Tôi: Kệ, anh chỉ cho nấu.
– My: Hôy, anh nấu đi. – Nhỏ nhăn mặt giậm chân uỳnh uỵch.
– Tôi: Êk êk đừng giậm nữa, bể hết nền nhà bây giờ.
– Hứ, ý gì đây hả? – Vừa nói nhỏ vừa sấn vào véo tôi.
– Haha, anh chừa rồi tha cho anh, haha.
Nhỏ My tha cho tôi nhưng vẫn không quên lườm tôi một cái sắc lẹm như dao lam.
Chap 29:
Cuối cùng tôi vẫn phải đích thân lăn vào bếp. Nhỏ My thì chỉ đứng bên nhìn tôi làm và để tôi sai vặt.
– Bóc giùm anh mấy củ hành đi.
– My: Cái củ đỏ đỏ kia á? – Nhỏ đưa củ hành lên.
– Tôi: Ừh, bóc vỏ ra rồi thái ra luôn nha.
– My: Chuyện nhỏ, cái này tui… à em làm được. – Xong nhỏ ngồi hí hoáy bóc rồi thái hành.
Lát sau nhỏ đem một cái chén đựng đầy hành ra cho tôi.
– Ác, làm gì mà thái… – Tôi nhìn lại nhỏ My.
Trông mặt nhỏ này thảm thôi rồi, nước mắt nước chảy thành dòng, hai mắt thì cứ ti hí lại như thằng takeshi trong hoạt hình pokemon vậy làm tôi bất giác bật cười lớn.
– Hứ, thấy em vậy còn cười được hả? – Nhỏ xắn tay áo lên.
– Tôi: Đâu… anh có cười đâu, haha.
– Đó còn nói không à? Chết anh nè. – Vừa nói nhỏ vừa véo hông tôi.
– Ahaha, tha cho anh. Anh không cố ý.
– Không cố ý mà vẫn còn cười à? Chết anh nè. – Vừa dứt câu nói thì nguyên một bịch bột mì đáp thẳng vào mặt tôi.
Trông tôi lúc này chẳng khác nào một bức tượng được tạc từ đá vôi cả. Nhỏ My thì đứng cười sặc sụa.
– Grừ… em chết chắc rồi. – Tôi rượt nhỏ này chạy quanh cái nhà bếp.
Hên cho nhỏ này là lúc tôi vừa bắt được thì có khách đến gọi ngoài cửa.
– Để lát anh xử sau. Ra xem coi ai kìa, anh đi tắm rửa cái. – Tôi véo má nhỏ My cho đỡ tức rồi lạu bạu đi tắm.
Lúc tắm xong, tôi nghe tiếng xì xèo dưới bếp cùng với tiếng nói chuyện rôm rả lắm, nghĩ bụng chắc là nhỏ P qua chơi xong nấu ăn giùm nên tôi tranh thủ ngồi xem hoạt hình. Tầm 15 phút sau, mùi đồ ăn thơm điếc mũi làm cái bụng tôi chẳng thể nào để yên cho tôi xem tivi.
– Anh, xuống ăn cơm nè, bọn em nấu xong rồi này. – Nhỏ My gọi. Chờ hoài đợi mãi câu nói này thôi, lập tức tôi dùng lăng ba vi bộ phi luôn xuống bếp. Nhưng chỉ đến cửa bếp thì tôi khựng lại.
– Anh… – Nhỏ Lan tháo cái tạp dề ra rồi nhìn tôi. – Chị hai nhờ em qua đây nấu ăn giùm thôi. Xong việc rồi, em về đây. – Nói xong nhỏ bước nhanh ra ngoài.
– Tôi: Không yêu thì không thể làm bạn được sao?
Nhỏ Lan đứng khựng lại, dương đôi mắt rưng rưng nhìn tôi. Tôi thấy trong đôi mắt đó ẩn chứa một niềm vui không hề nhỏ. Nhỏ Lan khẽ gật đầu, miệng cười tươi.
– My: Trời ơi, được ăn chưa em đói quá rồi nè.
– Tôi: Ừ, ăn thôi. Em cũng ở lại ăn chung cho vui đi. – Tôi nhìn nhỏ Lan.
Tuy tôi với nhỏ Lan đã trở lại thành bạn bè nhưng suốt bữa cơm ngồi đối diện nhau mà tôi chẳng biết phải mở lời nói chuyện với nhỏ thế nào.
Ăn xong, nhỏ Lan dọn dẹp chung với nhỏ My xong rồi về luôn vì thằng bạn trai mới của nhỏ qua gọi về. Nó còn lườm tôi với ánh mắt hình viên đạn và kèm theo lời cảnh báo bằng hành động dứ dứ nắm đấm:
– “Mày nên tránh xa bạn gái tao ra, không thì liệu hồn mày đấy”.
Tôi chẳng thèm bận tâm, tiễn khách xong tôi cũng ôm vở đi lên trường họp đoàn.
Đi ngang tiệm thuốc nhà nhỏ Vy thì thấy nhỏ đang ngồi chống cằm trên chiếc xe đạp màu hồng có vẻ suy tư lắm.
– Tôi: Êk, lấy xe về hồi nào mà nhanh vậy?
– Vy: Có người gửi về tận nhà cho tui mà. Mà sao cậu đi muộn thế? Làm tui phải đợi dài cả cổ.
– Tôi: Muộn áh? Giờ mới có 13h29 mà muộn cái gì?
– Ờh, sớm quá ha. – Nhỏ chống nạnh.
– Tôi: Thôi thôi không cãi nữa, đi mau thôi.
– Vy: Cậu chở đi chứ còn hối ai nữa?
– Tôi: Xe ai người ấy chở.
– Hứ, đi ké thì chở đi. Lẹ lên, muộn rồi.
Tôi leo lên xe đạp hết tốc độ đến trường, vận tốc lúc đó ước chừng 10km/h chứ chẳng chơi. Vào trường vội gửi xe xong hai đứa tôi chạy nhanh vô phòng họp đoàn. Mọi người thì đều đã đến đông đủ cả, chỉ thiếu có mỗi hai đứa tôi nữa thôi. Bước vào phòng mà ai cũng nhìn chằm chằm bọn tôi như sinh vật lạ vậy làm tôi muốn độn cmn thổ.
An tọa xong bọn tôi ngồi im nghe mấy ông thầy triển khai những kế hoạch của đoàn trường. Nào là trồng hoa, nhặt rác, hoạt động chào mừng ngày khai giảng… mãi đến 4h30 p. M thì ổng mới nói xong. Ở phía dưới không riêng gì tôi mà hầu hết những đứa ngồi dưới đều ngã gục trên bàn.
Mãi đến gần 4h chiều thì mấy thầy mới nói xong. Lúc đứng lên đi về mà tôi như chẳng buồn đứng dậy nữa, giống cái kiểu mấy thầy cô hay nói là: *** mọc rễ luôn rồi.
– Vy: Tui đói quá, đi ăn chút gì rồi về ha. – Nhỏ này dụ tôi.
– Thôi bỏ đi. – Tôi chối thẳng.
Gì chứ nhớ lại cái vụ tối hôm qua đi ăn với nhỏ này tôi vẫn còn ớn đến giờ.
– Vy: Đi mà, tui đói lắm luôn rồi á. Chẳng còn sức mà về nữa. – Nhỏ đó giậm chân huỳnh huỵch.
– Từ đây về nhà cô có 5 phút, về rồi thì tha hồ mà ăn.
– Đi ăn một chút thôi mà, đi… nha…
– Tôi: Bữa khác đi, bây giờ có việc gấp rồi.
Nhỏ Vy biết không dụ dỗ được tôi nữa nên đành xuôi xị leo lên xe đi về. Về đến tiệm thuốc tôi nhảy xuống xe rồi đi về.
– Êk. – Nhỏ Vy gọi tôi lại.
– Tôi: Chuyện gì nữa?
– Àh không có gì. – Nhỏ này cười cười, mặt thì gian bỏ mợ.
– Tôi: Khùng? Hay hôm nay cô uống lộn thuốc hả? Không có việc gì thì chạy theo rồi gọi tôi làm gì?
– Tại tui đi qua nhà bạn chơi, tiện đường nên định cho ông đi ké một đoạn thôi.
– Tôi: Cô tốt bụng vậy sao?
– Vy: Vậy bây giờ có đi không?
– Tôi: Đi thì đi.
– Nhà ông ở đoạn nào?
– Cứ đi thẳng, qua cái cầu có một cái hẻm bên tay trái, cho tôi xuống đó được rồi.
– Ừm.
Đến nơi, nhỏ này thả tôi xuống rồi đạp xe đi tiếp. Tôi thì cảm ơn xong rồi lo chạy về lo quản cái lớp võ nữa.
Tưởng không có tôi hay a. Trường thì cái lớp sẽ nhốn nháo lắm, ai dè khi tôi đứng ở ngoài dòm vô thì thấy cả lớp võ đang tập luyện rất nghiêm túc, còn nghiêm hơn là lúc tôi quản nữa, nhất là mấy thằng con trai. Đúng là quái lạ thật.
Đang thắc mắc không biết hỏi ai thì đập vào mắt tôi là nhỏ My đang ngồi trên ghế xem bọn này tập luyện.
– Tôi: Hèn gì bọn này tập luyện hăng hái đến thế. – Tôi lẩm bẩm.
– Ah đại sư huynh về rồi.
– Tôi: Ừh, cứ tập đi, huynh đi thay đồ cái đã.
Xong tôi ra chỗ nhỏ My.
– A. Trường vẫn chưa về à?
– My: Chưa. – Nhỏ lắc đầu. – Mà hồi nãy anh í gọi về, anh ấy bảo là tối mai mới về lận. Chiều nay anh xem tập luyện cho c. Mỹ rồi chiều mai đưa chị ấy đi thi đấu luôn.
– Tôi: Ừ. Mà b. Nhi đi với a. Trường luôn rồi hả?
– My: Không, c. Bé về rồi, đang trên phòng ấy.
– Tôi: Ừ.
– Mà trông c. Bé cứ buồn buồn làm sao ấy.
– Tôi: Vậy hả? Để anh lên xem sao. – Rồi tôi quay sang thằng nhị đệ. – Tài, quản lớp giùm huynh, lát huynh xuống kiểm tra lại mấy bài quyền. Xong tôi lên phòng xem b. Nhi thế nào. Con bé đang ngồi trên giường, hai tay vòng lại ôm đầu gối, trên khuôn mặt ngây thơ bé nhỏ hiện rõ một chữ buồn.
– Em mệt hả Nhi? – Tôi lại gần sờ trán c. Bé.
– Dạ không. – Nó lắc đầu buồn bã.
– Chứ sao em buồn vậy? Hay là trên lớp có ai bắt nạt em hả?
– Dạ không.
– Vậy sao em buồn?
– Nhi: Em nhớ ba mẹ, nhớ cả chị hai nữa anh ơi.
Câu trả lời của c. Bé làm tôi chợt khựng lại vài giây. Tâm trạng của c. Bé lúc này tôi hiểu rất rõ, vì tôi với c. Bé cũng có cùng chung một hoàn cảnh.
Nói rồi b. Nhi bắt đầu khóc thút thít, tôi ôm c. Bé vào lòng rồi xoa đầu nó.
– Tôi: Thôi, b. Nhi ngoan. Để mấy bữa nữa anh dẫn em đi tìm mẹ, chịu không? – Dạ.
– Tôi: Ừh ngoan. Thôi đi rửa mặt đi kìa, cái mặt khóc nhè xấu như mặt mèo rồi này.
– Dạ.
Tối hôm đó tôi nằm gác tay lên trán suy nghĩ đến ba mẹ của b. Nhi, rồi chợt nghĩ đến ba mẹ với mấy thằng em của mình, không biết bây giờ họ sống ra sao nữa? Sống có tốt hay là không? Và có nhớ đến tôi hay không.
Sáng hôm sau, vì là ngày chủ nhật nên tôi ngủ đến 8h mới dậy. Vừa mới ngóc đầu ngồi lên thì b. Nhi chạy vào.
– Anh hai ơi chị Mỹ đến tìm kìa.
– Ừh, kêu chị đợi anh chút.
– Dạ.
Tôi ngáp dài vươn vai rồi đi vệ sinh cá nhân tút lại vẻ đẹp trai xong đi xuống dưới nhà.
– Tôi: Nay có việc gì mà tìm huynh sớm vậy?
Nhỏ Mỹ đang giỡn nhau chí chóe với b. Nhi nghe tôi hỏi thì ngừng giỡn và nở nụ cười nham hiểm làm tôi hơi rợn người.
– Muội qua hỏi mượn bao cát để luyện tập cho trận chung kết chiều nay đó mà. – Giọng thì ngọt mà tôi nghe sặc sụa mùi nguy hiểm trong này.
– Tôi: Đó, bao cát bên sân tập võ kìa. Dùng thoải mái. – Nói xong tôi định chuồn lẹ cho lành thì nhỏ Mỹ kéo lại.
– Thôi, bao cát đó đánh không đã tay. – Lại một nụ cười nguy hiểm nữa.
– Tôi: Thôi, có mỗi cái bao cát đó thôi, làm gì còn cái nào khác mà đòi hỏi.
– Cái bao cát di động này này. – Vừa nói nhỏ vừa đấm mấy cái vào vai tôi.
– Tôi: Thôi bỏ đi, huynh vừa ngủ dậy, còn chưa kịp ăn uống gì nữa. Tha cho huynh đi. – Tôi xuôi tay.
– Biết ngay là huynh sẽ nói vậy mà, nên muội đã mua sẵn đồ ăn sáng cho huynh rồi này. – Nhỏ xách lên một hộp xôi gà thơm điếc mũi đưa qua đưa lại trước mặt tôi. – Ăn nhanh rồi tập với muội nha, đại sư huynh yêu dấu.
Khỏi phải nói lúc đó mặt tôi méo đến mức nào. Cầm lấy hộp xôi gà mà tôi ngậm ngùi ráng nuốt sơ sơ sạch hộp rồi ra sân làm bao cát cho nhỏ Mỹ luyện tập. Nhưng hôm nay tôi chẳng dại gì đứng im cho nhỏ này đánh nữa mà tôi vừa đấu đối kháng vừa sửa cho nhỏ này, vừa tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến cho nhỏ này.
Đến trưa, tôi kêu nhỏ này về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức cho trận đấu. Tưởng là thoát nạn rồi, ai ngờ thằng Thuấn gọi điện đến.
– A nhô, anh nghe.
– Thuấn: Mày đi chưa?
– Đi đâu? Mày sảng à?
– Cmm, mày nhớ xem hôm nay là ngày gì. Hôm bữa mày hứa gì với tao?
– Tơi: Đợi tí, sáng giờ tao chưa xem lịch.
Ngó sang tờ lịch treo trên tường làm tôi giật mình.
– “Chết mịa, bữa nay sinh nhật thằng oắt con này, thế mà mình quên khuấy đi mất.”
– Tôi: Hềhề, tao giả vờ quên thôi. Tí tao qua liền.
– Thuấn: Nhớ phải có cả cái P nữa nha mày.
– Xời, mày cứ yên tâm đi. – Tôi vỗ ngực.
Cúp máy xong tôi gấp gáp thay đồ rồi phóng sang nhà nhỏ P.
Trên thiệp mời là 14h mới bắt đầu đi chơi rồi kéo về nhà thằng Thuấn ăn uống, nhưng các thím cũng biết mà, con gái là chúa lề mề nên tôi phải sang nhà nhỏ P sớm để hối nhỏ chuẩn bị trước.
Qua đến nhà nhỏ P thì tôi thấy trước sân nhà nhỏ có chiếc SYM màu xanh trắng đang đậu trước sân. Chắc nhà nhỏ này đang có khách.
Nghĩ vậy tôi quay đầu xe (cái wave tàu mượn trước hỏi sau của a. Trường) định về thì gặp nhỏ P hình đi vừa đi chợ về vì trên tay nhỏ xách mấy cái bịch gì đó. Đi cùng nhỏ là cái tên Phong hôm nọ. Thấy tôi đứng trước cổng nhà nhỏ P thì hắn hơi chau mày nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói: Mày đến đây làm gì?
– P: Ah anh hai, xách giùm em đi, nặng quá hà.
– Tôi: Có mỗi mấy cái túi nilông bé tẹo mà than nặng. – Vừa nói tôi vừa đưa tay cầm mấy cái bọc.
– Tôi: Em mua gì nhiều thế?
– P: Ít đồ lặt vặt thôi. Ủa anh hai đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy? – Nhỏ dòm tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
– Tôi: Vậy là em không nhớ hả?
– P: Nhớ chuyện gì? – Nhỏ tròn mắt.
– Tôi: Không nhớ thật à? Vậy để anh rủ cô khác đi ăn sinh nhật thằng Thuấn với anh vậy. – Tôi vờ thở dài.
– Trời, tưởng gì chứ chuyện này em nhớ chứ bộ. Mà em nhớ Thuấn mời 2h chiều cơ mà?
– Tôi: Biết vậy nhưng mà anh phải qua sớm nhắc em có sợ em sửa soạn NHANH quá đó mà.
– P: Hứ. – Nhỏ đập tôi một phát xong chạy tọt vào nhà.
Tôi cũng vào theo để đưa mấy cái túi nilon vào nhà, tên Phong cũng đi vào theo đến phòng khách. Tuy hắn đứng lại ở đó nhưng tôi có cảm giác hắn luôn nhìn tôi chằm chằm như phòng trộm không bằng ế.
– Không biết anh đây học trường nào nhỉ? – Tôi hỏi hắn.
– Phong: Anh học lớp 12 chọn ở trường PCT. – Hắn nói mà mặt vênh lên cả thước.
Theo như tôi biết thì trường này là trường chuyên, mà hắn còn vô cả lớp chọn nữa thì chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
– Tôi: Ồh. Anh học võ taekwondo thì phải?
– Ừh, anh học lâu rồi. Mấy tháng nữa là anh thi lê tam đẳng.
– ‘Đệch’ – Tôi há hốc mồm.
Vậy tính ra trình của tên này trên tôi khá xa, tôi mới lên nhị đẳng mà tên này gần lên tam đẳng rồi.
– Tôi: Hèn gì hôm nọ thấy anh đánh đẹp mắt đến vậy.
– Có gì đâu, mới chỉ là gà mờ thôi. Nếu mày muốn học võ thì qua chỗ võ quán TM mà học. Anh cũng đang học ở đó. Trông mày lèo khèo thế thì nên đi học võ đi.
– Tôi: Ừhm, hôm nào rảnh em qua đó xem.
Ngồi nói chuyện với thằng này mà ghét dễ sợ, hắn cứ hở ra là khoe khoang này nọ thấy mà ghét.
Chap 30:
Lúc sau, chỉ với chút thời gian ít ỏi là 1h17′ thì nhỏ P bước xuống làm hai thằng tôi không hẹn mà cùng nhau ngơ ngác.
Trông nhỏ P lúc này chả khác gì một cô công chúa cả, đẹp dã man, đẹp tàn bạo, đẹp vô nhân đạo luôn. Khuôn mặt nhỏ được trang điểm nhẹ, đôi gò má ửng hồng với đôi môi đo đỏ trông dễ thương chết mất. Tóc của nhỏ thì để kiểu đuôi con cá đuối trông rất đẹp (hình như là mốt lúc bấy giờ). Lại còn cái váy dài qua gối màu hồng ôm sát người càng làm tăng sức hút của nhỏ. Kiểu này ra đường thể nào cũng khối thằng tông xe chết vì nhỏ này cho coi.
Thằng Phong thì há mồm nhìn chằm chằm vào nhỏ mà không chớp mắt (nhìn mặt thằng này gian bỏ mẹ, không biết nó đang dòm chỗ nào của em gái tôi nữa).
– E hèm. – Nhỏ hắng giọng kéo hồn hai thằng tôi từ trên mây về. – Anh Phong lát nữa xin phép thầy cho em nghỉ bữa nay nha.
– Phong: Em tính nghỉ thật hả?
– P: Dạ, anh xin phép giùm em nha. – Nhỏ nói giọng nũng nịu đố thằng đó lỡ từ chối đấy.
– Ừh, vậy anh nói thầy cho. – Hắn miễn cưỡng đồng ý.
– Yeah, cảm ơn anh nhen.
– Phong: Anh với em thì ơn với nghĩa làm gì. Thôi không còn việc gì nữa vậy anh về trước nha.
Nói thật chứ tôi chờ đợi câu nói này của hắn từ lâu lắm rồi, nghe được câu này là tôi mừng hết lớn luôn. Không hiểu sao tôi chẳng có chút thiện cảm với thằng này, trông nó giả tạo thế nào ấy.
– P: Anh chuẩn bị quà sinh nhật cho a. Thuấn chưa?
– Tôi: À rồi, hềhề. – Tôi cười gian.
– Anh chuẩn bị quà gì vậy? Mà quà của anh hai đâu? – Nhỏ tò mò.
– Tí thì biết, còn em?
– P: Em đặt ngoài tiệm rồi, lát nữa ra lấy rồi đi thôi.
– Ừhm, em đặt bánh kem hả?
– P: Dạ không.
– Chứ tặng cái gì cho thằng Thuấn vậy?
– Anh hai không cho em biết anh tặng quà gì thì em cũng không nói cho anh hai biết luôn. Plèplè…
– Tôi: Không nói thì thôi, anh không thèm biết nữa luôn.
Đến đúng 2h, tôi với nhỏ P có mặt tại nhà thằng Thuấn. Lúc vừa đến tôi hơi bị đơ do không ngờ thằng này mời đông đến vậy. Tính cả ở ngoài sân lẫn mấy tốp đang ngồi trong nhà cũng không dưới 40 cái đầu đâu, mà trong số này chắc tôi chỉ quen được tầm 5 đứa là cùng.
– P: Đông quá anh hai ha. – Nhỏ P giật giật tay tôi.
– Ừm, đông thật. – Tôi gật đầu.
Rồi thằng Thuấn leo lên bàn lớn giọng.
– E hèm, phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Mặt trời hãy còn trên cao, bây giờ mà ăn uống thì trái bữa không ngon miệng. Thế nên trẫm quyết định đi chơi đến tối quay về rồi ăn uống sau. Khâm thử!!!
– Yeah!!!
– Nhất trí.
Cả 40 cái loa phóng thanh đồng loạt hét lên làm tôi nghe như muốn lủng cả màng nhĩ. Thế rồi bọn tôi ồ ạt kéo nhau đến sân bóng.
– Thuấn: P qua đây Thuấn chở nè. – Thằng nhỏ mon men đến gần dụ dỗ nhỏ P.
– P: Thôi, P đi với anh hai rồi, chứ để anh hai đi một mình thì tội lắm.
– Tôi: Xì, thôi đi cô. Bây giờ em thử xuống coi, khối cô đòi được anh đèo luôn ấy chứ.
– Xí, em chẳng tin đâu. – Nhỏ bĩu môi.
– Tôi: Không tin anh là một sai lầm lớn của em đó. – Tôi cười.
– P: Em không tin.
– Tôi: Vậy cá không? 1 chầu kem?
– P: Cá thì cá, em thắng chắc, plè…
– Vậy em qua xe thằng Thuấn thử đi.
Thế là nhỏ P leo qua xe thằng Thuấn ngồi. Thằng nhỏ chỉ chờ có mỗi vậy thôi là mặt phởn lên thấy rõ. Rồi chúng tôi bắt đầu khởi hành, vì hầu hết tụi bạn của thằng Thuấn đều có xe cả nên tôi chẳng phải chở thêm ai. Bọn tôi đi ngoài đường mà gây sự chú ý vãi cả ra, ai nhìn vào mà không biết thì dễ hiểu lầm là bọn tôi kéo bè kéo lũ đi đánh nhau lắm. Ra đến sân banh thì bọn tôi lại phải ngơ ngác nhìn nhau vì đã có người khác đặt sân mất rồi.
– Khang: Giờ sao đây?
– Giờ không có sân, chả lẽ đi về.
– Hềyz, chán vậy.
– Hoàng (bạn thằng Thuấn): Để tao đi thương lượng thử xem.
Rồi nó với hai thằng nữa đi vào sân chỗ mấy người kia đang đá rồi thương lượng nói nói một lúc thì thất thểu quay về.
– Hoàng: Bọn nó không chịu nhường sân rồi.
– Vậy thôi, mình đi chỗ khác thôi.
– Nhưng mà gần đây có còn sân đá banh nào đâu.
– Tôi: Không nhường sân, nhưng đá chung chắc họ cho chứ nhỉ? Hình như họ đang thiếu người kìa.
– P: Đúng đó, cách này hay nè. Lần này để mình qua đó thương lượng cho.
– Thuấn: Tốt quá, nhờ P cả đó.
– Lần nãy để hai ông đực rựa đi chả làm được tích sự gì, lần này dùng mỹ nhân đi thương lượng thì thành công là chắc rồi. – Vài đứa lên tiếng từ đằng sau làm 3 thằng hồi nãy quê muốn độn thổ luôn.
– Mình đi với bạn. – Vài nhỏ trông cũng múp múp xung phong đi theo.
Lần này tình hình có vẻ khả quan hơn lần trước, mãi tầm 5 phút sau mấy nhỏ này cũng đành phải lắc đầu quay về.
– Hềyzz, bọn đó chắc chẳng phải con trai đâu. Dùng mỹ nhân kế mà còn không… hềyzz… – Vài thằng thở dài.
Thế là bọn tôi đành đổi sang kế hoạch khác. Đang định ra lấy xe đi về thì từ bỗng quả banh từ trong sân bay thẳng vô đầu tôi.
– Xin lỗi. – Tiếng xin lỗi như kiểu đùa nói vọng từ trong sân ra.
Cũng may tôi là người rộng lượng nên không so đo. Chứ lỡ trúng đầu mấy đứa khác thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
– Anh hai, có bị làm sao không? – Nhỏ P nhăn mặt lo lắng.
– Thuấn: Mày có sao không Đức?
– Tôi: Không sao, chỉ là quả banh thôi mà.
– P: Này mấy người đá kiểu gì vậy hả? – Nhỏ mắng mấy đứa kia.
– Tôi: Thôi P, bỏ qua đi.
Nói thật đã lâu lắm rồi tôi không thấy cái bộ mặt bà chằn lửa của nhỏ P như lúc này, trông buồn cười kinh khủng mà bố bảo tôi cũng chả dám cười.
Rồi từ trong đó có mấy thằng kéo ra. Trông mặt mấy thằng này quen quen, hình như là tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Bọn nó dừng lại ở chỗ tôi làm tôi cảm thấy hơi bất cmn an. Bọn thằng Thuấn mặt cũng căng ra.
– Mày là thằng tối hôm bữa ở quán XYZ cua bạn gái tao phải không? – Một thằng hất mặt.
Hèn gì trông thằng này quen mặt vật vã. Nhỏ P đứng bên cạnh lườm tôi như muốn nuốt tôi luôn vậy. Tay nhỏ thì đang véo hết cỡ vào hông tôi. Mà các thím cũng biết tuyệt kỹ véo hông thần thánh của mấy đứa con gái rồi đó, chỉ có thể dùng 3 từ để diễn tả “thốn tận rốn”. Đau lắm nhưng tôi cũng phải cố cắn răng mà chịu đựng.
– Tôi: Tao cua bạn gái mày hồi nào? Ăn có thể ăn bậy chứ nói thì không nói bậy được đâu.
– Mày được… chúng mày muốn đá banh đúng không? Vậy thì tao đặt cược với mày, nếu mày thua thì phải cúi đầu gọi tao bằng anh và cấm mày bén mảng tới gần bạn gái tao nữa. – Nó hất mặt.
Nhỏ P giật giật cánh tay tôi rồi khẽ lắc đầu, trên mặt hiện rõ hai chữ lo lắng.
– Vậy nếu bọn này thắng thì sao?
– Thì tao nhường bạn gái tao cho mày. – Thằng này nói lớn làm cho cô bạn gái nó nghe được.
Và hậu quả của nó là ăn một cái bạt tay cực mạnh với tốc độ 50km/giờ từ cô bạn gái của nó. Xong nhỏ đó đùng đùng bỏ đi.
Đáng lẽ lúc đầu tôi không định nhận kèo này đâu nhưng đối với loại đàn ông con trai mà đem bạn gái mình ra cá cược thế này tôi ghét cực, không cho nó một bài học thì nó không chừa đâu.
– Tôi: Được. Đá thì đá. – Rồi tôi quay ra đằng sau. – Ai biết đá banh thì vào sân nào.
Được cái bọn này cũng nhiệt tình nên kéo hết vào sân không chừa một ma nào. À không, còn trừ lũ con gái ra nữa.
Tổng cộng bọn tôi chia gần đủ 3 team đá banh luôn cmnr. Sau một hồi bàn bạc chúng tôi quyết định chia làm 3 team và mỗi team đá 20 phút. Đợt đầu là gồm thằng Hoàng, Kha, Khang, Lợi và thằng Hậu. Mấy thằng này nói chung là cũng biết đá, biết chạy chỗ nhưng mà không hiểu ý nhau vì mới đá với nhau lần đầu nên chưa quen, chưa hiểu ý nhau nên khi kết thúc 20′ bị áp đảo tuyệt đối với tỉ số 3 – 0.
– P: Chết rồi, 3 – 0 luôn rồi kìa.
– Tôi: Có sao đâu, cứ để xem đã.
Đến đợt thứ 2, thằng Kỳ với 4 thằng nào nữa ra sân. Lần này thì bên tôi đá hay hơn đợt trước một chút và kéo tỉ số lên 3 – 2. – Thuấn: Đến mình kìa Đức.
– Tôi: Ừ, ra liền.
Bọn tôi nhanh chóng chạy ra sân thay phiên. Bọn thằng kia thì nhìn tôi bằng ánh mắt tóe lửa như tôi có thù truyền kiếp với nó vậy.
– Mày tỏa sáng đi Thuấn. – Tôi cười hất mặt.
Thằng nhỏ nghe hiểu ý tôi, lâu lâu được dịp lấy le với nhỏ P nên cười tít mắt.
Trận đấu vừa được tiếp tục thì thằng Thuấn lợi dụng tốc độ dốc bóng nhanh khủng khiếp của nó phi thẳng lên giữa đội hình đối phương và bắt đầu thể hiện những pha đảo bóng đến chóng mặt. Nhưng chưa được bao lâu thì bị thằng tiền đạo bên kia huých vai suýt ngã và bị cướp mất bóng. Rồi thằng đó ỷ to con dốc bóng lao thẳng về phía tôi. Hai thằng nào bên tôi lao vô cản nhưng đều bị huých ngã lăn quay ra sân. Khi gần đến chỗ tôi (hậu vệ) thì nó tung luôn cú sút, nhưng điểm đến không phải là cái khung thành mà là cái mặt tôi. Cũng may tôi né kịp chứ nếu không thì máu chảy thành dòng cmnlr.
– Đệt, cố ý à mày?
– Đá gì kỳ vậy?
Khán giả bên ngoài nói vọng vào. Còn thằng đó thì tức tối quay về phần sân bên nó.
– Bọn này muốn chơi bạo lực à?
– Đá đấm mà không có tí tinh thần thể thao nào như vậy thì nghỉ mẹ cho rồi.
– Thuấn: Hay là thôi mày?
– Tự rút lui thì xem như là chịu thua, gọi bọn tao là anh rồi cuốn xéo đi. – Bọn kia vừa nói vừa cười chế giễu.
– Đệt, bọn này làm phách quá. Chiến nó không anh em? – Thằng Hoàng ức chế ra mặt.
– Tôi: Đối với bọn này thì đánh đấm làm gì rồi phiền phức. Chi bằng cho chúng nó thua nhục mặt luôn đi.
– Thuấn: Ừ, tao đồng ý.
– Cho chúng nó thua nhục mặt luôn.
– Yeahh!!!
Xong bọn tôi lại tiếp tục đá, lần này tôi lên vị trí tiền đạo cùng với thằng Thuấn, còn cho hai thằng kia ở nhà thủ.
Có được bóng, tôi thi triển kỹ năng lừa tình của mình qua mặt hết dàn hậu vệ của địch và chẳng mấy chốc đã sút tung lưới đối phương trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Ngay cả thằng thủ môn cũng còn vẫn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra.
Thế là tỉ số đã được san bằng. Khán giả hò hét cổ vũ nhiệt tình còn hơn là thi đấu quốc tế nữa (chém gió thôi), trong khi mặt bọn kia bắt đầu căng lên và đang có xu hướng nhăn lại.
Từ lúc đó tôi bị 2 thằng bám dính như sam. Nhưng với trình bọn này mà muốn kèm tôi thì quả thật xem thường tôi quá. Với số kỹ thuật thằng Thông truyền cho tôi và thêm kinh nghiệm sân cỏ của tôi nữa thì việc đối phó với mấy thằng gà mờ này là quá dễ dàng.
Kết thúc 20 phút ngắn ngủi bọn tôi ghi được thêm có 7 trái nữa, 2 trái do tôi và 5 trái do thằng Thuấn. Cái lúc còn 2 phút cuối bọn tôi đứng dạt ra hai bên cho bọn kia gỡ nhục nhưng mà nhục càng thêm nhục khi chúng nó chẳng gỡ được dù chỉ là một trái. Khán giả thì hò hét tưng bừng chạy vô nhảy nhót như một lũ tinh tinh xổng chuồng. Còn mấy thằng kia nhục quá lặng lẽ rút quân từ lúc nào không biết.
Xong bọn tôi đi lòng vòng vô nhà thiếu nhi chơi một hồi đến gần 5h thì kéo về nhà thằng Thuấn ăn uống. Ăn xong bọn nó còn rủ nhau đi tăng 2 nhưng tôi về trước để đi xem nhỏ Mỹ thi đấu trận chung kết nữa. Thằng Thuấn cũng níu giữ lắm nhưng tôi đành chịu thôi.
– P: Vậy lát em về với ai?
– Tôi: Thuấn, nhờ mày nha. – Tôi hất mặt.
Như vớ được vàng, thằng nhỏ gật đầu đồng ý luôn.
– P: Hay em về với anh hai?
– Tôi: Giờ anh đã về đâu? Anh còn có việc mà, em phải ở lại đi kara với mọi người hét giùm phần của anh nữa chứ. – Tôi cười.
– Dạ. – Nhỏ xị mặt.
Rồi tôi lấy xe chạy qua nhà thi đấu luôn. Mới có 7 giờ tối mà gió thổi vào lạnh tê tái, giá như bây giờ có gái ngồi đằng sau ôm mình thì toẹt vời khỏi nói.