Chap 2:
- Mày không nhớ tao hả, tao, Thắng nè, bạn thân của mày nè.
Nói sơ qua 2 thằng đụt này một tí. Ở thế giới này, Khoa và Thắng là hai thằng mồ côi từ nhỏ. Sống cùng nhau trong trại mồ côi. Tới tận 3 năm trước, khi cả hai đứa 15 tuổi thì trốn khỏi trại. Rồi cùng nhau bương trãi cuộc sống tới tận bây giờ. Phải nói là tình bạn của 2 thằng giống như tình chị em.. à nhầm anh em ruột vậy.
- Cái mế gì vậy, mình có quen thằng này đâu, chẵng nhẽ... đây là một thế giới khác? - Hắn nghĩ thầm.
- Ê Khoa, mày không nhớ tao thật à? - thằng Thắng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
- Ừ không. - Khoa phũ phàng nói.
Thằng Thắng nghe như sét đánh ngang tai. Thằng nhỏ ỉu xìu buồn rầu, mặt hiện 2 chữ 'như l...' à nhầm 'buồn bã' rõ to. Khoa thấy thế an ũi nó:
- Tuy tao không nhớ mày là ai, nhưng tao cảm thấy cách đối xử của mày đối với tao khi tao bệnh rất thân thiết. Tao nghĩ là lúc trước 2 tụi mình là bạn rất thân. Mình bắt đầu làm bạn lại được không?
Thằng nhỏ nghe vui trở lại. Kiểu như con nít được cho kẹo ấy.
- Mày còn nhớ vụ đăng ký vô trường xe tăng gì đó không?
- Trường Huấn luyện Xe tăng Miền Nam à?
- Ừ phải. Mà mày nhớ tên trường hả?
- Ừ.
- Thế thì tốt rồi. Lúc trước mày mê trường này lắm, thảo nào không nhớ sao được. - nó hí hửng nói.
Nghe tới đây Khoa chắn chắn đây là thế giới khác 100%. Thế giới này giống hoàn toàn với thế giới của hắn, khác thì có lẽ khác cái trường kia. Nhưng hắn bỗng chợt nhớ về cha mẹ, bạn bè của hắn... Rồi Khoa vô tình hỏi:
- Ba mẹ tao đâu?
Thằng Thắng ư ơ một hồi rồi nói:
- Hình như ba mẹ mày... mất lâu rồi, từ hồi mày mới sinh. - nó nói
Trong lòng Khoa lúc này thực sự rất buồn. Bởi lẽ đang sống đang yên đang lành với cha mẹ bạn tự dưng đùng một cái, bạn không còn cha mẹ, đố thằng nào không buồn?
Thằng Thắng biết ý im re một hồi rồi tới trưa, nó đi làm thủ tục xuất viện rồi 2 đứa ra về. Từ đây câu chuyện của chủ thớt đẹp trai, phong độ bắt đầu. Nhảm vl, bỏ qua.
...ChiaSe123.com
Ra về thằng Thắng chật vật bon chen đi thuê phòng trọ rồi đi ra tiệp sách mua cuốn sách ôn thi về. Rồi cả hai thằng lại chạy xô chạy xáo kiếm tiền. Hai thằng đi bóc vác ở một công trình gần phòng trọ...
...
Tại một nơi nào đó trong một khu rừng...
- Nói mau !! Kho vũ khí của trường mày đâu!! - một tên xăm mình bặm trợn hét vào một lão già đang quỳ trước mặt hắn.
- Nó nằm ngay ở phía sau trường ạ...
- Tốt...
ĐÙNG...
Headshọt...
- Tụi mày nghe rồi đó, mau đi đi. Khà khà, xong mấy cái trường lẻ tẻ này rồi. Tiếp theo là... - hắn ném phi tiêu vào tấm bản đồ, nó gim thẳng vào TPHCM...
- Dẹp xong tụi miền Nam sẽ tới miền Trung, hahaha...
...
Ngày 22 tháng 7 năm 2018 WB, tại phòng trọ...
- Hêhêhê, ngon quá mày ạ... - Thắng gắp một đũa mì hải sản lên bỏ vô mồm.
- Haha, nhờ tao nha con.
Vài ngày trước...
Đang long nhong ngoài đường thì... ĐÙNG. Đụng xe đạp cmnr. Ở thế giới này làm gì có xe máy. Nhưng người bị nạn là... cô gái trong bệnh viện ?! Khoa nhảy vào dựng xe cô gái lên.
- A, là cậu à?
- Ừ, có sao không?
- Không sao, cảm ơn cậu. Ui da... - cô gái kia bị trầy một mảng ở bắp chân...
Đúng lúc này bà bị đụng xe đứng lên.
- Này, cô kia, chạy xe không có mắt à, /] &&[?%§6p*#}$;-/... (chửi)
- Cô qua đường không đúng thì có.
- Tao qua đường đúng nghe mậy. - bả cãi.
- Hừm. - Khoa chỉ vô cái camera ở một quán cà phê nào đó.
Lúc này bà kia im bặt đi, lúi húi lên xe ra về nhưng bị hắn kéo lại.
- Đền tiền cho người ta kìa.
Mọi người xung quanh cũng hô hào đòi đền. Thành ra bả cũng phải ói ra 200k. Khoa nhanh chóng chơi cờ hó, giấu 200k vô túi lát về mua đồ ăn.
- Cô bị thương rồi nè. Đi, tui dìu cô đi bệnh viện.
- Tui khô...
- Cấm cãi !!
Cô gái kia im re luôn. Khoa dìu cô ấy vô bệnh viện, cũng may bệnh viện nằm cách đây 100m.
- Rồi, cậu về đi.
- Ừ...
...
Rồi Khoa đi về, lấy 200k hồi nãy chơi bẩn mua mì hải sản cho thằng Thắng ăn cùng.
...
- "Sau đây là bản tin trong ngày. Tối hôm qua, tức 25/7, một băng trộm khét tiếng đã lấy đi kho vũ khí bao gồm đạn dược, súng ống của trường abc ở Nam Bộ, hiện cảnh sát đang điều tra vụ việc..."