Chap 7:
– Cái thẳng ôn con cẩn thận coi chừng tao tát cho vỡ mồm!
Ổng la kệ ổng, tôi đã tót đi làm chuyện đại sự rồi. Tôi thì sáng nào cũng hẹn gặp một nhân vật rất nổi tiếng trong truyện Tam Quốc, vâng đó chính là Tào Tháo các bạn ạ, ông bà xưa có câu: “Không gì thoải mái bằng ỉa đái kịp thời” quả đúng vậy, chợt nghĩ hèn gì con nhỏ Huyền thích ỉa thế, thiện tai, thiện tai…
Tôi như thường ngày, xách cặp và phóng thằng lên trường và lần này thì tôi cố tình không ăn sáng để được người đẹp rủ xuống căn tin nữa chứ. Nghĩ đến đấy thôi thì trym à lộn tim tôi như muốn nhảy Samba trong lồng ngực.
Tôi đến trường, gửi xe và nhào vô lớp. Chà, hôm nay mình lên lớp sớm vãi, mới có vài mống, đứa thì gật gà gật gù ngái ngủ, đứa thì mang cả hộp cơm tổ bố lên ngấu nghiến nhìn chỉ muốn vả cho vài cái. Thoáng hướng ánh mắt về phía bàn mình ngồi thì thấy Vivi đã ngồi đó, hôm nay nàng cột tóc búi cao đuôi gà, tóc mái chẻ qua một bên, đôi môi thoa son nhẹ nhìn đẹp một cách lạ thưởng, chỉ có thế, bao suy nghĩ về bé Huyền bay đâu hết chỉ còn lại khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đang ngồi trước mặt tôi mà thôi.
Cô nàng hình như đang có chuyện buồn hay sao mà ngồi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trời mây, còn trong lớp, ngay lúc này đây thì có một thằng con trai đang mải mê… ngắm nàng. Quả thật lúc ấy tôi chẳng đủ can đảm mà bước vào chỗ ngồi nữa, chân cứ đứng nặng như chì vậy.
Mãi một lúc sau, Vivi quay lại nhìn tôi, nàng khẽ chớp mắt và nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng, chắc nàng nghĩ mặt tôi lúc này khả ố quá chẳng? Trong lúc tôi xem chừng muốn đào lỗ chui xuống đất thì Vivi khúc khích cười, nàng cất tiếng:
– Vô ngồi đi làm gì mà đứng như trời trồng thế?
– À… ừ vô nè! – Tôi trả lời, vẫn không dám nhìn thằng mặt nàng
– Tui biết tui đẹp nhưng ông cũng đừng nhìn tui nhiều quá coi chừng mê tui là tui không biết đâu nha!
Tôi giật mình trở về thực tại, nghĩ thầm rằng hình như cô bé này nhiều khi cũng dễ thương quá đi chứ, không như vẻ ngoài lạnh giá của nàng. Tôi như mở cờ trong bụng, hớn hở bước vào ngồi cạnh nàng một cách quang minh chính đại:
– Tui không nhìn thì không thằng nào thèm nhìn đâu nha, đừng có ảo tưởng?
– Xí, làm như hay lắm, xấu mà chảnh, blêu – Vivi lè lưỡi trêu tôi
Tôi cảm thấy mình lại rung rinh trước nàng nữa rôi, nhưng còn bé Huyền, ôi tôi phải làm sao đây trời?
Kể từ khi vào học ở cái lớp này, tôi bị đứng tim hơi nhiều thì phải, cứ lần nào gặp điệu bộ mấy cô nàng tỏ ra dễ thương là y như rằng tim tôi cứ đập loạn cào cào còn đầu óc thì cứ như lên mây.
Sáng nay cũng vậy, chỉ với ít cử chỉ và hành động vừa rồi của Vivi là tôi như được tiếp thêm năng lượng sống. Giờ học hôm ấy, tôi nghiêm túc lạ thường, chăm chú nghe giảng, chép bài đầy đủ, thiếu điều phát biểu nữa chắc vào sổ đầu bài vì thay đổi bất ngờ quá.
Hôm nay tôi ít nhìn qua chỗ bé Huyền mà chỉ tập trung học và… ngắm Vivi thôi, càng ngắm càng rối nhưng thôi kệ cứ ngắm đi đã tính sau. Để ý Vivi, tôi thấy nàng có vẻ học hành khá chăm chỉ vì bài tập làm đầy đủ, vở chép cũng đủ nốt.
Nàng gạch chân những ý quan trọng và còn dán mấy mẩu giấy ghi chú trên vở nữa. Vivi ít khi lơ đễnh trong giờ học, tuy đôi lúc cũng liếc nhìn tôi, tôi biết nhưng cũng giả lơ để tỏ ra là mình “chuẩn men” đâu thua gì Cao Thái Sơn nhưng trọng bụng khoái chí vô cùng.
Tổng quan hết lại thì nàng là một người chu đáo, cẩn thận, lúc cần thì rất nghiêm túc nhưng lâu lâu cũng có những cử chỉ đáng yêu chẳng kém gì bé Huyền cả. Lâu lâu nàng cũng đưa tay lên vuốt tóc mai, hay thỉnh thoảng thì cắn móng tay suy nghĩ bài, những lúc như thế tôi chỉ nhẹ nhàng quan sát và khẽ cười một mình. Quay đi quay lại thì đã hết 3 tiết đầu, tôi định bụng qua rủ bé Huyền xuống căn tin ăn sáng:
– Huyền, xuống ăn sáng với… tui không?
– Ừm, đi, hihi! – Nàng cười lắc lắc mái đầu nhìn là muốn đi tù các bác ạ, đùa chứ em trong sáng lắm.
Tôi và em như thường lệ sánh đôi xuống căn tin, tôi vênh mặt lên vì được đi bên cạnh một trong những hot girl của khối và có khi là của trường cũng nên. Em không biết điều đó, cứ đi cạnh tôi và nghêu ngao hát. Tôi bất thần chọc em:
– Đi ỉa chưa mà sao thấy sung sướng quá vậy cô gái? – Cười gian xảo.
– Xí, tui là tui đi rồi, đồ khùng, plè – em lại lè lưỡi ra lêu lêu tôi, cái điệu bộ lí lắc đó khiến tôi ngày càng chao đảo trước em.