Chap 8:
Chợt từ đằng trước có một thằng nhãi ranh tiến đến, thằng này nhìn qua thì mặt mũi sáng sủa, phải nói là cũng khá đẹp trai, chắc chỉ thua… tôi, body thì vừa phải, cũng có thể gọi là hot boy nhưng khi thấy tay nó lăm le hộp quà tiến đến gần tôi và bé Huyền thì tôi chỉ muốn đấm cho nó một quả:
– Bạn… bạn là Huyền A15 phải không vậy? – Nó hỏi
– Ừm, mình đây, còn bạn là…? – Nàng thắc mắc
– À… mình… mình là Tiến, mình học A2 – Thằng này ấp úng trả lời
– Thế bạn tìm mình có việc gì không? – Nàng hỏi kèm theo một nụ cười toả nắng.
Tôi lúc này nhìn nàng cười với nó mà ruột gan thắt hết cả lại, mắt mũi thì cứ trợn ngược như Undertaker, nghiến răng ken két, tay phải nói là tôi cứ nghĩ nàng chỉ cười… với tôi thôi chứ, nào ngờ…
– Mình… mình tặng bạn chút quà này. Mình… mình muốn làm quen với bạn… được… được không? – Thằng này ấp úng
– Hì, cám ơn Tiến nhiều ha nhưng mình có bạn trai rồi – Bé Huyền trả lời thằng nhãi
– Ai… ai cơ? Làm gì có – Thằng này như sốc lắm thì phải, chắc nó điều trau về em dữ lắm nên bất ngờ trước câu trả lời này
Lúc này tôi đứng cạnh bên như đóng băng, em có bạn trai rồi ư? Cớ sao em còn tình tứ với tôi thế? Tại sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ ập đến tôi. Trong lúc cả tôi và thằng Tiến mặt dày kia còn đang ngơ ngác thì em khoác tay tôi, dựa vào vai tôi cười nhẹ:
– Bạn trai mình nè, hy vọng từ nay bạn đừng làm vậy trước mặt bạn trai mình nữa nghen
Nói rồi nàng ôm tay tôi bỏ đi mặc thằng nhóc hãy còn đang chết lặng nhìn theo. Khỏi phải nói lúc này cảm giác của tôi như thế nào, vừa tưởng chừng rớt xuống địa ngục giờ lại bay bổng lên tận thiên đường. Tôi khoái chí, tim đập thình thịch, mặt mũi đỏ bừng cả lên. Nhưng chưa sung sướng được 2 phút thì nàng đã bỏ tay khỏi người tôi, lí nhí:
– Xin lỗi… xin lỗi Hoà nha, tại nãy bí quá nên tui mới vậy, đừng giận tui nghen – Nàng thỏ thẻ nhìn yêu cực, thằng nào nỡ giận chứ, hehe.
– Ừm… ừm, không sao – Tôi đáp mặt vẫn còn nóng hổi
– Hì, mà nhìn kĩ ông cũng đẹp trai, hợp làm bạn trai của người đẹp như tui lắm nha
Chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà Huyền lại tự sướng y như những gì mà Vivi nói với tôi lúc sáng. Bất giác tôi mỉm cười và lại sánh đôi cùng em, tôi và em cứ thế ríu rít bên nhau suốt cả tuần, ngày nào cũng vậy, cứ sáng lên chọc nhau vài 3 câu rồi trưa lại đi ăn cùng nhau, cùng nhau về, cùng nhau làm bài, tôi cảm thấy hạnh phúc và ấm áp vô cùng.
Tôi và chắc cả em cũng ngầm thừa nhận tình cảm giữa 2 đứa đang tiến triển tốt đẹp dù chẳng ai chủ động mở lời. Tôi cũng chẳng còn băn khoăn về Vivi mà mặc định coi em như một người bạn… thân mà thôi.
Tôi cũng chẳng bận tâm Vivi có để ý đến tôi nữa hay không vì tuyệt nhiên mọi ánh mắt của tôi lúc này chỉ có một địa chỉ mà thôi, đó là bé Huyền. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp ánh mắt em nhìn mỗi lúc tôi và Huyền đi cùng nhau, tôi chẳng biết em đang nghĩ gì và cũng chẳng dám hỏi vì với tôi, em ở một địa vị khác, em kiêu kì, em đài các hơn, một thằng như tôi thì nào xứng với em chứ. Tôi cứ nghĩ vậy và hướng đến với Huyền như định mệnh đã sắp đặt rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau vậy. Mọi chuyện cứ trôi như thế cho đến một hôm, trong giờ học, Vivi nhìn tôi, mắt nàng đượm buồn:
– Dạo này thấy ông với Huyền thân nhau quá nhỉ?
– Ờ thì… bạn bè hợp tính nên… nên đùa nhau chút á mà – Tôi bối rối ra mặt
– Chuyện đó tui không cần biết, nhưng đừng có quên mất tui là được, hì! – Nàng cười nhẹ tuy vậy cũng đủ làm tôi chợt khựng lại mồm không cất nên lời
Và thế là, tôi lại chết đứng…
Tôi vẫn còn sốc vì câu hỏi của Vivi, thật tình lúc đó đầu óc tôi rối bời, tay chân thì trơ như tượng đá, không biết lý do gì mà em lại hỏi tôi như vậy, trong cái suy nghĩ non nớt của thằng con trai mới trải qua 2 mối tình trẻ con ngày đó thì tôi có cảm giác rằng hình như Vivi cũng thích tôi thì phải.
Em khá lạnh lùng, điều này lớp tôi ai cũng biết, em ít khi bắt chuyện với ai chỉ khi có người hỏi thì em mới trả lời đáp lễ mà thôi. Mấy thằng con trai lớp tôi thi nhau tán tỉnh em nhưng chỉ mươi phút sau là vác bộ mặt chảy dải như quả dưa leo để cho lũ còn lại cười như nắc nẻ.