Chap 8:
Hắn đi tới một bảng điều khiển ở gần đó và phát hiện ra một điều làm hắn ngạc nhiên hơn, đó là ở đây có kho ngầm dưới lòng đất. Nên trên mặt đất chỉ để đúng 1 chiếc hạng trung Type-59. Ở trong này, hắn nhìn thấy xung quanh chỗ để chiếc Type-59 kia có một đường vàng đen vuôn bao quanh. Và ngay vị trí bảng điều kiển cũng y như vậy nhưng nhỏ hơn. Như hiểu được ẩn ý, hắn bấm nút trên bảng điều khiển...
Tít tít... Rèèè...
Đúng như hắn nghĩ, cái nơi hắn đang đứng hạ xuống như một cái thang máy. Ngay ở dưới đó có một hệ thống hiện đại hơn bao giờ hết. Muốn sử dụng chiếc nào chỉ cần ấn nút, máy sẽ nâng lên. Và 26 chiếc xe tăng còn lại hiện ra trước mắt hắn, nhưng đang đều bị phủ rèm. Khắp phòng chỉ có vài chai dầu máy, vài bánh xích đủ kích cỡ, vài dây xích, vài hủ sơn, vài dụng cụ sửa chữa y chang ở trên kia. Nhưng điều làm hắn chú ý là có một căn phòng có đề chữ "phòng thiết bị"...
Hắn bước tới đẩy cửa vào...
...ChiaSe123.com
Đập vào mắt hắn là... tối thui. Tuy ở ngoài có đèn mờ mờ đủ nhìn nhưng ánh sáng không thể nào lọt vô đây được. Hắn quơ quơ tay gạt cần gạt...
- Khoa: Hầy, lại là rèm sao? - hắn chửi thầm.
Lại là rèm, rèm phủ kín từng kệ đồ, chủ trước chu đáo gớm, sợ bụi làm bẩn đồ. Phía xa xa hình như có khoảng 10 cái thùng khá to bị cũng bị rèm phủ. Rồi hú lên khi hắn khám phá từng kệ đồ một...
- Sơn nguỵ trang!
- Xích xịn!
- Bánh xích!
- Thép đệm!
- Dụng cụ chuyên dụng!
- Kính tiềm vọng!
- Dầu máy!
- Áđu. Súng !! - hắn hú lên khi kéo chiếc rèm phủ kệ to nhất.
Trên kệ đó đặt những cây súng đủ kích cỡ được giá đỡ cẩn thận. Ở trên thân súng còn dán mảnh giấy ghi cỡ nòng của nó. Chủ yếu là 88mm, 100mm, 105mm và 122mm. Hình như là của Đức Quốc Xã và Liên Xô, còn có vài khẩu của Mỹ, Pháp và Anh.
- Đệt, đạn đâu? Không lẽ... - hắn nhìn 10 cái thùng rồi tiến tới mở ra.
- Áđù, đủ 6 loại đạn luôn. Này hời rồi, hahaha... - hắn cười như thằng khùng.
6 loại đạn đó là AP, APCR, APHE, HE, HEAT, HESH (google dành cho ai không biết). Rồi hắn cẩn thận phủ từng tấm rèm như cũ rồi bước về ga-ra của hắn. Phải nói cái ga-ra kia bá cmn đạo luôn rồi.
Nói thêm về cái thế giới này. Loài người không chú trọng phát triển tăng cho lắm vì hoà bình đã lập lại sau CTTG II, Đức Quốc Xã được phát triển theo chiều hướng mới và Liên Xô không tan rã. Nên không có những chiếc tăng hiện đại như T-90S, Leo 2A7 mà chỉ có những chiếc "trong game WoTB" mà thôi. Song, đạn của nó cũng vậy - có 6 loại thường và 2 loại của quân đội.
- Khôi: Đi đâu nãy giờ vậy mày. - nó la lối.
- Khoa: Xử lí chuyện riêng của tao.
- Khôi: Ờ.
- Khoa: Con MS-1 sao rồi?
- Thắng: Không ổn mày ơi. Tao nghĩ kíp lái vẫn 2 thằng thôi. Nhưng mình chưa có đạn.
- Khôi: Mày ngu, mới vô học, người ta cho đạn mày làm cái gì? - nó ra vẻ.
- Thắng: Ừ há.
Đúng lúc đó Khoa moi ra cỡ 10 viên đạn 37mm trên một cái bàn gần đó.
- Thắng: Á đù. Mày hay quá ha Khôi - nó réo lên rồi nhào vô kè cổ thằng Khôi.
- Thôi thôi, mấy người bớt bớt giùm tui cái. - Linh nãy giờ mới lên tiếng.
- Thắng: Hèhè...
- Khoa: Thôi ngủ đi, trễ rồi. À mà Trúc biết kênh liên lạc chung của trường chưa?
- Trúc: Hmm... Chưa... - nó nói lí nhí như hết hơi nhưng nghe rất rõ.
- Khoa: Kênh số 496 nha, kênh riêng của đội mình là 726. À mà thôi mọi người ngủ đi. Chúc ngủ ngon.
- Trúc: Ừm. Ngủ ngon.
Nói xong hắn phóng vô phòng ngủ như đúng rồi. Nhưng không ngủ được. Vì sao? Đọc tiếp sẽ rõ, ahihi
Ở trong ga-ra này phòng sinh hoạt nằm ở phía cuối ga-ra. Có 2 phòng ngủ, 3 thằng đụt 1 phòng, 1 vệ sinh, 1 bếp. Đồ đạc ai ở chung phòng thì để chung hết cho nên ai cũng ít khi có đồ giấu mà ki bo ăn lẻ không thèm chia sẻ anh em...
Tối đến, tiếng muỗi, dế hoà cùng tiếng gáy tạo thành một bản hợp xướng toẹt vời. Thường thì tiếng gáy của anh Thắng nhà ta đã đủ nay thêm thằng Khôi đã dư cmnr. Nên mất ngủ là điều tất yếu phải xảy ra. Thế là Khoa lại ra ngoài ngắm trăng vậy. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa hắn đã thấy 2 bóng người đang ngồi cạnh nhau trên ghế đá trước ga-ra của đội hắn. Là... Hân và Trúc !?
- Khoa: Ủa hai người làm gì ở đây?
2 cô nàng thản nhiên ngồi như biết trước hắn tới. Vẫn còn mặc đồ ngủ nhưng mang thêm cái áo khoác vào. Như vậy hắn cũng ít bị mất máu hơn. Vì sao thì mấy thím hiểu rồi đó.
- Hân: 2 tụi tui không quen chổ ngủ thôi. Rồi mai mốt thì cũng quen hà.
- Khoa: Ừ.
- Hân: Mà ông sao vậy, lo cho tui à? - Hân nhìn thẳng vào hắn bằng ánh mắt dò xét.
- Khoa: Lo cho cái ghế thôi, nó sắp gãy rồi kìa..