Chap 15: Cuộc điều tra rắc rối
Cả đám hiện tại đang di chuyển tới khu thi đấu "Khu mỏ". Bây giờ là 23h...
- Thắng: Chật quá.. - nó thều thào khi ngồi trong xe.
- Khôi: Chịu thôi, chả bù 2 đứa kia ngồi trên nóc xe mát chán. - nó vừa nói vừa nạp đạn.
Khoa và Trúc đang ngồi trên tháp pháo của MT-25 hóng mát. Nhưng cũng hơi sợ vì cô nàng Linh chạy max speed luôn, hơn 70km/h chứ ít gì. Dưới này chả có gì ngắm, ngoài xi măng, bóng đèn,... Con đường hầm này như đi xuyên qua núi vậy. Ít lâu sau đó, con đường dần xuất hiện những đường nhỏ khác dẫn tới một khu thi đấu nhất định. Con đường dẫn tới khu thi đấu "Khu mỏ" nằm ở đoạn giữa đường hầm nên cả đám cũng không mất quá nhiều thời gian.
...
Cuối đoạn đường ấy là một khu vực khá rộng vừa chổ 3 chiếc xe tăng. Và trên trần cao khoảng 100m thông với mặt đất khu thi đấu. Có những vạch vàng đen bao quanh tạo thành hình vuông. Khoa phóng xuống, quẹt thẻ ga-ra vào một bảng điều khiển nhỏ ở trên nền. Khu vực nằm trong vạch vàng đen kia từ từ nâng lên bằng một hệ thống như dây kéo thang máy. Cái bảng điều khiển nằm trong khu vực vạch vàng đen nên hắn cũng được lên theo.
Khi chừng lên được 80m cánh cổng trên nóc từ từ mở ra không một tiếng động, hiện ra bầu trời khuya không một ngôi sao của khu thi đấu "Khu mỏ"...
...
Cả 5 người xuất hiện ở một cánh rừng cách xa nơi chiếc KV-2 bí ẩn kia xuất hiện. Thế là cả đám định nhẹ nhàng lái xe tăng đi. Nhưng xe tăng chưa khởi động máy được 1s thì...
ÙNG... ÙNG...
XOẸT...!
RÀO... RÀO...
Vài tiếng sét bắt đầu vang lên, báo hiệu trời mưa...
- Linh: Haiz, mưa vậy làm sao mà thấy đường đi. - cô thắc mắc, đóng cửa sập nơi lái xe lại.
- Khôi: Mày ngu quá, tăng có đèn kìa, bật lên mà đi. - nó chửi em gái mình.
- Thắng: Mày mới ngu ấy, mở cho tụi nó thấy rồi chết cả lũ à? - nó cũng đóng cửa sập trên nóc xe lại
- Linh: Đúng đó ông anh. Mà tui thấy thiếu thiếu cái gì á?! A chết cha, 2 người kia ở trển - cô la lên rồi hối thằng Thắng mở nóc xe ra...
...
1 phút, à không 20s dành cho tiết mục hát hò.
- "Mưa rừng ơi mưa rừng. Hạt mưa cứ rơi rơi triền miên. Phải chăng mưa buồn vì..."
...
- Khoa: Đệt, mày khoá cửa à Thắng? - hắn run cầm cập, mặt mày tái mét vì lạnh.
- Thắng: Hehe. Tao quên. - nó cười trừ.
- Khoa: Lo cho cái Trúc nhà mày kìa. - hắn thì thầm vào tai Thắng
- Thắng: Đệt..
Trong này hoàn toàn không có khăn, trừ mấy cái khăn lau xăng dầu ra. Nên 2 người buộc phải ngồi co ro chịu trận. Thấy thế, Linh khởi động máy lên cho ấm. Thằng Khôi bị Thắng lột phăng cái áo lạnh đang mặc đưa cho Trúc. Khoa đành lòng chịu lạnh, dù sao ở t.giới cũ hắn chịu giỏi lắm.
...
Chừng vài phút sau, mưa tạnh, cả đám nhanh chóng trở về ga-ra cho Khoa và Trúc tranh thủ thay đồ. Rồi cả đám lên đường thêm một lần nữa.
...
Đường vẫn còn ướt nên lái hơi khó. Cũng may đây là khu vực thi đấu, đất cứng vừa phải nên di chuyển không khó khăn gì. Và tăng hoàn toàn không dùng đèn vì lúc nãy thay đồ, Khoa nhanh tay đem theo cái kính nhìn đêm mà hắn mượn "hàng xóm" cho cả đội...
...
Lúc này cả đội đang đi chậm rãi trong khu rừng. Bỗng một ánh đèn phát ra phía bên phải rồi vụt tắt. Nhanh chóng Khoa kêu Linh dừng xe, lùi vào chổ an toàn và quay đầu xe về hướng sau tiện cho việc... chạy. Vì hắn nghĩ sắp tới nơi ẩn náu của chiếc KV-2 kia nên hắn tuyệt đối cẩn trọng
- Khoa: Suỵt.. - hắn ra hiệu bảo mọi người im lặng
Bóng đèn kia cũng lần nữa phát ra rồi tắt ngay nhưng chiếu vào hướng khác. Hắn gọi thằng Khôi và Thắng cùng ra ngoài điều tra cùng với mình.
...
- Thắng: Tao phát hiện một con tăng nè mày - nó thều thào trong khi mắt vẫn còn dán vào ống nhòm trong một bụi lùm gần đó
- Khôi: Tao cũng thấy
- Khoa: Cố xem xem có phải KV-2 không?
- Khôi: Theo như mày nói thì đây đúng là KV-2. - nó chắc chắn.
- Thắng: A, còn con tăng gì nữa kìa. - nó chỉ vào một thứ gì đó khác, không phải KV-2.
- Khoa: Hả? Là... - hắn khá ngạc nhiên. Nhưng...
- Khoa: Đệt, đống củi mà mày. - nói xong hắn tán đầu thằng Thắng.
- Thắng: Hèhè... - nó cười trừ.
- Khôi: À, hình như nó có hai chiếc KV-2 mày ơi.
- Khoa: Đù, đầu tư vl. Thôi, đánh dấu lại trên bản đồ đi. Mai mình hốt tụi nó.
- Thắng: Okê bây bê - nó vừa nói vừa làm theo lời Khoa.
...
Cả 3 đang định quay về thì...
XOẠCH.. ÙM..
Thằng Khôi lớ ngớ trượt chân té vào vũng nước gần đó. Hình như đã làm cho tụi kia phát hiện, vì tiếng bước chân bắt đầu vang lên.
- Khoa: Thằng đần, đỡ nó lên. Rút mau - hắn vừa nói vừa kéo thằng Khôi lên.