BÁCH QUỶ TẬP
C2
"Nguyên bảo."
Có một giọng nói rất khó
nghe đang gọi tên nàng,
Nguyên Bảo nhíu mày,
miễn cưỡng mở mắt ra,
nóc nhà đơn sơ, tấm ván
giường thô sơ, một cái
chăn đang đắp trên cơ
thể ẩm ướt lạnh lẽo của
nàng, nàng hít một hơi,
mùi ẩm mốc hôi thối từ
cái chăn sộc vào mũi
khiến nàng muốn ói.
Trên cổ có một lằn sưng
vù, nàng cố hết sức ngồi
dậy xuống giường, trên y
phục còn có bùn đất đã
khô, nàng gần như không
còn chút sức lực nào,
suýt nữa ngã sấp xuống,
mà phần cổ là cảm thấy
khó chịu nhất.
Chậm rãi hô hấp, dần dần
nàng tỉnh táo trở lại, liếc
mắt quan sát căn phòng
nhỏ âm u này. Khái quát
toàn bộ căn phòng, cực
kỳ đơn giản bình thường.
Chỉ là trên bàn có một
gói đồ màu tím không
hợp với khung cảnh. Nàng
đi lên phía trước, hiếu kỳ
mở gói đồ ra, nhòm vào
bên trong liền thấy
choáng váng.
Một đống nguyên bảo ở
trong đó, ánh vàng sáng
ngời đến chói mắt.
"Mười thỏi." Giọng nói ồm
ồm từ bên ngoài cửa
truyền vào, Nguyên Bảo
nghe thấy tiếng nói này,
toàn thân cứng đờ, nàng
vuốt cổ, có chút sợ hãi lại
không nhịn được tò mò đi
tới bên cạnh cửa, lặng lẽ
đẩy nhẹ cửa tạo thành
một khe hở nhìn ra bên
ngoài.
Bên ngoài sân có hai
người đàn ông mặt đối
mặt đứng đó, nàng chỉ
cần liếc nhìn cũng nhận ra
dáng người mặc đồ đen
kia chính là người dùng
dây thừng quấn cổ nàng,
lúc này hắn trùm toàn
thân trong một chiếc áo
đen, gần như ngay cả đôi
mắt cũng không lộ ra. Đối
diện là người đàn ông
mặc áo xanh, đưa chiếc
hộp cho Hắc y nhân. Hắc
y nhân ước lượng sức
nặng, rồi sau đó vươn
tay, không biết là làm gì
người kia khiến gã toàn
thân run rẩy, sau đó ôm
chặt hai tay, chạy mất.
Nguyên Bảo nhìn theo,
Hắc y nhân kia xoay
người lại, cùng lúc nàng
nhìn thấy ánh mắt trời
chiếu rọi xuống đôi mắt
ẩn sau lớp áo bào đen
kia. Và phủ lên cả khuôn
mặt gồ lên những vệt
xanh đen khiến chúng
càng hiện thêm rõ rệt làm
cho người ta thêm phần
sợ hãi.
Nguyên Bảo che miệng
lại, nuốt xuống cổ họng
tiếng thét, "rầm" một cái,
đóng cửa lại.
Ban đầu vì sự sống chết
trước mắt mà không chú
ý đến, mà hiện giờ trong
lòng nàng cảm thấy rét
rút, vừa rồi dường như
nàng nhìn thấy đám trùng
lúc nhúc dưới da hắn. Cơ
bản thì nàng đã suy nghĩ
cẩn thận rồi, Mê Vụ Sâm
Lâm, tướng mạo hung dữ,
lấy tiền bán cổ, đây chính
xác là Quỷ Vu mà nàng
cần tìm.
Nàng lại mua bán với một
người như vậy...
Ngoài cửa truyền tới
tiếng bước chân dần tới
gần, Nguyên Bảo hoảng
hốt, vội vàng trốn sau cái
bàn, vừa sợ hãi lại đề
phòng nhìn chằm chằm
vào người đẩy cửa bước
vào.
Ánh mắt Kỳ Thiên dừng
lại trên gương mặt bầu
bĩnh của nàng, đợi đến
khi nàng lạnh hết cả sống
lưng, hắn mới dời mắt, đi
tới một bên bàn ngồi
xuống, rót nước, sau đó
lại lẳng lặng nhìn chằm
chằm nàng. Nguyên Bảo
mồ hôi lạnh chảy ròng
ròng, trong phòng im lặng
hồi lâu, nàng mới căng
thẳng vặn vặn ngón trỏ
nói: "Anh.. còn bán cổ
chứ?"
Kỳ Thiên thu tầm mắt lại,
nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Nguyên Bảo cắn răng,
đấu tranh tư tưởng một
hồi, cuối cùng ra vẻ bình
tĩnh nói: "Tôi muốn mua
hai loại cổ."
"Hai mươi nguyên bảo."
Lý Nguyên BẢo sờ lên đồ
trang sức giấu trong áo,
nói: "Tôi chỉ có một ít đồ
trang sức... có được
không?"
"Không được." Hắn có
nguyên tắc của hắn. Hắn
không thích vàng bạc, chỉ
thích nguyên bảo* vì vật
kia chạm vào khá mượt.
*Nguyên bảo ở đây là
một đĩnh vàng, thường
nặng 5 hoặc 10 lượng.
Lý Nguyên Bảo lo lắng,
chỉ còn một tháng nữa là
tới hôn lễ của chị nàng và
công tử họ Thẩm, nàng
không còn nhiều thời gian
nữa, "Nhưng mà, tôi rất
cần cổ, anh.. Anh có thể
thương lượng một chút
được không?"
Kỳ Thiên thờ ơ, đầu ngón
tay vuốt nhẹ qua lại men
theo miệng chén, hắn rất
ưa thích những vật hình
tròn như vậy.
Nguyên Bảo bị bỏ mặc,
trong lòng vừa thất vọng
lại khổ sở, đôi môi tròn
tròn vô thức cong lên.
Nước trà trong chén
phản chiếu hình ảnh chủ
môi của nàng, ngón tay
Kỳ Thiên bất giác thò
vào trong nước, lại chỉ có
nước dính trên ngón tay,
hắn ngẩng đầu, ánh mắt
dừng lại bên miệng
Nguyên Bảo."Lại đây."
Hắn ngoắc ngoắc ngón
tay.
Nguyên Bảo lui về phía
sau một bước, vuốt vuốt
cần cổ mình, có chút sợ
hãi: "Nếu như anh không
thể châm chước, vậy thì
coi như tôi chưa nói gì,
tôi chấp nhận..."
Kỳ Thiên đứng dậy, vượt
qua cái bàn, trực tiếp đi
về phía Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo lại nhìn thấy
những con côn trùng
chuyển động dưới da
hắn, mà người này giống
như hoàn toàn không có
cảm giác, chỉ lạnh lùng lại
gần mình, nàng kinh
hoàng liên tục lùi về phía
sau, cuối cùng chạm tới
bức tường thì không thể
lùi được nữa. Kỳ Thiên
vươn tay về phía nàng,
hai mắt nàng trợn tròn,
nhìn thấy một con cổ màu
đen dưới làn da trên mu
bàn tay hắn giống như
con cả nhảy thoáng trên
mặt nước một cái, rồi sau
đó lại chìm xuống mảng
xanh đen trải rộng trên
da hắn, Nguyên Bảo sợ
đến mức mặt mũi trắng
bệch.
Tay của hắn càng lúc
càng đến gần mặt nàng,
Nguyên Bảo nhắm chặt
hai mắt, trong lòng chỉ có
hai chữ "nhận mệnh".
Im lặng hồi lâu, đầu ngón
tay mang theo nhiệt độ
cơ thể bình thường nhẹ
nhàng chạm vào môi
nàng, ngón trỏ và ngón
cái miết lên môi, giống
như đang vuốt vuốt một
hạt ngọc mềm mại.
"Tròn đấy." Kỷ Thiên kết
luận.
Giọng nói cực kỳ khó
nghe của hắn vang lên
bên tai, Nguyên Bảo giât
mình mở mắt ra, tay kia
hắn lại chạm vào tai nàng,
trong khi Nguyên Bảo
ngẩn người, hắn lại nói:
"Tròn đấy." Cuối cùng
hắn nhéo mặt nàng, vuốt
ve qua lại, thích thú cảm
nhận: "Rất tròn, rất mềm."
Nguyên Bảo cảm thấy vị
Quỷ Vu này hình như
điên rồi: "Chẳng lẽ... anh
lại vừa vuông lại vừa
cứng?"
Khuôn mặt xấu xí chậm
rãi tới gần, hắn cắn môi
nàng một cái, lúc thì gặm
nhấm, lúc lại thè lưỡi ra
liếm. Nguyên Bảo choáng
váng, thậm chí nàng còn
có thể cảm thấy những
con côn trùng ngẫu nhiên
bơi qua bơi lại trên đầu
lưỡi người này.
Đẩy hắn ra, Nguyên Bảo
chỉ cảm thấy trong dạ
dày chua xót, buồn nôn
muốn ói.
Kỳ Thiên rất hưởng thụ,
nheo mắt lại nói: "Cô ở
bên cạnh ta hai mươi
ngày." Hắn nói: "Ta sẽ
cho cô hai loại cổ."
Nguyên Bảo cảm thấy dạ
dày lạnh lẽo, cuối cùng
nàng cũng hồi phục tinh
thần, lắc đầu liên tục,
hoảng hốt dán lưng lên
tường, dịch sang bên
cạnh nói: "Không, không,
tôi không cần cổ trùng
nữa."
Kỳ Thiên bất mãn nheo
mắt lại nói: "Cô cần."
"Tôi không cần nữa." Rốt
cuộc nỗi sợ hãi trong lòng
Nguyên Bảo cũng lên tới
đỉnh điểm, nàng dịch sang
bên cạnh, cách Kỳ Thiên
càng lúc càng xa, nàng
dùng sức lau những nơi bị
hắn chạm vào nói: "Tôi
không cần nữa, tôi chỉ
muốn thay đổi, tôi muốn
được giống như chị mình,
tôi không muốn bị bỏ
qua... Nhưng nếu ở cạnh
anh hai mươi ngày, thì dù
có cổ trùng cũng chẳng
thay đổi được gì."
Thấy nàng cách mình
càng ngày càng xa, trên
mặt lộ rõ sự sợ hãi lẫn
chán ghét, mặt Kỳ Thiên
cũng lạnh dần.
Trong trí nhớ của hắn,
những người ở phía ngoài
đều có chung một gương
mặt thế này, sắc lạnh
như băng khiến người ta
chán ghét. Hắn đưa tay
về phía Nguyên Bảo. "Cô
đi thì cứ đi, để thịt trên
mặt lại."
Nguyên Bảo nghe hắn nói
vậy, hoảng hốt, lại thấy
hắn từng bước lại gần
nàng, nàng vội vàng bỏ
chạy.
Kỳ Thiên lạnh lùng khẽ
hừ mọt cái, vung tay lên,
cổ trùng từ trong lòng
bàn tay bay ra ngoài,
dính sát vào phần gáy
Nguyên Bảo, nàng đau
đớn kêu một tiếng, cùng
lúc cổ trùng biến mất
trong cơ thể nàng, ánh
sáng trong mắt nàng
cũng dần dần biến mất.