Chương 3
Sau khi Kỳ Thiên hạ cổ
cho Nguyên Bảo thì đối
diện với vấn đề gay go
nhất – ăn cơm.
Thể chất của hắn sớm đã
thay đổi vì cổ trùng, mỗi
ngày chỉ cần uống sương
sớm là có thể hoạt động
như thường, nhưng
Nguyên Bảo sau khi bị
đói hai ngày sắc mặt vô
cùng khó coi. Thịt trên
mặt nàng sờ vào cảm
giác giảm đi rất nhiều, vì
vậy mà Kỳ Thiên rất bất
mãn.
Hôm đó Kỳ Thiên săn
được một con gà rừng
trong Mê Vụ lâm.
Hắn đốt một đống lửa
sau hậu viện, xiêu xiêu
vẹo vẹo dựng một cái
nồi, sau đó đem con gà
sống nhét vào trong nồi,
đậy nắp lên, nghe thanh
âm bên trong từ long trời
lở đất trở nên im lặng
như tờ. Hắn bèn nướng
đến khi thức ăn đen thui
rồi bỏ vào trong mâm,
bưng vào cho Nguyên
Bảo.
Đây là bữa cơm đầu tiên
Nguyên Bảo được ăn
trong hai ngày nay, đồ ăn
đen thui làm lấm lem
miệng nàng, ngửi thôi
cũng thấy nhức mũi khó
chịu, nhưng Nguyên Bảo
không than thở lấy một
câu, Kỳ Thiên đút, nàng
bèn há miệng ăn, ngoan
ngoãn nhai vài cái rồi
nuốt xuống.
Kỳ Thiên từ lâu đã bị cổ
trùng dày vò đến mất vị
giác, thấy nàng ăn ngoan
ngoãn như vậy, hắn cảm
thấy có lẽ đồ ăn hắn làm
chỉ là hình dạng hơi tệ,
nghĩ đến sau này có thể
nuôi được khuôn mặt thịt
kia, hắn lại có cảm giác
thành công.
“Sau này chúng ta ở
chung.” Hắn múc một
muỗng thức ăn màu đen,
hơi xấu hổ nhét vào
miệng Nguyên Bảo, một
chút “bột” theo khóe
miệng Nguyên Bảo chảy
xuống, hắn không chê dơ
mà dùng tay áo lau cho
nàng, “Sau này ta sẽ
nuôi ngươi.”
Nguyên Bảo không thể
trả lời “Không được”, vì
nàng cũng không thể trả
lời là “Được”.
Nhưng trong câu trả lời
vô cùng thành thật trong
bụng nàng là “Không
được”.
“Ọe!”, một tiếng nôn ọe
đánh thức Kỳ Thiên đang
ngủ bên cạnh Nguyên
Bảo. Bất mãn thả cánh
tay đang nhéo tai
Nguyên Bảo, Kỳ Thiên
mở mắt nhìn người nằm
trong lòng mình nôn đến
toàn thân co thắt. Hắn
nhíu mày, ngồi dậy xuống
giường dìu nàng đứng
dậy, Nguyên Bảo còn
chưa ngồi vững thì cổ
họng lại “ọe” một tiếng
nôn lên mặt Kỳ Thiên.
Trong phòng lập tức hôi
thối ngút trời.
Kỳ Thiên mặt không chút
biến sắc, vô cùng điềm
nhiên sờ lên mặt, chùi đi
thứ dính dính màu đen,
hắn ngẩng đầu nhìn
Nguyên Bảo, nhìn một hồi
rồi mới lạnh lùng nói:
“Ngươi cố ý.”
Ánh mắt Nguyên Bảo chỉ
uể oải nhìn về phía trước.
Kỳ Thiên chọc mạnh lên
mặt nàng: “Ngươi không
ngoan.”
Giống như báo thù, hắn
còn chưa dứt lời, Nguyên
Bảo lại nôn ọe như móc
cả ruột gan ra. Một chất
nhầy nhầy dính lấy người
hắn, bụng nàng thì kêu
“rột rột” vài tiếng. Kỳ
Thiên khẽ nhíu mắt.
Nữ nhân này lại dám tiêu
chảy trên giường của
hắn!
Lần đầu tiên hắn có một
loại cảm giác gọi là ghê
tởm.
Kỳ Thiên tốn hết cả đêm
mới dọn dẹp cho hắn và
Nguyên Bảo sạch sẽ.
Sáng ngày thứ hai, hắn
đem Nguyên Bảo ra ngồi
trong sân, mình thì dọn
dẹp trong phòng, buổi
trưa lại đem nàng nào
trong phòng, vừa ngồi
xuống nghỉ một lúc, hắn
sờ khuôn mặt của
Nguyên Bảo vô cùng bất
mãn với cảm giác không
thỏa mãn hiện tại, hắn
nhớ lại đến lúc Nguyên
Bảo phải ăn cơm, vừa
đứng dậy định đi nhóm
lửa, bỗng nhiên nhớ ra
mình vì cái gì mà bận rộn
thành như vậy.
Hắn tổng kết một hồi rồi
bỗng tỉnh ngộ, đồ hắn
nấu… có độc.
Ý thức được điểm này,
hắn cảm thấy có chút bại
hoại.
Có nên giải cổ rồi thả
nàng về không, chờ nàng
nuôi được thịt rồi lại
cướp nàng về… Ý nghĩ
này chợt lóe lên trong
đầu Kỳ Thiên, hắn nhíu
mày, trầm tư một hồi rồi
quay người, đi ra Mê Vụ
lâm.
Đây là lần đầu tiên hắn đi
khỏi Mê Vụ lâm trong 10
năm nay, chỉ vì… vào nhà
bếp.
Đây có lẽ là chuyện
nhảm nhí nhất hắn làm
trong đời – ngồi xổm trên
cây xà nhà đầy khói
trong bếp để học lỏm
cách nấu ăn.
Kỳ Thiên tư chất thông
tuệ, trí nhớ vô cùng tốt,
nhưng một ngày học lỏm
cũng không thể nâng cao
tay nghề bao nhiêu, nên
buổi tối hắn đành đem về
cho Nguyên Bảo một ít
màn thầu. Nhưng đối với
người bị trúng cổ như
Nguyên Bảo thì những
màn thầu này đã là thức
ăn ngon vô cùng rồi.
Lúc nàng ăn vẻ mặt
không biến động gì, chỉ là
tốc độ ngốn thức ăn
nhanh hơn nhiều so với
hôm qua.
Sau đó, Kỳ Thiên sờ cái
bụng được cho ăn căng
tròn của Nguyên Bảo,
mắt cong lên thỏa mãn:
“Cảm giác sờ vào đây
cũng rất tốt, hôm khác ta
cho ngươi ăn thức ăn
nóng hổi, sẽ không trên ói
dưới tiêu chảy nữa đâu.”
Hắn chọc chọc vào thịt
trên mặt nàng, “Ta phụ
trách đút ngươi ăn no,
ngươi phụ trách cố gắng
nuôi thịt.”
Nguyên Bảo chỉ biết im
lặng.
Ánh lửa dịu dàng in trên
khuôn mặt Nguyên Bảo,
bóng tối phủ lên đôi mày
cong cong của nàng, nhất
thời khiến Kỳ Thiên nảy
sinh một cảm giác sai lầm
rằng nàng đang gật đầu
mỉm cười. Hắn không kìm
được mà thất thần, bàn
tay đầy vân xanh của
hắn đặt lên má nàng, khẽ
vuốt ve, “Ngươi có lúm
đồng tiền.” Hắn ước
đoán, sau đó ra lệnh,
“Cười.”
Nguyên Bảo ngoan ngoãn
cong khóe môi, nụ cười
cứng ngắc cũng đủ khiến
lúm đồng tiền ngọt ngào
của nàng hiện ra.
Ngón tay xấu xí chỉ lên
lúm đồng tiền mờ mờ,
hắn nhẹ nhàng sờ nắn
như lên cơn nghiện:
“Người ngươi chỗ nào
cũng rất mềm.” Hắn vừa
chọc vừa nghi ngờ hỏi,
“Không có xương à?”
Nguyên Bảo chỉ biết cười
cứng đơ, Kỳ Thiên xuất
thần nhìn nàng một hồi:
“Cười vui vẻ một chút.”
Nguyên Bảo ngoan ngoãn
kéo môi rộng ra thêm,
mắt nàng vẫn không có
tình cảm như cũ, Kỳ
Thiên cũng cong môi theo
độ cong của khóe miệng
nàng.
Đột nhiên hắn nhớ ra,
hình như đích thực chưa
từng có ai ở trước mặt
hàng cười như vậy.
Người bên ngoài căm
ghét hắn, sợ hắn, nhưng
lại khát vọng có được sự
giúp đỡ của hắn. Hắn nhìn
thấy nụ cười chán ghét
và xu nịnh, thấy sự hắt
hủi và sợ hãi, nhưng chưa
từng có ai ở trước mặt
hắn cười đơn thuần như
vậy, dù chỉ đơn thuần là
cong khóe môi lên như
thế này.
Mắt Kỳ Thiên khẽ sáng:
“Ta thích ngươi cười thế
này. Sau này ngươi cứ
thường xuyên cười thế
này cho ta xem đi.” Hắn
gói mấy cái màn thầu
Nguyên Bảo chưa ăn hết
lại, “Rất lâu rất lâu rất
lâu sau này.”
Âm thanh khàn khàn khó
nghe đâm vào tai nhưng
lại mang đến sự chờ đợi
và hạnh phúc khiến người
ta không thể làm ngơ.
Mấy ngày sau đó ngày
nào Nguyên Bảo cũng ăn
màn thầu, còn Kỳ Thiên
ngày ngày chạy vào
trong trấn, 5 ngày sau,
hắn nhóm lửa trong sân,
xiêu xiêu vẹo vẹo dựng
nồi lên, nấu một chén
cháo đơn giản nhất, hắn
từng muỗng từng muỗng
đút cho Nguyên Bảo ăn
hết.
Đêm đó, hắn nghiêm mặt
nhìn nàng một đêm, cả
chớp mắt cũng không
dám.
Đêm này bình yên.
Ngày thứ hai lúc Nguyên
Bảo tỉnh lại thì sắc mặt
đã hồng nhuận như cũ,
Kỳ Thiên sờ bụng nàng,
ngữ điệu bình đạm mang
chút ý cười: “Ta có thể
nuôi ngươi rồi.” Tay kia
của hắn vuốt ve miệng
chén, “Ngươi xem, ta có
thể nuôi ngươi rồi.”
Nguyên Bảo chỉ ngồi trơ
trên giường, không hề bị
niềm vui của hắn cảm
nhiễm.
Kỳ Thiên cũng không để
ý, hắn lại ra lệnh: “Cười.
Ngươi phải người cho
thật vui mới được.”
Nàng nghe lời cong khóe
môi, nụ cười vẫn cương
cứng trống rỗng như cũ.
Kỳ Thiên ngồi xổm
xuống, nhìn nụ cười của
nàng rồi cũng cùng cong
khóe môi. Trong nhà
bỗng nhiên yên tĩnh, hai
người sống ở cùng nhau
lại chẳng có tiếng hơi thở.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài
lại nấu cháo cho Nguyên
Bảo làm bữa sáng, hắn lại
đút cho nàng ăn giống
hôm qua.
Đối với Kỳ Thiên thì như
vậy đã đầy đủ lắm rồi.