Chương 4
đêm, Kỳ Thiên tựĐến
nhiên kéo Nguyên Bảo
nằm sát bên cạnh.
Những ngày nay hắn
nuôi Nguyên Bảo rất tốt,
gương mặt nàng cũng
đã tròn lên rất nhiều,
vuốt ve môi nàng, hắn
không tự chủ tới gần
nhẹ nhàng liếm nhẹ khóe
môi nàng, cổ trùng trong
cơ thể cũng theo sự
hưng phấn của hắn nhảy
lên một cái, lướt qua
đầu lưỡi hắn.
Kỳ Thiên nheo mắt cười
nhẹ, lúc cánh tay hắn
chạm vào tay Nguyên
Bảo, đã thấy lông tơ
trên da nàng dựng
đứng, nổi da gà.
Hắn nao nao, ngẩn người
ra
lẩm bẩm: "Nàng rất
ghét ta ư..."
Dưới ánh nến, bàn tay
lốm đốm những mảng
xanh đen ở cạnh bên
bàn tay trắng nõn của
Nguyên Bảo, bỗng nhiên
Kỳ Thiên nhìn thấy cổ
trung nhẹ nhảng nhảy
lên một phát trên mu
bàn tay mình. Ngón tay
hắn hơi co rúm lại, vội
vàng giấu tay vào trong
ống tay áo rộng thùng
thình.
Hóa ra, đúng là hắn xấu
xí đến mức khiến người
ta ghê tởm.
Nhìn chằm chằm vào
khóe môi Nguyên Bảo
một lát, hắn dùng vải
bông lau sạch cho nàng,
rồi nói: "Không cho phép
ghét ta."
Mệnh lệnh này rốt cuộc
có bị Nguyên Bảo thực
hành hay không, không
ai biết. Chỉ là từ đó về
sau, đến chính Kỳ Thiên
cũng không phát hiện ra,
hắn bắt đầu dần dần
khống chế cảm xúc
muốn động vào Nguyên
Bảo, có lẽ sâu thẳm
trong tim hắn cũng suy
nghĩ, không chạm vào
sẽ khiến nàng bớt cảm
giác chán ghét hắn.
Một buổi trưa nọ, Kỳ
Thiên đang cùng Nguyên
Bảo ngồi song song phơi
nắng trong sân. Một
công tử mặc áo trắng
nhanh nhẹn như tản bộ
như nhàn nhã đi dến nơi
này. Một tay hắn cầm
tay nải, một tay đung
đưa quạt xếp, ánh mắt
khinh bỉ đảo qua Kỳ
Thiên, lại như có điều gì
suy nghĩ dừng lại trên
người Nguyên Bảo.
Kỳ Thiên nhắm mắt lại
mở mắt, nói với Nguyên
Bảo: "Đi vào nhà." Nàng
liền ngoan ngoãn đứng
dậy, đi vào trong phòng.
Công tử áo trắng thản
nhiên mím môi cười
cười, tay nải trong tay
ném xuống đất: "Ba cổ
ăn thịt người."
Kỳ Thiên nhìn kim
nguyên bảo tỏa ánh
vàng lấp lánh rơi từ
trong tay nải ra, đột
nhiên cảm thấy vật này
không còn dễ nhìn như
trước. Hắn cũng khinh
thường nhìn công tử áo
trắng, nói: "Không bán."
Người kia nheo mắt nhìn
hắn một lát, cười nói:
"Được, ta cũng không
ép." Hắn chỉ vào trong
phòng nói: "Chỉ là trên
đường tới đây, tại hạ có
nghe nói Nhị tiểu thư nhà
họ Lý bị mất tích, ta
nghe người nhà họ Lý
miêu tả, dường như hơi
giống cô nương kia.
Huynh đài..."
"Đó là vợ ta."
Ngươi kia như suy nghĩ
điều gì đó, gật đầu: "À,...
thì ra là thế."
Công tử áo trắng đi rồi,
Kỳ Thiên vẫn chăm sóc
Nguyên Bảo như thường
ngày, nhưng thỉnh
thoảng hắn sẽ ngẫu
nhiên hỏi nàng: "Nàng
muốn về nhà ư?" Có thể
sẽ lại nói tiếp: "Đừng trả
lời ta."
Thật ra, hắn hơi sợ phải
nghe câu trả lời của
nàng.
Nguyên liệu nấu ăn
nhanh chóng dùng hết,
Kỳ Thiên lại để Nguyên
Bảo ngoan ngoãn ngồi
trên ghế, hắn lại rời khỏi
Mê Vụ Sâm Lâm như
trước, nhưng hắn không
biết, lần này ngay sau
khi hắn rời khỏi, một
bóng người lặng lẽ lẻn
vào trong phòng.
"Ồ,... gương mặt tròn
này thật đáng yêu."
Công tử áo trắng nhéo
nhéo má Nguyên Bảo.
"Lý gia Nhị tiểu thư phải
không?"
Ngoài lời của Kỳ Thiên,
nàng không nghe bất kỳ
mệnh lệnh của kẻ nào,
đương nhiên cũng không
trả lời câu hỏi của người
khác, nhưng hiện tại
khuôn mặt nàng đỏ lên,
dáng vẻ phảng phất
mừng rỡ như điên. Cho
dù ánh mắt nàng vẫn
cứng nhắc như trước,
nhưng công tử áo trắng
vẫn hiểu được ý nàng.
"Hóa ra đúng là bị hạ
cổ."
"Nàng kích động như
thế, có thể là vì biết có
người có thể cứu nàng
ra ngoài rồi hả?" Hắn
cười nói. "Không ngờ ta
lại may mắn như vậy, lại
bắt gặp nàng ở nơi này,
nàng có biết nhà họ Lý
vì tìm nàng mà ra giá rất
cao không? Ta nghĩ, nếu
đưa
nàng cứu về có thể
nhận được nhiều tiền
như vậy, nếu nhân cơ
hội n ày làm rể hiền nhà
họ Lý, sau này chẳng
phải có thể ngồi mát ăn
bát vàng rồi hay sao?"
Hơi thở gã phả lên bên
tai Nguyên Bảo: "Ồ... ta
ngửi được mùi xử nữ,
thằng phù thủy ngốc kia
còn chưa ăn nàng sao?"
Đồng tử Nguyên Bảo co
rút, sắc mặt tái nhợt.
"Thế nhưng, nên làm thế
nào cho phải nhỉ, gia thế
nàng toàn bích như vậy,
chắc chắn nhà họ Lý sẽ
coi thường kẻ trong
giang hồ như ta." Hắn
cười, "Xem ra, ta nên..."
Tay hắn sờ lên eo
Nguyên Bảo, Kỳ Thiên
không giúp nàng mặc
quần áo, nên thắt lưng
Nguyên Bảo chỉ thắt nút
đơn giản, ngón tay gã
kia kéo một cái, đai lưng
nàng liền rơi xuống đất.
Hắn cười to, bế Nguyên
Bảo lên, đặt nàng lên
giường: "Ồ... làn da mềm
đấy." Hắn nắm một bên
ngực nàng, sung sướng
há miệng cười.
Khóe môi Nguyên Bảo
run rẩy, dáng vẻ yếu
ướt càng kích thích dục
vọng của gã kia, hắn
nhíu mày. "Chẹp chẹp,
nàng khóc lại khiến ta
đau lòng như thế." Lời
còn chưa dứt, hắn chỉ
cảm thấy một thứ gì đó
lạnh lạnh nhảy lên nhập
vào lưng hắn, toàn thân
hắn chấn động. "Không
thể nào, rõ ràng ta đã
uống thuốc giải cổ..." Còn
chưa dứt lời, chỉ thấy
khuôn mặt gã thoáng
chốc tái xanh, làn da khô
héo dần, hắn suy sụp
ngã sấp xuống đất, nhìn
gương mặt lạnh lùng của
Kỳ Thiên phía sau lưng
hắn, không dám tin nói:
"Cổ... Cổ Vương."