Phần 2 - Quỷ Thi - Chương 1
Trong đêm, tiếng gió khô
mạnh mẽ xé rách chiến kỳ.
"Tướng quân!" Đồn kỵ
Trương hiệu úy vén rèm
bước vào, tiếng áo giáp
cứng rắn đập xuống đất
tạo ra tiếng vang nặng nề,
hắn vui mừng đến mức run
rẩy, ôm quyền* bẩm báo:
"Đã bắt được hoàng đế
nước Từ rồi ạ!"
*ôm quyền: hành động chắp
tay, cung tay hành lễ (xưa
hành lễ, một tay nắm lại,
tay kia bao lấy nắm tay
này, chắp lại để trước
ngực.
Phía sau bàn người mặc
giáp đen thờ ơ đáp lại một
tiếng, đối với kết quả đó
cũng không cảm thấy kinh
ngạc, Trong tay hắn không
biết đang cầm thứ gì, nhìn
đến thẫn thờ.
"Tướng quân?"
Lúc này hắn mới giật mình
giống như vừa mới hồi phục
tinh thần, thờ ơ liếc mắt
nhìn về phía Trương hiệu
úy: "Dẫn ta đi xem xem!"
Giọng nói hời hợt mang
theo sự miệt thị: "Hoàng đế
nước Từ!"
Chủ nhân của nàng.
Đế đô phồn hoa năm xưa,
hôm nay nhuộm trong biển
máu. Hai hàng kỵ binh tinh
nhuệ lạnh lùng bước qua
đường Huyền Vũ đi thẳng
vào hoàng thành. Cửa cung
bị đại phá, làn gió tiêu điều
cuốn qua điện Thái Cực cao
cao phía trước, từ thi thể
cấm vệ quân Từ quốc chảy
loang lổ máu, uốn lượn theo
những bậc thềm làm bằng
đá xanh chảy xuống.
Đôi giày xanh đen khảm
vàng giẫm lên luồng máu
loãng đó, sau đó từng bước
từng bước một leo lên đến
bảo điện Thái Cực. Ở cửa
đại điện, đám quân sĩ của
hắn đang bao vây quanh
đại điện, lại không hiểu vì
sao không có người nào
dám tiến vào trong điện.
Chúng quân sĩ thấy hắn đi
tới đều xoay người hành lễ,
cung kính dàn ra hai bên
tạo thành một con đường.
Trông thấy tình hình trong
điện, dù là người tính tình
thờ ơ lạnh nhạt như hắn
cũng không khỏi khẽ giật
mình, hơn mười vị tử sĩ lấy
thân làm lá chắn ngắn cách
nơi hoàng đế ngồi, trên
thân mỗi người trúng ít
nhất mấy chục mũi tên, bọn
họ đứng thẳng người, hơi
thở đã cạn, lại không có
một người ngào ngã xuống,
ý chí kiên cường vẫn vây
xung quanh thân bọn họ
như trước, giống như nếu
có kẻ nào dám can đảm
xâm lấn, bọn họ sẽ lại giơ
trường kiếm trong tay lên.
Bọn họ giống như tấm khiên
cuối cùng, bảo vệ tôn
nghiêm cuối cùng của một
quốc gia.
"Người nước Từ, không
thẹn với danh tiếng trung
nghĩa dũng mãnh." Hắn nhẹ
giọng tán thưởng, lập tức
dỡ cũng tiễn trên người
tướng sĩ đi theo bên cạnh
xuống. Đôi mắt phượng
nhắm lại, mũi tên nhọn gào
thét phóng đi đâm thẳng
vào đầu gối người đứng
giữa kia, hắn vẫn còn nhớ
rõ trước đây nhận được tin
tình báo, đầu gối phải của
Trưởng cấm vệ quân nước
Từ đã bị thương.
Quả nhiên, trong chốc lát,
thân hình người đàn ông
cao lớn kia ầm ầm ngã
xuống, giống như người
đứng đầu sụp đổ, những tử
sỉ của "bức tường" lấp kín
còn lại cũng lập tức đổ
theo.
Giống như vương triều của
họ, hoàn toàn sụp đổ.
Hoắc Dương có phần
thương tiếc buông cung, lúc
này chợt nghe chúng quân
sĩ nhỏ giọng hô, hắn ngẩng
đầu nhìn lại, dã thấy hoàng
đế nước Từ một thân triều
phục đỏ sẫm, ngồi nghiêm
chỉnh trên ghế rồng, ánh
mắt hắn trong trẻo, thần
sắc uy nghiêm, đúng là còn
sống.
Mà phía trước người y, còn
có một tấm thân cấm quân
cực kỳ gầy yếu quỳ một
gối xuống trước ghế rồng,
tay cầm trường kiếm,
chống xuống mặt đất, mặt
kẻ đó hướng ra ngoài cửa
điện, những sợi tóc mất
trật tự rủ xuống. Trên
người hắn cũng có rất nhiều
mũi tên giống những người
kia, cũng đều cạn hơi thở,
điều khác biệt duy nhất đó
là một cô gái.
Thân hình Hoắc Dương
cứng đờ, ánh mắt sững sờ,
ngẩn người nhìn về phía
nàng, hắn thất thần sải
bước tiến vào trong điện.
Trên ngai vàng, hoàng đế
nước Từ cất tiếng cười to,
thê lương mà tuyệt vọng,
phảng phất gần tại bên tai,
lại phảng phất như bay rất
xa. Trong đầu Hoắc DƯơng
hiện lên khung cảnh ngày
ấy, dưới ánh nắng tỏa sáng,
cô gái đắc ý vỗ lên thương
thế trên chân hắn nói:
"Thần y ta cứu ngươi một
mạng, ngươi cắt thịt cho ta
ăn vẫn còn chưa đủ đâu
nhé."
Cô nhóc làm càn cứ như
vậy nói toạc ra...
Các tướng sĩ bên ngoài xếp
hàng ngay ngắn bước vào
trong điện, cuối cùng hoàng
đế nước Từ cũng ngưng
cười, "Nước mất nhà tan,
trẫm thẹn với tổ tiên, thẹn
với dân chúng nước Từ!
Đại tướng quân nước Vệ,
muốn chém muốn giết muốn
róc thịt thì tùy ý ngươi, ta
chỉ cầu quý hoàng đế buông
tha cho dân chúng vô tội
nước Từ!"
Hoắc Dương không trả lời.
Hoàng đế nước Từ che mặt
mà cười: "Thôi bỏ đi.... Ba
ngày trước ngươi không
chấp nhận thư đầu hàng,
chắc chắn là muốn trừ cỏ
trừ tận gốc, cầu ngươi làm
gì, cầu ngươi làm gì!" Nói
xong, hắn hơi ngửa đầu,
nuốt thuốc độc tự vẫn.
Chiến tranh giữa hai nước
Từ Vệ đã trải qua ba tháng.
Quân nước Vệ nhanh chóng
dẹp xong nước Từ, trận
này chiến thắng vừa nhanh
vừa đẹp. Các tướng sĩ ở
đây im lặng trong chốc lát,
rồi sau đó reo hò ầm ĩ.
Thần sắc Hoắc Dương chìm
xuống, lặng lẽ bước lên
trên, hắn giẫm qua thi thể
cấm vệ quân nằm rải rác
trên trường, trực tiếp đi
đến trước mặt nàng. Hắn
vươn tay, chợt phát hiện ra
đầu ngón tay mình lại hơi
run rẩy, hắn trấn tĩnh, ngón
tay nhẹ nhàng nâng cằm
nàng lên.
Đúng vậy, vẫn là khuôn mặt
này, cho dù hiện tại máu
chảy trên mặt nàng, cơ thể
nàng bị nhuộm bẩn, nhưng
sao hắn lại có thể không
nhận ra khuôn mặt này.
Nhưng hiện giờ nàng không
thể mở mắt, không thể nói
chuyện, không có hơi thở,
cái gì cũng không có.
"Tô Đài..." Hắn nhẹ giọng
gọi, giọng nói có phần giống
nghiến răng nghiến lợi. Cô
gái đã phản bội hắn, hay
nên nói là, cho đến bây giờ
nàng chưa từng thực lòng
với hắn, nàng là mật thám
giảo hoạt, là thích khách
nước Từ.. Nàng chỉ từng vô
tình cứu hắn một mạng,
cũng đồng thời trộm đi mất
tình cảm của hắn.
Trong lòng Hoắc Dương
không hiểu sao lại nảy sinh
ra một luồng lửa giận, hắn
vung tay hung hăng tát
nàng một cái. Thân thể lạnh
cứng của Tô Đại ngã xuống
đất. Nàng không nổi giận,
cũng không mắng chửi
người, cũng không giống
như lúc bình thường, như
con mèo xù lông giương
móng cào hắn.
Chỉ lặng lẽ nằm đó, giống
như một xác chết.
Hôm nay, nàng vốn đã là
một xác chết rồi.
Trong đầu Hoắc Dương như
có một khoảng trống.
Những tướng sĩ đang reo
hò bên dưới đều kinh sợ
trước hành động hắn, tất
cả im bặt. Ánh mắt Hoắc
Dương do dự nhìn xuống
thân thể Tô Đại, đột nhiên,
ánh mắt hắn dừng lại ở
phần bụng của nàng, thấy
cánh tay không cầm kiếm
của nàng nhẹ nhàng che
phần bụng, dưới lớp giáp
mềm mòng, có thể nhìn
thấy nó hơi nhô lên một
chút.
Sắc mặt hắn trắng nhợt,
không hiểu sao tim đập loạn
lên.
"Quân y!" Hắn hét lớn. "Lập
tức dẫn quân y lại đây cho ta!"