Phần 2 - Chương 3
Canh ba, ánh trăng
trong vắt như nước,
trong rừng thưa bên
ngoài đô thành, một cô
gái đứng dựa bên cây,
nàng rủ mắt, ánh mắt
trầm tĩnh, bình tĩnh nhìn
mặt đất dưới chân đang
nhúc nhích từng đợt.
Đột nhiên, một cánh tay
tái nhợt từ dưới đất trồi
lên.
Tô Đài cứng đờ từ
trong đất leo lên, tứ chi
lạnh lẽo không thể điều
khiển, nàng vừa ngẩng
đầu liền nhìn thấy cô gái
áo trắng kia, khóe môi
giật giật, còn chưa kịp
nói gì, cô gái kia đã nói:
"Đừng nói gì."
"Ta tên là Bạch Quỷ,
muốn lấy đi quỷ trong
lòng người." Cô gái nói.
"Thế nhưng hiện giờ
trong lòng ngươi chấp
niệm quá nặng, lúc còn
sống không buông xuống
được, quỷ trong nội tâm
ngươi bám quá chặt, ta
không lấy đi được."
Tô Đài không hiểu Bạch
Quỷ đang nói gì, nàng
chỉ cảm thấy bụng của
mình trống rỗng, nhìn
xuống liền ngẩn người,
nàng thấy dạ dày mình
chảy đầy đất, đứa con
và cuống rốn cũng rơi
khỏi thân thể. Không
chảy máu, không đau
nhức, khi còn sống nàng
từng học qua y thuật,
biết rõ bản thân chắc
chắn không còn sống,
nhưng hiện giờ suy nghĩ
của nàng lại rất tỉnh táo.
Tô Đài sợ hãi, hoảng hốt
nhìn cô gái trước mắt.
Như đọc được suy nghĩ
trong lòng nàng, cô gái
gật đầu. "Đúng vậy, xác
chết sống dậy. Trong
lồng ngực ngươi vẫn
còn sót một hơi thở, nếu
bây giờ ngươi nói một
câu, luồng hơi này vừa
ra thì ngươi chính thức
chết hẳn."
Tô Đài rũ mắt, lặng lẽ
nhìn tử thai rơi trên đất,
không biết đang suy
nghĩ điều gì.
"Chấp niệm của cô quá
sâu, tâm sự của cô khi
còn sống cũng giống như
câu nói kia không thể
biến mất, sau khi chết
chắc chắn ngươi sẽ biến
thành Lệ Quỷ, trọn kiếp
không thể siêu sinh."
Bạch Quỷ ngừng một
chút. "Cô có thể nghĩ kỹ
xem ngươi muốn nói
điều gì không?"
Tô Đài yên lặng hồi lâu,
cuối cùng nhẹ gật đầu.
Nàng không vội vàng
mở miệng, mà run rẩy
bắt tay vào làm, nhặt
nội tạng và thai nhi lên,
vẻ mặt bất lực nhìn
xung quanh, không biết
nên sắp đặt bọn chúng
như thế nào.
Bạch Quỷ lấy kim chỉ từ
trong túi áo ra đưa cho
nàng: "Khâu vào đi."
Tô Đài nhận kim chỉ, đặt
mọi thứ vào ví trí cũ của
chúng. Nàng vẫn chưa
thể kiểm soát hoàn toàn
tứ chi lạnh cứng của
mình, lại vụng về làm rơi
dạ dày ra, lúc nàng đặt
lại con mình vào trong
bụng, động tác hơi dừng
một chút, sau đó chậm
rãi từng mũi lại từng mũi
khâu lại miệng vết
thương của mình. Bình
thản, không buồn bã,
không khóc lớn thảm
thiết, không lúng túng,
không hoảng hốt, chỉ
chuyên tâm tập trung
vào việc của mình.
"Tô cô nương, A Quỷ
khâm phục cô." Bạch
Quỷ vung ống tay áo,
bóng hình biến mất trong
bóng đêm, trong rừng
cây chỉ còn lại giọng nói
trống rỗng của nàng,
"Khi nào cô nói ra câu
nói đó, ta sẽ lại xuất
hiện."
Tô Đài khâu nốt kẽ hở
trên thân thể mình, cứng
nhắc đứng dậy, nàng
dần dần thích ứng với
thân thể mới của mình,
từng bước một bước ra
khỏi rừng cây.
Trong rừng cây, đất cát
vừa rồi lại trở về vị trí
cũ, bên dưới chính là
huyệt chôn vô số thi thể
của tướng sĩ nước Từ.
Nước Từ bị diệt rồi, từ
nay về sau, Tô Đài nàng
không còn tổ quốc,
không nhà không con,
chỉ lẻ loi một mình trên
đời.