Phần 1
Nhìn bức ảnh chụp ngôi biệt thự có tên là Hoa Hồng, Bình ngạc nhiên:
- Nhà cửa như thế này mà bỏ hoang à?
Dự gật đầu:
- Chẳng những bỏ hoang mà bố tao còn định bỏ luôn ấy chứ?
Bình xí một tiếng:
- Phí của trời! Không ở được thì báncho người ta ở!
Dự lại lắc đầu:
- Ông già tao là dân kinh doanh mà, cái nào bán được thì ổng bán sạch, đâu để mày nhắc! Chỉ có điều là chẳng ai dám mua ngôi nhà đó!
Bình ngạc nhiên:
- Tại sao?
- Bởi chẳng một ai vào ở đó được quá một đêm!
Bình ngửa cổ ra cười một hồi, khiến Dự cũng phải bực mình:
- Mày không tin lời tao nói hả? Hay là chê ông già tao nhát gan?
Bình nghiêm giọng:
- Chê ông già thì tao không dám, nói ông nhát gan cũng chưa chắc, chỉ có điều mày là thằng phải đáng cười nhất!
Bị chạm tự ái, Dự hất hàm hỏi:
- Mày coi thường tao hả? Vậy nếu là mày, liệu mày có dám vào ở trong ngôi nhà mà ma lộng như gánh hát đó không?
Bình lại cười ha hả:
- Mày mà cũng nói giọng như đàn bàđó, nghĩ cũng lạ!
Dự thách:
- Mày nói ngon, vậy có dám lên đó ở vài hôm không?
Bình nhìn bạn nheo mắt:
- Cá gì nào?
Dự lớn tiếng:
- Cá với mày chi phí cả chuyến đi, hai bữa nhậu linh đình ở thành phố!
Bình đưa tay ra bắt thật chặt với bạn:
- Nhận tời mày liền! Vậy bao giờ thực hiện?
- Mày muốn liền bây giờ cũng được! Sẵn lát nữa ông già có chuyến đi lên Phú Riềng, mày có thể cùng đi. À mà không, tao nói ông già để chiếc hai ngựa cho mày lái lên đó, để rồi nếu chạy làng thì có xe mà về! Tao cá mày ở lại đó hai ngày đêm. Ở một mình hay đem theo bạngái hay bất cứ ai! Đây, tao đưa trướccho mày số tiền dư sức tiêu xài trong vòng một tuần!
Bình nhận chìa khóa chiếc xe Deux cheveaux (hai ngựa) và xua tay:
- Tiền tao không cần. Miễn là mày mua cho tao thức ăn đủ ăn trong một tuần, cả thức uống có men càng tốt!
Dự tán thành ngay:
- Được, tao sẽ cho người đi mua và để sẵn trên xe cho mày. Trong ngôinhà đang có đầy đủ nào tủ lạnh, bếp ga và còn có hai kết bia "con cọp" đã mấy tháng rỏi chưa uống!
- Tốt! Tao sẽ đi ngay. Mày báo tin về nhà cho má tao hay là tao vắng nhà khoảng một tuần đến mười ngày!
Dự nheo mắt:
- Tao bảo đảm là chỉ nội trưa mai thôi là mày bỏ của chạy lấy người vềđây!
Trước khi ra lấy xe, Bình còn nói chắc nịch với bạn:
- Hai ngày sau tao sẽ mời mày lên chơi và nhậu trên đó một trận cho đã đời luôn!
- Chúc mày... không tháo chạy!
Khoảng nửa giờ sau thì Bình lên xe lái đi với đầy đủ lương thực được chuẩn bị sẵn. Dự nhìn theo bạn lắc đầu ái ngại...
Khi Bình đi một quãng khá xa rồi Dự mới chợt nhớ, anh chặc lưỡi:
- Mình quên nói cho nó biết, nếu chứng đau tim của nó còn thì không nên tham gia vụ này!
Ông Đoan, cha Dự sau khi biết chuyện Bình nhận thách đố, ông trách con:
- Con dại quá, đố chi chuyện nguy hiểm đó. Chính cha đã từng bị gần đứng tim ngay trong ngôi nhà đó vàhơn một chục người vào đó ngủ đềukhông kịp mặc đồ khi chạy ra khỏi nhà! Lần này thằng Bình e rằng chịukhông nổi...
Dự có hối tiếc cũng đã muộn, anh hỏi lại cha:
- Cụ thể là ma quỷ trong nhà đó ra sao cha?
Ông Đoan kể lại mà như còn sợ sệt:
- Có một cô gái mà bất cứ chỗ nào trong nhà mình cũng gặp cô ta cả! Mà không phải gặp suông đâu, hễ làđàn ông con trai thì thế nào cũng bịđè khi đang ngủ. Mà chẳng phải chỉ đè, nó còn... còn... khiến nam nhân trở thành... phế nhân! Một lần cha suýt bị...
- Nghe chú Tư tài xế nói, bất cứ ai nằm trên giường đều bị hất tung xuống sàn. Đang tắm trong phòng tắm thì bị trấn nước đến tắt thở luôn, phải không cha?
- Đó chỉ là một trong những điều ghê rợn! Người ta nói khi xây ngôi nhà đó, cha bị người ta yểm do khu đất đó có người tranh giành. Ban đầu cha không tin, nhưng qua thời gian, những gì xảy ra trong đó cha mới tin là đúng!
Dự bắt đầu lo lắng cho bạn. Anh nhìn đồng hồ tay và đoán phải ba bốn tiếng nữa Bình mới tới ngoài đó, vùng giữa Bà Rịa đi Đất Đỏ. Trên đó có bắt điện thoại, nên khi Bình lên tới nơi thì Dự sẽ gọi, bảo rằng cha anh ra lệnh cho Bình phải quay về gấp. Có như thế Bình mới chịu về.
Đến gần 10 giờ, tức thời gian mà Dựcho là Bình đã tới nơi, anh quay điệngọi. Chuông bên đầu dây bên kia reo dài, đến lần reo thứ ba thì có người nhấc máy. Dự hỏi:
- Bình hả? Cậu lên tới lâu chưa, cha mình...
Nhưng đầu dây bên kia có một giọng cười cất lên, kèm theo câu nói:
- Xin chào!
Dự hoảng, run giọng hỏi lại:
- Cô... cô là ai? Còn bạn tôi...
- Bạn anh chết rồi!
Dự buông máy xuống gọi lớn:
- Cha ơi!
Ông Đoan hình như đã lên đường đi Phú Riềng rồi. Dự càng quýnh lên, anh định bỏ mặc điện thoại đó, chạy ra ngoài, nhưng trong điện thoại còn có tiếng người nheo nhéo. Cuối cùng anh phải cầm lên và áp vào tai, bên kia vẫn giọng cườilúc nãy và giọng nói như xé lụa:
- Con trai hả? Sao không lên đây chơi, mà ở đó gọi hoài!
Dự không còn chịu đựng nổi, anh dập điện thoại xuống và nói gần nhưmếu:
- Mình hại thằng Bình rồi!
Suy nghĩ mãi, cuối cùng Dự gọi điện sang nhà cha Bình, báo tin dữ. Vừa nghe tin là cha mẹ Bình kêu thét lên, họ kêu taxi qua ngay nhà và hầu như không kịp hỏi đã khóc ré lên. Dự phải trấn an họ:
- Để cháu kể lại mọi chuyện đã.