-......Con.....định rời khỏi khu biệt thự này.
- Rồi sau đó?
- Trở thành bác sĩ cứu người - một con người bình thường như bao con người khác.
- Là con trai ta....con thấy khó chịu sao?
- Ngột ngạt và mệt mỏi! Sức chịu đựng của con có hạn thôi...
- Không phải con có tất cả sao? Tiền bạc, quyền lực.....tất cả!
- Ba nhầm rồi! Tiền bạc là quyền lực không phải là tất cả đối với một con người! Nó chỉ là một thứ ham muốn danh vọng sa hoa vô vị và không có điểm dừng!
- Tiền bạc là quyền lực! Có nó là có tất cả!
- Ba lại nhầm!..... Phải! Ba có tiền bạc, địa vì và ba làm người khác nể sợ. Nhưng rất cuộc ba có giữ được tình yêu của mẹ không?
- Đừng nhắc đến mẹ con ở đây.!
- Ba nghĩ con không biết sao? Về cái chết cả mẹ! Mẹ đã quá mệt mỏi vì những tham vọng không dừng của ba nên đã tự đâm dao vào tim mình!
- Tại vì mẹ con suy nghĩ quá ngốc nghếch và chưa bao giờ hiểu cho ta.
- ba thôi đi! Ba có biết tại sao anh hai lại giúp ba không? Bao có biết tại sao ba lại điều khiển được một con người không cần gì như ah hai không? Là vì mẹ! Chính mẹ trước khi ra đi đã nói rằng, mong ước cuối cùng của mẹ là anh hai có thể giúp đỡ ba và có thể thừa kế vị trí của ba để bảo vệc ho con!... Sao ba phải làm khổ mọi người như vậy? Mẹ thôi chưa đủ sao? Mà ba bóc lột trí óc của anh hai! Ba có biết vì làm tất cả những việc ba yêu cầu.....mà anh hai đã tự biến mình thành kẻ....cô độc......và hoảng loạn? Ba có biết...... đêm nào anh cũng phải dùng....... rất nhiều.......Zkilico???
- Nếu muốn trách..... hãy trách ông trời đã để con làm con trai ta!
- Con biết.....giờ con nói gì cũng chẳng thay đổi được gì. Con vẫn sẽ thực hiện ước mơ của mình, dù.... ba..... ngăn cản.
- COn..... muốn đưa cô bé ấy......cùng đi....?
- Là winter nói sao?...... Phải! Con sẽ đưa cô bé ấy theo cùng.
- Con từ bỏ tất cả, cả cha mình......... vì cô bé?
- Vì tình yêu của con! Vì ước mơ của con! Và vì chính bản thân con nữa!
- Vậy thì.....con đi đi.....
- Ba.....
- Hãy đi đi trước khi ba thay đổi......
Không nói gì, không hỏi thêm......Chấn Nam quay người.......
Trong tâm trí cậu bây giờ...... không còn gì khác ngoài hình ảnh khuôn mặt Hải Băng.....cậu thấy lòng bỗng....nhẹ bẫng.
- Ba à.....Dù thế nào.....dù thế nào....ba vẫn là người con kính trọng. Và con....không bao giờ hối hận.....vì đã yêu.....người con gái ấy.
- Đi...bình yên! Con trai!
Chấn Nam bước đi thật bình thản.....Cậu biết.....đằng sau............ từ tay Lâm Chấn Đông.......1 khẩu súng đang chĩa về phía cậu........khẩu -K300!!!!!!!!!!1
.................................................. ............................................
Một đêm trôi qua dài....thật dài.
Đêm và ngày vẫn nối tiếp nhau.......... Thời gian vẫn lặng lẽ trôi không chờ đợi.......và cuộc sống......vẫn từng giờ đổi thay.....
5h sáng.
Trong phòng ngủ của Chấn NAm, Băng đang ngồi, cầm dao và dĩa chậm rãi ăn miếng pizza còn lại của hôm qua......Nhỏ ăn với cái vẻ thường ngày......bình thản và mặc nhiên......chẳng có gì đáng để quan tâm.
An bước vào...... khuôn mặt vô cảm chẳng còn nét tinh nghịc thường ngày.
- Bạn.....vẫn ăn ngon thản nhiên nhỉ? Vẫn sống tốt thật nhỉ?
Băng vẫn chậm rãi ăn.
- Bạn thật tàn nhẫn......Hải Băng!..........Câu cuối cùng cậu ba nói........ là lời yêu bạn.......Cậu ba......chết rồi!
.....................Bởi chính tay cha mình!!!!
Ngón tay Băng khựng lại trong 1 giây.....và rồi nhỏ tiếp tục bỏ miếng pizza vào miệng.....nhai chậm rãi.
An quay người đi.....chợt khẽ cười.
- Cậu ba.......thật ngốc.
Băng vẫn ăn cho đến khi xong bữa. Nhỏ với một tay lấy giấy lau miệng..........và bước lại phía chiếc lồng chim......
Nhỏ đưa tay......từ từ...... kéo chiếc khăn trùm đỏ ra.....
Trong lồng....con chim Palila.....đã chết rũ!
Bộ lông nó xù lên, cơ thể mềm nhũn, nó đã điên loạn trước khi chết!
Băng quay người bước đi.........
- Cái chết....là....... sự giải thoát!
.................................................. ..............................................
- Mày....mày nói gì!?
- CHị Như.....cậu ba.........- cô giúp việc sụt sịt - cậu ba........chết rồi.........
- Mày nói gì vậy hả?