Ở ngoài trời, gió đêm lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng trong căn phòng có rèm che kín mít của biệt thự Lakesnam thì sáng lung linh ánh lửa. Hai cha con đang đánh cờ với nhau và có lối chơi riêng biệt, ông già vừa đi những nước sai cơ bản, làm hở thế cờ rất nguy hiểm đến nỗi bà vợ ngồi đan áo bên lò sưởi cũng cau mày.
Gió rít nghe ghê quá, ông White nhận ra sai lầm của mình trong nước cờ nên cố gợi chuyện để con trai mất tập trung.
Vâng, con cũng nghe thấy, tuy đáp nhưng hai mắt của người con vẫn dán chặt vào bàn cờ và đưa thẳng bàn tay ra - chiếu.
Tối nay trời lạnh quá, người cha tiếp tục nói.
Vâng, chiếu - cậu con trai đáp.
Thật tệ khi phải sống xa mọi người! Ông White chợt nói to. Trong tất cả những nơi hẻo lánh của xứ này thì đây là nơi khó chịu nhất. Lối đi ngoài vườn đầy các vũng nước, còn đường đi biến thành dòng nước chảy xiết. Tôi thật không hiểu người ta đang nghĩ gì. Chỉ có hai hộ ngụ cư nên chẳng ai thèm lo cái chốn này đâu.
Thôi, ông bình tĩnh lại đi, bà vợ dịu dàng động viên. Có thể ván sau ông sẽ thắng.
Ông White ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt ra hiệu ngầm giữa hai mẹ con. Ông không nói nữa và mỉm cười khó hiểu.
Anh ta đến đấy, Herbert White nói khi nghe thấy tiếng mở cổng vườn và tiếng chân bước nặng nề về phía cửa nhà.
Ông già vội đứng lên mở cửa rồi chia buồn với người khách mới đến và nghe người ấy than phiền về tình cảnh của mình, đến nỗi bà White phải thì thầm: "Lạy chúa tôi!" rồi cất tiếng ho khẽ khi chồng bà trở vào phòng, theo sau là một chàng trai cao to mạnh khoẻ có đôi mắt tròn và gương mặt đỏ au.
Đây là thượng sĩ Morris, ông White giới thiệu.
Sau khi bắt tay bà chủ nhà cùng cậu Herbert, Morris ngồi xuống ghế bành bên lò sưởi và khoan khoái thấy chủ nhà bày lên bàn một chai whisky và mấy chiếc cốc.
Sau ba cốc rượu, đôi mắt của người khách long lanh hơn và anh ta bắt đầu kể cho mọi người nghe về những cảnh kỳ quái, những sự kiện hiển hách, về chiến tranh, bệnh dịch và những dân tộc lạ lùng.
Tất cả những điều đó đã diễn ra những hai mươi mốt năm đấy, ông White vừa nói vừa gật đầu về phía hai mẹ con. Lúc ra đi cậu ấy là một đứa bé gầy yếu như que củi và đang làm công tại kho hàng hoá. Thế mà bây giờ cậu ta cao to như thế này đây.
Cậu ta không có vẻ gì là phải chịu khổ quá nhiều, bà White lịch sự đáp.
Tôi muốn đi một chuyến sang Ấn Độ để xem cuộc sống bên ấy ra sao. Ông chồng nói.
Bác cứ ở nhà còn hơn làsang bên đó, người khách lắc đầu.
Rồi anh ta đặt chiếc cốc đã uống cạn xuống bàn, khẽ thở dài và lại lắc đầu.
Tôi thì thích xem những đền thờ cổ bên ấy, xem những vị đạo sĩ và những tay làm trò ma thuật, ông White tiếp. Lần trước hình như cậu đang kể cho tôi nghe về một bàn tay khỉ, phải không cậu Morris?
À, chẳng có gì đâu, bác. Anh lính vội đáp. Chẳng đáng để kể lại.
Một bàn tay khỉ à? Bà già tò mò hỏi.
Ồ, chỉ là trò ma thuật thôi, Morris đáp với vẻ tự mãn.
Mọi người tỏ ra chú ý lời nói của Morris. Vị khách lơ đãng đưa chiếc cốc không lên môi rồi đặt xuống. Chủ nhà liền rót tiếp cho anh.
Nhìn bề ngoài, Morris vừa nói vừa để bàn tay trong túi áo, - Nó chỉ là một bàn tay khỉ nhỏ bé, bình thường và khô héo như một xác ướp.
Morris rút trong túi ra một vật rồi đưa cho mọi người xem. Bà White nhăn mặt khựng lại, còn Herbert thì cầm lấy bàn tay khỉ lên quan sát một cách tò mò.
Nó đặc biệt ở chỗ nào? Ông White lấy bàn tay khỉ từ tay cậu con trai rồi xem xét một lát trước khi đặt nó xuống bàn.
Người ta bảo rằng nó đã được một ông đạo sĩ già làm phép. Ông ấy đúng là một vị thánh sống. Ông muốn thiên hạ thấy rằng con người thì phải có số mệnh và ai cãi lại thì phải gánh lấy hậu quả đau khổ. Đạo sĩ đã làm phép cho bàn tay khỉ này để nó giúp ba người khác nhau mỗi người được hưởng ba điều ước.
Morris nói bằng giọng xúc động đến nỗi người nghe có cảm giác như họ đã cười không đúng lúc.
Thế tại sao anh không ước cả ba điều đi? Herbert có vẻ châm biếm.
Người lính nhìn thẳng vào cậu con trai bằng ánh mắt mà người già cho là có vẻ tự phụ.
Tôi đã ước cả ba điều rồi, Morris bình tĩnh nói nhưng gương mặt đỏ au của anh tái dần.
Và cả ba điều đều đạt kết quả chứ? Bà chủ nhà hỏi.
Vâng, Morris đáp và nghiến hai hàm răng vào miệng cốc.
Còn ai dùng chiếc bùa này nữa không? Bà chủ hỏi.
Có, trước cháu có một người, anh ta cũng ước ba điều. Cháu không biết hai điều ước đầu tiên của anh ta là gì, song điều thứ ba thì anh ta ước được chết. Thế là bàn tay khỉ này rơi vào tay cháu.
Giọng Morris trở nên trang nghiêm đến nỗi cả nhà lặng im, không ai nói gì cả.
Nếu cháu đã ước đủ ba điều rồi, cuối cùng ông già lên tiếng, thì Morris này, cái bàn tay khỉ hết giúp cháu nữa rồi. Vậy cháu còn giữ nó làm gì.
Có lẽ tại cháu thích giữ thế thôi, người lính gật đầu đáp. Ban đầu cháu định bán nó, nhưng sau lại thôi, nó đã gây ra khá nhiều tội lỗi rồi. Vả lại, chẳng có ai muốn mua nó cả. Có người bảo rằng đấy chỉ là trò đùa, còn những người hơi tin một chút thì họ muốn thử trước rồi sau mới trả tiền.