Mưa Hay Nước Mắt Thể loại: Tình cảm, tâm lý, lãng mạn... Giới hạn độ tuổi: 14+ Tình trạng: Đang viết
Trong chúng ta, có bao nhiêu người tin vào hai từ "định mệnh"?
Tôi - một thằng con trai hai mươi mốt tuổi, trải qua vô số cuộc tình, chưa bao giờ tin vào chuyện vớ vẩn này. Thích thì đến, chán thì đi, chẳng ai níu kéo hay thay đổi tôi được. Định mệnh sao? Chả tin, số phận tôi là do tôi tự quyết định.
Bật mí một chút, tôi là kẻ vô thần. Tôi không tin vào thần thánh, ma quỷ hay bất kỳ thứ gì thuộc diện siêu nhiên tồn tại trên đời này.
Nhưng có một ngày, tôi buộc phải tin vào điều đó...
Bạn hiểu thế nào là định mệnh, là số phận không?
Nói sao nhỉ, định mệnh là rất nhiều sự trùng hợp gặp nhau tại một điểm nối.
Đại loại thế này. Vào buổi sáng bạn luôn ngủ đến trưa, không bao giờ bước chân ra đường. Bỗng nhiên hôm đó, bạn nằm mơ gặp ác mộng nên giật mình tỉnh dậy, không thể ngủ tiếp. Trằn trọc một lúc, bạn quyết định xuống nhà nấu một gói mì tôm thì phát hiện ai đã ăn sạch. Bạn bực dọc dắt xe ra đường để ăn sáng thì lại bị bể bánh.
Bạn đi loanh quanh tìm tiệm vá mất cả giờ. Đến tám giờ hai mươi phút mười lăm giây, bạn đi vào quán phở thì tình cờ va phải một bà cụ bán vé số. Bạn thương tình mua giúp bà cụ mấy tấm, và chiều hôm đó bạn trúng độc đắc. Người ngoài nhìn vào sẽ bảo rằng bạn may mắn, chỉ riêng bạn biết đó chính là số phận, là định mệnh xui khiến giúp bạn đạt được vận may ấy.
Vì giả như sáng đó, bạn không gặp ác mộng. Nhà bạn không hết thức ăn. Xe bạn không bể bánh. Bạn không đến quán phở đúng mốc thời gian trên. Bạn không va vào bà cụ. Và bạn không có lòng hảo tâm thì bạn sẽ chẳng bao giờ trúng số.
Đấy là còn chưa kể đến bà cụ kia, chắc chắn bà đã trải qua một chuỗi rất nhiều chuyện trùng hợp để đem đến may mắn cho bạn. Và đương nhiên, có hàng trăm, hàng nghìn người khác cũng do điều gì đó xui khiến đã tác động lên số phận bà cụ.
Vậy đấy, trong cuộc sống này, đôi khi một sự việc rất nhỏ lại là kết quả của một cơ số khổng lồ những chuyện trùng hợp chồng chất, đan xen lên nhau mà thành.
Đó chính là định mệnh!
Và đã là định mệnh, trò chơi của số phận thì bạn chẳng bao giờ kháng cự được, chỉ có thể xuôi theo thôi.
Trong tình cảm, hai từ "định mệnh" luôn được rất nhiều người lôi ra để làm lý do khởi đầu cho một mối quan hệ, cũng như để chấm dứt một cuộc tình lằng nhằng.
Mỗi ngày, khi bạn ra khỏi nhà, dạo qua những con phố thì cũng đồng nghĩa với việc bạn đang tìm kiếm "định mệnh", tìm kiếm một nửa mà số phận đã sắp đặt sẵn cho bạn.
Bạn may mắn đi vào một con đường sáng. Bạn sẽ có một mối quan hệ tuyệt vời và có hậu.
Bạn đen đủi đi vào ngõ tối. Bạn sẽ gặp một con đường cùng, không lối thoát.
Tất nhiên "sáng" và "tối" ở đây đều nằm ở nghĩa bóng.
Tôi chẳng khác bạn. Tôi cũng có số phận sắp đặt cho riêng mình.
Nhưng khác với phần lớn mọi người, định mệnh đã xen vào cuộc sống của tôi từ lúc còn rất nhỏ.
Đây là một hành trình dài... Lần đầu viết thể loại này nên mọi người nhẹ tay. Góp ý ở đây
Mưa Hay Nước Mắt Chương 1
- Này, Bi đang làm gì đó?
Đang loay hoay trang trí cho chiếc xe hơi đồ chơi màu vàng chóe một ít cây lá, tôi nghe gọi liền giật mình quay đầu lại.
Cô bạn Nana đang đứng phía sau, tay cầm cây kem socola nhâm nhi, đôi mắt to tròn nhìn tôi dò hỏi.
- Trang trí lại xe hơi để chút nữa rước dâu chứ chi. - Tôi đáp, mắt nhìn lom lom cây kem ngon lành trên tay Nana.
- Đẹp ghê há! - Nana cười toe toét, khoe mấy cái răng sún nhưng trong mắt tôi lại rất duyên.
Rồi nhận ra ánh mắt "đói khát" của tôi, Nana hào phóng đưa cây kem ra:
- Bi ăn không?
- Có một cây sao ăn đủ? - Tôi nuốt nước bọt đánh ực, tham lam hỏi.
- Bi ăn hết đi, Nana ớn rồi!
Nana nhét cây kem mát lạnh vào tay tôi, nụ cười răng sún càng thêm rạng rỡ. Tôi ngó quanh, không thấy ai thì cầm cây kem ngay, đưa vào miệng cắn một phát hơn phần tư.
- Kem ngon ghê! - Tôi suýt xoa, tranh thủ thời gian quất sạch cây kem chỉ trong vài giây, sau đó đưa tay áo chùi chùi chút kem còn dính ngay mép.
- Hi hi...!!
Nana cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi, cái mỏ hơi chu ra. Cô bé luôn chọc ghẹo thói tham ăn tục uống của tôi.
Biết sao được. Nhà tôi rất nghèo, ba mẹ làm việc quần quật cả ngày nhưng gia đình vẫn luôn trong cảnh đói ăn. May mà ba mẹ chỉ sinh một mình tôi, nếu có thêm đứa em nào nữa chắc tôi còn tham ăn hơn bây giờ.
Nhà nghèo thiếu thốn nhưng ba mẹ quản giáo tôi rất nghiêm, không bao giờ cho phép nhận quà bánh của bất cứ ai. Nhất là từ Nana, cô bạn hàng xóm tốt bụng luôn cho tôi bánh trái. Có lần tôi lén ăn ké ổi của Nana, bị mẹ phát hiện lôi ngay về nhà cho một trận, chẳng những vậy còn cấm cửa mấy ngày liền, không cho tôi bước chân ra khỏi nhà.
Từ hôm đó, tôi cạch đến già, chẳng dám ăn gì của Nana nữa. Nhưng bữa nay trời nóng bức, cây kem thì mát lạnh ngon lành quá thể, rốt cục tôi không kiềm được sự thèm thuồng của bản thân, sau khi ăn xong mới thấy lo lắng, mắt dáo dác nhìn tới lui sợ bị ba mẹ phát hiện thì chết đòn.
- Đừng lo! Nana không thấy cô chú nên mới đưa kem cho Bi đó. - Nana nháy nháy mắt, chẳng biết đang an ủi hay chọc quê tôi nữa.
Tôi gãi gãi đầu, giả vờ chú tâm vào chiếc xe đồ chơi để khỏa lấp sự xấu hổ.
Ngồi nhìn tôi bày trò một lúc, Nana hỏi:
- Sắp xong chưa?
- Chưa đâu, chắc chiều tối mới xong. - Tôi đáp, vô cùng tập trung vào công việc.
Nana dẩu môi ra, phụng phịu:
- Lâu quá vậy! Giờ đó Nana phải học bài rồi, không chơi được.
Tôi bực dọc gắt:
- Thì mai chơi cũng được mà, có vậy cũng thắc mắc!
Nãy giờ loay hoay gắn bông gắn hoa cho chiếc xe nhưng cứ bị rớt lên rớt xuống, tôi đang bực mình mà Nana cứ lải nhải bên tai.
- Bi hứa rồi đó nghen, mai nhớ qua rước Nana đó! Mà quên nữa, trưa mai Nana mới đi học về.
- Vậy thì trưa mai. - Tôi đáp nhanh cho xong.
Nhắc tới nhắc lui mấy lần, chờ tôi đồng ý hứa hẹn thì Nana mới chịu tung tăng đi về. Nhà Nana nằm ở đầu xóm, căn nhà lầu bốn tầng màu xanh cốm nổi bật, giàu nhất xóm tôi. Còn nhà tôi lại ở tận cuối xóm, thuộc vào diện nghèo nhất, nhà tranh vách đất. Mỗi khi trời mưa thì mái nhà dột cứ như đang tắm, ba mẹ tôi phải lấy xô chậu hứng nước nhỏ giọt khắp nơi.
Nhà tôi nghèo nên bị những người trong xóm khinh thường, chẳng ai ngó ngàng tới. Sự ghét lây đó chuyển cả sang tôi, trong xóm chỉ mỗi mình Nana chịu chơi với tôi, còn những đứa trẻ khác cứ thấy tôi là xua đuổi.
Tính tôi khá hiền lành nhưng có tật dễ nổi cáu. Trong khi Nana rất nhút nhát, hay khóc nhè, lại còn nói nhiều nên lắm lúc bị tôi nạt cho khóc chạy về nhà. Được cái Nana không giận lâu, qua hôm sau thấy tôi thì lại lân la tới gần rụt rè hỏi vài câu, sau đó huề cả làng, tiếp tục chơi đủ trò. Cuối buổi vui chơi luôn là kịch bản của ngày hôm trước lặp lại, Nana vừa chạy về nhà vừa khóc, bỏ lại tôi ngồi bực bội, bực cả mình lẫn Nana.
Chẳng hiểu sao tôi cứ thích ăn hiếp Nana thế không biết, còn Nana nữa, cũng thật là... nói quá nhiều.
Hôm nay là một ngoại lệ, Nana vui vẻ đi về mà không khóc là vì cô bé tranh thủ về sớm, trước khi tôi đổ cộc.
Trò chơi mà bọn tôi thích nhất là cô dâu chú rể. Đáng lẽ chơi trò này phải có hai họ nhà trai và gái, nhưng do trong xóm chẳng ai thèm chơi với tôi nên đám cưới luôn diễn ra mà chỉ có mỗi cô dâu xinh xắn và chú rể mặt mũi lem luốc, ốm nhách ốm nhom.
Điều tôi tự hào nhất là Nana chỉ chịu làm cô dâu khi tôi đóng vai chú rể, còn với những đứa trẻ khác thì Nana không thèm chơi trò này. Đây cũng là lý do bọn chúng rất ghét tôi, ghét cay ghét đắng, thi thoảng hè nhau đánh cho tôi một trận ê ẩm mình mẩy. Mỗi lần như vậy, Nana vừa khóc mếu máo vừa nài nỉ bọn nó tha cho tôi. Trong khi tôi thì lì lợm, im thin thít ăn đòn chứ nhất định không thèm xin xỏ.
Chiếc xe hơi đồ chơi màu vàng hay dùng để "rước dâu" này là tài sản quý giá nhất của tôi, ba mẹ vừa tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật lần thứ năm cách đây mấy tuần. Và tôi, tuy hay bắt nạt Nana nhưng rất hào phóng cho cô bé ngồi lên, ngoài ra bất cứ đứa nào đụng vào đừng hòng tôi để yên.
Nana đi về lâu rồi, tôi vẫn còn ngồi cặm cụi dán dán, cột cột mấy bông hoa cây lá lên xe, đến tận tối mịt mới xong. Lòng nhủ thầm ngày mai sẽ cho Nana một bất ngờ với chiếc xe hoa mà theo tôi là rất lộng lẫy.
Nhưng lời hứa của tôi với Nana mãi mãi không thực hiện được.
Tối đó, khi về nhà tôi nghe ba mẹ bàn với nhau chuyện chuyển nhà đi nơi khác. Ông bà nội tôi vốn rất giàu, và ba tôi từng là một công tử thứ thiệt nhưng vì yêu và cưới mẹ tôi, bất chấp ông bà phản đối nên bị đuổi khỏi nhà. Giờ nghe ba tôi nói là ông bà đã chấp nhận tha thứ cho ba, muốn ba đưa mẹ cùng tôi về lại gia đình sinh sống. Ông bà nội còn hứa sẽ cho tiền làm ăn.
Nghe lỏm được câu chuyện, tôi rất vui mừng, nhưng cũng thấy buồn buồn mà không rõ nguyên do. Đêm đó tôi lên cơn sốt, chẳng biết trời trăng gì nữa. Qua hôm sau, tôi vẫn li bì mê man trên giường nhưng cảm giác mơ hồ mình đang được đưa đi.
Đến mấy ngày sau, khi tôi tỉnh táo lại thì mới nhận ra gia đình tôi đã chuyển đến nhà ông bà nội sinh sống, nơi này cách khu xóm cũ tôi cư ngụ tận ba mươi cây số. Tôi rất buồn khi đi mà không kịp chào hỏi Nana, nhưng với một đứa trẻ mới năm tuổi như tôi, quãng đường này quá lớn để vượt qua.
Những ngày kế tiếp, tôi cứ ra vào trong trạng thái ngẩn ngơ, muốn gặp Nana mà không biết làm thế nào. Tôi cũng không dám hỏi ba mẹ, hai người được ông bà nội cho tiền làm ăn nên bận rộn cả ngày, đâu có thời gian để ý đến tâm trạng của một thằng nhóc.
Thời gian sau đó, tôi làm quen với lũ trẻ hàng xóm mới. Nhà ông bà nội giàu có, xây hẳn mấy căn nhà lầu cạnh nhau, vườn rộng rãi thoáng mát, đầy cây trái. Lũ trẻ con hàng xóm thấy tôi thì đứa nào cũng nịnh nọt, mong mỏi được tôi cho vài trái ổi, trái xoài. Tôi muốn gì được đó, nói sao bọn nó nghe vậy.
Trí nhớ ngây thơ của trẻ con thì được bao lâu. Chưa đầy tuần lễ, tôi đã quên béng Nana là ai, và có lẽ cô bé cũng thế.
Khi lên cấp hai, một lần tình cờ đi chơi ngang xóm cũ, tôi có vào tìm nhưng gia đình Nana đã dọn đi từ lâu rồi. Ngôi nhà lầu bốn tầng màu xanh cốm cũng bị dở bỏ, người ta xây lên căn hộ khác bề thế, khang trang hơn.
Về sau, thỉnh thoảng suy nghĩ vớ vẩn một mình, tôi cũng nhớ đến Nana. Nhưng ký ức ngày càng mờ dần cho đến khi tan biến, ẩn sâu vào một góc kín phủ đầy bụi nào đó trong tâm hồn.
o0o
Thời gian trôi nhanh, cuộc sống gia đình tôi từ lúc chuyển về nhà nội thay đổi một cách chóng mặt. Ba mẹ tôi làm ăn gặp thời, phất lên nhanh chóng. Tôi cũng từ thằng bé rách rưới nghèo đói trở thành công tử nhà giàu, càng lớn càng ăn chơi đua đòi.
Khi câu chuyện này diễn ra thì tôi đang trên đường về quê thăm nhà. Nói thăm nhà cho oai vậy thôi, thực ra tôi bị ba mẹ bắt buộc trở về sau sự cố ăn nhậu say xỉn tông gãy chân ông già bán vé số cách đây mấy ngày.
Kể ra cũng quá xui xẻo. Ba tôi lên lo giải quyết vụ tai nạn do thằng con trời đánh gây ra, rồi chẳng hiểu thằng khốn nào ở cùng nhà trọ với tôi buột miệng nói ra chuyện tôi đã bị trường đuổi học. Báo hại ông già nổi cơn lôi đình, thiếu chút nữa mang tôi ném ra giữa đường cho xe tải cán.
Sự việc sau đó thì không nói cũng biết, ba mẹ "triệu hồi" tôi về ngay. Tôi hẹn lần hẹn lữa ngày này qua ngày khác, được mấy hôm thì ông bà già cắt luôn lương. Không có tiền, tôi đói nhăn răng nên hôm nay buộc phải khăn gói về nhà, tâm trạng cực kỳ bực bội chán nản.
Sài Gòn có nhiều thứ để ăn chơi, gái đẹp đầy đường. Mấy nhỏ bồ xinh xẻo của tôi đều ở trên ấy, tự dưng giờ phải về quê thấy chán kinh khủng.
Đã vậy, đang chán nản cắm đầu bon bon trên đường thì trời lại đổ mưa. Mưa to như trút nước, hạt nào hạt nấy to bằng đầu ngón tay giáng thẳng vào mặt đau điếng, mà tôi thì lại có thói quen chẳng bao giờ mang theo áo mưa.
Tôi giảm tốc độ, ngó qua lại tìm chỗ trú mưa. Sau khi nhìn thấy một căn nhà xập xệ, có vẻ vô chủ nằm ở lề đường, tôi rú ga vọt vào trong, ngừng trước mái hiên.
- Gần tới nhà mà còn mắc mưa, xui xẻo thiệt! Mẹ nó...
Tôi lầm bầm bước xuống xe, tay phủi phủi chút nước mưa dính lên người.
Đang chửi rủa chưa dứt câu, tôi chợt nhìn thấy có người đứng gần đó. Đây là một cô gái tầm tuổi tôi, khoảng hai mươi, hai mốt gì đấy là cùng. Nhìn ngang khuôn mặt cô nàng khá ấn tượng, nhất là sống mũi cao thẳng tắp.
Để xem, cô gái đi chiếc Attila Elizabeth màu đỏ, có vẻ gia cảnh cũng tạm, không đến nỗi nghèo. Cô nàng mặc áo khoác nên tôi không nhìn rõ mập ốm thế nào, nhưng chắc là hơi gầy một chút, dáng người cao trên mét sáu, khá mảnh mai.
Áo khoác của cô gái có mũ trùm kín đầu, chỉ lộ ra phần mặt từ trán đến cằm, làn da trắng trẻo tự nhiên nhưng tóc thì bị nước mưa làm ướt hơi bết lại bên tai. Lúc này cô nàng đang run rẩy, không rõ vì ánh mắt soi mói không chút kiêng kỵ của tôi, hay vì những cơn gió lạnh liên tục thổi thốc vào.
- Em sống ở gần đây hả? - Sau khi "đánh giá" xong, tôi mở bài, miệng nở nụ cười tươi nhất có thể.
Đáp lại nụ cười thân thiện của tôi là một cục lơ to tướng, kiểu như chó sủa kệ chó, người cứ đi. Tôi hơi quê, nhưng không sao, kinh nghiệm thương đau từng tán gái ngoài đường biết bao nhiêu lần, mặt dần chai rồi.
Người ta hay nói đẹp trai không bằng chai mặt. Tôi vừa đẹp trai lại vừa chai mặt, nhà có của ăn của để, đố cô gái nào không đổ đấy. Chắc chắn cô nàng trước mắt này cũng thế, rõ ràng trong bụng đang mừng rỡ khi thấy tôi mở lời nhưng vờ ngó lơ để lấy điểm thôi.
Tôi e hèm vài tiếng, tiếp tục nói:
- Nè, anh hỏi em đó! Trú mưa ở nơi vắng vẻ thế này, không có ai trò chuyện thì buồn và lạnh lắm! Em không thấy vậy sao?
Lần này, cô gái bị tôi gọi lớn làm giật mình, quay sang nhìn một cái. Đôi mắt nai tròn xoe, đen láy như thôi miên khiến tôi muốn ngừng thở. Thề đấy, đây là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời. Những sợi lông mi dài thượt cong vút kia kìa, hôn lên đấy một cái chẳng biết tê tái đến mức nào nhỉ?
Đôi mắt rất đẹp, nhưng cách cô nàng nhìn tôi thì... chẳng biết phải nói thế nào. Khinh bỉ, chê cười, ừm, dạng như bạn nhìn thấy một đống sh*t vậy. Đại loại thế.
Cô nàng chỉ nhìn tôi một cái trong chưa đầy nửa giây, nhưng tôi thì đứng hình luôn từ lúc đó cho đến khi cơn mưa tạnh hẳn. Cô gái đã đi từ lúc nào rồi, còn lại mình tôi đứng ngớ ngẩn.
Đến tận khi trời hửng nắng, tôi mới leo lên xe phóng nhanh, đi càng xa cái chốn quỷ tha ma bắt này càng tốt.
- Ngày dek gì đen vãi thế này..
Gã trai thất bại ném lại câu chửi thề vào cơn gió bay ngang qua.
o0o
Tối đó.
Sau khi nghe đủ lời lẽ bi thiết, từ chửi bới nặng nề của ba tôi cho đến khuyên nhủ can ngăn của mẹ, nghe đầy hai lỗ tai thì tôi mới được dắt xe ra khỏi nhà bù khú.
Bạn bè ở quê của tôi cũng kha khá, nhưng thân chỉ vài đứa, chủ yếu là học chung thời cấp ba. Tôi có cuộc hẹn với mấy thằng bạn, giờ này mới đi được. Hình như con người càng cao tuổi lại càng thích nói nhiều.
- Dzô một ly thật mạnh, mừng thằng Mạnh về tụi mày ơi!
Nhìn thấy tôi đi từ ngoài vào, thằng Hải râu hô hào khí thế, kéo theo mấy thằng còn lại cũng rần rần cụng ly bôm bốp.
Bàn nhậu có ba người, thêm tôi là bốn. Long mập, Tình tang, Hải râu, ba thằng này chơi thân với tôi từ hồi cấp ba, trong đó thân nhất thì phải kể đến thằng Tình tang. Hồi trước cực thân, về sau tôi lên Sài Gòn học mới ít gặp nhau, nhưng mỗi khi có dịp về thăm nhà thì tôi đều tìm nó.
Về cái biệt danh khá buồn cười của thằng Tình thì chỉ đơn giản là một trò ghép chữ cho có nghĩa của bọn tôi thôi. Tình thì phải đi với "tang", thế là biệt danh ra đời, chết tên thằng nhỏ.
Tôi tên Mạnh, tụi nó thường gọi là Mạnh chi, ca ngợi hành động phóng khoáng hay chi trả trong những buổi ăn chơi cho anh em. Khá lâu rồi mới gặp lại bọn nó, cả đám chén tạc chén thù say sưa đến tận khuya, tán dóc tùm lum chuyện trên đời, ba hoa chích chòe đủ kiểu.
Chợt Long mập vỗ vai tôi, đôi mắt bình thường đã ti hí của nó lúc này sụp xuống chả còn thấy gì:
- Dạo này vẫn sát gái như xưa hả mày?
Nếu trước buổi chiều nay mà có ai hỏi câu này thì tôi rất tâm đắc, nhưng hiện giờ câu hỏi của Long mập giống như mũi dao xoáy vào vết thương lòng còn hở miệng.
- Sát con mẹ gì, hồi chiều mới bị con khùng quăng cục lơ vô mặt! - Tôi lầm bầm, tay nâng ly bia nốc hết sạch, giống như đang cố nuốt nỗi nhục vào tim.
- Chà, thằng bạn đẹp trai sát gái của tao bị em nào chê kìa tụi mày. Há há, kể nghe chơi! - Long mập cười rú lên như heo bị thọc tiết, mà đúng là tôi đang thèm thọc tiết nó thật.
Mấy thằng kia nghe vậy cũng nhao nhao, kêu tôi kể. Tôi phì phà châm điếu thuốc, khoát tay:
- Tụi mày biết vậy là được rồi, tao không muốn nhắc lại!
- Như vậy đâu đượ!. Ít ra mày cũng phải kể cho anh em nghe nhỏ kia đẹp ra sao chứ? - Hải râu lè nhè phản đối, cái mặt râu ria lỉa chỉa giương mắt đỏ kè lên ngó tôi.
- Đẹp ra sao hả? - Tôi lim dim hai mắt, rít một hơi thuốc - Tao chỉ mới nhìn nghiêng thôi, chưa ngắm kỹ chính diện, nhưng chắc là đẹp!
- Ờ, vậy không sao! Gái đẹp làm nhục thì mày phải tự hào, chừng nào cá sấu mới đáng lo! - Thằng Tình tang đô yếu nhất, gục xuống bàn nãy giờ rồi còn cố lên tiếng.
Tôi cười cười không nói gì, chỉ lặng lẽ rít thuốc, phả vào không trung thành từng lọn khói mờ ảo.
Xưa nay, tôi ít khi bị con gái từ chối. Cũng từng có trường hợp làm quen ngoài đường bị mấy em làm lơ, nhưng cái cách nhìn sỉ nhục, khinh thường tôi như lúc chiều thì chưa từng. Mà tôi có sỗ sàng hay nói gì quá lố đâu, chỉ vài lời làm quen phổ thông thôi, nào ngờ lại bị đối xử kiểu đó mới đau.
Chém gió với mấy thằng bạn đến khuya, tàn cuộc nhậu tôi mới về, vừa chạy ra khỏi quán được một đoạn thì trời đổ mưa.
Lại mưa.
Lại không mang theo áo mưa.
Chết tiệt thật!
Giờ đang là giữa tháng sáu, cuối hè sang thu, mưa dầm rả rích liên tục. Sẵn có tí men nóng bức trong người, tôi không thèm trú mưa mà rú ga chạy thẳng, lâu lâu tắm mưa cũng là cái thú.
Trời về khuya, mưa lại to, con đường thênh thang càng trở nên vắng vẻ. Tôi phóng xe thật nhanh, bất chợt chạy ngang qua một chiếc Attila màu đỏ khá quen.
Tôi nhìn vào kính chiếu hậu thấy một cô gái đang lững thững dắt bộ chiếc xe đi trong mưa, vóc người cao gầy, linh cảm nhắc nhở tôi biết đây chính là cô gái gặp lúc chiều. Cô nàng đang làm gì dưới cơn mưa to thế này nhỉ, làm thơ, xe hư, hay hết xăng?
"Đáng kiếp!"
Tôi nhủ thầm, trong bụng có phần hả dạ, tiếp tục chạy đi. Nhưng không hiểu sao chỉ được một đoạn, lòng tôi cứ nao nao, nhấp nhổm muốn quay lại.
Có gì đó thúc giục tôi mau quay lại, nhưng lòng tự tôn trong tôi lại không cho phép bản thân thực hiện điều đó. Hai tư tưởng này đấu tranh kịch liệt trong đầu tôi.
Sau một lúc đấu tranh, cuối cùng bản năng "hám gái" hay cái quái quỷ gì đó đã chiến thắng.
"Mình cứ quay lại nói chuyện đàng hoàng, có lẽ cô ta sẽ không sốc óc như hồi chiều."
Lắc lắc đầu tự an ủi bản thân, tôi chậm rãi quay xe chạy rề rề tới gần cô gái.
- Xe bạn hư hả? - Tôi hỏi khi nhận ra đây đúng là cô gái gặp hồi chiều, thậm chí không dám gọi cô nàng là "em".
Tiếc cho lòng tốt và sự cẩn trọng của tôi rồi, cô gái vẫn thản nhiên dắt xe đi, chẳng màng quan tâm.
Tôi chạy theo phía sau cô nàng, nói:
- Này, khuya rồi, trời mưa vắng vẻ, bạn dắt xe đi thế này không tốt đâu! Có cần tôi giúp gì không?
Thân hình mảnh mai của cô gái hơi run lên nhưng vẫn tảng lờ tôi, xiêu xiêu vẹo vẹo dắt chiếc xe nặng nề đi tiếp.
Mưa ngày càng to. Gió lạnh thổi từng cơn rét buốt da thịt. Hai bên đường thi thoảng mới có một chiếc xe vụt qua thật nhanh, rồi khuất dạng ở phía xa.
Qua thái độ cô nàng, tôi biết lời nói của mình đã có chút tác dụng hù dọa, kiên trì thêm chút nữa có lẽ sẽ đạt được mục đích. Nghĩ vậy, tôi tăng ga vọt lên chạy chầm chậm theo một bên, ôn tồn:
- Tôi có lòng tốt giúp bạn thật đấy! Nhìn xem, tôi có giống kẻ xấu không?
Chạy theo như vậy được một đoạn, cô gái mới chịu dừng chân lại, hơi cắn nhẹ môi dưới đã tím tái vì lạnh, giọng run run:
- Xe tôi bị chết máy...
Lúc cô gái thoáng quay mặt lại, tôi kịp nhìn thấy trong đôi mắt đẹp như nhung ấy những giọt nước long lanh, không rõ là nước mưa hay nước mắt của cô nàng. Điều này khiến tim tôi đột nhiên đập chậm, nặng nề từng nhịp thình thịch trong lồng ngực, chua xót một cách khó hiểu.
- Khuya rồi, sợ là không còn ai sửa xe! Bạn ngồi lên xe đi, tôi đẩy về giúp cho! Nhà bạn ở đâu?
- Cách đây ba cây số, về phía bên kia.
Cô gái đưa bàn tay thon thon chỉ về hướng bên trái ở ngã tư phía trước, miệng phát ra giọng nói êm tai nhưng không nhìn tôi thêm lần nào.
Tôi gật gật đầu tỏ ý đã rõ, chả biết cô nàng có thấy hay không nữa. Sau đó, cô nàng ngồi lên chiếc xe bị chết máy, tôi kè theo đạp nhẹ vào chỗ gác chân rồi chầm chậm đẩy đi.
Đoạn đường không dài lắm, nhưng vì mưa rất to nên tôi chạy khá chậm, trên đường không hỏi thêm câu nào. Cô nàng cũng im lặng, đôi tay điều khiển xe, gương mặt thanh tú mông lung nhìn về phía trước, ánh mắt có phần nhạt nhòa.
Tôi biết, nói thêm điều gì vào thời điểm này đều không khôn ngoan, nên cố giữ im lặng đến tận khi tới nhà cô nàng. Đây là ngôi nhà trệt rộng rãi, có sân vườn, bên trong treo rất nhiều giỏ lan nở hoa đủ màu sắc rất đẹp mắt.
- Cảm ơn!
Đương nhiên cô gái không có ý định mời tôi vào nhà rồi, dù gì cũng đã rất khuya, nhưng ít ra, ngoài câu cảm ơn ngắn gọn kia thì cũng có một ít thông tin liên lạc, số điện thoại gì đó chứ nhỉ. Cô nàng đâu thể nào ném hai từ ngắn ngủn đó vào mặt tôi rồi quay người dắt xe đi một nước vào cổng như thế được, không giống trong phim một chút nào.
Lòng tự trọng không cho phép tôi nán lại thêm một giây nào, quay xe phóng đi ngay.
Ngoài trời vẫn mưa rả rích như bản giao hưởng cuối hè buồn thảm...