Ai cũng có một chuyện tình đẹp.Dù trọn vẹn hay không trọn vẹn thì đó cũng là một kỷ niệm khó phai... @@@ Chap 1 Một cơn mưa nặng hạt bất chợt đổ xuống Sài Gòn.Qua lớp cửa trong suốt từ một quán cà phê ở trung tâm thành phố,tôi thấy dòng người lưu thông hối hả tránh mưa.Trông bọn họ thật tội nghiệp.Ông trời cũng biết làm khổ thiên hạ.Đang nắng hừng hừng thì đùng một cái,mây đen từ đâu ù ù kéo đến rồi thì...mưa như trút nước.Khổ nhất là những người bán hàng rong hay những người bán vé số không biết phải núp vào đâu để chờ dứt hẳn. Tôi may mắn khi không thuộc loại người phải mưu sinh kiếm sống hàng ngày nhưng tôi thương những con người ấy vô cùng.Nhìn họ,tôi lại nhớ tới hình ảnh người cha người mẹ tảo tần,không quản nắng mưa nuôi tôi khôn lớn đến tận bây giờ.Cha mẹ sẽ mãi là ngọn núi Thái Sơn che chở bảo vệ cho mỗi chúng ta trong suốt cuộc đời này. Dù ta có trưởng thành,có khôn lớn đến đâu thì cũng cần vòng tay bảo bọc dạy dỗ của mẹ cha.Sông có nguồn,người có cội.Đạo làm con như tôi,làm sao quên được tình cha tình mẹ bao la đã sinh thành nuôi nấng tôi như ngày hôm nay. Tôi sinh ra và lớn lên ở Bình Dương,cái nôi của nghề gốm xứ.Hồi còn nhỏ,tôi là một cậu bé hiếu động và tinh nghịch.Lớn hơn một chút,tôi đi tiểu học tại một ngôi trường ở huyện Dĩ An,nay đã lên thị xã. Ngày ngày,tôi được mẹ đưa tới trường bằng xe đạp.Tôi hay ăn sáng bằng ổ bánh mì nhét đầy khô bò rất ngon của một chú bán ở ngoài cổng. Đến giờ,khi đã trưởng thành,tôi đi lùng sục khắp đất Sài Gòn lẫn nơi quê hương chôn nhau cắt rốn của tôi vẫn không thấy người ta bán cái món ấy.Có thể nói,bánh mì khô bò là một trong những ký ức gắn liền với tuổi thơ của tôi.Tôi nhớ,nhớ nó lắm. Trong lớp,tôi chỉ là cậu học sinh trung bình.Có lần tôi quên làm bài tập,bị cô giáo phạt đứng trên bục giảng,cổ lấy thước gõ vào lồng bàn tay tôi.Tôi khóc ré lên vì đau. Tôi còn nhớ,tên cô giáo ấy là Vân.Đến bây giờ,khi nhớ lại,gương mặt của cô lúc giận dữ vẫn luôn ám ảnh tôi. Rời xa mái trường tiểu học thân yêu,tôi sang học trường bán công Dĩ An,đối diện trường tiểu học của tôi,bắt đầu một môi trường mới hơn,khắc nghiệt hơn và cũng từ đó tôi đã mắc phải một số vấn đề do chính tôi gây nên.
Chap 2
Khi chuyển đến ngôi trường mới,tôi còn bỡ ngỡ nhưng mưa dầm thấm lâu,tôi dần quen với nơi đây.Năm đầu tiên tôi học ở ngôi trường này là năm tôi vào lớp sáu.Hồi ấy,tôi khá bé và gầy nên ưu tiên được xếp ở hàng ghế đầu. Trong phòng học,có một đứa không ưa gì tôi.Tên nó là Tiến.Tôi thật tình không hiểu tại sao thằng này lại ghét tôi đến thế.Tôi chưa từng chạm vào cọng tóc hay sợi lông trên người nó,ấy thế mà,mỗi lần khi xếp hàng vào lớp,nó đứng ở phía sau tôi,véo vào người tôi mấy cái đau điếng không biết bao nhiêu lần.Nhiều lần tôi bảo nó thôi,nếu không tôi sẽ mách cô chủ nhiệm nhưng cái mặt nó lúc đó vênh lên như muốn ăn tươi nuốt sống làm tim tôi rụng rời. Thật tình mà nói,tôi là đứa hiền lành.Nếu nói không sợ thì cũng chả ai tin.Cho nên,tôi hơi sợ thằng Tiến này một chút.Thế là tôi cứ chịu đựng nỗi đau trên da thịt.Thây kệ,cứ để nó nhéo,nhéo hoài nhéo mãi còn tôi thì cứ đứng như đá thì lâu ngày nó cũng chán mà thôi. Và quả như tôi dự đoán,thằng Tiến này sau dăm bữa nửa tháng bắt nạt tôi mà thấy tôi không phản ứng gì,nó mới nới lỏng tay,cho tôi được nhờ. Từ đấy về sau,tôi hoàn toàn thoát khỏi bàn tay độc ác của thằng Tiến. Năm lớp bảy,vì khá yếu môn Anh Văn nên tôi phải đi học thêm ở nhà một ông thầy tật nguyền ngồi xe lăn.Thầy tên là thầy Sanh,nhà thầy sát nách nhà tôi,đồng thời cũng là hàng xóm với gia đình tôi. Nhà thầy Sanh cũng chính là mảnh đất mà ngày xưa bà tôi cho vợ chồng thầy.Dạo ấy,gia đình thầy từ miền quê xa xôi lặn lội lên đây,không có mảnh đất cắm dùi,bà tôi thương tình nên cho họ ăn nhờ ở đậu,an cư lập nghiệp trên mảnh đất đó.Bà tôi còn làm hẳn giấy tờ sang tên họ tặng phần đất đó cho thầy. Mười mấy năm sau,gia đình thầy thấm khá hẳn lên.Thầy cũng hay qua nhà tôi chơi.Thầy từng bảo với tôi rằng ”nếu con muốn học,thầy sẽ dạy miễn phí”. Và tôi đã sang nhà thầy học.