THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 85-phần 2
Giáo chủ Thị thần chậm rãi đứng dậy và bước tránh sang một bên. - Hãy đẩy nắp quan tài ra. Những người lính gác Thuỵ Sĩ lưỡng lự: - Thưa cha, theo luật thì chúng con phải tuân theo lệnh cha. - Một người lính nói - Chúng con sẽ… Giáo chủ Thị thần hiểu những suy nghĩ của người lính trẻ: - Một ngày nào đó, ta sẽ phải cầu xin sự tha thứ của các bạn vì đã đẩy các bạn vào tình huống khó khăn này. Nhưng hôm nay, bơn phận của các bạn là làm theomệnh lệnh của ta. Luật thánhđược ban hành là để bảo vệGiáo hội. Lúc này, ta yêu cầucác bạn vi phạm luật thánh cũng là vì lợi ích của Giáo hội. Im lặng giây lát, người đội trưởng ra lệnh cho hai người còn lại. Cả ba người đặt đèn pin xuống đất, bóng họ đố dài về phía trước. Họ tiến lại bên quan tài. Trong những luồng sáng từ mặt đất hắt lên, ba người lính đặt tay lên một đầu nắp quan tài, gồng người lên trong tư thế chuẩn bị. Nhận được hiệu lệnh, cả ba cùng ra sức đẩythật mạnh. Nắp quan tài bằng đá gần như không hề nhúc nhích, Vittoria thầm cầu cho họ không đủ sức đểmở chiếc quách đá này. Bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi khi nghĩ tới những gì mình sẽ phải trông thấy. Ba người lính đẩy mạnh hơnnữa, nhưng nắp quan tài vẫn không hề lay chuyển. - Để ta giúp một tay. - Giáo chủ Thị thần xắn ống tay áo thầy tu lên quá khuỷu. - Hai, ba nào! - Tất cả đều thở hổn hển. Vittoria định giúp họ, nhưngchưa kịp lên tiếng thì nắp quan tài bắt đầu dịch chuyển. Bốn người đàn ông lại đẩy thêm một lần nữa, tiếng đá nghiến vào đá nghe lộng óc, nắp quan tài dịch hẳn sang một bên, mở ra một góc khá rộng - hình nộm của Giáo hoàng trên nắp quan tài bị ngửa hẳn đầu ra sau, còn hai chân thìxiên thắng ra trước mặt họ. Tất cả đều bất giác lùi lại. Một người lính nhặt cây đèn pin dưới chân lên. Anh ta lưỡng lự rồi chiếu đèn vào mộ phần. Luồng sáng lúc đầu run rẩy, rồi nhanh chóng ổn định. Những người lính khác cũng lần lượt làm theo. Dường như cảba người lính đều muốn quay đầu bỏ chạy. Gần như đồng thời, họ đưa tay làm dấu thánh. Quan sát mộ phần, Giáo chủ Thị thần rùng mình, hai vai rũ xuồng như đang phải mang một gánh nặng quá sức. Một lúc lâu sau ngài mớiquay mặt đi. Vittoria tưởng miệng Đức Thánh Cha đã cứng đờ, và cô sẽ phải bẻ gãy xương hàm để quan sát lưỡi. Nhưng hoá ra điều đó là không cần thiết. Hai gò má đã chảy xệ hẳn xuống, và miệng Giáo hoàng mở rộng. Lưỡi của ngài đen sì.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 86-phần 1
Không âm thanh. Không ánh sáng. Nhà mái vòm bí mật tối đen như mực. Nỗi khiếp sợ quả là một chất kích thích loại mạnh, và lúc này thì Langdon đã nhận ra điều đó. Hổn hển, anh lần mò trong bóng tối hướng về cánh cửa xoay. Sờ thấy nút điều khiển trêntường, anh nhấn thật mạnh. Không thấy gì. Langdon đập mạnh một lần nữa. Cửa vẫn đóng im ỉm. - Không nhìn thấy gì! - Langdon kêu to lên, nhưng cổ họng đã nghẹt lại. Anh chợt nhận ra mức độ nguy hiểm của tình thế này. Hai lá phổi đang căng ra vì thiếu ôxy, trong khi adrenaline khiến cho nhịp tim tăng mạnh, làm Langdon cảm tưởng như có ai vừa đảo tung toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người mình. Langdon xô mạnh cánh cửa, trong thoáng chốc, hình nhưcánh cửa vừa nhúc nhích chút đỉnh. Anh đẩy mạnh một lần nữa, mắt hoa lên. Hoá ra toàn bộ vòm kính vừa xê dịch chứ không phảicánh cửa. Loạng choạng, Langdon vấp phải một cái chân thang và ngã nhào. Đầu gối anh va mạnh vào cạnh sắc của một giá sách, rách toạc. Vừa lầm bầm trong miệng, Langdon vừa nhỏm dậy và lần mò tìm cái thang. Đã thấy. Thang nhôm chứ không phải bằng gỗ hay sắtnhư anh hy vọng. Túm chặt cái thang, Langdon giương nó về phía trước như thể những người lính thời trungcổ giương những phiến gỗ nặng để phá thành. Anh chạy lấy đà rồi phang mạnh cái thang vào bức tường kính. Anh đã đứng quá gần bức tường. Cái thang va vào bức tường kính rồi nầybật lại. Nghe tiếng va chạm chẳng lấy gì làm mạnh, anh biết là cái thang nhôm này không có tác dụng. Nghĩ tới khẩu súng lục bán tự động, hy vọng lóe lên rồilập tức tan biến. Anh không còn giữ khẩu súng nữa. Lúcở phòng làm việc của Giáo hoàng, Olivetti đã thu lại khẩu súng vì không muốn anh mang vũ khí trong người lúc tiếp kiến Giáo chủ Thị thần. Lúc đó lý do ông ta đưa ra có vẻ rất thuyết phục. Lại một lần nữa Langdon cố gọi thật to, nhưng cổ họng đã nghẹt hơn hẳn lần trước. Rồi anh nhớ tới chiếc máy bộ đàm mà người lính gác để trên bàn, bên ngoài vòm kính. Sao lúc ấy mình không mang luôn vào đây chơ xong! Hai mắt đã bắt đầu hoa lên Langdon cố tập trung suy nghĩ. Trước đây mình đã từng bị gài bẫy, anh tự nhủ. Tình thế hồi đó tồi tệ hơn nhiều, mình đã thoát được ra dù mới chỉ là một thằng bé con. Bóng đêm đen kịt như muốn nuốt chửng tất thảy. Nghĩ đi! Langdon nằm xuống sàn nhà, duỗi hai tay dọc theo mạng sườn rồi thu chân lại. Việc trước tiên phải làm là lấy lại bình tĩnh. Thư giãn nào. Bình tĩnh lại. Không còn phải bơm máu ngược hướng tác động của trọng lực nhịp tim của Langdon bắt đầu chậm lại. Những vận động viên bơi lội vẫn thường làm thế này để bổ sung dưỡng khí cho cơ thể trong những phút giải lao ngắn ngủi giữa các đợt đua. Trong vòm vẫn còn rất nhiều không khí, anh tự nhủ. Nhiều lắm. Suy nghĩ đi.Langdon chờ đợi, biết đâu những bóng đèn điện này sắp sửa sáng lên trong chốc lát nữa. Vẫn thế. Trong tư thế cuộn người như vậy Langdon thấy dễ thở hơn, và trạng thái cam chịu kỳ lạ chợt xuất hiện. Anh thấy bình an trong lòng.Nhưng Langdon không chấp nhận trạng thái ấy. Khỉ thật, mình phải cố gắng lên chứ. Nhung mà… Trên cổ tay Langdon, chú chuột Mickey sung sướng toả sáng như thể đang thưởng thức thứ bóng tối mịt mùng ở nơi này: 9 giờ 33phút tối. Nửa giờ nữa là đến Lửa. Lúc này 30 phút đódường như dài dằng dặc. Thay vì tìm cách thoát ra ngoài, tâm trí anh đang đòi hỏi một lời giải thích. Kẻ nào đã ngắt điện? Liệu có phải làRocher đang mở rộng diện tìm kiếm? Chẳng lẽ Olivetti không báo cho Rocher biết trước là mình đang ở trong này? Dù sao thì lúc này điềuđó cũng chẳng có ý nghĩa gì đáng kể. Ngửa đầu ra sau, miệng mở thật rộng, Langdon hít thở thật sâu. Sau mỗi nhịp thở cảm giác mệt mỏi giảm đi đáng kể. Đầu óc minh mẫn ra. Anh tập trung toàn bộ tinh lực, cố vắt óc suy nghi. Tường kính, Langdon thầm nghĩ. Nhưng loại kính này dày kinh khủng. Không hiểu có cuốn sách nào ở đây được lưu trữ trong các hộp kim loại chống cháy không. Thỉnh thoảng anh vẫn thấynhững cái hộp kiểu đó trongcác vòm lưu trữ, nhưng trong vòm này thì chưa nhìnthấy cái nào. Thêm vào đó, tìm kiếm trong bóng tối sẽ rất tốn thời gian. Mà có thấy thì anh cũng không thểmột mình nhấc được lên, đặcbiệt là trong điều kiện này. Còn cái bàn để kiểm tra tài liệu thì sao? Langdon biết, cũng giống như các vòm khác, ở giữa các giá sách của vòm kính này có một cáibàn. Thế thì sao? Anh cũng không thể một mình nhấc cả cái bàn lên. Mà nếu có cố kéo lê thì cũng chẳng được bao xa. Các kệ sách ở đây được kê rất sát nhau, và lối đi quá hẹp. Lối đi quá hẹp… Bất giác, Langdon biết phải làm gì. Chợt cảm thấy dầy tự tin, anh đứng phắt dậy. Đầu óc chao đảo Langdon chới với trong bóng đêm để tìm chỗ dựa. Tay anh quờ được một cái kệ. Kiên nhẫn đợi trong giây lát, anh tự nhắc mình phải cẩn trọng. Cần phải tậndụng toàn bộ sức lực thì mớiđược việc Ý như một cầu thủ bóng đá đang chống vào thanh trượt để tập luyện, Langdon chống tay vào cái kệ, chân choãi ra, và đẩy. Đẩy được cho cái kệ này nghiêng đi thì tốt.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 86-phần 2
Nhưng kệ sách chẳng hề laychuyển. Anh lấy lại tư thế, thử đẩy lại một lần nữa, haichân Langdon trượt về phíasau. Cái kệ kêu kẽo kẹt, nhưng vẫn không nhúc nhích. Cần phải có đòn bẩy. Lại dùng tay sờ soạng tìm bức tường kính để dò đường, Langdon tiến về phía đầu kia vòm kính. Bức tường cuối thình lình hiện ra, Langdon đâm sầm vào đó khiến vai anh đau điếng. Lắm bầm nguyền rủa, Langdon bám vào một cái kệcao đến ngang đầu. Một chân đạp vào bức tường kính sau lưng, một chân giẫm lên tầng thấp của cái kệ, anh bắt đầu trèo lên. Sách rơi tứ tung. Langdon chẳng cần biết. Bản năng sinh tồn trong anh lúc này đã hoàn toàn chế ngự ý thức bảo vệ các tài liệu lưu trữ. Cảm thấy bóng tối dày đặc bắt đầu khiến mình mất thăng bằng, Langdon nhắm mắt lại, cố tập trung sự chú ý vào các giác quan khác vàtrèo nhanh hơn. Càng lên cao càng có ít không khí để thở Anh đu người lên tầng sách trên, giẫm bừa lên sách vở, cố tìm điểm tựa cho bàn chân. Rồi y như mộtvận động viên leo núi vừa chinh phục được đỉnh cao, Langdon đu được vào tầng sách cao nhất. Anh soài tầng chân rả sau, đạp vào bức tường kính để leo lên, cho đến khi toàn thân gần như thành một đường ngang. Giây phút quyết định định đây, Robert. Lời nhấc nhở vang lên trong tâm trí anh. Y như động tác xuống tân ởphòng tập của trường Harvard đấy nhé. Thu hết sức bình sinh, Langdon đạp chân vào tường làm điểm tựa, gồng hai tay, đẩy cái kệ về phía trước. Không được. Hổn hển, anh lấy lại tư thế,lần này choãi chân rộng thêm ra, rồi lại đẩy. Cái kệ xê dịch chút đỉnh, anh tiếp tục đẩy. Cái kệ chúi về phíatrước được khoảng gần hai phân, rồi lại ngả trở lại tư thế ban đầu. Tận dụng thời điểm thuận lợi này, Langdonhít thật sâu và tiếp tục đẩy Cái kệ lắc lư mạnh thêm. Giống như xích đu của trẻ con ấy mà, anh tự nhủ. Phải tận dụng nhịp đung đưa củanó. Một chút nữa thôi. Langdon đẩy cái kệ, mỗi lầnlại cố gắng choãi chân ra thêm. Cơ bắp đau rát, nhưng anh mặc kệ. Cái kệ giờ đã lắc qua lắc lại như con lắc đồng hố. Ba lần đẩy nữa thôi, anh tự động viên mình. Nhưng thực ra chỉ cần có hai lần. Có một khoảnh khắc chòng chành không trọng lượng, sau đó sách vở rơi tứ tung,Langdon và cá kệ đổ về đằng trước. Cái kệ đang đổ đập mạnh vào kệ kế tiếp. Langdon vẫn bám thật chặt, dồn toànbộ trọng lượng cơ thể xuống để khiến cho kệ tiếptheo cũng đổ theo. Có một tích tắc hãi hùng bất động, rồi không chịu được sức nặng của kệ thứ nhất, kệ thứ hai cũng bắt đầu đổ vềđằng trước. Langdon lại tiếptục ngã cùng với cái kệ. Như những quân cờ đô-mi-nô khổng lồ, các kệ sách lần lượt để nhào Kim loại nghiến vào kim loại, sách bắn tung tóe khắp mọi nơi. Langdon bám thật chặt khi chiếc kệ vẫn tiếp tục đổ xuống cùng với các kệ khác. Không hiểu có bao nhiêu kệ sách tất cả. Bức tường kính ở đằng kia dày kinh khủng… Khi cái kệ mà Langdon đang bám vào gắn như đã nằm ngang hẳn ra thì anh nghe thấy thứ âm thanh đang mong đợi - một sự va chạm khác. Tít đằng xa, phía cuốivòm kính. Tiếng rít của kim loại quất vào kính. Toàn bộ vòm kình rung chuyển. Cái kệ cuối cùng, dưới sức nặngcủa những kệ khác, đã đập rất mạnh vào bức tường kính. Nhưng âm thanh tiếp theo đó lại không phải là điều anh mong đợi. Im lặng. Không có tiếng loảng xoảng của kính vỡ, chỉ có một tiếng phịch dội lại, như thể bức tường đã lặng lẽ đón toàn bộ sức nặng của cả dãy kệ. Nằm trên đống sách, Langdon trợn tròn mắt. Đâu đó phía xa vang lên tiếng kính nứt. Giá kể còn không khí mà thở thì Langdon cũng không dám thở, anh căng tai lắng nghe. Một giây. Hai… Rồi đúng vào lúc mà anh bắtđầu thấy đầu óc mụ đi, Langdon nghe thấy một loại âm thanh mới… một vết nứt đang lan dài khắp vòm kính.Rồi đột nhiên, toàn bộ vòm kính nổ tung như một quả đạn pháo. Cái kệ anh đang bám vào đổ sập xuống nềnnhà. Như trận mưa mát lành đổ ào xuống hoang mạc khô cằn, vô số mảnh kính vỡ rơi tung tóe khắp nơi trong bóng tối. Không khí ùa mạnhvào. *** Sau đó 30 giây, tại khu hầm mộ của Vatican, Vittoria đang đứng trước thi thể củacố Giáo hoàng thì tiếng khọtkhẹt của máy bộ đàm phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch. Tiếng người nói vội vàng như sắp hụt hơi đến nơi.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 86-phần 3
- Tôi là Robert Langdon đây.Có ai nghe thấy không? Vittoria ngẩng lên. Robert! Bỗng nhiên cô ao ước có anh ở bên biết chừng nào. Những người lính gác Thuỵ Sĩ bối rối nhìn nhau. Một người gỡ chiếc máy giắt ở thắt lưng ra. - Ông Langdon đấy à? Đây là kênh số 3 rồi. Chỉ huy đang đợi tin của ông ở kênh1 cơ. - Tôi biết ông ấy ở kênh 1. Tệ thật, tôi không muốn nói chuyện với ông ta. Tôi muốngặp Giáo chủ Thị thần. Ngaybây giờ! Có ai biết Đức cha đang ở đâu không? Trong bóng tối mịt mùng bao phủ Nhà mái vòm bí mậtcủa Vatican, Langdon đứng giữa đống đổ nát và thở hổn hển. Cảm thấy một dòngchất lỏng âm ấm trên cánh tay trái, anh biết mình đã bị chảy máu. Giọng nói của Giáochủ Thị thần vang lên gần như tức thì khiến Langdon giật mình. - Ta là Giáo chủ Thị thần Ventresca đây. Có chuyện gìthế? Langdon nhấn nút, tim anh đang đập như trống trận trong lồng ngực. - Hình như có kẻ muốn sát hại tôi. Đường dây im lặng. Langdon cố giữ bình tĩnh. - Và tôi cũng đã biết địa điểm hành quyết tiếp theo. Những lời nói vang lên ngaysau đó không còn là của Giáo chủ Thị thần nữa. Đó chính là chỉ huy Olivetti: - Ông Langdon, đừng nói thêm gì nữa.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 87
Langdon băng qua khoảng sân Belvedere, hướng tới đài phun nước trước cửa trụsở của đội lính gác Thuỵ Sĩ, đồng hồ Mickey trên cổ tay anh dính đầy máu, đã 9 giờ 41 phút. Máu đã ngừng chảy, nhưng cánh tay anh giờ nhức nhối hơn nhiều. Đến nơi, anh thấy dường như tất cả những người khác cũng vừa mới đồng loạt tụ về Olivetti, Rocher, Giáo chủ Thị thần, Vittoria và mấy người lính Thuỵ Sĩ. Vittoria chạy ngay đến bên Langdon. - Robert! Anh bị thương rồi này! Langdon chưa kịp nói câu gì thì đã thấy Olivetti đứng ngay trước mặt. - Ông Langdon, thấy ông vẫn an toàn thế này tôi nhẹcả người. Tôi xin lỗi vì sự nhầm lẫn trong Nhà mái vòmbí mật. - Nhầm lẫn là thế nào? - Langdon chất vấn. - Ông biết quá rõ là… - Đó chính là lỗi của tôi. - Rocher bước lại, tỏ vẻ hối hận. - Tôi không hề biết ông đang ở trong phòng lưutrữ. Một số địa điểm thuộc khu vực trắng chung đườngđiện với toà nhà đó. Chúng tôi đã mở rộng khu vực tìm kiếm. Chính tôi đã dập cầu dao điện. Nếu mà biết trướcthì tôi đã… - Robert, Đức Thánh Cha đãbị đầu độc. - Vittoria cầm bàn tay bị thương của anh. - Hội Illuminati đã ám hại người. Langdon nghe thấy, nhưng hầu như không hiểu gì. Quá nhiều sự kiện. Anh chỉ cảm thấy bàn tay Vittoria thật êm ái dễ chịu. Giáo chủ Thị thần rút từ trong ống tay áo thầy tu ra một chiếc khăn tay lụa và đưa cho Langdon. Ngài không nói gì. Nhưng ánh mắtrực lên một ngọn lửa mới mẻ. - Robert này, anh nói là đã xác định được địa điểm tiếptheo rồi phải không? - Vittoria hỏi. Langdon thấy như đang bay: - Đúng thế. Đó chính là… - Đừng. - Olivetti ngắt lời. -Ông Langdon, có một lý do khiến tôi bảo ông đừng nêu lên địa điểm đó trên máy bộ đàm. - Ông ta quay lại mấy người lính gác Thuỵ Sĩ đang có mặt trong phòng. - Phiền các anh ra ngoài hộ một chút. Những người lính rút hết sang trung tâm an ninh bên cạnh. Không một ai tỏ ra tự ái. Chỉ có sự phục tùng. Olivetti quay lại với những người trong phòng. - Tôi rất đau lòng khi phải nói ra điều này, nhưng để ám sát Đức Thánh Cha, kẻ xấu dứt khoát phải thông đồng với một kẻ nào đó trong hàng ngũ của chúng ta. Vì đại cục, chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ người nào. Kể cả những người lính của tôi. - Dường như ông ta rất đau lỏng khi phải nói ra những lời cuối cùng ấy. Rocher có vẻ lo lắng: - Có sự câu kết tức là… - Đúng thế! - Olivetti đáp. -Hiệu quả của việc dò tìm cũng không thể đảm bảo được. Tuy nhiên chúng ta phải chấp nhận canh bạc này. Cứ tìm tiếp đi. Dường như Rocher định nói gì đó, nhưng lại thôi. Ông ta đi ra ngoài. Giáo chủ Thị thần hít một hơi thật sâu. Ngài không nóigì, nhưng Langdon cảm thấytrong con người này có một quyết tâm sắt đá dường như thời điểm có tính quyết định đã đến. - Ông chỉ huy này. - Giáo chủ Thị thần tỏ ra quyết đoán. - Ta sẽ tuyên bố hoãn Mật nghị Hồng y. Olivetti bĩu môi, có vẻ không đồng tình: - Con nghĩ rằng cha không nên làm thế. Chúng ta vẫn còn những 2 giờ 20 phút nữa. - Loáng một cái là hết. Giọng nói của Olivetti đầy thách thức: - Thế cha định một mình sơ tán toàn bộ Hồng y đoàn hay sao? - Ta sẽ làm mọi việc có thể để cứu lấy Giáo hội. Còn cách thức thế nào thi không cần ông phải quan tâm. Olivetti đứng thẳng người lên: - Dù cha có định làm gì thì con cũng không có quyền ngăn cản. - Ông ta ngừng giây lát. - Đặc biệt là sau thất bại này, trên cương vị chỉ huy đội lính gác Thuỵ Sĩ, con chỉ xin cha hãy kiênnhẫn thêm chút nữa. Cha hãy đợi thêm 20 phút… đợi đến sau 10 giờ. Nếu thông tin của ông Langdon chính xác thì chúng ta có cơ hội bắt sống được hung thủ. Tức là vẫn còn cơ hội để không phải phá vỡ truyền thống và giữ gìn sự tôn nghiêm cho Giáo hội. - Tôn nghiêm ư? - Giáo chủ Thị thần cười khẩy. - Chúng ta đã mất cái đó từ lâu rồi ông chỉ huy ạ. Có lẽ ông vẫn chưa chịu nhận ra,chúng ta đang trong tình trạng chiến tranh mất rồi. Một người lính từ trung tâm an ninh bước vào phòng, lên tiếng gọi Giáo chủ Thị thần: - Thưa cha, có tin báo chúng ta đã bắt giữ được người phóng viên BBC đó, anh ta tên là Gunther Glick. Giáo chủ Thị thần gật đầu: - Bảo cả anh ta lẫn người kỹ thuật viên camera đợi ta ở cửa nhà nguyện Sistine. Olivetti trợn tròn mắt: - Cha định làm gì thế? - 20 phút thôi đấy, ông chỉ huy ạ! - Vị thầy tu trẻ tuổi bước ra ngoài. Lần này, khi chiếc xe Alfa Romeo của Olivetti lao ra khỏi thành Vatican, không thấy có chiếc xe lạ nào bámtheo sau. Trên băng ghế sau, Vittoria đang dùng những thứ tìm được trong một cái túi cứu thương để băng tay cho Langdon. Mắt Olivetti vẫn nhìn thẳng về phía trước: - Được rồi, ông Langdon, giờ chúng ta đi đâu?
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 88-phần 1
Dù còi báo động rú ầm ĩ, chiếc xe Alfa Romeo của Olivetti vẫn chẳng khiến mọingười để ý. Họ đang qua cầu và lao thẳng vào trung tâm thành Rome. Tất cả các xe cộ trên đường đều đi theo hướng ngược lại, hướng về Vatican. Dường như vùng đất thiêng này vừa trở thành địa điểm giải trí số một của Rome. Langdon ngồi ở băng ghế sau, với vô số câu hỏi trong đầu, anh nghĩ đến hung thủ, không hiểu lần này có bắt được hắn không,liệu hắn có chịu khai ra những gì họ muốn biết hay không, hay là đã quá muộn mất rồi. Không hiểu Giáo chủThị thần đã công bố cho đám đông tụ tập trên quảng trưởng St. Peter biết hiểm hoạ này được bao lâu rồi. Sự kiện mới đây trong Nhà mái vòm bí mật vẫn ám ảnh tâm trí anh. Do sơ ý. Không một lần đạp phanh, Olivetti cho xe lạng lách giữa dòng xe cộ, hướng vềthánh đường Santa Maria Della Vittoria. Nếu là vào một thời điểm khác thì anh chắc hẳn đã sợ tái mặt. Nhưng lúc này, Langdon đã trở nên hoàn toàn vô cảm. Chỉ duy nhất cảm giác giật giật ở cánh tay nhắc anh nhớ đến thực tại. Trên đầu họ, còi xe hú vang. Báo cho hắn biết ta đang đến thì còn nước non gì, Langdon thầm nghĩ. Nhưng quả là họ đang đi vớitốc độ đáng kinh ngạc. Chắc là gần đến nơi thì Olivetti mới tắt còi đi. Giờ đây, trong giây phút yêntĩnh, Langdon mới cảm thấykinh ngạc về việc Giáo hoàng bị đầu độc. Không thể tin nổi, nhưng lại cũng rất hợp lôgíc. Nội gián tronglòng kẻ địch vốn là nền tảng sức mạnh của Illuminati - phá hoại từ bên trong. Và khó có thể kháng định chắc chắn rằng không bao giờ có chuyện Giáo hoàng bị sát hại. Đã từng có vô số tin đồn về những hành động phản trắc, dù không ai có thể khẳng định bất kỳ điều gì, vì không được phép khám nghiệm tử thi. Cho tới gần đây, các nhà khoa học đã được phép dùng tia X đểxem xét lăng mộ của Giáo hoàng Celestine V. Theo lời đồn thì ngài đã chết trong tay người kế nhiệm quá sốt sắng của chính mình, Boniface VIII. Họ hi vọng những tấm phim chụp X quang sẽ cho thấy một vài dấu vết của sự bạo hành - chẳng hạn như một cái xương bị gãy. Nhưng rồi phim chụp lại cho thấy cả một cái đinh dài 20 cm đã bị đóng vào hộp sọ của Giáo hoàng, thật kinh hãi. Langdon nhớ đến hàng loạt bài báo mà những sinh viên say mê đề tài Illuminati đã gửi cho anh. Lúc đầu anh nghĩ những bài báo đó chỉ là trò nghịch ngợm, nên đã vào kho lưu trữ của trườngHarvard để xác minh lại. Thật đáng kinh ngạc, tất cả đều rất xác thực. Anh vẫn dán những bài báo đó trên bảng tin trong văn phòng của mình, để chứng minh rằng những hãng tin lớn dôikhi cũng hoang tưởng về Illuminati. Lúc này thì những nghi ngờ đó chẳng còn là hoang tưởng nữa rồi. Langdon vẫn nhớ rõ như in những bài báo ấy… CÔNG TY PHÁT THANH VÀ TRUYỀN HÌNH ANH QUỐC Ngày 14 tháng 6 lăm 1998 Giáo hoàng John Paul I, tạ thế năm 1978, chính là nạn nhân của một chi nhánh của hội Tam Điểm có tên là P2… Hội kín này đã sát hại ngài khi John Paul I quyết định buộc Tổng Giám mục người Mỹ Paul Macrinkus thôi giữ chức Giám đốc Ngân hàng Vatican. Ngân hàng này bị cáo buộc có dính líu đến những hoạt động tài chính mờ ám của hội Tam Điểm. THỜI BÁO NEW YORK Ngày 24 tháng 8 trăm 1998 Tại sao cố Giáo hoàng John Paul I lại mặc áo sơ mi khi đi ngủ? Tại sao chiếc áo bị xétoạc? Chưa hết. Không có bất kỳ một cuộc điều tra nào. Hồng y Villot cấm chỉ việc khám nghiệm tử thi với lý do là luật thánh không cho phép khám nghiệm tử thiđối với Giáo hoàng. Và tất cả thuốc men của John Paul Iđều bị lấy đi khỏi phòng ngủ của ngài, cả kính, dép lê, và di nguyện của ngài cũng vậy. THƯ TÍN HÀNG NGÀY LONDON Ngày 27 tháng 8 năm 1998 Một âm mưu. Cái vòi bạch tuộc của hội Tam Điểm hùng mạnh, dã man và bất hợp pháp đã vươn vào tận bên trong Vatican. Điện thoại cầm tay của Vittoria chợt đổ chuông, giảithoát Langdon khỏi những ýtưởng đáng sợ. Vittoria trả lời máy, cô gái có vẻ ngạc nhiên vì có người gọi cho mình vào lúc này. Từ xa, Langdon nhận ra ngay giọng nói lạnh lẽo của Maximilian Kohler. - Vittoria à? Maximilian Kohler đây. Đã tìm được hộpphản vật chất chưa? - Max à? Ông có khỏe không? - Tôi đã xem tin tức trên truyền hình. Không ai nhắc gì đến CERN và hộp phản vật chất. Tốt lắm. Có chuyệngì thế? - Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy hộp phản vật chất. Tình hình rất phức tạp. Robert Langdon làm việc vô cùng hiệu quả. Chúng tôi đang lần theo tung tích của kẻ đã sát hại Hồng y Giáo chủ. Bây giờ chúng tôi đang đi đến… - Cô Vetra. - Olivetti ngắt lời cô gái. - Nói thế thôi. Vittoria lấy tay che ống nói,vẻ bực bội. - Ông ấy là giám đốc của CERN. Ông ấy có quyền được biết… - Nếu thế thì bảo ông ấy đến đây mà giải quyết vụ việc này đi -Olivetti lại chenngang. - Cô đang sử dụng kênh liên lạc thông thường. Nói thế đủ rồi. Vittoria hít một hơi thật sâu: - Max? - Tôi có thông tin cho cô đây. - Max nói - Liên quan đến cha cô hình như ông ấyđã tiết lộ thông tin về phản vật chất cho một người nào đó
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 88-phần 2
Vittoria buồn buồn: - Max, cha tôi nói là ông ấy không hề kể với bất kỳ ai. Vittoria này, tôi e là cha cô có kể đấy. Tôi phải kiểm tralại các dữ liệu an ninh đã. Tôi sẽ sớm gọi lại cho cô. Cuộc gọi bị ngắt. Trông Vittoria bỗng xanh xao hẳn đi, cô gái cất điện thoại vào túi ao. - Cô không sao chứ? - Langdon hỏi. Vittoria gật đầu, nhưng những ngón tay đang run lên, chứng tỏ đó chỉ là lời nói dối. - Nhà thờ này nằm ngay gần quảng trường Barberini.- Olivetti vừa nói vừa tắt còi hú và kiểm tra đồng hồ đeo tay. - Còn 9 phút nữa. Lúc mới xác định được địa điểm thứ ba này, vị trí của thánh đường đã khiến anh phải suy nghĩ. Quảng trường Barberini. Cái tên này nghe quen quá… nhưng sao anh chẳng nhớ ra điều gì. Giờ thì Langdon đã hiểu ra. Người ta đã tranh cãi rấtnhiều về việc xây dựng mộtnhà ga xe điện ngầm dưới quảng trường này. Cách đây20 năm, các nhà sử học đã tỏ ra lo lắng rằng việc xây dựng nhà ga xe điện ngầm bên dưới quảng trường có thể khiến cho Kim tự tháp đá đặt giữa quảng trường bị đổ. Và các chuyên gia quy hoạch đô thị đã cho thay Kim tự tháp đó bằng một cái đài phun nước được đặt tên là Triton. Vào thời của Bernini, quảng trường Barberini đã từng cómột Kim tự tháp bằng đá nguyên khối, lúc này thì Langdon đã nhớ ra điều đó. Tất cả những băn khoăn trong lòng anh về địa điểm thứ ba này lập tức biến mất. Cách quảng trường một toà nhà, Olivetti cho xe rẽ vào một lối nhỏ, rồi dừng phắt lại giữa phố. Ông ta bỏ áo khoác ra, xắn tay áo lên, kiểm tra lại vũ khí trên người. - Chúng ta phải thận trọng đề phòng bị hắn nhận ra. - Ông ta nói - Các vị đã lộ diện trên truyền hình, nên bây giờ xin hãy vòng qua bên kia quảng trường cho kín đáo, và quan sát lối vào đằng trước. Tôi sẽ ra đằng sau. - Ông ta rút ra khẩu súng lục bán tự động lúc trước và đưa cho Langdon. - Chỉ để đế phòngthôi mà. Langdon nhíu mày. Lần thứ hai trong ngày, anh lại phải cầm súng. Langdon tuồn khẩu súng vào túi áo khoácngực, và chợt nhớ ra trang bản thảo của cuốn Diagramma vẫn còn trong túiáo. Hoá ra anh đã quên không trả nó lại chỗ cũ. Chắc chắn người phụ trách phòng lưu trữ của Vatican sẽ tức điên người khi biết rằng một trang của cuốn sách vô giá ấy đã bị tha đi khắp thành Rome, chẳng khác gì một tấmbản đồ du lịch tầm thường. Rồi anh nghĩ đến đống đổ nát hoang làn trong Nhà máivòm bí mật. Người phụ trách còn có khốiviệc để mà bận tâm. Mà chắcgì Nhà mái vòm đã tồn tại được qua đêm nay… Olivetti ra khỏi xe và chỉ tay xuống đầu phố. - Quảng trường ở đằng kia. Các vị phải quan sát cho kỹ, đừng để hắn phát hiện được. - Ông ta đập đập vàochiếc máy bộ đàm gài ngang thắt lưng - Cô Vetra, kiểm tra lại một lần đã nào. Vittoria rút điện thoại cầm tay trong túi ra và ấn nút gọi tự động đã cài sẵn lúc ở điện Pantheon. Máy bộ đàm trên thắt lưng của Olivetti lập tức rung. Ông chỉ huy gật đầu: - Tốt lắm. Nếu thấy bất kỳ hiện tượng gì thì báo cho tôingay. - Ông ta vung vẩy khẩu súng - Tôi sẽ đợi sẵn trong nhà thờ. Kẻ tà giáo này không thể thoát được. Cũng đúng lúc ấy, ngay sát họ, một chiếc điện thoại cầmtay khác cũng đang đổ chuông Tên sát thủ nghe máy: - Nói đi. - Ta, Janus đây. - Một giọng nói vang lên. Tên sát thủ mỉm cười: - Xin chào chỉ huy. - Anh có thể bị phát hiện. Có người đang đến đó để lùng tìm. - Quá muộn mất rồi. Tôi đã chuẩn bị xong. - Tốt lắm. Nhớ là phải thoát ra an toàn. Còn nhiều việc cần làm lắm. - Kẻ nào dám cả gan cản đường tôi thì sẽ phải chết. - Những kẻ đang cản đường anh đều rất hiểu biết đấy. - Ngài muốn nói đến gã giảng viên đại học người Mỹphải không? - Anh biết ông ta à? Tên sát thủ cười lớn. - Điềm tĩnh, nhưng ngây ngô. Tôi đã nói chuyện với gã trên điện thoại rồi. Nhưng cô gái đi cùng với ông ta thì có vẻ ngược lại hoàn toàn. - Nghĩ đến tính cách sôi nổi của cô con gái nuôi của Leonardo Vetra, hắn chợt thấy tim đập mạnh. Đường dây im lặng giây lát, và hình như tên sát thủ đã cảm nhận được sự do dự đầu tiên của người chỉ huy hội Illuminati. Cuối cùng, Janus lên tiếng: - Nếu cần thì phải loại bỏ cảhai. Tên sát thủ cười mỉm: - Chuyện đó coi như xong. -Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn đã thấy sung sướng vô cùng. Nhưng con bé kia thì ta sẽ giữ lại làm chiến lợi phẩm.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 89-phần 1
Một cuộc chiến đang nổ ra trên quảng trường St. Peter. Quảng trường yên tĩnh bỗng chốc trở thành một bãichiến trường. Xe hòm của các hãng tin kéo đến, y nhưnhững cỗ xe trên mặt trận đang đua nhau giành lấy những vị trí thuận lợi đằng sau công sự. Các phóng viên dọn đồ nghề từ trên thùng xe xuống, hệt như những người lính đang chuẩn bị súng ống đạn được. Quanh quảng trường, các hãng tin đua nhau xí chỗ để đặt loại vũ khí tối tân của họ trong cuộc chiến truyền thông này - các màn hình phẳng. Màn hình phẳng được đặt trên nóc xe tải hoặc trên một giàn giáo di động. Chúnghiển thị lô-gô của hãng tin, và chủ yếu thực hiện chức năng quảng cáo cho hãng. Nếu chọn được vị trí đắc địa, ví dụ như ngay trước địa điểm xảy ra sự kiện chẳng hạn, thì các hãng tin khác sẽ bị buộc phải quảng bá cho đối thủ đang cạnh tranh với họ khi đưa tin về sự kiện đó. Quảng trường nhanh chóng biến thành nơi tụ họp của các hãng tin, và của cả đám đông dân chúng. Những người hiểu kỳ từ khắp nơi nườm nượp đổ về. Trên quảng trường vốn rộng mênh mông này, chỗ trống nhanh chóng biến thành củaquý. Người ta xúm đen xúm đỏ quanh các màn hình phẳng được đặt trên cao, háo hức xem các bản tin được phát đi trực tiếp. Cách đó khoảng 100 mét, bên trong những bức tườngđá của thánh đường St. Peter, bầu không khí vẫn hoàn toàn tĩnh mịch. Thiếu uý Chartrand và ba người lính gác Thuỵ Sĩ khác đang di chuyển trong bóng tối. Tay cầm dụng cụ, mắt đeo kính hồng ngoại, họvừa rà soát xong gian đại sảnh. Cho đến lúc này, nỗ lực rà soát các khu vực công cộng trong thành Vatican vẫn chưa mang lại kết quả. - Đến đây thì tốt nhất là tháo kính ra. - Người chỉ huy của nhóm lên tiếng. Chartrand lập tức làm theo. Họ đã tiến gần đến hốc Palliums - hốc lõm ở ngay giữa chính điện. Lúc nào cũng có 99 ngọn đèn dầu toả sáng trong hốc, và cặp kính khuếch đại ánh sáng này rất có thể thiêu cháy cặp mắt của họ. Cảm thấy nhẹ nhõm sau khi gỡ bỏ cặp kính nặng nề, Chartrand vươn cổ mấy lần, rồi bước xuống và bắt đầu rà soát dưới hốc. Căn phòng quả là đẹp… lộng lẫy và toả sáng. Đây là lần đầutiên anh có mặt ở căn phòngnày. Làm việc ở Vatican, dường như ngày nào anh cũng phát hiện thêm được một vàichi tiết bí ẩn. Những ngọn đèn này là một trong những chi tiết ấy. Lúc nào cũng có chính xác 99 ngọn đèn toả sáng. Đó là một truyền thống. Chúng luôn được tiếpdầu đầy đủ và không bao giờ tắt. Mọi người nói rằng những ngọn đèn này sẽ cháy đến tận cùng của thời gian. Hay ít ra thì cũng đến nửa đêm hôm nay, Chartrand thầm nghĩ, cảm thấy miệng lại khô đắng. Chartrand vung thiết bị rà soát lên trên những cây đèn. Không thấy gì. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, theo như hình ảnh trên màn hình an ninh thì cái hộp được đặt ở một cái hốc tối om. Trong khi rà soát bên tronghốc Palliums, Chartrand tình cờ thấy một tấm vách ngăn đặt trên một cái hố lớn trên sàn. Cái hố này lại dẫn đến một cầu thang hẹp hướng thẳng xuống dưới. Anh đã nghe mọi người nói về cái hang này. May mắn là khôngcần phải xuống đó để rà soát. Mệnh lệnh của Rocher rất rõ ràng. Chỉ rà soát những nơi công cộng bỏ quakhu vực trắng. - Mùi gì thế nhỉ? - Chartrand thắc mắc. Cái hốc này sực nức một mùi hương rất ngọt ngào. - Từ những cây đèn kia toảra đấy. - Một người lính trả lời. Chartrand ngạc nhiên: - Giống mùi nước hoa thế, chẳng giống mùi dầu hoả tí nào. - Không phải dầu hoả đâu. Những cây đèn này ở rất gần bàn thờ Đức Thánh Cha, và một hỗn hợp gồm etanol, đường, butan và nước hoa được dùng thay cho dầu hoả. - Butan à? - Chartrand nhìnnhững cây đèn đầy cảnh giác. Người lính kia gật đầu. - Đừng có làm đổ đèn nhé. Thơm thì thơm thật, nhưng rất dễ cháy đấy. Rà soát xong hốc Palliums, toán lính gác Thuỵ Sĩ đang quay trở lên thì máy bộ đàm của họ nhận được tín hiệu. Là những tin tức cập nhật về tình hình. Tất cả đều lắng nghe. Rõ ràng là đã có những diễnbiến mới phức tạp không thể nói trên máy bộ đàm được, nhưng Giáo chủ Thị thần đã quyết định phá vỡ truyền thống, ngài đã phát biểu trước Hồng y đoàn. Trong lịch sử Giáo hội, chưabao giờ có sự kiện nào giống thế này. Và cũng trong toàn bộ lịch sử tồn tạicủa Giáo hội, chưa bao giờ Vatican bị đe doạ bởi một thứ vũ khí tối tân như lúc này. Biết rằng đã có Giáo chủ Thịthần lo lắng mọi việc nên Chartrand cảm thấy yên tâm.Trong toà thánh này, Giáo chủ Thị thần là người anh kính trọng nhất. Trong đội lính của anh, một số người cho rằng ngài thuộc kiểu người cuồng tín - kiểu người mà Chúa đối với họ lànỗi ám ảnh thay vì lòng kínhyêu - nhưng tất cả đều phảithừa nhận rằng… nếu cần phải đấu tranh chống lại kẻ thù của Chúa, thì chắc chắn Giáo chủ Thị thần sẽ là chiến binh can trường nhất. Tuần vừa rồi, những ngườilính Thuỵ Sĩ thấy Giáo chủ Thị thần xuất hiện khá nhiều, ngài phải chuẩn bị cho Mật nghị Hồng y và ai cũng thấy rằng vị thầy tu trẻ tuổi này dường như trở nên mạnh mẽ hơn, cái nhìn của ngài có vẻ quyết liệt hơn.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 89-phần 2
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bọn họ bàn luận, vì ngài không chỉ chịu trách nhiệm lên kế hoạch cho Mật nghị Hồng y, mà còn phải tiến hành công việc thiêng liêng ấy ngay sau cái chết của đức Giáo hoàng mà ngài hằng tôn thờ. Mới vào phụng sự tại toà thánh được mấy tháng Chartrand đã nghe kể rằng một quả bom đã lấy đi mạng sống của mẹ đẻ Giáo chủ Thị thần ngay trước mắt ngài, khi ngài mới là một cậubé. Một quả bom phát nổ trong nhà thờ… và giờ đây sắp cómột quả bom nữa. Điều đángbuồn là nhà chức trách không bắt được thủ phạm của vụ đánh bom đó, người ta tin rằng chắc chắn đó là một nhóm bài Thiên Chúa nào đó. Dần dần vụ việc chìm vào quên lãng. Chả trách Giáo chủ Thị thần rất ghét sự thờ ơ. Cách đây mấy tháng, vào một buổi chiều yên ả trong toà thánh, Chartrand đã tìnhcờ gặp Giáo chủ Thị thần trên đường đi. Biết Chartrand là lính mới, ngài đã rủ anh đi tản bộ. Haingười nói chuyện, và ngay lập tức, Chartrand thấy viênThị thần này thật gần gũi. - Con hỏi cha một câu hơi lạ một chút được không ạ? - Chartrand nói. Giáo chủ Thị thần mỉm cười: - Được, nếu ta cũng có thể trả lời hơi lạ một chút. Chartrand cười phá lên: - Con đã hỏi tất cả những tu sĩ mà con biết, nhưng vẫn chưa thực sự hiểu thấuđiều này. - Con băn khoăn về điều gì? - Giáo chủ Thị thần đi trước Chartrand một bước. Những bước chân nhanh nhẹn, và chiếc áo thầy tu bịhất về phía trước theo những bước chân. Đôi giày đế kếp của ngài thật phù hợp, Chartrand thầm nhận xét, hơi cũ một chút, nó thểhiện bản chất của con ngườinày… hiện đại mà khiêm nhường. Chartrandhít một hơi thật sâu: - Con không hiểu thế nào làsự tuyệt đối - nhân đức. Giáo chủ Thị thần mỉm cười: - Con vẫn chịu khó đọc Kinhthánh phải không? - Vâng. - Thấy khó hiểu khi Kinh thánh miêu tả Chúa là vị thánh tuyệt đối và nhân đứcphải không? - Đúng thế ạ. - Tuyệt đối và nhân đức nghĩa là Chúa có quyền năng tuyệt đối và nhân đức,đơn giản thế thôi. - Con hiểu khái niệm đó. Nhưng mà… con cảm thấy cósự mâu thuẫn. - Đúng thế. Sự mâu thuẫn đó chính là nỗi đau. Loài người phải trải qua đói khát,chiến tranh, bệnh tật… - Đúng thế đấy ạ. - Chartrand đã biết thế nào Giáo chủ Thị thần cũng sẽ hiểu anh. - Bao nhiêu điều kinh khủng xảy ra trên trái đất. Những bi kịch của con người dường như chứng minh rằng Chúa không thể nào vừa tuyệt đối vừa từ bi. Nếu Người yêu thương chúng ta và có quyền năng để thay đổi mọi thứ thì chắc chắn Người đã không để loài người phải chịu đau đớn, phải không ạ? Giáo chủ Thị thần nhíu mày: - Thật thế sao? Chartrand hơi lúng túng. Haylà anh đã đi quá đà? Phải chăng anh đã hỏi một câu không nên hỏi? - Ý con là… nếu Chúa yêu thương chúng ta thì Người phải bảo vệ chúng ta chứ. Có lẽ là Người tuyệt đối nhưng chẳng quan tâm, hoặcNgười từ bi nhưng không đủsức mạnh để cứu giúp loài người. - Trung sĩ này, con đã có con chưa? Chartrand bối rối: - Thưa cha, chưa ạ. - Chẳng hạn con có một đứacon trai 8 tuổi… liệu con có yêu thương thằng bé không? - Dĩ nhiên là có chứ ạ. - Liệu con có cho phép nó đitrượt pa-tanh không? Chartrand suy nghĩ. Giáo chủ Thị thần có vẻ là một tusĩ khá nhạy cảm. - Vâng, chắc là có ạ. - Chartrand đáp. - Chắc chắn con sẽ cho phép nó, nhưng con sẽ dặn dò nó phải cẩn thận. Tức là trên cương vị của một người cha, con sẽ bảo ban nó những điều căn bản,rồi để cho nó tự học lấy đúng không nào? - Con sẽ không kè kè chạy theo nó từng bước một. - Thế nếu thằng bé bị ngã trầy đầu gối thì sao? - Thì nó sẽ tự học cách để không bị ngã nữa. Giáo chủ Thị thần mỉm cười: - Nghĩa là mặc dù con có khả năng can thiệp để bảo vệ cho thằng bé khỏi phải trải qua đau đớn, con vẫn muốn thể hiện tình yêu thương của mình bằng cách cho thằng bé tự mình học khôn phải không? - Tất nhiên. Vì phải có đau đớn mới thành người được. Ai cũng phải trải qua điều đó. Giáo chủ Thị thần gật đầu: - Con nói đúng rồi đấy.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 90-phần 1
Từ một con phố nhỏ tối tăm ở phía Tây, Langdon và Vittoria quan sát quảng trường Barberini. Nhà thờ đã ở ngay trước mặt họ, chóp mái của nó lờ mờ nhô lên từ sau những ngôi nhà chen chúc quanh quảng trường. Đêm đã mang lại chonơi này một bầu không khí mát dịu, và Langdon ngạc nhiên thấy quảng trường không một bóng người. Những màn hình ti-vi toả sáng từ những ô cửa sổ trên đầu nhắc anh nhớ tới địa điểm mà tất cả mọi người đang đổ về trong đêm nay. "Vatican vẫn chưa đưa ra lời bình luận nào… Illuminati đã sát hại hai Hồng y Giáo chủ… quỷ dữ đang có mặt ở thành Rome… các nhà phân tích cho rằng chắc chắn có nội gián bên trong toà thánh…" Tin tức lan nhanh chẳng kémgì ngọn lửa của bạo chúa Neo. Thành Rome kinh ngạc,và cả thế giới cũng vậy. Không hiểu họ có thể chặn đoàn tàu tốc hành này lại không. Trong khi chờ đợi, Langdon đưa mắt quan sát quảng trường, và nhận thấy nó vẫn giữ được hình e-líp nguyên thuỷ, dù một số công trình xung quanh đã lấn vào khá nhiều. Trên cao, một ngọn đèn nê-ông chiếu sáng một khách sạn hạng sang, trông như một cái bàn thờ hiện đại để tưởng nhớ những anh hùng thời quá khứ. Vittoria đưa tay chỉ. Biển hiệu của kháchsạn này thích hợp đến mức kỳ dị. KHÁCH SẠN BERNINI 10 giờ kém 5 phút. Vittoria vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp quảng trường. Đúng lúc ấy, cô túm chặt lấy cánh tay Langdon và lôi anh vào một góc khuất. Vittoria chỉ tay về phía trung tâm quảng trường. Langdon nhìn theo hướng tay cô gái. Vừa trông thấy, cơ bắp trên người anh lập tức co cứng lại. Hai bóng đen vừa xuất hiện, ngay dưới bóng đèn đường, trước mặt họ. Cả haiđều mặc áo khoác, đầu đội mũ trùm màu đen, loại mũ truyền thống của những goá phụ theo Cơ đốc giáo. Langdon đoán rằng đây là hai người phụ nữ, nhưng tốithế này thì chẳng dám chắc bất cứ điều gì. Một người dường như đã có tuổi và đi lại một cách khó khăn, lưng còng xuống. Người kia to béo và ít tuổi hơn, đang dìubà ta. - Đưa súng cho tôi. - Vittoria nói. - Không được… Nhanh như cắt, Vittoria đã thò tay vào túi anh và tự lấy ra. Lúc này khẩu súng đang lóe sáng trên tay cô gái. Rồi Vittoria đi vòng ra sau hai người kia, không một tiếng động, như thể gótchân cô không hề giẫm lên mặt đường trải sỏi. Thấy Vittoria bắt đầu tiến đến đểđón lõng hai người kia từ phía sau, Langdon đờ ra. Rồi lầm bầm tự nguyền rủa bản thân, anh vội vàng bámtheo cô. Hai người này đi rất chậm, và chỉ trong vòng nữa phút, Vittoria và Langdon đãở sau lưng họ. Vittoria làm bộ khoanh tay trước ngực để giấu khẩu súng không lộra, nhưng chỉ một loáng là có thể sẵn sàng nhả đạn ngay được. Càng đến gần hai bóng đen kia, cô gái càng bước đi nhanh thoăn thoắt khiến Langdon phải vất vả lắm mới theo kịp. Anh đá phải một hòn sỏi làm nó văng tít ra xa, Vittoria liền quay sang, trừng mắt. Nhưng hai bóng đen kia dường như chẳng để ý gì cả. Họ đang nói chuyện. Còn cách họ khoảng 10 mét, Langdon bắt đầu nghe thấy tiếng nói. Không nghe rõ được từng từ, chỉ là những lời thầm thì khe khẽ. Ngay cạnh anh, Vittoria đang sải bước mỗi lúc một nhanh hơn.Hai cánh tay khoanh trước ngực đã bắt đầu lơi ra, sẵn sàng chĩa súng ngay lập tức. 6 mét. Những tiếng nói đã rõ hơn - một người nói to hơn hẳn. Giọng giận dữ, khàn khàn. Langdon cố lắng tai nghe xem bà ta đang nói gì, nhưng một giọng nói khácvang lên, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. - Mi scusi!(1) - Giọng nói thân thiện của Vittoria như một ngọn đuốc xé tan màn đêm trên quảng trường. Thần kinh Langdon căng ra khi hai người kia quay lại. Vittoria vẫn phăm phăm tiếnlên phía trước, thậm chí cònnhanh hơn ban nãy, như thể muốn đâm thẳng vào họ.Chắc chắn hai người này sẽ không kịp phản ứng. Langdon thấy hai chân mình đã dừng bước. Từ đằng sau, anh thấy hai cánh tay Vittoria nới lỏng hẳn ra, khẩu súng đung đưa phía trước. Rồi nhìn qua vai cô gái, anh trông thấy một khuôn mặt hiện ra dưới ánh đèn đường. Kinh hãi, Langdon nhao lên phía trước: - Vittoria, đừng! Nhưng Vittoria đã nhanh hơn anh một tích tắc. Như thể vô tình, hai cánh tay Vittoria khoanh trước ngực, không trông thấy khẩu súng đâu nữa, cô gái co vailại y như một thiếu phụ trong sương đêm lạnh giá. Langdon loạng choạng, suýt nữa thì vấp vào hai người mặc áo choàng đen trước mặt. - Buona sera(2), Vittoria giật mình thốt lên, lùi ngay lại.