THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 121-phần 2
Trước sự ngỡ ngàng của toàn thế giới, Giáo chủ Thị thần chạy đến bên ca-bin máy bay, mở toang cửa. - Ra ngoài ngay, con của ta!Mau! Viên phi công nhảy ngay xuống đất. Nhìn chiếc ghế lái tít trên cao, Giáo chủ Thị thần tự biết trong lúc kiệt sức thế này thì ngài phải đu bằng cảhai cánh tay mới lên được. Quay sang đặt cái hộp vào tay viên phi công đang run lên bần bật: - Này con, cầm hộ ta, khi nào ta lên đến nơi thì đưa lên nhé. Dùng hai cánh tay để đu lên,Giáo chủ Thị thần nghe tiếng Robert Langdon vừa chạy lại vừa reo lên phấn khởi. Giờ thì anh đã hiểu ra rồi đây! Ngài thầm nghĩ, giờ thì anh đã tin rồi đây! Lên đến khoang lái, vị thầy tu trẻ tuổi gạt cần điều khiển, rồi nhoài ra cửa sổ để lấy hộp phản vật chất. Không thấy cái hộp trên tay người phi công đâu cả. - Anh kia lấy cái hộp rồi ạ. - Anh ta thét to. Tim Giáo chủ Thị thần bỗng chùng hẳn xuống: - Ai? Người phi công đưa tay chỉ: - Anh kia ạ. Robert Langdon ngạc nhiên, không ngờ cái hộp nặng đếnthế. Anh chạy vòng sang phía bên kia, và trèo lên ca-bin, ngồi lên đúng chiếc ghế mà trước đó có mấy giờ anh vàVittoria đã ngồi trong chuyến bay từ CERN đến toà thánh. Thắt đai an toàn xong, anh hét to bảo Giáo chủ Thị thần:. - Cất cánh đi, thưa cha! Mặt tái mét, Giáo chủ Thị thần ngoái lại nhìn Langdon: - Con làm cái gì thế? - Cha lái đi, con sẽ ném cái hộp! Langdon hét lớn. - Không còn thời gian đâu! Phải bay ngay! _ Giáo chủ Thị thần sững người ra trong giây lát, những ánh đèn máy quay chiếu vào trong ca-bin, làm nổi rõ những vết nhăn trênmặt ngài. - Ta tự làm được mà. Đáng ra ta phải làm việc này một mình thôi. - Ngài thì thào. Langdon chẳng nghe thấy gì. - Cất cánh đi! - Anh hét to. - Con lên để giúp cha mà! Tim Langdon dường như ngừng đập khi đọc dãy chữ số đang nhấp nháy trên chiếc hộp. - Ba phút thôi, thưa cha! Còn có 3 phút! Dường như con số ấy đã lập tức khiến cho Giáo chủ Thị thần lấy lại được bình tĩnh. Không chút do dự, ngài quay lại bảng điều khiển. Động cơ rú lên inh ỏi,chiếc phi cơ bắt đầu cất cánh. Nhìn xuyên qua đám bụi mù mịt bên dưới, Langdon thấy Vittoria đang chạy tới. Ánh mắt hai người giao nhau, vàVittoria sụp xuống như một tảng đá đang chìm dần xuống biển. Chú thích: (1) La Cava Romana: Mỏ đá La Mã.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 122
Ngồi trong khoang máy bay,Langdon bị tra tấn bởi tiếngđộng cơ rền rĩ đồng thời với những luồng gió cực mạnh lùa thốc vào từ cửa sổ. Anh tìm một thế ngồi chắc chắn để chống lại sức kéo của trọng lực trong khi Giáo chủ Thị thần cho máy bay lao thẳng lên trời. Vùng sáng quanh quảng trường St. Peter lui dần cho đến khichỉ còn là một quầng sáng hình e-líp giữa cả một rừng đèn của thành phố. Hộp phản vật chất trong tayanh nặng trịch: Langdon càng siết chặt hơn nữa, hai bàn tay anh lúc này trơn nhẫy những máu trộn lẫn với mồ hôi. Bên trong chiếc hộp, giọt phản vật chất bé xíu vẫn nằm lơ lửng, vẫn dao động một cách khoan thai trong luồng ánh sáng mờ màu đỏ phát ra từ chiếc đồng hồ đếm ngược. - Hai phút nữa! - Langdon thét lên. Không hiểu Giáo chủ Thị thần định thả cái hộp xuống địa điểm nào. Những ngọn đèn thành Rome bên dưới toả đều ra khắp mọi hướng. Xa xa, về phía Tây, bờ biền Địa Trung Hải lung linh ánh điện hiện ra - bên kia dải đèn sáng ấy là cả một khoảng tối bao la. Hoá ra bờ biển ở cách xa hơn anh tưởng. Hơnthế nữa, dải bờ biển sáng trưng ánh đèn còn nhắc anhnhớ tới tác hại khủng khiếp của vụ nổ, dù tít tận ngoài khơi. Anh đã quên không tính đến sức mạnh chết người của một đợt sóng thần 10 kiloton. Quay lại, nhìn xuyên qua cửa sổ khoang lái, Langdon thấy khả quan hơn chút xíu.Ngay trước mắt họ là dải đồiRoman nhấp nhô trùng điệp lờ mờ hiện ra trong bóng đêm. Loáng thoáng có nhữngđiểm sáng - khu biệt thự của giới thượng lưu - nhưngcách họ chừng một dặm về hướng Bắc thì chỉ có một màu tối sẫm. Khu vực đó không có bất kỳ ánh đèn nào - chỉ là một vùng tối đen kịt. - Không có gì ở đó. Mỏ đá! Langdon thầm nghĩ. La Cava Romana! Nhìn kỹ dải đất hoang cằn cỗi này, Langdon nhận thấy nó khá rộng, lại còn rất gầnnữa. Gần hơn biển Địa Trung Hải nhiều. Cảm giác phấn khởi tràn ngập trong lòng anh. Hoá ra đây chính là nơi mà Giáo chủ Thị thần đang nhắm tới! Chiếc phi cơ đang quay thẳng về hướng ấy! Về mỏ đá! Nhưng quả là kỳ lạ, động cơ nổ mỗi tức một giòn hơn, chiếc trực thăng cũng đang tăng tốc rất mạnh, thế mà chẳng thấy mỏ đá gần lại chút nào.Ngạc nhiên, anh nhìn qua cửa sổ để xác định lại phương hướng, và cảm giácphấn khởi lập tức chuyển thành kinh hãi. Ngay bên dưới, thẳng chiếc phi cơ xuống, là vùng sáng của quảng trường St. Peter. Vẫn chưa ra khỏi địa phận Vatican! - Thưa cha! - Langdon hổn hển. - Bay đi thôi, lên cao thế là đủ rồi! Tiến về phía trước ngay thôi! Không thể thả cái hộp này xuống toà thánh được! Giáo chủ Thị thần không đáp. Hình như ngài đang tập trung điều khiển máy bay. - Còn chưa đến 2 phút nữa!- Langdon thét to, tay giơ chiếc hộp lên. - Con nhìn thấy rồi! Mỏ đá! Cách 2 dặm về hướng Bắc! Ta không còn… - Không đâu. Giáo chủ Thị thần trả lời. - Như thế quá nguy hiểm. Xin lỗi con. Trong khi chiếc phi cơ vẫn tiếp tục lao thẳng lên tận trời cao, vị thầy tu quay lại nhìn Langdon, miệng cười rầu rĩ: Giá như con đừng lên máy bay, con của ta. Conđã chọn con đường tử vì đạo rồi đó. Nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của Giáo chủ Thị thần, Langdon đột nhiên hiểu ra tất cả. Máu trong huyết quản anh đông đặc lại. - Nhưng mà… phải tìm chỗ để vứt cái hộp chứ! - Trên không trung con ạ. -Giáo chủ Thị thần đáp. - Đó là địa điểm an toàn duy nhất. Langdon chẳng hiểu gì. Hoá ra anh đã hiểu sai hẳn ý đồcủa Giáo chủ Thị thần. Hãy hướng lên trời cao! Trời cao, giờ thì Langdon đãhiểu, chính là nơi mà họ đang hướng tới. Ngài không hề có ý định thả hộp phản vật chất xuống bất kỳ đâu,mà chỉ nghĩ đến chuyện đưa nó ra càng xa Vatican càng tốt. Đây là chuyến bay một đi không trở lại.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 123
Từ quảng trường St. Peter, Vittoria Vetra ngước nhìn lên trời. Chiếc máy bay trực thăng lúc này chỉ còn là một cái đốm nhỏ, và đã vượt ra ngoài tầm sáng của những ánh đèn máy quay. Cả tiếng cánh quạt và động cơ inh ỏi lúc này cũng đã trở thành một thứ tiếng ù ù xa xăm. Lúc này dường như cả thế giới đều đang dõi mắt lên cao, lặng đi trong chờ đợi, cả biển người cùng ngửa cổnhìn trời… tất cả mọi người, bất kể thuộc tôn giáo nào… tất thảy mọi trái tim đều đang cùng một nhịp đập. Tâm trí Vittoria rối bời, lòngđau thắt. Nhìn chiếc phi cơ bay lên cao, dần biến mất khỏi tầm nhìn cô nhớ lại khuôn mặt của Langdon. Anhấy nghĩ gì mà lại làm thế? Không lẽ anh ấy không hiểuý đồ của Giáo chủ Thị thần hay sao? Trên quảng trường, tất cả các camera đều hướng lên trời, chờ đợi. Cả biển người cùng ngước mắt lên cao, cùng đếm những giây cuối cùng. Trên tất cả các màn hình lớn đều hiện lên một khung cảnh yên ả… cảnh trời đêm ở Rome lấp lánh sao. Vittoria ứa nước mắt. Sau lưng Vittoria, trên nền đá cẩm thạch, 161 vị Hồng y Giáo chủ im lặng ngước nhìn lên cao. Một số vị đangchắp tay cầu nguyện, nhiều vị đứng im phăng phắc, nhưthể đã hoá đá. Có mấy vị đang khóc. Những giây cuối cùng nhanh chóng trôi qua. Trong các tư gia, ở các quầy bay, tại các văn phòng, sân bay, bệnh viện trên toàn thế giới, - tất thảy mọi người đều chung một tâm trạng đợi chờ. Người ta nắm tay nhau, hoặc ôm lũ trẻ vào lòng. Thời gian tưởng như đã nhất thời ngưng đọng lại, và toàn thể nhân loại đều chung một tâm trạng khắc khoải hồi hộp. Cuối cùng thì tiếng chuông cũng vang lên từ Đại thánh đường St. Peter, những âm thanh nghe thật não nề. Vittoria giàn giụa nước mắt. Để rồi… trước sự chứng kiến của toàn thế giới… những giây cuối cùng chấm dứt. Im lặng đến rợn người. Tít trên trời cao, một điểm sáng nhỏ xíu hiện ra. Trongkhoảnh khắc ngắn ngủi, một thực thể mới xuất hiện… mộtđốm sáng màu trắng, trắng đến ngỡ ngàng. Và điều đó đã đến. Một luồng sáng cực mạnh. Luồng sáng ấy nở bung ra thành muôn vàn tia sáng trắng chói loà chiếu sáng khắp bầu trời, như thể được tiếp sức bằng một nguồn năng lượng từ chính trong. lòng nó. Luồng sáng toả ra mọi hướng, và gần như tức thì, nghiền vụn bóng tối. Hình cầu lửa ấy nởto mãi ra, sáng rực mãi lên, y như một con quỷ dữ đang chuẩn bị nuốt chửng toàn bộ bầu trời. Rồi nó lao thẳng xuống đầu họ với tốcđộ kinh hoàng. Bị loá mắt, tất thảy những khuôn mặt hiện ra dưới luồng sáng ấy đều chung một phản ứng: miệng há hốc,họ đưa tay lên che mắt, kêu rú khiếp đảm. Những luồng sáng vẫn tiếptục lan toả ra mọi hướng, những gì biển người từng thấy hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Đàlan toả của những luồng sáng dường như bị chặn đứng bởi một bức tường vô hình, như thể đó là do ý nguyện của Chúa. Tường như vụ nổ này vốn bị nhốt chặt trong một hình cầu khổng lồ bằng pha lê. Những tia sáng bật trở lại điểm xuất phát, tạo ra những đợt sóng ánh sáng dội ngược vào tâm cầu. Rồi đến lượt những đợt sóng sáng ấy như lại vấp phải muôn vàn tấm chắn vô hình mà ai đó đã đặt trước ở đó, chúng lơ lửng giữa không trung. Trong giây lát, một hình cầutròn vành vạnh lặng lẽ soi sáng bầu trời thành Rome. Đêm biến thành ngày. Tiếp đến là tiếng nổ. Tiếng nổ trầm và mạnh kinhkhủng - những đợt sóng chấn động cực mạnh quất xuống mặt đất. Luồng sức mạnh kinh thiên động địa ấyụp xuống đầu đám đông, như thể chúng chính là những xung động của nộ khí bốc lên từ địa ngục, làm rung chuyển toàn bộ thành Vatican, khiến cho tất cả những ai có mặt đều bị ngạtthở, và hất mạnh đến nỗi nhiều người bị ngã bật ra sau. Chúng dội vào hàng cộtđá đồ sộ quanh Đại thánh đường St. Peter, và bất ngờphả xuống một luồng khí bỏng rát. Cuồng phong thốc mạnh khắp quảng trường, khiến cho những tiếng kêu kinh hãi của đám đông vang lên khắp nơi, vang dội vào mọi cây cột đá, mọi bức tường của toà thánh. Bụi bốc lên mù mịt, và người ta đứng tụm vào nhau… cùng nhau chứng kiến trận thư hùng sau chót giữa Thiện và ác. Rồi cũng với tốc độ chóng mặt như khi nó xuất hiện, quả cầu lửa nổ ngược vào chính tâm của nó, thu nhỏ lạiđúng bằng điểm sáng hiện ra lúc ban đầu.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 124
Chưa bao giờ cả một biển người có thể im lặng đến nhường này. Lần lượt, từng người một, họ quay mặt nhìn sang hướng khác, rồi tất cả đều cúi xuống, như thể đang trầm tư mặc tưởng. Những ánh đèn máy quay cũng vậy, lần lượt chiếu xuống mặt đất như thể muốn bày tỏ sự tôn kính trước màu đen của bóng đêm lúc này đã trở lại bao kín bầu trời. Dường như đã có một khoảnh khắc mà cả thế giới cùng nhất loạt cúi đầu. Hồng y Mortati quỳ xuống cầu nguyện, và những vị Hồng y khác cũng làm theo ngài. Những người lính gác Thuỵ Sĩ buông chùng tay kiếm, đứng lặng im. Không ainói lời nào. Không ai nhúc nhích. Ở khắp mọi nơi, mọi trái tim đều dâng đầy xúc cảm. Cảm giác mất mát. Sự khiếp hãi. Sự kinh ngạc. Niềm tin mãnh liệt Một cảm giác vừa sợ sệt, vừa sùng kính đối với một sức mạnh phi thường và hoàn toàn mới mẻ vừa hiện điện trước mắt. Vittoria Vetra đứng run rẩy bên những bậc thang bằng đá dẫn lên Đại thánh đường.Hai mắt cô nhắm nghiền. Trong dòng thác lũ, những cảm xúc mãnh liệt đang cuộnlên trong trái tim trẻ trung của cô gái, một âm thanh vang lên, nghe văng vẳng như tiếng chuông nhà thờ từ một nơi nào đó xa xăm. Ban sơ. Tàn khốc. Cô cố gạtâm thanh ấy ra khỏi trí não. Nhưng nó vẫn cứ vang vọng mãi, để rồi cô gái lại phải cố đẩy nó ra bên ngoàitâm trí. Nỗi đau này là quá lớn. Vittoria cố ép não bộ tập trung vào những gì đang chiếm trọn sự chú ý của tất cả mọi người… sức mạnh kinh thiên, động địa của phản vật chất… cơn nguy khốn vừa chấm dứt của Vatican… Giáo chủ Thị thần… những hành động quả cảm… những phép nhiệmmàu… sự xả thân. Thế nhưng âm thanh ấy vẫn cứ vang lên… vang lên chói lói…vang vọng giữa những xúc cảm trào dâng, với cảm giác cô đơn đến tê người. Robert. Anh đã đến tìm cô ở lâu đài St. Angelo. Và đã cứu mạng cô. Để rồi bị huỷ diệt bởi phát minh của chính cô. Vừa cầu nguyện, Hồng y Mortati vừa băn khoăn không hiểu ngài có thể ngheđược lời của Chúa giống như Giáo chủ Thị thần hay không. Phải chăng phải thật sự tin vào phép màu thì người ta mới thấy được sự linh ứng của nó? Dù vẫn giữtrọn trong lòng đức tin cổ sơ vào Chúa, Hồng y Mortati là con người của thờihiện đại. Ngài không bao giờtin vào những phép màu nhiệm. Dĩ nhiên là trong tôn giáo của ngài, người ta vẫn nhắc đến sự nhiệm màu… những bàn tay rớm máu, sựphục sinh những: vết tay trên tấm vải liệm… tuy vậy, với lối suy nghĩ rất thực tế, ngài vẫn lý giải rằng đó chính là một phần của huyền thoại. Chúng chính là minh chứng cho điểm yếu nhất của con người - nỗi khát khao được tận mắt nhìnthấy bằng chứng. Bản thân phép màu sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không đi kèm với những câu chuyện mà chúng ta đều muốn tin rằng chúng có thật. Ấy thế mà… Không lẽ mình hiện đại đến nỗi không tin nổi vào những gì vừa tận mặt chứngkiến? Đó có phải là một phép nhiệm màu hay không? Đúng thế mà! Bằng cách thì thầm mấy lời vào tai Giáo chủ Thị thần, Chúa đã can thiệp đúng lúc, và bảo vệ được nhà thờ. Nhưng sao lạikhó tin đến thế. Giả sử không có phép nhiệm màu này thì sẽ phải nghĩ thế nào về Chúa? Rằng Đấng Toàn Năng chẳng hề để tâmđến mọi sự hay sao? Rằng chính ngài cũng bất lực hay sao? Phép nhiệm màu là lời giải hợp lý duy nhất! Trong tư thế quỳ, Hồng y Mortati cầu nguyện cho linh hồn của Giáo chủ Thị thần. Ngài cảm tạ người hầu cận trẻ tuổi của cố Giáo hoàng. Dù còn trẻ tuổi, con người ấy đã cho ngài thấy sự nhiệm màu của đức tin tuyệt đối. Nhưng vẫn thật khó tin, suốt cả đời, Hồng y Mortati chưa bao giờ thấy đức tin của mình bị thử thách đến mức này… Sự im lặng trên quảng trường St. Peter bắt đầu chuyển thành những tiếng xì xầm bàn tán. Rồi tiếng rì rầm chuyền thành tiếng lao xao, để rồi sau đó, nó biếnthành tiếng rầm rầm đinh tainhức óc Cả biển người bỗngchốc đồng thanh hô lớn: - Nhìn kìa! Nhìn kìa! Hồng y Mortati mở mắt, quaysang nhìn đám đông. Tất cả mọi người đều đang đưa taychỉ về phía sau ngài, về phía mặt tiền của Đại thánh đường St. Peter. Ai nấy mặt mày tái xanh. Một số quỳ sụp xuống. Một số thì ngất lịm đi. Nhiều người khác bật lên những tiếng thổn thức không thể kìm nén nổi. - Nhìn kìa! Nhìn kia kìa? Hồng y Mortati quay lại, ngỡngàng, đưa mắt nhìn theo hướng tay họ đang chỉ. Đámđông đang chỉ tay lên tầng tháp cao nhất của Đại thánhđường, - nơi có những pho tượng khổng lồ mô phỏng chúa Giê-su và những tông đồ của Người. Trên đó, trên cánh tay phải của chúa Giê-su, một người đang đang rộng hai tay đón chào cả thế giới… chính là Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 125-phần 1
Robert Langdon không còn rơi tiếp nữa. Không còn cảm giác kinh hoàng. Không còn đau đớn. Thậm chí cả tiếng gió ù ù bên tai cũng không còn. Chỉ có tiếng nước đang vỗ nhè nhẹ, như thể anh đang ngủ một giấc say sưa trên bờ biển. Trái ngược với nhận thức của mình, Langdon cảm giác rằng đây chính là cái chết. Anh thấy mừng, và cứ để mặc cho tình trạng tê liệt đầy dễ chịu ấy thấm khắp cơ thể, mặc cho nó đưa anh đến bất kỳ nơi nào. Cả nỗi đau đớn lẫn sự sợ hãi đều đã biến mất và anh không muốn để chúng quay trở lại chút nào. Những hình ảnh cuối cùng còn lưu lại trong trí não anhquả là hãi hùng đến tột độ. Xin hãy đón nhận tôi. Xin hãy làm ơn… Nhưng những tiếng vỗ nhè nhẹ nãy giờ mang lại ảo giácdịu dàng về sự yên bình đãkéo anh về với thực tại, đưa anh ra khỏi những giấcmơ. Đừng! Xin hãy để mặc tôi! Anh không hề muốn thứcdậy. Cảm tưởng như vô vànác quỷ đang chực sẵn, đợi cơn mơ chấm dứt để xâu vào cấu xé anh. Những hình ảnh quay cuồng. Những tiếng la hét. Gió giật. Không! Xin đừng! Nhưng càng cố tình trốn tránh thì cảm giác phẫn nộ càng tăng lên nhanh chóng. Thế rồi, một cách sống động, anh hồi tưởng lại tất cả… *** Chiếc máy bay trực thăng đang tiếp tục lên cao với tốc độ chóng mặt. Anh bị kẹtbên trong. Bên ngoài cửa kính, những ánh đèn đêm của thành Rome lùi xa mãi, từng giây từng khắc. Bản năng sinh tồn ra lệnh cho anh phải vứt bỏ cái hộp ngay tức thì. Langdon biết rằng trong vòng chưa đầy 20 giây, cái hộp sẽ rơi đượchơn nửa dặm. Nhưng bên dưới là một thành phố đông đặc những người. Phải lên cao nữa! Cao hơn nữa! Langdon băn khoăn, không hiểu họ đã lên đến độ cao bao nhiêu. Anh biết rằng loạitrực thăng nhỏ này có thể bay lên đến độ cao 4 dặm. Chiếc máy bay này chắc đã bay gần đến độ cao đó rồi. Hai dặm rồi? Hay là ba? Vẫncòn cơ hội. Nếu thả xuống đúng thời điểm, cái hộp sẽ chỉ rơi hết một nửa độ cao đó, rồi nổ tung ở một khoảng cách an toàn, cho cảmặt đất lẫn máy bay. Anh nhòm xuống nhìn thành phốtrải rộng dưới tầm mắt. - Thế nhỡ anh tính toán nhầm thì sao? - Giáo chủ Thị thần lên tiếng. Langdon giật mình quay lại. Giáo chủ Thị thần không hề nhìn mặt anh, Đức cha rõ ràng là đã đọc được suy nghĩ của anh qua hình ảnh phản chiếu trên tấm gương gắn ở cửa sổ. Thật kỳ quặc, lúc này vị thầy tu trẻ tuổi không còn tập trung vào bảng điều khiển nữa. Hai tay ngài thậm chí còn không chạm vào cần gạt. Hình như chiếc phi cơ đang ở chế độ bay tự động, và vẫn tiếp tục tăng độ cao. Giáo chủ Thị thần với tay lên trần ca-bin, mò mẫm trong một cái hộc, rồi rút ra một chìa khoá được giấu kíntrong đó. Langdon kinh ngạc nhìn Giáochủ Thị thần nhanh nhẹn mở hộp để đồ giữa hai chiếc ghế, lấy ra một cái túi ni-lông lớn màu đen. Ngài đặt cái túi trên ghế, sát bênngười. Langdon thấy đầu ócquay cuồng. Những cử độngcủa Giáo chủ Thị thần trông có vẻ rất dứt khoát, như thể Đức cha đã tìm ra một giải pháp. - Đưa cái hộp cho ta. - Giáo chủ Thị thần ra lệnh, giọng quyết đoán. Langdon chẳng biết làm gì khác. Anh giúi cái hộp vào tay vị thầy tu trẻ. - 90 giây nữa! Hành động tiếp sau đó của Giáo chủ Thị thần khiến Langdon hoàn toàn kinh ngạc. Thận trọng dùng cả hai tay, Giáo chủ Thị thần đặt cái hộp vào khoang chứa hành lý, kéo nắp khoang xuống, rồi khoá lại. - Cha làm gì thế? - Langdonhỏi. - Để loại bỏ khả năng hành động theo cảm tính. - Giáo chủ Thị thần ném chìa khoá ra ngoài cửa sổ. Nhìn chiếc chìa khoá bé nhỏ rơi tõm vào bóng đêm, Langdon tưởng như linh hồnmình cũng rơi theo vào bóng đêm vĩnh cửu. Lúc này, Giáo chủ Thị thần bắt đầu lùa hai cánh tay vào đai kẹp, ngài vòng một đai qua bụng, cài khoá thật chặt, rồi siết chặt cái bọc trên lưng. Sau đó Đức cha quay lại, nhìn vào vẻ mặt sững sờ đến tột cùng của Langdon. - Ta rất tiếc. - Giáo chủ Thịthần nói - Ta không hề muốn thế này. - Sau đó ngàimở cửa, nhảy vào đêm đen. Hình ảnh ấy thiêu đốt tâm trí Langdon, và khiến anh đau đớn. Đau thật sự. Đau quặt thắt. Anh chỉ muốn được chết đi, để thấy tất cảmọi sự chấm dứt, nhưng nước vẫn tiếp tục vỗ vào màng nhĩ, những hình ảnh mới lại hiện về trong trí não. Những khổ ải của anh chỉ vừa mới bắt đầu. Anh thấy đầu óc quay cuồng. Sợhãi đến tột độ. Trong trạng thái nửa như chết, nữa nhưtrong cơn ác mộng, anh khẩn cầu được giải thoát, nhưng những hình ảnh trong tâm trí càng trở nên sáng rõ thêm lên. Hộp đựng phản vật chất đã bị khoá kỹ trong hộc để đồ.Chiếc đồng hồ đang lạnh lùng đếm những giây khắc cuối cùng trong khi máy bayvẫn đang tăng độ cao. 50 giây. Cao nữa. Cao thêm nữa. Langdon quay như chong chóng trong ca-bin, cố hiểu những gì vừa chứng kiến. 45 giây. Anh chui xuống gầm ghế để tìm một chiếc dù khác. 40 giây. Chẳng có bất kỳ thứ gì! Phảicó cách chứ! 35 giây. Anh laophắt đến bên cánh cửa mở sẵn bên hông máy bay, gió thốc mạnh vào người. Langdon trân trối nhìn xuống thành Rome. 32 giây. Và anh đã quyết định. Một giải pháp không ái tin nổi…
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 125-phần 2
Không có dù, nhưng Robert Langdon vẫn nhảy xuống. Lúc trời đêm ôm anh vào lòng cũng là lúc chiếc máy bay phát nổ, tiếng động cơ tắt ngấm, thay vào đó là tiếng gió rít vù vù bên tai, Langdon rơi tự do. Rơi thẳng từ trên cao xuống, Langdon trải qua thứ cảm giác anh chưa một lần biết đến sau bao năm chơi môn nhảy nước - sức hút chết người của trọng lực. Tốc độ mỗi lúc một lớn, và lực hút của trái đất cũngmỗi lúc một mạnh thêm. Tuy nhiên, lần này anh sẽ khôngrơi xuống một hồ nước từ độ cao 45 mét như mọi khi. Lần này anh rơi từ độ cao hàng ngàn mét xuống thànhRome một vùng rộng lớn toàn đường nhựa và bê tông cốt thép. Trong tiếng ù ù của gió, trong cơn tuyệt vọng, Langdon như nghe thấy giọng nói của Kohler từ dướimồ vang lên… những lời mà ông ta đã nói sáng nay, khi họ đang đứng trong thang máy ở CERN. Một mét vuông lực kéo sẽ làm giảm 20% tốc độ của một người đang rơi tự do. Giờ thì Langdon đã nhận ra rằng 20% còn xa mới đủ để cứu sống anh trong cú rơi tự do khủng khiếp này. Thế nhưng anh vẫn gắng sức siết chặt vật duy nhất tìm được lúc chạy ra cửa máy bay. Chỉ là một vật lưu niệm đã cũ, nhưng cũng đủ để mang lại cho anhmột tia hi vọng trong giây phút này. Tấm vải tráng dầu này được dùng làm rèm che cửa sổ máy bay. Hình vuông - mỗi cạnh khoảng gần 4 mét,trông giống… tấm dù… nếu so sánh một cách thô thiển. Không có đai cài, chỉ có mấycái móc để gài vào những cạnh hình khum của khung cửa sổ Langdon đã chộp lấymảnh vải, luồn tay qua những cái móc gài, giữ chặt lấy tấm vải, rồi nhảy ra khỏi máy bay. Hành động tự vệ cuối cùng, đầy dũng mãnh. Nhưng lúc này thì chẳng cònlại chút ảo tường nào về sựsống nữa. Langdon rơi xuống y như một tảng đá. Chân xuống trước. Hai cánh tay đang rộng, hai bàn tay túm chặt những cái móc gài. Tấm vải căng phồng lên trên đầu anh, trông như một cây nấm.Gió thổi mạnh kinh khủng. Vẫn trong trạng thái rơi tự do, Langdon nghe thấy tiếng nổ. Có vẻ xa hơn anh tưởng. Gần như ngay tức thì, sóng chấn động đập mạnh vào cơ thể Langdon. Tưởng như toàn bộ không khí trong hai buồng phổi bị ép hết ra ngoài. Langdon vẫn cố giữ chặt những cái móc. Luồng khí nóng ùa xuống. Mép tấm vải dầu bắtđầu cháy âm ỉ… nhưng anh vẫn kiên gan. Langdon lao từ trên cao xuống mặt đất với tốc độ của một quả tên lửa, ngay bên dưới vầng lửa của vụ nổ, y như một vận động viên lướt ván đang ra sức chạy trốn một đợt sóng thuỷtriều cao hàng trăm mét. Rồibất ngờ luồng khí bớt nóng dần. Anh lại tiếp tục rơi tự do trong bóng tối mát lạnh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Langdon thấy hi vọng lóe lên, nhưng ngay sau đó,lại vụt tắt, giống như luồng khí nóng đang nguội đi nhanh chóng. Hai cánh tay anh mỏi rã rời chứng tỏ tấm vải dầu trên đầu có sức cảnđáng kể, gió vẫn rít quanh anh với tốc độ cực lớn. Rõ ràng là rơi nhanh đến mức này thì không cách gì thoát chết được. Anh sẽ bị nghiềnnát khi đập mạnh xuống mặtđất… Những con số và phép tính vụt hiện lên trong trí não, nhưng đầu óc Langdon lúc này đã trở nên mụ mẫm, không còn khả năng tính toán nữa… một mét vuông lực cản… ttốc độ rơi tự do giảm 20%. Chỉ biết là tấm vải dầu trong tay anh đủ lớn để tốc độ giảm đi hơn 20%. Nhưng than ôi, với tốc độ gió thế này thì tấm vải có tốt đến mấy cũng chẳng mang lại kết quả gì đáng kể.Anh vẫn đang rơi rất nhanhvới đường nhựa và bê tôngchờ sẵn dưới kia thì chắc chắn không còn cơ hội sốngsót. Dưới mặt đất, những ngọn đèn đêm của thành Rome toảra khắp mọi hướng. Thành phố hiện ra chẳng khác gì một bầu trời đêm đầy sao sáng lung linh. Có một dải màu đen chạy vắt qua vòm trời sao tuyệt diệu ấy - một.dải tối khá rộng, chạy ngoằn ngoèo giữa rừng đèn, y như một con rắn mập ú. Langdon chăm chú quan sát dải màu đen ấy… Bất chợt hi vọng lại bùng lên, y như bọt sóng bất thần tung lên khi một con sóng xô mạnh vào bờ. Với sức mạnh không ngờ, Langdon giật mạnh cánh tay phải. Tấm vải dầu lập tức kêu phần phật, rồi căng phồng lên, trước khi định hình ở một vị trí tạo nên ít sức cảnnhất. Langdon cứ để mặc cho thân thể mình rơi xuốngtrong tư thế nằm ngang. Anhlại giật mạnh cánh tay một lần nữa, dù mỗi cử động đều khiến bàn tay đau rát. Tấm vải xòe rộng hẳn ra, và Langdon bắt đầu rơi trong tư thế nằm nghiêng. Không nghiêng hẳn. Nhưng thế đã là đáng kể lắm rồi! Một lần nữa anh lại cúi xuống nhìn dải tối đen sẫm uốn lượn bên dưới. Nó nằm chếch về bên phải, nhưng anh vẫn còn ở tít trên cao. Hay tại anh đã nán lại trên máy bay quá lâu? Lại một lần nữa Langdon giật mạnh cánh tay phải, lòng thầm nghĩ đành phải phó thác cho số mệnh. Anh cố nhằm vào chỗ uốn rộng nhất và…lần đầu tiên trong đời, Langdon nguyện cầu một phép nhiệm màu.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 125-phần 3
Dường như bóng tối từ dướimặt đất lao thẳng lên chụp lấy anh… Anh vụt nhớ lại kỹnăng nhảy cầu… động tác uốn cong sống lưng, các ngón chân duỗi ra thật thẳng… hai lá phổi căng lên để che đỡ cho các cơ quan nội tạng… cẳng chân gấp lại để tránh cú đâm như trời giáng… và cuối cùng là… ơn Chúa, dòng sông Tiber đangcuồn cuộn chảy… nước ngầubọt, chứa lượng khí khá lớn… khiến cho sức cản chỉ còn bằng một phần ba so với nước ở trạng thái tĩnh. Sau đó là cú va đập… và đêm tối mịt mùng. Tiếng mảnh vải dầu kêu phần phật cực mạnh khiến cho mọi người quay lại, tạm thời không chú ý đến quả cầu lửa trên trời nữa. Đêm nay, bầu trời thành Rome quả là quá nhiều những cảnh tượng khác thường… đầu tiên là chiếc trực thăng lao thẳng lên bầu trời, rồi đến vụ nổ… và giờ đây là một vật thể kỳ dị rơi thẳng từ trên cao xuống dòng sông Tiber đang chảy cuồn cuộn, ngay sát hòn đảo nhỏ nhô lên giữa sông - đảo Tiberina. Kể từ khi hòn đảo nhỏ này được trưng dụng làm nơi điều trị cho các bệnh nhân của trận đại dịch năm 1656 ở thành Rome, người ta đã bắt đầu tin vào khả năng chữa trị kỳ bí của hòn đảo này. Chính vì lý do này mà sau đó người ta đã đặt tại đây một bệnh viện. - Bệnh viện Tiberina. Khi được kéo từ dưới sông lên, cơ thể người này bị bầm dập khắp nơi. Nhưng thật kỳ diệu, mạch của anh ta vẫn còn đập, dù rất yếu.Hẳn phải nhờ có sự huyền diệu của hòn đảo Tiberina nên trái tim của anh ta mới có thể tiếp tục đập như vậy.Sau đó mấy phút, người đànông ấy bắt đầu ho mạnh, rồi hồi tỉnh lại, tất cả mọi người đều quả quyết rằng đó là nhờ phép lạ của hòn đảo nhỏ diệu kỳ này.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 126
Hồng y Mortati biết rằng không một từ ngữ nào có thể diễn tả nổi sự kỳ bí củagiây phút hiện tại. Sự im lặngbao trùm quảng trường St. Peter giờ đây âm vang hơn bất kỳ dàn đồng ca nào củacác thiên thần. Mắt trân trân ngước lên nhìnGiáo chủ Thị thần, Hồng y bị giằng xé dữ dội, một bên là trái tim, một bên là lý trí. Những gì trông thấy quả là quá chân thực, quá hiển nhiên. Nhưng mà… làm sao lại thế được? Tất cả mọi người đều đã thấy Giáo chủ Thị thần leo lên máy bay trực thăng. Họ cũng đã chứng kiến quả cầu lửa nổ tung trên trời. Ấy thế mà lúcnày, họ lại thấy vị thầy tu trẻ này đứng trên nóc thánhđường. Phải chăng con người này đã được thiên thần chắp cánh? Hay được Chúa ban cho phép màu tái sinh? Không thể nào… Hồng y Mortati thực sự muốn tin vào mắt mình, nhưng trí não của ngài phảnđối quyết liệt, nó đòi một lờigiải thích. Tất cả các vị Hồng y khác đều đang ngước nhìn chăm chú, kinh ngạc đến sững sờ. Đó là Giáo chủ Thị thần. - Không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng vị thầy tu trẻ tuổi ấy trông khác hẳn lúc trước, đầy vẻ thánh thiện. Như thể đã được gột rửa đến tận tâm hồn. Phải chănglà người thật? Hay chỉ là một linh hồn? Dưới tác động của ánh đèn máy quay, nước da trắng của Giáo chủ Thị thần toả sáng, trông hệt như một thiên thần, không trọng lượng. Trong đám đông trên quảng trường, người thì khóc, người thì reo hò vui sướng,người thì vỗ tay hoan hô. Một nhóm các nữ tu sĩ bắt đầu quỳ xuống đọc kinh Saetas. Quảng trường bắt đầu vang lên những giọng nói. Rồi bất ngờ, cả biển người cùng đồng thanh hô vang tên của Giáo chủ Thị thần. Các thành viên của Hộiđồng hồng y, một số xúc động đến chảy nước mắt, cũng hoà giọng với đám đông. Hồng y Mortati đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Là thật hay là mơ đây? Đứng trên tầng cao nhất của tháp chuông trên nóc Đại thánh đường St. Peter, Giáo chủ Thị thần quan sát biển người bên dưới đang ngước lên nhìn mình. Đây là sự thật hiện hữu hay chỉ là chiêm bao? Thật kỳ lạ, Giáo chủ Thị thần cảm thấy chínhbản thân mình không còn giống như trước nữa; ngài không hiểu chỉ có mỗi linh hồn, hay cả thể xác của mình vừa từ thiên đàng hạ cánh xuống khoảng đất trống sau khu vườn của toàthánh… hạ cánh một cách nhẹ nhàng, y như một thiên thần vừa đáp xuống giữa thảm cỏ. Chiếc dù màu đen đã giúp Giáo chủ Thị thần hoà lẫn vào vùng bóng tối đằng sau Đại thánh đường St. Peter. Không hiểu chỉ đơn thuần là thể xác, hay cả linh hồn đã truyền cho ngài sức lực để leo hết vô số bậc trên cầu thang Medallion, để lên tận đỉnh cao nhất này. Giáo chủ Thị thần thấy mìnhnhẹ bỗng, như một linh hồn đang bay lượn. Đám đông bên dưới đang hôvang tên mình, nhưng Giáo chủ Thị thần biết rằng họ không tôn sùng cá nhân ngài. Họ đang vô cùng hoan hỉ, niềm hoan hỉ mà ngài vẫn thường cảm nhận khi nghĩ về Đấng Toàn Năng. Họ đang cảm nhận những gì mà họ vốn khao khát từ lâu… khao khát được thấy một bằng chứng về sự tồn tại của Chúa trời… bằng chứng về sức mạnh của Tạohoá. Suốt cuộc đời mình, Giáo chủThị thần Carlo Ventresca đãcầu nguyện cho giây phút này, ấy thế mà ngài vẫn không thể tin rằng chính Chúa đã tự tin cách để chứng minh sự tồn tại của Người. Giáo chủ Thị thần muốn thét lên thật to để cả biển người đều nghe thấy. Chúa của chúng ta đây, Người đấy! Hãy nhìn cho rõ những phép nhiệm màu vừa hiện hữu quanh các người! Giáo chủ Thị thần đứng trêntháp chuông một hồi lâu, cácgiác quan đều đã mụ mị nhưng trái tim thì rộn ràng xúc cảm. Mãi rồi những cảm xúc ấy cũng lắng xuống, ngài cúi đầu chào đám đông, rồi lui khỏi lan can. Còn lại một mình, Giáo chủ Thị thần quỳxuống và cầu nguyện.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 127-phần 1
Mọi thứ xung quanh Langdon đang bồng bềnh chao đảo và mờ mịt. Nhưng rồi thị lực của anh cũng dầnphục hồi trở lại. Hai cẳng chân đau nhừ, toàn thân nhức nhối như vừa bị xe tảihạng nặng cán lên. Anh đangnằm nghiêng trên nến đất, miệng đắng ngắt. Tiếng nước vỗ ì oạp vẫn tiếp tục vang lên, nhưng không còn mang lại cảm giác bình yên nữa. Có cả những âm thanh khác tiếng người nói ngay bên cạnh. Những bóng áo trắng lờ mờ hiện ra. Không lẽ tất cả mọi người đều mặc đồ trắng? Vậy thì đây chỉ có thể là thiên đường, hoặc địa ngục. Và vì cổ họng anhđau rát, nên đây không thể là thiên đường. "Anh ấy nônxong rồi đấy" Một người đàn ông nói bằng tiếng Ý."Lật anh ấy lại đi!" Giọng nóicó vẻ rất chắc chắn, và rất chuyên nghiệp. Langdon được đỡ nằm ngửa ra. Đầu óc quay cuồng, anh gượng ngồi đậy, nhưng những bàntay dịu dàng đẩy anh nằm xuống. Anh phục tùng. Rồi một người lần tay vào khắp các túi quần túi áo Langdon,lôi hết các thứ ra. Rồi anh ngất đi. Bác sĩ Jacobus vốn không phải là người mộ đạo. Đã từ lâu, y học khiến ông không còn nghĩ đến tôn giáo nữa. Thế nhưng những sự kiện dồn dập trong buổi tối hôm nay quả là một sự thách thức đối với lối suy nghĩ lôgíc và khoa học của ông. Giờ lại còn có người rơi từ trên trời xuống nữa! Sau khi xem mạch cho ngườiđàn ông mà họ vừa lôi lên từ bờ sông Tiber, bác sĩ Jacobus kết luận rằng nếu không được đích thân Chúa trời che chở thì anh ta không thể thoát chết. Sức ép của nước đã khiến cho người này ngất lịm đi. Nếu bác sĩ Jacobus và các đồng nghiệp của ông không ra tận bờ sông để quan sát sự kiện hy hữu trên bầu trời thì sẽ chẳng có ai phát hiện ra con người này, và anh ta sẽ chết chìm trong nước. - E. Americano(1) - Một cô y tá kêu to sau khi đã lôi được người đàn ông này lênchỗ đất khô, và kiểm tra vícủa anh ta. Người Mỹ sao? Những người dân thành Rome vẫn thường nói đùa rằng người Mỹ đổ đến thành phố này đông đến nỗi bánh mỳ kẹp sắp chính thức trở thành món ăn Ý. Giờ lại có cả người Mỹ từ trên trời rơi xuống nữa hay sao? Bác sĩ Jacobus bật đèn pin kiểmtra đồng tử của nạn nhân. Này anh? Anh có nghe tôi nói không? Anh có biết mình đang ở đâu không? Anh ta lại ngất lịm đi. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Người này đã nôn ra rất nhiều nước, và vừa được sơ cứu xong. - Si chiama Robert Langdon(2)- xem xong bằnglái xe của nạn nhân, một cô y tá thốt lên. Tất cả những người đang có mặt trên cầu cảng đều quay phắt lại: - Không thể nào! - Bác sĩ Jacobus phản bác. Robert Langdon vừa mới xuất hiện trên ti-vi - vị giáo sư đại học người Mỹ này đã cứu nguy cho Vatican. Cách đây mấy phút, Robert Langdon vừa mới leo lên chiếc trực thăng ở quảng trường St. Peter và bay lên trời. Cùng những người khác, bác sĩ Jacobus ra đây để xem vụ nổ phản vật chất - một quả cầu lửa độc nhất vô nhị. Làm sao người này có thể là Robert Langdon được? - Chính là anh ấy đấy! - Cô y tá vừa chải mái tóc đen ướt sũng của nạn nhân vừaquả quyết. - Tôi nhận ra áokhoác của anh ấy mà! Đột nhiên có người ở cổng bệnh viện hét ầm lên. Đó là một bệnh nhân. Bà ta đang la hét ầm ĩ, như thể sắp phát điên đến nơi, tay giương cao chiếc đài bán dẫn loại nhỏ, miệng không ngừng ca tụng Chúa. Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca vừa xuất hiện trên nóc Đại thánh đường St. Peter, như một phép màu. Bác sĩ Jacobus quyết định sẽ đến nhà thờ ngay sau khi ca trực của ông kết thúclúc 8 giờ sáng. Luồng sáng chiếu thẳng vàomặt Langdon lúc này mạnh hơn hẳn. Anh đang nằm trênbàn khám bệnh. Mùi thuốc sát trùng và các loại hoá chất xông lên nồng nặc. Người ta vừa tiêm cho anh một mũi, và đã thay quần áo cho anh. Chắc chắn họ không phải là người Gíp-xi(3), trong trạngthái nửa tỉnh nửa mê, Langdon phán đoán. `? Anh đã từng nghe nói đến những sự kiện đại loại như thế. May mắn là những người này không làm gì hại anh cả. Họ chỉ muốn… - Không đời nào! - Langdon ngồi phắt dậy, hai mắt mở to. - Attento!(4) - Một trong những người ngoài hành tinh ấy giữ chặt lấy anh. Tấm biển trên ngực người này ghi dòng chữ Bác sĩ Jacobus. Trông ông ta rất giống người trên trái đất. Langdon lắp bắp: - Tôi… tưởng là… - Bình tĩnh đã, anh Langdon. Đây là bệnh viện. Sương mù bắt đầu tan. Langdon cảm thấy nhẹ cả người. Anh vốn dĩ ghét bệnh viện vô cùng, nhưng chắc chắn đây không phải lànhững người ngoài hành tinh với rắp tâm cắt bỏ tinh hoàn của anh. - Tôi là bác sĩ Jacobus. - Người đàn ông tự giới thiệu,rồi kể lại cho Langdon nghe những gì vừa xảy ra. - Anhcòn sống được thế này là may mắn lắm đấy. Langdon chẳng thấy có gì là may mắn. Trí nhớ của anh gần như tê liệt… chiếc trực thăng… Giáo chủ Thị thần. Khắp người anh đau ê ẩm. Họ mang cho anh một cốc nước để súc miệng, rồi đặt một miếng gạc lên bàn tay tứa máu của anh: - Quần áo của tôi đâu? - Langdon hỏi. Trên người anh lúc này là một cái áo choàng bằng giấy. Một cô y tá chỉ chiếc quần ka-ki và cái áo khoác ướt rượt ở góc phòng: - Ướt quá, nên chúng tôi đã cởi nó ra rồi. Langdon cau mày nhìn chiếc áo khoác ướt nhoẹt của mình.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 127-phần 2
- Tôi tìm thấy một cái máy hiệu Kleenex trong túi áo của anh. Cô y tá nói tiếp. Đúng lúc ấy, Langdon trông thấy những mảnh giấy da tảtơi dính vào mép chỉ trên áo khoác. Trang sách lấy từquyển Diagramma. Bản cuối cùng còn lại trên trái đất thế là đã tiêu tan. Quá choáng váng, chẳng biết phải làm gì, Langdon trân trối nhìn. - Chúng tôi đã tìm được một số vật tuỳ thân của anh. - Cô y tá giơ cao một cái hộp bằng nhựa. - Ví, máy ghi hình và bút. Tôi đã sấy khô cái máy ghi hình này cho anhrồi. - Tôi có máy ghi hình nào đâu. Cô y tá nhíu mày, giương cao cái hộp một lần nữa. Langdon nhìn vào trong. Cạnh ví tiền và cây bút của anh là chiếc máy ghi hình nhỏ xíu hiệu Song RUVI. Giờ thì anh đã nhớ ra. Kohler đãđưa cho anh, nhờ chuyển cho giới báo chí. Chúng tôi tìm thấy trong túi áo khoác của anh. Nhưng chắc anh sẽ phải mua cái khác mà dùng thôi. - Cô y támở màn hình nhỏ phía sau chiếc máy. - Màn hình bị nứtmất rồi! - Nhưng ngay sau đó cô gái tỏ ra mừng rỡ - Nhưng mà vẫn nghe được tiếng, dù không rõ lắm. - Côy tá đưa chiếc máy sát vào tai - Nó đang liên tục tua đi tua lại thì phải. - Cô gái nghe một lúc rồi đưa cho Langdon, vẻ không mấy hứng thú - Nếu tôi không nhầm thì có hai người đang cãi nhau. Ngạc nhiên, Langdon đưa chiếc máy sát vào tai. Tiếngkhông được êm và sắc nét lắm, nhưng không thể nhầm lẫn được. Một người ở gần, người kia ở xa. Và anh nhận ra cả hai giọng nói. Ngồi trên giường, mình mặc chiếc áo choàng giấy, Langdon sửng sốt lắng nghecâu chuyện. Không nhìn được hình ảnh, nhưng khi nghe tiếng rú ở cuối cuộc nói chuyện, anh vẫn thầm cảm ơn chúa vì mình không phải tận mắt nhìn cảnh ấy. Chúa ơi! Trong khi chiếc máy vẫn tiếp tục tự động phát lại cuộc nói chuyện ấy, Langdon hạ thấp chiếc máy xuống, ngạc nhiên đến sững sờ. Phản vật chất… chiếc máy bay trực thăng… tâm trí anh lại quay cuồng với bao nhiêu suy nghĩ. Những điều này có nghĩa là… Langdon lại cảm thấy buồn nôn. Phẫn nộ đến mức không thể kiềm chế nổi, anh nhảy phắt xuống sàn, dù hai chân vẫn còn đang run rẩy. - Anh Langdon! - Bác sĩ ra sức cản anh lại. - Tôi cần quần áo để mặc. -Cảm nhận được lớp vải trải giường ngay dưới lưng, Langdon biết rằng chiếc áo giấy anh đang mặc chỉ che kín phía trước, còn phía sau thì không. - Nhưng anh cần phải nghỉ ngơi. - Tôi sẽ ra khỏi đây. Ngay lập tức. Cho tôi mượn bộ quần áo. - Nhưng mà, anh… - Ngay lập tức! Mọi người bối rối đưa mắt nhìn nhau: - Chúng tôi chẳng có quần áo nào cả. - Bác sĩ nói - Cólẽ sáng mai một người bạn nào đó sẽ mang vào cho anh… Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, rồi nhìn thẳng vào mắt ông bác sĩ, Langdon nói dõng dạc: - Thưa bác sĩ Jacobus, tôi sẽ ra khỏi bệnh viện này ngay bây giờ. Và tôi cần quần áo để mặc. Tôi phải vào toà thánh ngay. Không ai vào Vatican trong bộ dạng này cả. Tôi nói như thế đã rõ ràng chưa? Bác sĩ Jacobus nuốt khan một cách khó nhọc: - Hãy tìm cho anh ấy cái gì để mặc tạm vậy. Tập tễnh bước ra khỏi bệnhviện Tiberina, Langdon thấybộ dạng của mình khá kỳ quặc. Trên người anh là bộ áo liền quần màu xanh của y tá, phía trước có một cái khoá kéo rất dài, trên ngực là một tấm biển bằng vải ghiđủ các loại bằng cấp. Người phụ nữ to béo đi cùng anh cũng mặc một bộ đồ y như thế Bác sĩ Jacobus đã đảm bảo rằng người y tá này sẽ đưa anh vào toà thánh một cách vô cùng nhanh chóng. - Molto traffico(5)! - Langdon nhắc nhở chị ta rằng khu vực quanh toà thánh lúc này đặc những người và xe. Người y tá không hề tỏ ra lo lắng. Chị ta tự hào đưa tay chỉ tấm biển trên ngực mình: - Sono conducente di ambulanza(6) - Xe cứu thương à? - Hoá ra là thế. Xe cứu thương thìanh không ngại. Người y tá dẫn Langdon đi vòng ra sau toà nhà. Trên một khoảng đất trống lát xi măng ngay sát bờ sông, phương tiện dành cho họ đãđợi sẵn. Vừa thoáng trông thấy, Langdon đã dừng phắtlại. Đó là một chiếc trực thăng dành cho cánh nhà báo, cũ rích. Trên thân máy bay có in dòng chứ Aero-ambulanza(7). Langdon quay sang nhìn người y tá, ánh mắt dò hỏi. Chị ta mỉm cười: Bay vào toà thánh. Cách nhanh nhất đấy. Chú thích: (1) E Americano: Một người Mỹ. (2) Si chiama Robert Langdon: Tên anh ta là Robert Langdon (3) Gip-xi (hoặc Digan) Một tộc người gốc Ấn sống lưu vong ở châu Âu, thường kiếm sống bằng cách xem bói, múa hát, làm xiếc, v.v…thường không được dân địaphương coi trọng. (4) Attento: Cẩn thận. (5) Molto traffico: Xe cộ đôngđúc lấm. (6) Sono conducente di ambulanza. Đi bằng xe cứu thương. (7) Aero-Ambulanza: Máy bay cứu thương.