Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 07:00:03 - 30/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#71 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:35 » @101943

Tối hôm sau tôi sang nhà em Vy rủ đi chơi, ngồi cạnh mà em nó cứ trách tôi mãi về cái vụ “ da lông móng sừng “, làm tôi lại thêm 1 phen chết ngượng.
- Ông ơi, nghĩ sao mà đồ mình ăn lại làm bằng mấy thứ đó ?! – Vy vỗ nhẹ lưng tôi.
- Èo…tại ông anh N hết ! – Tôi thở dài đáp.
- Là sao ? ! – Em nó ngạc nhiên.
- Ko có gì ! – Tôi lảng đi, nghĩ chuyện này kể ra cũng chẳng hay ho gì.
- Kể nghe đi mờ, N ơi ! – Vy giật giật tay áo tôi giãy nảy.
- Quê lắm, ko để được ! – Tôi lắc đầu cười khổ.
- Không kể tui giận ! – Em ấy khoanh tay bĩu môi, trông cái bộ chẳng thể nào từ chối cho được.
- Èo…thì vầy…! Tôi kể sự tích bí kíp Da lông móng sừng từ ông anh mà ra bằng cái giọng rầu rầu, vậy mà em Vy thì cười nghiêng ngả.
- Hồi nhỏ N khờ tới vậy đó hở ? Hi hi ! – Vy che miệng cười khúc khích.
- Lúc nhỏ ai chả vậy !- Tôi chống chế.
- Mà dạn quá, làm vậy lỡ gãy răng chết ! – Emấy rụt cổ.
- Thì có biết gì đâu, ổng bảo sao nghe vậy thôi ! – Tôi nhún vai đáp.
- Thế giờ còn khờ nữa không ? – Vy nheo mắt tinh quái hỏi.
- Không, hết rồi ! – Tôi đáp ngay vì dự cảm không lành.
- Èo, tưởng còn để Vy bắt nạt, hì hì ! – Em ấy phụng phịu.
- Dễ ăn hả ? Này thì bắt nạt ! – Đoạn rồi lại búng chóc ngay trán em nó rồi cười hể hả.
- Ui da, đau nha ! – Vy xoa xoa trán nhăn nhó.
- Hề hề, ai bảo cười quê N chi ! – Tôi lật đật cười tình.
- Tự nhiên, mình làm mình chịu chứ, nói vậy ai ko cười cho được ! – Vẫn còn nhăn mặt, hình như nãy tôi hơi quá tay.
- Thôi, cho búng lại này ! – Tôi vờ hối lỗi, kê sát trán vô mặt em nó.
- Xê ra, kỳ quá , tui nổi điên à nha ! – Vy trừng mắt doạ.
- Èo…, hung dữ thế ! – Tôi kinh hãi lùi ra, rụt cổ đáp, nhưng nói vậy chứ tôi thấy em nó càng giận càng xinh, trông yêu không tả được.
Rồi tôi lại tựa lưng vào ghế mà thở dài, thầmnghĩ từ giờ chắc ko dám tin ông anh nữa, chơi tôi vố này từ nhỏ mà mãi đến lớn tôi mới lãnh hậu quả, đúng là mưu sâu kế xa. Nhưng mà dạo này lão cũng bù đầu bận ôn thi đại học, chẳng buồn giỡn nhây nữa, lâu lâu học quá stress thế là tôi phải kiếm đường né ngay, lảng vảng quanh đó có mà ăn chửi. Thế nên hôm qua tôi tức vụ xúc xíchlắm, định về nhà hỏi tội ổng ngay, vừa vào thấy cái mặt ổng hầm hầm ngồi nhà trong thì tôi xuôi xị ngay tắp lự, lạng quạng vừa buông câu đầu thì có khi bị đạp văng ra ngoài ngay câu sau cũng nên.
- Sao im ru dzạ ? Giận hở ? – Thấy tôi ngồi imko nói, Vy quay sang khẽ hỏi.
- Ừ, ai bảo dữ quá làm gì ! – Tôi chớp ngay cơ hội, đâu dám bảo là đang nghĩ vẩn vơ.
- Hồi nào đâu ? – Em nó lắc đầu phụng phịu.
- Vừa nãy, rồi chiều hôm qua nữa ! – Tôi cười cười.
- Chiều hôm qua làm sao ? ! – Em ấy tự nhiênđổi thái độ, quay sang nhìn tôi hỏi.
- Thì…thì vụ cãi nhau với Mai ấy ! – Tôi giật thót người.
- Vy ko sai, chẳng có gì phải làm dữ ! – Vy nhún vai đáp.
- Nhưng cãi nhau vậy trước mặt cô giáo cũng ko tốt, cơ mà cũng có gì to tát đâu mà phải tranh luận, thôi thì 2 người làm hoà đi !– Tôi ngần ngừ phân tích.
- Chẳng cần N nhọc công can ngăn đâu, Vy tự biết phải làm gì ! – Em nó cười nhạt.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi thấy lạnh gáy quá chừng, y như là dự cảm trước được cái vụ này sẽ không yên ổn mà dừng lại ở đây vậy. Con gái sao mà thâm trầm khó đoán quá, trước mặt nhau thì cười nói bình thường màchẳng biết trong lòng lại có như vậy ko nữa? Chẳng bù như con trai, đơn giản bộc trực, có chuyện thì cứ y luật giang hồ, đè đầu ra mà đập, đứa nào thắng thì đứa đó đúng, vậycó phải dễ hoà bình hơn không ?
Nhưng hoà bình thì chẳng dễ gì đạt được, mà dẫu có được thì cũng phải kinh qua vài lần chiến tranh hung tàn đầy khốc liệt.
Giờ Văn hôm đó, Tiểu Mai đang trả bài về Văn nghị luận, cô Hằng yêu cầu nàng nêu một dẫn chứng ngắn gọn nhưng bao quát về thể loại này, lẽ tất nhiên Tiểu Mai nghĩ giây lát rồi đáp ngay, và có vẻ hầu hết lớp đều đồng ý với dẫn chứng ấy, nhưng tôi thì cảm thấy có chỗ không ổn, tôi thấp thỏm đưa mắt sang nhìn em Vy, và Tiểu Mai thì đang đợi cô nhận xét :
- Thưa cô, dẫn chứng vừa rồi của bạn Mai em cảm thấy không ổn lắm ! – Vy đứng dậy phát biểu.
- Vậy em có ý kiến gì ? – Cô Hằng mỉm cười nhìn cô học trò cưng.
- Theo em ở phần kết bài vừa rồi bạn ấy chỉ rút ra kết luận và nhận xét, nhưng lại thiếu đi thao tác cuối cùng của Văn nghị luận là phải bình luận, xem xét những khả năng hoàn toàn nhất trí, chỉ đồng ý một phần hoặc bác bỏ, và rõ ràng là bạn Mai thiếu đi ý này ! – Em Vy nói y như những gì tôi đang nghĩ.
- Ừm, chính xác ! – Cô Hằng gật đầu vẻ hài lòng rồi quay sang Tiểu Mai – Em có ý kiến gìkhông ?
- Dạ, em nghĩ là thời gian cho phần dò bài thì có hạn, nên em chỉ nêu 1 dẫn chứng ngắn gọn thôi, còn nếu phân tích đầy đủ cácthao tác theo dàn bài thì em nghĩ khá là khó được như bạn Vy nói ! – Tiểu Mai từ tốn đáp.
- Mình thì lại nghĩ chẳng có gì khó nếu như bạn chuẩn bị kỹ hơn ! – Vy cười lạnh đáp.
- Hì, Vy thì giỏi văn nhất lớp rồi, nói gì chẳng được chứ ! – Tiểu Mai đưa ánh mắt nhìn sắc lạnh.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101943)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#72 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:37 » @101946

- Thôi được rồi, ai cũng có lý cả, cô cho Mai điểm 7, lần sau rút kinh nghiệm nhé ! – Cô Hằng khoát tay, hình như cô cũng lờ mờ đoán ra có gì đó giữa 2 nàng, nên cô lắc đầurồi kết thúc giờ trả bài.
Chap 59 :
Bị tấn công thì phải phản đòn, không sớm thì muộn, nhịn 1 chứ không nhịn 2, đó là cách nghĩ của con trai bọn tôi, đừng để đối phương sẵn nước lấn tới, được đằng chân lân đằng đầu, phải chống trả quyết liệt. Nhưng đó là con trai, còn con gái có như vậyko thì tôi chưa biết, chỉ biết em Vy đã phát tối hậu thư tấn công mở đầu rồi, về phần Tiểu Mai nàng có đình chiến hay tham chiến hay không thì tôi dự là sẽ không, vì Tiểu Mai lúc nào cũng rất mực dịu dàng hoà nhã, ít nhất đó là ý kiến của bọn con trai 10A1.
Và sự thật thì đã đi ngược lại với những Gia Cát Dự tào lao, giờ trả bài Anh ngữ của cô Hiền, sau khi đọc qua một lượt điểm ngữ pháp mới thì cô Hiền ra đề dịch cho em Vy lúc này đang trả bài trên bảng :
- Em dịch cho cô câu này sang tiếng Anh nhé: “ Không có gì quý hơn độc lập tự do “ !
Vy cắn môi suy nghĩ, tôi thì thành phản xạ rồi, cứ em nó lên bảng dò bài là tôi lại chú tâm theo dõi mà cũng suy nghĩ đáp án theo, để hên xui còn nhắc bài. Nhưng lần này là môn tiếng Anh, và tôi thì còn tệ hơn Vy nhiều, nên thà là ko giúp còn hơn, nghĩ đến đây tôi ngán ngẩm nhìn vô câu dịch bá láp của mình rồi giấu biến nó đi.
Tôi ngước lên bảng, em Vy sau một lúc ngần ngừ thì đã viết ra đáp án, vả chăng tôi tin chắc thế nào cũng sẽ đúng mà thôi.
- “ Nothing’s more valuable than independence and freedom ! “
Cô Hiền gật đầu, ra chiều khá hài lòng về câudịch này, dù thật sự nó chưa hoàn chỉnh lắm,nhưng học sinh lớp 10 mà được vậy là ổn rồi, à vâng đó là suy nghĩ của tôi.
- Có em nào phát biểu gì về câu dịch này ko? – Cô Hiền hỏi cả lớp.
- Dạ ko cô ơi ! – Nhỏ Y mau mắn.
- Chắc đúng rồi, chép vô vở thôi ! – Thằng C gật gù.
- Trúc Mai thì sao ? – Cô Hiền quay sang hỏi cô học trò cưng như mọi khi, vì cô rất thích cách tư duy ngôn ngữ cũng như những ý kiến thú vị của nàng.
- Dạ, nếu là em thì câu dịch này sẽ là “ Independence now, and independence forever “ ! – Tiểu Mai đứng dậy trả lời.
Tôi mặt ngu ra vì ko hiểu Tiểu Mai dịch kiểu gì, đến thằng dốt English như tôi cũng nhận ra câu dịch của nàng thiếu từ freedom và valuable, thiếu cả so sánh hơn, đằng này lại còn cả now và forever, mặc dù trong câu nóibất hủ này của Bác Hồ lại ko có những từ như “ bây giờ “ và “ mãi mãi “ , cả lớp ngơ ngác, em Vy tròn mắt ngạc nhiên, và cô Hiền mỉm cười hỏi :
- Sao em lại dịch như vậy ?
- Thưa cô, thứ nhất dịch theo bạn Vy cũng ko phải là sai, nhưng đó là cách dịch word by word, tức là dịch từ từng một, nhưng thậtsự đó không phải là cách dịch hay ! – Tiểu Mai từ tốn đáp, nhấn nhá từng từ một – Thứ hai, đây là một câu slogan, nên em nghĩ cần dịch thật ngắn gọn và súc tích nhưng phải có hồn trong đó !
- Ừm, em giải thích rõ hơn đi ! – Cô Hiền yêu cầu.
- “ Independence now, and independence forever “ sẽ có khí khái và mạnh mẽ hơn, mang âm hưởng một câu khẩu hiệu nếu dùng ở phương Tây, đồng thời vẫn giữ nghĩa quý giá của độc lập và tự do, tuy nhiênnếu cần giải thích cho một ai đó hiểu thì em sẽ dùng câu dịch của bạn Vy, đó là dịch ra nghĩa đen trong Anh ngữ! – Nàng giải thích đến đâu bọn tôi trố mắt đến đấy, y như là ngày đầu tiên học chữ viết vậy.
- Mình thì lại nghĩ Mai đi quá xa so với đề bàirồi ! – Vy cười nhạt.
- Đã dịch sang tiếng Anh thì phải dịch theo lối nói và văn hoá của người nước ngoài, nhập gia tuỳ tục thôi Vy ! – Tiểu Mai lạnh lùng đáp.
- Vấn đề là bạn đang ở Việt Nam, và sử dụng một câu thành ngữ Việt Nam đấy, nhập gia tuỳ tục ra sao đây ? ! – Em Vy sắc sảo phản biện.
- Học ngôn ngữ người ta, thì phải nói theo văn hoá người ta, cũng tức là khách vào nhà thì tôn trọng chủ thôi ! – Tiểu Mai cũng không vừa.
Tôi gục mặt xuống bàn, K mập gãi đầu nhăn nhó, thằng T lắc đầu cười khổ, trong lớp đã xì xào bàn tán.
- Lại nữa, tui đoán rồi mà !
- Èo, chả hiểu gì sất, cao xa quá !
- Chiến tranh giữa các vì sao phần mới đây à?!
Quả thật là tôi chẳng biết đồng tình với ai, Tiểu Mai hay là Vy, vì cả hai ai cũng có lý lẽ riêng của mình, và ai nói tôi nghe cũng vừa tai, lập luận chặt chẽ, tôi mà cãi với 1 trong 2nàng này thì đảm bảo ko quá 1 câu đã tắc tị rồi.
- Ừm, cách dịch của Vy có thể chấp nhận được ở trình độ phổ thông, còn của Trúc Maithì cô hoàn toàn đồng ý nếu với tư cách là một người nước ngoài ! – Cô Hiền nhận xét.
Và chẳng riêng gì giờ Văn và Anh, các giờ học thường xuyên phải thảo luận như Công dân, Lịch sử và Toán thì cả 2 nàng chẳng ai nhường ai, kình nhau thấy rõ, các môn xã hội thì em Vy hô mưa gọi gió, các môn tự nhiên thì Tiểu Mai một tay che trời, mấy thằng cán sự Toán Lý Hoá như bọn tôi với thằng L thằng T bị nàng cho ra rìa không thương tiếc, khiến bọn tôi lâm vào cảnh thất nghiệp trầm trọng, chỉ biết nhìn nhau rồi tặclưỡi chắp tay sau lưng mà quay đi hệt như cao nhân từ quan về quê ở ẩn.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101946)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#73 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:38 » @101948

Nghĩ đi nghĩ lại, dù gì cũng tại cái bí kíp Da lông móng sừng của tôi gây ra tình cảnh này, nên tôi cũng có tới đề cập với em Vy :
- Hôm giờ 2 người kình nhau căng quá vậy ?Hay là bỏ qua đi ? – Tôi liếm môi đề nghị đình chiến.
- Kệ, ai bảo cứ thích tranh với Vy ! – Em ấy gạt phăng ý tưởng đầy hoà bình nhân văn của tôi sang 1 bên.
Tôi ngán ngẩm lắc đầu, định lò mò sang đề nghị Tiểu Mai hãy hoà đàm đi, có gì thì từ từ giải quyết, có thể tôi nói ít nhiều gì nàng ấy cũng sẽ lưu tâm. Nhưng số phận của sứ giả thì chẳng có khi nào tốt cả, nhất là sứ giả này lại đang cặp kè với vua, mà làm bạn với vua thì như bạn với hổ, nên vừa thấy tôi định chuyển đối tượng can gián sang Tiểu Mai là em Vy nhìn tôi đầy sát khí, làm tôi rụt cổ mà dẹp ngay ý định vì hoà bình thế giới.
Những tưởng chiến tranh giữa 2 nàng sẽ cứmãi tiếp diễn với nguy cơ trường kì đến hết năm học và hiểm hoạ vũ trang khi đã bắt đầu chuyển sang đả kích lẫn nhau, thì cơ hộihoà bình đã tới, nhưng để có hoà bình thì phải trả một cái giá không hề nhỏ chút nào, tức là phải có kẻ thua người thắng, lúc ấy mới có lý do để ngồi vào bàn đàm phán song phương mà chấm dứt chiến tranh.
Nhưng theo tình hình quan chiến bây giờ thìcả Tiểu Mai và Vy kẻ tám lạng người nửa cân,chẳng ai chịu thua ai, thế thì hoà bình lấy ở đâu ra khi muốn chiến tranh kết thúc phải có kẻ thua ? Xin thưa đó là khi có bên thứ banhảy vào và giúp đỡ một trong hai bên, lấy ưu thế số đông mà áp đảo.
Bên thứ ba đó chính là tôi, kẻ luôn miệng kêu đình chiến nay đã tham chiến…
Chap 60 :
Giờ tự học chiều thứ 5, theo như yêu cầu của giáo viên Công dân thì lớp tôi sẽ chia làm 4 nhóm, mỗi nhóm thuyết trình về 1 chủđề trong bài Các mối quan hệ sản xuất, sau đó sẽ dựa theo ý kiến lớp mà lớp phó học tập nhận xét và gửi cho giáo viên. Tôi thì đại loại môn học bài nào cũng tệ, nên vụ này để mấy đứa trong tổ làm, chỉ mệt nỗi em Vy cứ một lần tôi qua rủ đi chơi là bảo bận chuẩn bị cho bài thuyết trình, báo hại tôi liên tục 3 lần rủ là 3 lần bị từ chối thẳng thừng, đành tự đi chơi game chứ ko thể muối mặt đi theoK mập với nhỏ H được.
Trưa hôm đó, tôi tới lớp khá trễ vì biết chiều thứ 5 sẽ ko có sinh hoạt đầu giờ, tàn tàn đi trễ cũng chẳng sao, vả chăng bữa nay bài vởcũng ko nhiều, môn GDCD đã có mấy đứa trong tổ lo rồi. Bãi gửi xe đã đầy xe và chỉ lácđác vài đứa cũng đang hối hả dắt xe chạy vào, tôi thì cứ nhẩn nha đi bộ trông phởn đời chán. Chống tó, khoá xe, xách cặp rồi vươn vai 1 cái cho thoải mái, tôi đi vô lớp. Mới lượn được vài bước thì đã thấy Tiểu Mai cũng đang dắt xe vào, hoá ra hôm nay nàng cũng đi trễ.
- Hôm nay sao mà đi trễ vậy, Tiểu Mai ? – Tôi bắt chuyện, quên mất là chính mình cũng đang đi trễ chứ có hơn gì ai.
- Hì…. ! – Tiểu Mai cười vẻ gượng gạo.
- Để N dắt xe cho ! – Tôi lấy làm lạ về thái độ của nàng lắm.
- Ừa…cảm ơn ! – Rồi nàng giao xe cho tôi, ôm lấy chiếc cặp.
Tôi gửi xe xong quay ra định hỏi Tiểu Mai về mấy chuyện bữa giờ nàng với em Vy kình nhau, nhưng nhìn một hồi mới biết Tiểu Mai đã vào lớp trước rồi, tôi ngẩn tò te ngạc nhiên không để đâu cho hết, chả hiểu hôm nay sao nàng lạ lẫm đến vậy.
Tôi lò dò vô lớp, rón rén vô chỗ thì :
- Đi trễ ! – Em Vy gọi giật lại.
- Hì hì, ngủ quên ! – Tôi cười cầu tài.
- Ngủ quên gì mà mặt tỉnh queo ! – Em nó nheo mắt.
- Thì rửa mặt rồi mà ! – Tôi phịa.
- Xạo ! – Vy bĩu môi.
- Thật, sạch lắm ! – Tôi chường mặt sát vô em nó.
- Vô duyên, bảo xạo là vụ đi trễ, xích ra nha ! – Em ấy đỏ mặt.
- Ơ thế à ? Hề hề, vậy N về chỗ đây ! – Tôi cười đểu cáng.
Rồi tôi ôm cặp lỉnh về chỗ ngồi, cười khoái chí về tuyệt chiêu của mình, sau này mà bị em Vy quay thì cứ đánh vô tâm lý con gái, chơi chiêu mặt dầy này là thuận lợi thông quan, hè hè !
Kết thúc 2 tiết Lý và Sinh, đến giờ tự học sẽ làphần thuyết trình của 4 tổ, tôi xếp luôn sách vở vô cặp, khoái chí ườn ra bàn mà tận hưởng cảm giác được nghỉ khoẻ khỏi chép bài mà chỉ ngồi nghe, dù gì đứa thuyết trình của tổ 4 cũng chẳng phải tôi.
Đầu tiên là phần thuyết trình của tổ 1 về chủ đề Tư liệu sản xuất, và…Tiểu Mai cầm xấp giấy tài liệu bước lên giữa lớp, bắt đầu phần thuyết trình của tổ. Tôi khá bất ngờ, tưởng người thuyết trình là nhỏ H ăn nói hoạt bát chứ, nên cũng gắng ngồi thẳng dậy để nghexem Tiểu Mai nói ra sao. Kỳ lạ là tự nhiên tôi thấy tay nàng khẽ run lên từng hồi, tóc như ướt mồ hôi bệt vào gò má, chắc là Tiểu Mai hồi hộp vì lần đầu tiên thuyết trình trước đám đông thế này.
Phần Tư liệu sản xuất đại ý là nói về tất cả những gì phục vụ cho sản xuất, trong đó bao gồm tư liệu lao động và đối tượng lao động. Tư liệu lao động thì có nhà xưởng, công cụ, máy móc, đối tượng lao động tức làngười lao động. Nói chung phần này thì tôi thấy bên tổ 1 làm khá đầy đủ, ít ra là theo trình học bài “ siêu đẳng “của tôi nhận biết được vậy.
Kết thúc phần thuyết trình, Tiểu Mai xếp giấy lại, khẽ đưa tay quệt mồ hôi, đợi cả lớp nhậnxét và ý kiến về tổ 1.
- Có bạn nào ý kiến về bài thuyết trình của tổ1 không ? – Thằng L cán sự Lí kiêm lớp phó học tập hỏi.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101948)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#74 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:39 » @101951

- Mình thấy ổn rồi ! – Nhỏ P phát biểu.
- Nhưng hơi ngắn gọn, với thiếu hình ảnh minh hoạ, thêm vô là đủ ! – Thằng Q góp ý.
- Dài dòng làm gì, súc tích mà đầy đủ là được, nhưng đề nghị tổ 1 nên cho thêm mốiquan hệ với đối tượng sản xuất là được ! – Kmập ý kiến.
- Ừ…tổ mình sẽ tiếp thu, …. và rút kinh nghiệm ! – Tiểu Mai nhỏ nhẹ đáp.
- Còn ai ý kiến gì nữa ko ? – Thằng L hỏi lại.
- Ưm, đây là ý kiến của tổ 2 ! – Em Vy đứng lên, tôi ôm đầu rụt xuống bàn kêu khổ. – Mình nghĩ bạn Mai nên nói rõ trong phần đối tượng lao động là người lao động, sẽ gồm những ai, như là nhân công, cũng như các thành phần được phân chia cụ thể trongcông việc sản xuất, qua đó mới hình thành các mối quan hệ chặt chẽ với đối tượng sản xuất, chứ như vầy là xem như thiếu đi nửa ý chính trong tư liệu sản xuất rồi !
Nhỏ H há hốc mồm, mấy đứa trong tổ 1 nhao nhao lên vì chả biết sao mà cả bọn lại quên đi chi tiết như Vy đã nói, tôi thì chẳng ngạc nhiên gì vì biết em Vy chuẩn bị cho bài thuyết trình này kỹ lắm rồi, có khi làm hết cả 4 phần luôn cũng nên, nghĩ thế nên tôi đưa mắt sang Tiểu Mai xem nàng sẽ đối đáp sao về phần tư liệu bị thiếu này.
Nhưng Tiểu Mai chỉ thở dài, và nhìn thẳng vào Vy, đôi mắt ánh lên vẻ mỏi mệt :
- Tôi nhớ đâu có bảo cô khoe mẽ, cô Nguyễn!
Tiểu Mai vừa nói xong, cả lớp im bặt vì ngạc nhiên, thằng L trên bảng ngơ ngác nhìn nàng ko chớp mắt, Vy thất thần đứng tại chỗkhông thốt được câu nào. Nhưng tôi mới là người ngạc nhiên nhất, phải gọi là cực kỳ bất ngờ vì tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng Tiểu Mai lại có thể nói đầy kích động như vậy, và lại gọi Vy bằng họ chứ ko bằng tên, cách xưng hô này cực kỳ xa lạ và khó hiểu.
- Sao vậy Mai ? Bị sao vậy ? – Nhỏ H chạm tay Tiểu Mai hỏi nhỏ vẻ lo lắng.
Nhưng Tiểu Mai vẫn đối diện mắt nhìn thẳngvào Vy đầy lãnh đạm.
Và em Vy thì có lẽ vì quá bất ngờ với thái độ này nên vẫn chẳng biết nên nói thế nào, cũng phải vì có ai dè đâu cục diện lại sang tình huống oái ăm này.
- Sao…..??!! – Vy chỉ thốt được mỗi từ này rồi cũng lắc đầu cam chịu.
Đến đây thì tôi gọi là ở thế “ bối thuỷ “ của binh gia, trước mặt là địch sau lưng là sông, không tiến cũn không lui được, muốn nói đỡ cho em Vy thì ko được vì đây là chuyện con gái, cơ mà đến mức này thì cũng hơi quá, nhưng im lặng thì ko lẽ mặc em Vy đứng đó khó xử vì rõ là trong lớp ai cũng biết Vy với Tiểu Mai kình nhau hôm giờ, đây gọi là tự làm tự chịu thôi,….nhưng Tiểu Mai nói thế này cũng có phần hơi quá. Nghĩ đi tính lại một hồi, tôi quyết định đứng dậy, và hàng chục ánh mắt dòm theo thấp thỏm.
- Theo N nghĩ thì đây là phần nhận xét và ý kiến, nên ai cũng có quyền phát biểu xây dựng bài, phần trình bày của tổ 1 thì có lẽ là thiếu những gì mà Vy đã góp ý, vậy thì Mai nên tiếp thu để rút kinh nghiệm mới phải….nên lần này …Mai nói vậy là không được rồi,…có phần hơi thái quá ! – Tôi lúng búng nói, nhưng càng về cuối tôi càng cảm thấy khó khăn, câu chữ phát ra trong miệng như cứ muốn khựng lại.
Và Tiểu Mai quay sang nhìn tôi, ánh mắt nàng buồn xa xăm, rồi u lạnh dần như là tôi chẳng đang đứng ở đây vậy.
- Xin lỗi Vy, là mình không ý tứ ! – Tiểu Mai khẽ cúi đầu nói rồi xếp giấy tờ và lẳng lặng về chỗ ngồi.
- Ừ….ko có gì đâu ! – Vy ngượng ngập đáp.
Cả lớp yên ắng một hồi rồi xầm xì bàn tán, mỗi đứa mỗi ý, thằng T nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, thằng D thì nghiến răng trèo trẹo, nhưng thằng C với K mập lại vỗ vai tôi cười cười :
- Khá lắm, phải vậy chứ ! – K mập khoái chí.
- Anh hùng cứu mỹ nhân, hà hà ! – Thằng C ra vẻ hài lòng.
Rồi mọi người lại nhao nhao cả lên, chuẩn bịcho phần thuyết trình của tổ 2, tôi thì ngồi phịch xuống ghế thở dài, cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, lơ ngơ cả buổi dù em Vy đang thuyết trình phíatrên bục giảng.
- Khi nãy cảm ơn N nha ! – Em Vy ngồi sau xetôi cảm khái.
- Ơ…thế ko trách xen vào chuyện con gái à ? – Tôi giật thót, vẫn còn đang lơ ngơ.
- Không đâu, thật là khi nãy chẳng biết phải làm sao nữa, ko hiểu sao Mai lại tức giận như vậy ! – Em nó thắc mắc.
- Ừ, N cũng ko ngờ ! – Tôi thở dài đáp.
Tôi về nhà mà trong đầu cứ nhớ mãi ánh mắt Tiểu Mai nhìn tôi khi nãy, cứ mang cho tôi cảm giác như nàng thất vọng và buồn tôinhiều lắm, nhưng tôi đã làm gì sai chứ ? Bênh vực cho người tôi thích là có tội, là sai hay sao ? Tiểu Mai hẳn cũng biết tôi ở tình thế khi nãy chẳng thể làm gì khác được kia mà. Cứ thế hàng đống câu hỏi len ra chất đầy trong đầu tôi, để rồi buông hơi thở dài đầy chán nản vì ko thể trả lời được.
Những ngày sau đó, cả Tiểu Mai và Vy đã thôi không tranh luận với nhau nữa, 2 nàng như cùng ngầm hiểu rằng giờ có đấu đá lẫn nhau cũng ko ích lợi gì cả, hoặc cũng có thể là Vy tự động rút lui khi thấy Tiểu Mai đã có vẻ như không muốn nói gì về chuyện này nữa. Em Vy gặp tôi vẫn cười nói tíu tít như mọi khi, đã thôi không còn chằm chằm bế quan ôn luyện để đua tài nữa, chỉ có Tiểu Mai là như đang giữ khoảng cách với tôi và chẳng buồn bắt chuyện nữa, gặp thì cười chào cho có lệ rồi lặng lẽ đi ngang qua nhau,cứ như có một bức tường vô hình giữa nàngvà tôi.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101951)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#75 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:41 » @101952

Và chiến tranh đã kết thúc như vậy đấy, kết thúc trong hoà bình mà không bên nào bị tổn thất, cả 2 nàng đã vui vẻ trở lại và hoà nhã với nhau hơn dù là xã giao thông thường, chỉ có mỗi tôi là tự cảm thấy mình như một tên tội phạm chiến tranh, khi trong lòng luôn canh cánh thương tổn điều gì đó mà dù có cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể cắt nghĩa được…
Chap 61 :
Bữa nọ, tôi đang ngồi làm bài thì ông anh tôihộc tốc chạy vô nhà :
- Ê ku, bữa nay Conan ra tập mới đó ! – Mắt ổng sáng rỡ.
- Thì sao ? – Tôi ngơ ngác.
- Thì bây giờ mày xách xe ra nhà sách mua cho tao chứ sao ! - Ổng đáp.
- Sặc, sao đại ka vừa đi học về thì ko đi mua?! – Tôi rụt cổ.
- Về đến đây tao mới nhớ ra ! - Ổng quăng cái cặp lên bàn.
- Thì mai mua, chứ giờ đệ bận rồi ! – Tôi lắc đầu ngao ngán.
- Tao rảnh có chủ nhật này thôi, bây giờ cho chú nói lại một lần nữa, có đi mua hay là không ? - Ổng nghiến răng trèo trẹo.
- Èo, giờ đại ka có giết đệ cũng ko thay đổi được….ai da…thả ra…đệ mua mà…đệ mua…aida.. ! – Tôi ôm đầu la làng.
- Một ngày là đại ca… ! - Ổng vẫn kẹp 2 nắm tay vô 2 bên thái dương tôi nói nhử.
- ……cả đời là đại ca….thả ra..giờ mua nè ! – Tôi chịu hết xí quách.
- Tốt, cho chú 30 phút, rồi về anh pha Sting sữa cho uống ! - Ổng cười hề hề.
Tôi lắc đầu thầm kêu khổ, lò mò dắt xe ra khỏi nhà, nghĩ chút rồi tôi chạy lên nhà sách THD gần bên trường Chuyên mua cho lẹ, hi vọng ở đó có bán Conan, chứ không có là mềm đòn với ông anh phát xít này.
Chủ nhật nên nhà sách có vẻ đông hơn mọi ngày, tôi bắt đầu thấy hãi trong bụng, thể nào bọn con nít cũng đua đòi ba má hốt hết Conan của tôi cho mà xem, vậy là tôi đi lướt qua các dãy truyện như chạy, dòm xem có cái gì từa tựa như bìa truyện Conan không.
Vừa quẹo sang dãy truyện tranh thì tôi va phải người đi hướng ngược lại quẹo ra ngoài, làm đổ hết chồng sách người ta đang ôm.
- Xin lỗi…ko để ý cho lắm ! – Tôi giật mình ngồi xuống nhặt sách người ta lên.
- Ừm……! – Vẫn đứng yên.
- Xong xuôi, của…ơ…! – Tôi xếp xong mấy cuốn sách cầm tay định đưa lại, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Mai đang đứng đó tự khi nào, hoá ra tôi va phải nàng lúc nãy.
Vẫn ánh mắt xa xăm cô tịch ấy đang nhìn, cứnhư là không có mặt tôi tại đây, ngay lúc này!
- Tiểu Mai… ! – Tôi chỉ biết gọi tên rồi ngưng bặt.
- Cảm ơn N, không sao đâu ! – Rồi nàng lấy sách và quay đi.
- Nè, chuyện hôm bữa thật sự là…. ! – Tôi vội bước theo nói.
- N đang nói về chuyện gì vậy ? – Tiểu Mai quay lại nhìn thẳng và ngắt lời tôi.
- Đừng bận tâm ! – Rồi nàng lại cầm sách quay đi đến quầy tính tiền, mặc tôi đứng chôn chân ngơ ngác đằng sau.
Thế là thế nào ? Tôi đã làm gì nên tội để mà giờ nàng ta sao lạnh lùng xa cách vậy chứ ?
Ngẩn ra một hồi, tôi tặc lưỡi dắt xe ra khỏi nhà sách, đạp mà đầu óc cứ nghĩ lơ mơ không quan tâm mình đang đi đâu.
- Ê ê N , êeee ! – Giọng K mập ngay sau lưng tôi.
- Gì thế ? – Tôi nhăn mặt quay lại, đúng là nó.
- Đi đâu đấy ? – K mập đang đèo nhỏ H sau lưng.
- Đi…lòng vòng ! – Tôi lúng búng đáp.
- Thế đi uống nước mía với bọn này đi ! – Nhỏ H đề nghị.
- Ò, thì đi ! – Tôi đồng ý, quên mất luôn ông anh đang chờ ở nhà.
- Uống đi, sao cái mặt mày ngu thế ? – K mậpngạc nhiên gõ gõ vào ly nước mía còn đầy của tôi.
- Đang uống đây ! – Tôi nhăn mũi.
- Mai kiểm tra 1 tiết Toán, mệt ghê ! – Nhỏ H than thở.
- Có gì ko hiểu tranh thủ hỏi thánh N đi kìa ! – K mập cười hề hề.
- Có đem giấy bút gì đâu mà hỏi ! – Nhỏ H bĩu môi.
- Không thì mai lên sớm hỏi Trúc Mai ấy, đâu có thua gì thằng N ! – K mập hiến kế.
- Ừ, cũng định vậy ! – Nhỏ H thở dài.
- Mà hôm giờ không thấy Mai với Vy đấu khẩu nữa ta ? – K mập vờ nhắc lại cho có chuyện để nói.
- Nhờ công tố viên N đây tố tụng lí lẽ đanh thép quá nên kết thúc cuộc chiến chứ sao ! –Nhỏ H cười khúc khích.
- Hì, lại nữa ! – Tôi cười gượng.
- Mà hôm đó Mai nói câu đó thật là làm tui giật mình ! – K mập rụt cổ. – Gặp tui lúc đó chắc cũng biết đứng ngu luôn quá !
- Ừm…mà bữa đó tui thấy Mai có vẻ là lạ, có vẻ trầm đi hẳn, với cả hình như đang mệt hay sao ấy, lúc đụng tay vô thấy nóng hổi ! – Nhỏ H nhíu mày đáp.
- Vậy à ? – Tôi như lờ mờ đoán ra tình huốngbuổi trưa ở bãi gửi xe hôm đó.
- Ừ, tao cũng thấy lạ, chứ bình thường Mai cónóng tính vậy bao giờ đâu ! – K mập quệt mũi đồng tình.
- Vy nói với tui là thật tình cũng chẳng muốntranh với Mai làm gì, tự nhiên cả 2 bị cuốn vôlẫn nhau thôi chứ sau bữa đó, nhỏ Vy về bảothấy…tội tội cho Mai ! – Nhỏ H đăm chiêu tiếtlộ.
- Vậy là tại thằng N rồi ! – K mập búng tay cáichóc.
- Bậy mậy ! – Tôi quắc mắt.
- Thôi uống đi 2 ông, còn về ôn bài ! – Nhỏ Hxua tay can thiệp.
Tạm biệt 2 đứa K mập với nhỏ H, tôi đạp xe về nhà mà trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện, hôm đó Tiểu Mai bệnh thì có biểu hiện lạ cũng đã đành rồi, chứ những ngày sau với hôm nay nàng đâu có bệnh, sao xem tôi nhưngười xa lạ vậy chứ ? Cơ mà em Vy với Tiểu Mai rõ là như nước với lửa, thế quái nào mà em nó giờ lại quay sang thông cảm Tiểu Mai nhỉ ? Đúng là lòng dạ con gái khó đoán thật, hôm nay là bạn ngày mai kẻ thù, mới hôm bữa còn chơi giỡn cả ngày mà hôm nay gặp mặt lại xem như không !
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101952)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#76 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:42 » @101955

Tôi lắc đầu thở dài ngao ngán, thôi kệ tới đâu thì tới, giờ mà cứ chạy theo xin lỗi Tiểu Mai thì nàng ta đã muốn tránh mặt rồi nên có khi lại quay sang khinh mình cũng chưa biết chừng, chưa kể em Vy mà thấy thì tôi cũng xong luôn.
Dắt xe vô nhà, đã thấy ông anh ngồi trên bàn, 2 ly đá với 2 chai Sting để sẵn.
- Hiền đệ đã về ! - Ổng cười trông…gian thấy rõ.
- Dạ, đại ka ! – Tôi phì cười.
- Truyện đâu tiểu đệ ? Đưa đại ca đọc trước !- Ổng ngoắc ngoắc tay.
- Chết…quên mua …từ từ giờ em đi mua !
Rồi tôi lập tức phóng xe ra khỏi nhà chạy đi mua truyện, vừa kịp né Phong thần thoái củaông anh đang trên đà sử chiêu, nãy gặp TiểuMai rồi quên mất vụ mua truyện luôn, hây dàthiệt là khổ quá đi mà!
Chap 62 :
Một bữa trong tuần đầu của tháng 1, trưa đótôi ăn vội chén cơm vì dậy muộn rồi ba chân bốn cẳng phóng xe lên trường cho kịp giờ vào lớp.
- Tùng…tùng…tùng ! – Tôi ôm cặp vào lớp vừa kịp lúc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại .
- Lại đi trễ ! – Em Vy hắng giọng.
- Ừ, mệt quá ! – Tôi chẳng buồn giỡn như mọi khi nữa.
Quệt mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, tôi cứ thấy bứt rứt khó chịu gì đâu, cả nửa buổi học đầuchẳng tập trung được gì sất, cứ mơ mơ màng màng, may mà không bị giáo viên nàotúm đầu lên. Giờ ra chơi tôi tới chỗ em Vy :
- Uống nước ko Vy ? – Tôi chủ động rủ.
- Ra can-tin à ? – Em ấy ngước nhìn hỏi.
- Ừ, ko biết sao thấy khát nước quá ! – Tôi gãi đầu.
- Ừ, đợi Vy chút ! – Em nó gật đầu đồng ý.
Tôi ngồi nhìn ly coca mà lúc nãy trong lớp tưởng tượng ra là đã muốn bay ngay vào can-tin, thế mà giờ tôi lại uống chưa hết nửaly đã thấy ngán đến tận cổ.
- Sao thế ? Ngán à ? – Vy ngạc nhiên.
- Ko biết nữa, chắc vậy ! – Tôi lắc đầu.
- Vậy đổi nè ! – Em nó chìa ly Sting dâu về phía tôi.
- Ực…. ! – Và tôi cũng ngán nốt, bất lực nhìn ly Sting tan đá từ từ.
- Chê nước của tui chứ gì ! – Em nó dậm chân dỗi.
- Không, ko biết sao bữa nay uống gì cũng ko ngon ! – Tôi vội đáp.
- Èo, hông lẽ giờ đòi uống bia ? – Vy thở dài.
- Bậy, đâu biết uống, hì ! – Tôi cười cười nhún vai. – Thôi vô lớp đi !
Giờ Toán, tôi như mọi khi, vẫn ở chiếu trên mà quan sát bàn dân thiên hạ đang mày mò giải bài trên bảng, mình thì ngồi phách đất dưới lớp. Nhưng trời xui đất khiến thế nào thầy Toán lại gọi tôi lên bảng làm bài, chả sao, mấy bài này muỗi thôi, tôi chẳng nghi ngờ gì về mấy bài này cả.
Nhưng sao bữa nay Toán đối với tôi cứ lạ hoắc, tôi đứng mãi mà chỉ vẽ được cái hình rồi mặt ngu ra , tìm mãi ko được cách chứngminh và áp dụng định lí, tôi bắt đầu toát mồ hôi hột, phen này thì thanh danh tiêu tùng rồi.
- Em…ko biết giải bài này thầy ơi ! – Tôi khó nhọc giương cờ trắng đầu hàng.
- Hả ? Sao thế N ? – Thầy Toán như ko tin vàomắt mình.
- Dạ…em ko biết cách làm ! – Tôi lí nhí đáp.
- Bài này đâu có gì hóc búa, thầy kêu em lên sửa bài của bạn C khi nãy thôi mà, đâu phải toán mẹo ! – Thầy ngạc nhiên.
Thằng C không giỏi toán cho lắm, cả lớp ai cũng biết, và tôi là cán sự Toán, cả lớp ai cũng biết nốt, thế mà hôm nay tôi lại giải không ra cái bài dành riêng cho nó, và lủi thủi về chỗ ngồi trong sự ngỡ ngàng của các bạn đồng môn sau khi nhận con 2 to tổ tướng đỏ chót trong vở.
- Thằng này giả ngu à ? – Thằng L ngơ ngác.
- Thánh, thăng nữa rồi à ? – Thằng D bưng mặt.
Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại thoáng “ tự “ cảm thấy Tiểu Mai đôi mắt đang ánh lên vẻ ngạc nhiên, tự dưng lại cảm thấy an ủi đôi phần, dù tôi đang ngượng ko để đâu cho hết.
- Sao thế N ? – Ra về, em Vy ôm cặp xuống lo lắng hỏi.
- Chẳng biết, tự dưng lại ngu ra ! – Tôi nhún vai đáp.
- Hay hôm qua N ko ôn bài ? – Vy cau mặt.
- Mọi hôm cũng có ôn đâu, vẫn làm phà phà, hôm nay chắc bị ma ếm rồi ! – Tôi lắc đầu.
- Vậy đã giải được bài đó chưa ? – Em nó nhăn mặt.
- Vẫn chưa, thôi ra dắt xe ! – Tôi rụt cổ đáp.
- Ừ, vậy N về trước đi, bữa nay Vy họp cán bộđoàn, tí nhờ bạn chở về cũng được !
- Ờ, vậy bye ha !
Rồi tôi xách cặp ra khỏi lớp, ra đến bãi gửi xe mà cảm giác như đi cả nửa ngày mới tới, đến lúc dắt chiếc xe qua đoạn gờ ở hành lang thì tự nhiên chân tôi như vô lực khi bước xuống bật thang, loạng choạng suýt ngã, và lại cảm thấy lành lạnh như những lầnbị cảm.
Không lẽ bị cúm gà sao ta ? Chẳng phải, hômgiờ có ăn gà với trứng đâu! Hay là do đĩa kem Flan 20/11, bậy nữa, ăn từ đó đến giờ mới phát bệnh sao, em Vy cũng ăn mà có thấy bị gì đâu ?
Nghĩ 1 hồi rồi tôi đạp xe chầm chậm về, quả là tay chân đang run rẩy thật, và lại cảm giác lành lạnh, mặc dù mồ hôi đang túa ra ướt cả áo, tôi vừa đạp vừa cầu khấn trời phật cho đừng có bị cúm gà, ngoài ra bị bệnh nào cũng được !
Cầu được ước thấy, tôi ko phải bị H5N1, nhưng bị bệnh thật !
Tối đó về nhà, ăn cơm xong tôi lên phòng bật máy ngồi chơi Hugo 1 mình, ba mẹ thì đitiệc cưới, ông anh đi chơi ít nhất cũng 9h mới về, ngồi chơi game mà tay cứ click chuộtsai vị trí, mắt thì thấy hoa lên từng hồi, mồ hôi vẫn túa ra. Tôi tắt máy ngồi thở dốc, xuống nhà tu chai nước lạnh thì đau cổ họng vô cùng, thế là lại lên nhà ngồi thẫn thờ đợi cả nhà nhờ quyền trợ giúp từ ngườithân.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101955)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#77 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:44 » @101956

Đến khoảng 9h kém 15 tôi đã bắt đầu thấy khó thở, y như hồi nhỏ tôi bị hen suyễn nhẹ,khò khè trong cổ mà chẳng thở được dễ dàng, cứ rít lên từng hồi rồi mệt mỏi nằm vậtra ghế, cố mở mắt nhìn lên trần nhà cho tỉnhtáo.
- Đại ka, đệ thấy mệt quá ! – Ông anh vừa dắtxe vô nhà, tôi than thở.
- Ờ, thấy mày tao cũng mệt theo, tránh ra bố đi tắm ! - Ổng xua xua tay.
- Haizz, mệt thật này ! – Tôi thê thảm thật sự.
- Đâu, để coi ! – Rồi ổng để tay lên trán tôi! - Sặc, nóng dữ vậy ? Sao chiều giờ ko nói cho ba mẹ biết ?!
- Đã kịp nói đâu, về nhà là thấy 2 người đi rồi ! – Tôi thở dốc.
- Đợi chút đi, chắc sắp về rồi, tao pha chanh nóng cho ! – Rồi ổng lui cui xuống bếp.
- Chắc phải cho cháu nó đi bệnh viện, vì có khả năng bị viêm phổi ! – Bác sĩ khám một lúc rồi kết luận.
- Vậy…đi ngay bây giờ à bác sĩ ? – Mẹ tôi lo lắng hỏi.
- Ừ, anh chị gọi taxi đưa cháu lên viện, vào khoa cấp cứu, người ta sẽ có hướng dẫn !
Thú thật, lúc nghe đến 3 từ “ vào bệnh viện “, tự nhiên tôi tỉnh hẳn cả người ra, không phải vì sợ, mà vì hiếu kỳ, nhỏ đến lớn đã vào nằm trong bệnh viện tỉnh với tư cách bệnh nhân bao giờ đâu, bệnh gì cũng bị nhẹ hều, toàn nằm nhà, nay sẵn dịp này tôi cũng muốn biết ở trong bệnh viện nó ra làm sao.
Thế nên lúc lên taxi ngồi đưa đến bệnh viện, tôi có cảm thấy khoẻ hơn một chút, chỉ có 2 phần lo lắng về bệnh tình, còn lại 8 phần là thích thú vì được thêm một trải nghiệm mới.
Không biết có phải do bệnh nặng mà tôi lại có ý nghĩ điên khùng như vậy không nữa ? Vào viện nằm mà vui mừng chắc chỉ có mỗi mình tôi !
Chap 63 :
Vào bệnh viện, đến trước cổng cấp cứu thì taxi dừng lại, lúc này đã gần 22 giờ đêm, nhưng hành lang bệnh viện thì hãy còn có người qua lại, ko âm u như tôi tưởng tượng.Tôi vừa bước được mấy bước thì có 1 bác sĩ với 1 cô y tá đẩy giường inox bệnh nhân đến, chắc là do ba tôi gọi phone nhờ, bác sĩ hỏi mẹ tôi vài câu rồi bảo tôi nằm lên giường, đẩy thẳng vô khoa cấp cứu.
Nói thật chứ tôi dù có hơi mệt nhưng cũng vẫn tỉnh táo đi đứng được, chứ nằm trên giường có bác sĩ đi trước, y tá một bên, gia đình một bên thì cứ như tôi bị gì thập tử nhất sinh vậy, đi ngang qua dãy hành lang mà tôi nằm liếc thấy hầu như ai ngồi quanh cũng dòm, quê không chịu được,
Vào một căn phòng lớn có khoảng 20 chiếc giường nằm thì y tá đẩy tôi vào đó rồi đi sang các giường bệnh khác, tôi nằm còn mẹ tôi đứng cạnh bên. Giường kế bên hình như là ông nào nhậu say xỉn bị té xe, nằm la hét ỏm tỏi vì đau mà nghe nồng nặc mùi bia rượu, tôi ghé mắt nhìn sang thì thấy tấm drap giường ổng nằm đã đỏ thẫm cả máu, chân thì quặp sang bên mà lộ hẳn xương ống quyển ra ngoài.
Bên khác thì có cô y tá đang ngồi cầm dao lam đã cạo được nửa đầu một người đang ngoi ngóp, lâu lâu miệng lại phún máu, mẹ tôi bảo người đó chắc bị chấn thương sọ não, giờ phải cạo sạch tóc mới mổ đầu được, nghe tiếng cạo đầu rột rột phát ghê.
Và ở bên khác, có thằng nhóc cũng trạc tuổi tôi, hình như cũng bị tông xe xây xát khắp người, các vết thương đang rỉ máu và cả mỡda thịt, cô y tá cẩn thận bóc từng lớp quần áo đang dính bết vào vết thương ra nhưng thỉnh thoảng thằng này lại gào lên đau đớn, chốc sau thì nó đã bị….lột sạch trơn trước mặt bàn dân thiên hạ là thân nhân và các người bệnh trong phòng.
Đến đây tôi bắt đầu hoảng thật sự, hông lẽ hễ vào khoa cấp cứu nằm là xong xuôi hết như vậy sau, bất giác tôi tự ngồi dậy không nằm nữa.
- Con thấy còn khoẻ mà sao bỏ vô phòng cấpcứu chi vậy ? – Tôi làu bàu.
- Thì bước đầu chẩn đoán bệnh phải vậy chứ! – Mẹ tôi giải thích.
Vừa nói xong thì y tá tới ấn tôi nằm xuống, tôi đưa mắt sang mẹ cầu cứu, thầm nghĩ chẳng lẽ mình sắp bị…lột, dè đâu cô này chỉ cầm chai nước biển rồi đâm kim vào tay tôi, móc chai nước lên giá rồi lại đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, giờ mới thấy ý nghĩ vui thích khi được vô bệnh viện khi nãy là hết sức ngu si, nơi đây toàn những hiểm hoạ khó lường không biết trước được !
Một hồi thì có bác sĩ đến hỏi mẹ tôi đủ thứ, đại loại như tình hình, triệu chứng và khoảng thời gian trước khi vào viện tôi ra sao, lại nằm đợi thêm hồi nữa thì y tá đến cùng với chiếc xe lăn, tôi được di dời từ giường nằm sang xe lăn ngồi, và y tá đẩy vào thang máy.
Tôi được đưa lên lầu 7, dọc theo hành lang thân nhân người bệnh ngồi nằm la liệt trên chiếu hay mền cá nhân, bên cạnh là các vật dùng để thăm nuôi như bình thuỷ, cà mèn giữ nhiệt, ai nấy trông cũng đều có vẻ mệt mỏi, có lẽ phần vì lo lắng và thức khuya.
Tôi vào phòng 402, phòng này thì có 4 giường bệnh, lúc tôi được đẩy vào thì cả 3 người nằm trên giường vẻ như đã ngủ cả, chỉ có cạnh mỗi người là người nhà bệnh nhân thì hãy còn thức, thấy tôi vào họ ngướcra nhìn. Tôi được nằm giường trong góc cạnh cửa sổ, cạnh bên phải là giường của một bà cô trung niên đang nằm ngủ vẻ mệt nhọc, anh thanh niên đang ngồi có lẽ là con trai của cô này, đứng dậy nhường ghế cho mẹ tôi ngồi rồi ra ngoài hành lang lấy cái ghế khác.
- Em nó bị gì vậy cô ? – Anh ta cười xã giao hỏi thăm.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101956)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#78 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:46 » @101958

- Cô cũng chưa biết, bác sĩ bảo cần thời gian theo dõi thêm ! – Mẹ tôi đáp.
Rồi anh này nhìn tôi gật đầu cười thân thiện,tôi cũng chào lại, nhưng trong bụng thì chẳng muốn chút nào, tâm lý tôi lúc bệnh chỉmuốn yên tĩnh chứ không cần quen thêm người này nọ.
- Chị đây là mẹ của con à ? – Mẹ tôi nhìn sanghỏi.
- Dạ, mẹ con bị đau dạ dày, nhập viện cũng được 1 tuần nay rồi, vừa mổ xong 4 hôm trước nên cũng còn hơi yếu ! – Anh ta ái ngại nhìn về cô kia đang ngủ.
- Ở đây mấy giờ là hết được thăm bệnh nhỉ ? – Mẹ tôi thắc mắc.
- Chắc khoảng 8h30 cô à, sau giờ đó thì chỉ có 1 người nhà có thẻ nuôi bệnh mới được ở lại, còn muốn thăm bệnh thì phải đợi 9h sáng hôm sau ! – Anh này đáp rồi đưa mẹ tôi tờ nội quy thăm bệnh trên bàn.
Đối diện tôi là giường bệnh của một ông cụ cũng già lắm rồi, chốc chốc lại ho khan và nói như mê sảng, chị người nhà cạnh bên lạiphải tất tả ra ngoài tìm gọi y tá nhờ giúp đỡ.
Bác sĩ lại đến chẩn đoán bệnh, người này thì nhà tôi có quen biết vì ổng là học trò của ông bác tôi cũng là bác sĩ trong bệnh viện Chợ Rẩy, nên ổng hỏi thăm khá nhiệt tình và vui vẻ.
- Sao? Giờ con thấy sao rồi ? - Ổng sờ lên trán tôi cười hỏi.
- Dạ chỉ hơi mệt thôi, chắc con ko có bệnh gì đâu ! – Tôi đía thêm để mong được về nhà sớm.
- Có bệnh hay ko thì phải nằm lại vài ngày đểtheo dõi mới chẩn đoán được ! – Rồi ổng quay sang mẹ tôi ! – Bây giờ chị xuống dưới lầu 1 theo hướng dẫn của cô y tá này sẽ làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân nhé !
Thế là tôi nằm lại một mình, ba tôi thì đã về nhà từ trước để lấy đồ đạc nuôi bệnh các thứ. Phòng bệnh ko rộng lắm, 4 giường bệnh 2 giường này đối diện 2 giường kia, kếbên mỗi giường là một cái bàn nhỏ để chất đồ đạc thuốc men lên thì hành lang trong phòng chỉ vừa khoảng 3 viên gạch, may là tôi nằm cạnh cửa sổ chứ nằm giữa hay ngay lối vào thì chắc ngột ngạt lắm.
Tôi nằm nghĩ lại về mấy triệu chứng từ hồi chiều đến giờ để tự trấn an mình rằng là tôi không bị H5N1, vì tôi chẳng ăn gà hay trứng suốt gần cả tháng nay rồi, gần nhất là lỡ ăn kem Flan hồi noel thôi, nhưng em Vy cũng ăn mà đâu có sao. Nghĩ đến đây tôi tự nhiên…ước gì em nó cũng bệnh luôn mà vô viện chung với tôi cho vui, ngày nào cũng gặp nhau thì thích phải biết, hình như đầu óc mụ mẫm rồi nên tôi mới lòi ra cái suy nghĩ ích kỉ quá thể như này, thế là tự cốc mình một cái rõ…nhẹ !
Được lúc thì mẹ tôi lên, tay đã lỉnh kỉnh cầm theo các thứ bình thuỷ ly tách chén đĩa chăn mền, rồi sắp xếp các thứ để lên bàn cạnh đầu giường.
- Ba về rồi à mẹ ? – Tôi nằm ngước mắt hỏi.
- Ừ, mẹ nói ba mai lên trường xin cho con nghỉ học khoảng 1 tuần rồi ! – Mẹ tôi gật đầu.
- Cái gì nghỉ dữ vậy ? Rồi mất bài vở sao ? – Tôi la oai oái, thật ra tôi cũng chẳng lo mất bài vở gì, chỉ lo ở lại đây cả tuần thì nản chết được.
- Bác sĩ bảo phải nằm viện ít nhất 1 tuần ! – Mẹ tôi tiếp lời, rồi nhìn sang bình nước biển đang truyền cho tôi xem đã hết chưa.
- Èo, lâu vậy ! – Tôi ngao ngán thở dài.
- Bệnh thì chịu thôi, nằm đây mẹ ra lấy nước ấm ! – Rồi mẹ tôi cầm bình thuỷ ra hành langlấy nước.
Mới 11 giờ kém mà phòng đã tắt đèn, anh khi nãy ngồi bên cạnh giải thích mọi hôm là 9h30 tối đã tắt đèn trong phòng rồi vì bệnh viện ko để bệnh nhân thức khuya, hôm nay có tôi mới vào nên phòng tắt đèn trễ hơn chút để người nhà sửa soạn.
Tôi lại chán nản lắc đầu, mới 9h30 tối mà đã tắt đèn bắt ngủ thì có mà tôi buồn chết trong đây mất, không tivi không mp3 không sách truyện, không lẽ suốt ngày chỉ toàn nhìn bác sĩ y tá với người bệnh rồi tối ngủ hay sao?
Tối đó tôi nằm nhắm mắt mãi mà chẳng ngủđược, mẹ tôi thì đã mượn được chiếc giường xếp của bệnh viện nằm ngủ kế bên, tôi mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ một tuần không gặp em Vy thì chẳng biết em nó có nhớ mình không đây ? Hay là trù ếm cho em ấy bệnh rồi vô đây 1 thể để ngày nào cũng gặp nhau ? Không biết ai sẽ chép bài dùm, rồi lại mong ngoài em Vy ra thì đừng có đứa nào vác mặt lên tận đây mà thăm tôi, vì tôi chẳng muốn để ai thấy bộ dạng tôi đang mặc đồng phục bệnh nhân lúc này chút nào, gì mà áo quần sơ mi màu hồng rộng thùng thình nhìn dị chết đi được,bọn thằng K mập mà nhìn thấy thể nào cũngcười lăn bò càng ra cho xem !
Sáng hôm sau y tá đánh thức tôi lúc 5h30, rồi rút máu ra để làm xét nghiệm, nghe bảo lấy máu thử thì phải lúc bệnh nhân chưa ăn gì, tôi lờ đờ nhìn máu trong tay chảy vào ống kim mà…tiếc đứt ruột. Sau đó thì tôi chẳng thể ngủ tiếp được, lò mò dậy rửa mặt rồi ngồi nhìn quanh quất, hết nhìn phòng rồi đến nhìn ra cửa sổ. Ăn tô cháo buổi sángmà mẹ tôi mua dưới cổng bệnh viện mãi mà nuốt không vô, cứ lạt nhách mà nhão nhão nhìn phát kinh, đến khoảng 8h thì bác sĩ lại vào, khám hết một lượt bệnh nhân trong phòng, chưa đầy 10 phút thì đi ra. Cơ mà tôi thấy hiện trạng của cụ già đối diện có vẻ nặng, chỉ nằm thở oxy mà ko nói được câu nào, mắt mở hé yếu ớt. Còn người cô kế bên thì có vẻ khoẻ hơn, đã tự ngồi dậy được, anhcon trai đang tận tình đút thức ăn.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101958)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#79 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:48 » @101960

9h30 bắt đầu giờ thăm bệnh, tôi cũng bắt đầu thấy nản, phòng 402 đông dần, hết lượtngười nhà này thăm giường này thì đến lượtgiường kia có người thăm, nhưng giường cạnh bên tôi thì lại đông người thăm nhất, người thân hay đồng nghiệp cũng có. Anh thanh niên hết đứng lên lại ngồi xuống tiếp khách, tôi cũng phục tài xã giao của ổng thật, nói gần trọn 1 tiếng rưỡi mà vẫn luôn tươi cười chẳng có gì gọi là sa sút phong độăn nói. Riêng tôi thì chỉ có mẹ vẫn ngồi cạnh,ba tôi lên thăm một lúc rồi lại về lo công việc,còn ông anh thì bận học luyện thi nên được miễn đi thỉnh an tôi rồi, vậy mà lại hay, tôi thích yên tĩnh thay vì cứ phải hết người này đến người kia vô thăm nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông mà tôi cố chấp cho rằng đó là đầy thương hại.
Chap 64 :
- Con thấy vẫn khoẻ như thường, hay mình xin xuất viện đi, chắc bữa đó do con đi nắng nên bị vậy thôi ! – Tôi khẩn khoản nói với mẹ.
- Cứ nằm đây, có bệnh hay ko do bác sĩ quyếtđịnh, chứ mẹ con mình biết gì đâu ! – Mẹ tôi không đồng ý.
- Nằm đây chán quá, đến cả ăn còn bị ép phải ăn cháo ! – Tôi giở giọng phàn nàn.
- Cô điều dưỡng nói vậy thì mình phải nghe thôi ! – Rồi mẹ tôi lấy tờ báo ra bảo tôi đọc cho đỡ chán.
Đến trưa tôi lại phải truyền thêm chai nước biển nữa, mà chẳng hiểu truyền vào để làm gì, chỉ thấy mát mát nơi kim đâm thôi chứ không thấy khoẻ thêm cũng ko mệt thêm. Thế này thà bơm Sting vô còn hơn, ít ra còn cảm thấy bổ ích dẫu biết cái mác nhân sâm trên chai Sting là giả, nhưng cũng còn hơn truyền loại nước mà tôi lâu lâu vẫn ra biển tắm rồi sặc sụa cả vào mắt vào miệng.
Tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ đếm xem số cây trồng trong khuôn viên bệnh viện là bao nhiêu, số xe hơi đang đậu là mấy chiếc, thiếuđiều định đếm luôn số xe máy và xe đạp đang dựng dưới sân luôn thì đột nhiên bên giường đối diện, ông cụ đang thở oxy bỗng giật nảy người lên rồi tru tréo những gì đó mà tôi nghe ko rõ, sùi cả bọt mép ra ngoài. Kinh hoàng hơn là ông cụ còn giật phăng tay ra khỏi chai nước đạm đang truyền, mũi kim bị rút ra đột ngột nên máu bắn cả vào mặt người nhà.
- Cứu, ai giúp giữ ông tui lại với ! – Chị ngườinhà thét lên.
Anh thanh niên giường bên cạnh tôi lật đật chạy lại giữ 2 tay ông cụ để khỏi quơ liên hồitránh mất máu thêm, mẹ tôi thì lật đật chạy ra ngoài hành lang gọi y tá, tôi cũng phốc xuống giường mà giữ lại chân ông cụ đang đạp cật lực vào người anh kia.
Ông cụ như đang mê sảng, vẫn tru tréo những gì đó, nước mắt với bọt mép sùi ra liên hồi, tệ hơn là tôi thấy mũi kim của bình truyền đạm đã gãy vì nãy bị ông giật quá mạnh, tình trạng này khá nguy hiểm vì đoạn kim gãy có thể chạy theo mạch máu vào tim, có thể gây tử vong.
- Anh bóp chặt cổ tay trái ông cụ lại đi, đừng cho máu kịp lưu thông ngược lên cánh tay, kim bị gãy có khi còn trong đó đấy ! – Tôi nói như thét.
Anh này làm theo lời tôi, chị người nhà luống cuống dọn ống kim và giá treo chai thuốc xuống, vừa khóc nấc lên vì sợ. Khoảng2 phút sau thì bác sĩ và y tá chạy vào, họ mớixử lí vết thương nơi tay rồi đẩy giường ông cụ ra ngoài, chị người nhà tất tả chạy theo, tôi thở phào ngồi phịch lên giường quệt mồ hôi.
- Có bị gì ko con ? – Mẹ tôi nhìn hết lượt tôi từ trên xuống dưới lo lắng hỏi.
- Con ko sao, cũng may là bác sĩ tới kịp ! – Tôi thở dốc.
- Mày bệnh mà còn ko chịu nằm yên! – Rồi mẹ tôi sửa lại cái gối đầu giường và đẩy người tôi xuống bảo nằm lại đi.
- Hiện giờ thì con chưa thấy bệnh gì hết, hì hì ! – Tôi phì cười vì mẹ lo xa.
Anh thanh niên kia rửa mặt xong rồi bước vào lại, trên áo vẫn còn vài vệt máu có lẽ từ ông cụ văng lên.
- May ghê, chẳng biết ông lão có bị sao ko ! –Anh này ngồi xuống cạnh người mẹ.
- Mấy hôm trước lúc con về nhà cũng có lúc bị giống vậy đấy, mẹ ngồi mà sợ run lên ! – Mẹ anh này tiếp lời.
- Em cũng ko sao chứ ? – Anh ta quay sang hỏi tôi.
- Dạ ko ! – Tôi gật đầu cười cười đáp.
- Ừ, nãy may trong phòng có 2 đứa mình là đàn ông mới giữ lại được, ông lão giãy mạnh quá ! – Anh này xoa xoa tay, tôi mới thấy có 4 vệt đỏ bầm kéo dài, chắc là khi nãy bị ông cụ cấu vào.
- Nghe đâu ông lão này ở dưới quê, lúc phunthuốc trừ sâu trên ruộng thì lại hút thuốc, gặp hôm gió độc hay sao mà xỉu ngay giữa đồng rồi đưa lên đây, bác sĩ bảo là ngộ độc thuốc trừ sâu khá nặng ! – Cô nằm giường bên tần ngần nói.
- Phun thuốc rầy thường phải bị khẩu trang, đằng này ổng lại còn hút thuốc… ! – Mẹ tôi lắc đầu đáp.
Tôi cũng thất kinh khi nghe chuyện này, ai đời đâu vừa đi phun thuốc vừa đi hút thuốc lá, cứ phun 1 chập lại hít 1 hơi thì bảo sao mà không nhiễm độc cho được, hèn gì nãy thấy biểu hiện ông cụ không bình thường, cứ như mấy người bị động kinh tôi xem trong phim. Chẳng biết có khi nào đang đêmcả phòng đang ngủ, ông cụ lại nổi điên mò dậy cầm dao gọt trái cây mà lụi vô ai đó trên giường luôn không chừng. Nghĩ tới tôi thấy toát mồ hôi hột, có khi vô đây chưa chết vì bệnh đã chết vì bị ám sát rồi, có khi phải nhờ ông bác sĩ quen kia chuyển phòng cho an toàn quá.
Đến trưa, tôi khẽ nói với mẹ đang ngồi đọc báo :
- Mẹ, hay là nhờ bác sĩ cho mình chuyển phòng bệnh !
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101960)

Re: Truyện yêu nhầm chị hai được nhầm em gái up

#80 » Gửi bài gửi bởi Evil » 31/10/2012 17:51 » @101969

- Chi vậy ? – Mẹ tôi ngạc nhiên tháo mắt kính ra.
- Con thấy có khi ông cụ nằm bên kia lỡ lâu lâu lên cơn vạ lây sang mình thì khổ ! – Tôi rụt đầu đáp.
- Ừ…mà qua phòng khác có thể con ko có giường riêng như vầy đâu, phải nằm giườngxếp như mẹ không chừng ! – Mẹ tôi ngần ngại.
- Chẳng sao, giường nào chả được ! – Tôi vừa nói vừa nhìn sang giường ông cụ ra chiều uý kị.
- Ừm, để ngày mai mẹ hỏi thử xem sao !
Đến chiều khoảng 5h30 thì ba tôi vào thăm, sẵn chở mẹ tôi về nhà tắm rửa rồi lấy thêm đồ đạc, để tôi ở lại một mình 2 người cũng khá yên tâm vì thấy tôi chưa có biểu hiện bệnh trạng gì cả. Tôi ngồi một hồi rồi định lôi cuốn báo ra đọc lại lần nữa.
- Con bị gì mà nhập viện ? – Cô nằm giường bên hỏi.
- Dạ con cũng chưa biết, bác sĩ nói đang theo dõi ! – Tôi quay sang đáp.
- Ừ, cô vừa phẫu thuật xong, chắc cũng hơn tuần nữa mới xuất viện được ! – Người này thở dài, tay cầm quả táo mời tôi.
- Dạ con vừa ăn xong ! – Tôi cười từ chối rồi hỏi - Ủa anh con trai cô cũng về rồi à ?
- Ừ, nó với đứa cháu cô thay phiên thăm nuôi, tại thằng con cô tuy xin nghỉ làm nhưng cũng tranh thủ về nhà vài tối để làm việc sổ sách trên máy gì đó ! – Rồi cô này vớitay sang lấy ấm nước nhưng rót ra chẳng đủ1 ly.
- Cô để con ra ngoài lấy giùm cho ! – Tôi xuống giường bước tới tủ bên kia lấy bình thuỷ.
- Ừ, nhờ con ! – Cô tươi cười gật đầu.
Tôi cầm phích nước ra ngoài, chưa kịp ra tớicửa thì đã thấy y tá đẩy ông cụ đối diện vào lại phòng, chị người nhà đi cạnh bên tay cầm chai nước thuốc đang truyền giơ lên cao. Chậc, cũng chẳng sao, cùng lắm mai là chuyển được sang phòng khác, tôi nghĩ bụng rồi nép vào cho y tá đi qua và bước ra ngoài phòng.
Hành lang lầu 7 có vẻ đã vắng người hơn tối qua, chắc người ta cũng tranh thủ về nhà tắm rửa giặt giũ để buổi tối lại vào, tôi nhìn quanh quất rồi phát hiện máy nước nóng lạnh ở góc hành lang, thong thả đi tới đó.
- Ơ…. ! – Tiểu Mai bước tới từ ngã rẽ cuối hành lang, tay nàng cầm bọc trái cây cùng cái cà mèn 4 ngăn, ngạc nhiên đứng khựng lại.
- Ơ…sao ..sao Mai biết N ở đây ?! – Tôi cũng kinh ngạc ko để đâu cho hết, hông lẽ ba tôi lúc xin cho tôi nghỉ học có cho cả lớp tôi luôn số lầu với số phòng để….tiện bạn bè đến thăm hỏi.
- Vậy…N bệnh phải nhập viện à ? – Tiểu Mai nhìn tôi đang mặc đồng phục bệnh nhân.
- Ừ, vừa vào tối qua ! – Tôi lúng búng đáp, muốn giật phăng cái bộ quần áo chết toi nàyra.
- Vậy N ở phòng mấy ? – Nàng hỏi tiếp.
- Ơ….Tiểu Mai phải biết chứ ! – Tôi ngơ ngác nhìn nàng.
- Sao mình biết được ? – Nàng cũng tròn mắtngạc nhiên.
- Thì…thì Mai đến thăm N mà, phải ko ?! – Tôingập ngừng hỏi.
- Ko, Mai đến thăm bệnh cho cô mà ! – Nàng lắc đầu.
- À…vậy à.. ! – Tôi xấu hổ không để đâu cho hết, hoá ra cô của Tiểu Mai cũng đang bệnh nằm lầu 7, vậy mà tôi chưa gì đã tưởng bở lànàng đến thăm mình, thiệt là nỗi nhục của đàn ông mà.
- N bệnh gì vậy? Có sao ko ? – Tiểu Mai nhìn tôi ái ngại.
- Chưa..chưa biết bệnh gì cả ! – Tôi giật mìnhđáp ! – Thôi Mai vào thăm cô đi, chút 9h là hết giờ thăm bệnh đấy !
- Ừ, mình biết mà, thôi Mai vào trước, lát gặp! – Rồi nàng quay đi.
- Ơ….này…!
Tôi đứng chôn chân tại chỗ mất mấy giây vì ngạc nhiên quá đỗi, sao đi đâu cũng tình cờ gặp Tiểu Mai hết thế này ? Chẳng lẽ câu “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ “ là có thật hay sao trời ? Vậy sao ko cho em Vy có bác chú hay cô dì gì đó cũng bị bệnh nằm trên lầu 7 chứ, hic!
Tôi lắc đầu chán nản ông trời khéo sắp đặt, rồi tới vặn vòi nước ấm cho rót vào bình. Mà lúc nãy cũng quê thiệt, chưa gì đã tự phán là Tiểu Mai tới thăm mình, làm gì có chuyện ba tôi cho số lầu số phòng chứ, thiệt là ngu hết sức, bây giờ chắc nàng ta đang nghĩ mình tưởng bở mất rồi ! Tôi tự cốc đầu rủa mình ko thương tiếc, ơ mà cũng lạ, khi nãy Tiểu Mai bảo chút nữa gặp lại mà tôi lại quên chưa nói cho nàng số phòng tôi nằm mất rồi, hic hic, lại ngu tập 2 !
Tôi lò dò mở cửa phòng bước vô và suýt nữalà buông luôn cái ấm phích xuống đất, Tiểu Mai đang ngồi cạnh người cô mà hôm giờ kế bên giường tôi.
- Ơ…sao…ra….! – Tôi đứng bất động ú ớ thốt ra mấy từ ngớ ngẩn.
- Ra đây là cậu bạn con hay kể à Mai ? – Cô này cười cười nhìn Tiểu Mai.
- Dạ…! – Tiểu Mai đỏ mặt gật đầu.
- Cô…là cô của Mai ạ ? – Tôi gãi đầu bước tới gần.
- Ừ, nãy bé Mai nó vào nói là cô ở cùng phòng với bạn nó, ra là cháu ! – Cô nhận lại phích nước ấm – Cảm ơn con nha !
- Dạ.., ko có gì đâu cô ! – Tôi vẫn còn đang trong trạng thái ngu học.
- Nãy Mai nhìn N cầm ấm nước là biết N ở phòng 402 rồi, cái phích này Mai đem từ nhàlên mà ! – Tiểu Mai vuốt tóc nói.
- Ừ…ra vậy, hèn gì ! – Tôi ngớ người hiểu ra mọi sự, rồi đi lại phía giường ngồi xuống.
- Vậy là học xong Mai lên đây luôn à ? – Tôi hỏi vẩn vơ.
- Ừ, ban ngày thì có anh họ ở lại đây chiều về, còn mình học xong mới lên ở buổi tối rồingủ lại với cô ! – Nàng nhìn tôi nói. – Còn N ở với ai ?
- À, mẹ N, giờ đang về nhà rồi, chút lên ! – Tôi quệt mũi. – Mai ngồi chơi đi ha, N ra ngoài hóng gió chút !
- Hì, mình thăm bệnh chứ đâu phải đi chơi ! – Nàng phì cười.
- Ơ….ừ…thì vậy ! – Tôi ngượng ngập vì cái sự nói ngu của mình.
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 101969)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất