Chương 1 - phần 21
Bà kia vui mừng hỏi nó.
- Cháu làm việc ở đó thật à, vậy thì may quá cháu có thể đưa ta đi không...???
Vân đói quá rồi, cái bụng của nó xôi lên, nó nhăn nhó bảo bà cụ.
- Bà có thể vào ăn cùng cháu không, khi nào ăn xong cháu sẽ đưa bà đi...??
Bà lão nhìn cái mặt nhăn lại vì đói của nó, bà phì cười bảo.
- Cháu không ngại khi mời một người lạ như bà hay sao...??
Nó tươi cười và lễ phép trả lời.
- Trông bà cũng giống như ông bàcủa cháu thôi, cháu chỉ mời bà có một bát phở thì có sao đâu...!!
Bà kia cười bảo nó.
- Thế thì phiền cháu vậy...!!
Nó liền cầm tay của bà cụ, nó đưa bà vào cái quán lúc nãy, nó hỏi bà ăn gì để nó gọi.
Bà kia lắc đầu bảo nó.
- Bà đùa cháu thôi, bà không có đói, cháu có thể gọi cho bà một cốc nước cũng được....???
Vân liền gọi cho bà một tách cà phê sữa, còn nó hoàn thành nốt tôphở, xong đâu đấy nó đưa bà lão về công ty của nó.
Bà kia hỏi nó.
- Cháu làm gì ở trong công ty này...??
Vân ngán ngẩm bảo.
- Cháu chỉ dịch giúp tài liệu thôi...!!
Bà không tin một con bé trẻ như thế này lại có thể giỏi như thế, bà hỏi nó tiếp.
- Giám đốc của cháu là Khoa đúng không....??
Vân thấy bà lão này hỏi nó nhiều thứ quá, chưa hết ngay cả giám đốc của nó là ai bà cũng biết, nó tòmò muốn hỏi bà này xem bà có quan hệ gì với công ty của nói.
Vân lễ phép trả lời bà lão.
- Vâng, nhưng tại sao bà lại biết anh ấy và bà tới công ty của cháu có chuyện gì không...???
Bà già kia cười bảo Vân.
- Bà biết rõ về công ty của cháu vì bà có người thân làm ở đây...!!
Vân gật đầu ra vẻ là đã hiểu, nó cười nói.
- Vậy thì mời bà theo cháu, cháu nghĩ cũng sắp đến giờ làm việc vào ca chiều rồi...!!
Bà lão nhìn Vân, bà mỉm cười, bà nghĩ cô bé này tốt bụng đấy, trongmắt bà có một cái gì khang khác khi trông thấy nó lần đầu tiên.
Vân chào bác bảo vệ và đưa bà giàkia vào trong.
Bà hỏi nó.
- Cháu tên là gì...??
Vân lễ phép trả lời.
- Dạ, cháu là Vân, bà cũng có thể cho cháu biêt tên của bà luôn được không ạ...??
Bà mỉm cười bảo nó.
- Tên của bà là Thu Hoa, cháu cứ gọi bà là Hoa đi cho tiện....!!!
Vân còn chưa kịp nói gì thì Khoa đến, anh ta vừa nhìn thấy bà Hoa, anh ngạc nhiên hỏi.
- Sao bà lại đến đây, cháu đã bảo làbà đợi cháu ở nhà rồi kia mà...??
Vân kinh ngạc, bà Hoa là bà của tên này sao, híc, lẽ ra nó phải nghĩ ngay ra từ đầu mới phải vì bà ấy biết rõ về Khoa thế cơ mà.
Nó nhăn nhó hỏi bà Hoa.
- Bà lừa cả cháu, sao bà không nói cho cháu biết bà là bà của anh Khoa...???
Bà Hoa hối lỗi nói.
- Bà xin lỗi, chỉ là bà không muốn người ta biết mình là ai thôi...!!
Vân cũng thông cảm, nó không trách, vì nó cũng không thích những người hay khoe khoang về mình cũng như gia thế của mình.
Khoa cũng kinh ngạc không kém, anh hỏi bà của mình.
- Làm thế nào mà bà quen Vân...???
Bà hiền từ nhìn Khoa, bà trả lời.
- Cô bé này đã giúp bà băng qua đường nên bà quen nó....!!
Khoa nhìn Vân biết ơn, anh bảo.
- Cám ơn cô nhé...!!
Vân thờ ơ bảo Khoa.
- Anh có thể vì cái ơn này mà bớt cho tôi một chút điều khoản được không...??
Khoa tuy muốn cảm ơn Vân thật, nhưng bớt cho nó ư, không đời nào anh làm vậy, anh đã mất gần cả đêm mới nghĩ ra được những điều đó, và trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, chưa chi đã kết thúc thì còn gì là hay nữa.
Bà Hoa nhìn Vân và Khoa đầy thú vị, trong ánh mắt của bà ánh lên một nụ cười, bà không nói gì, nhưng trong đầu của bà đã có một suy tính, bà nhìn ra ngoài trời,bà như đang thì thầm với ai đó.
Khoa nhờ Vân đi pha cho anh hai tách trà, nó ngán ngẩm quá, nhưng cũng đành phải đi, vì nó biết nếu nó mà cãi thì tên kia lại lấy cớ mà phạt thêm tiền cho nó thì khổ.
Nó lấy hai túi trà và cho vào hai cáitúi lọc, xong nó đổ nước nóng vào,rồi bưng vào phòng cho Khoa và bà Hoa uống.
Nó mời hai người, nó định rút lui để cho họ nói chuyện thì bà Hoa hỏi nó.
- Cháu có thể đến nhà bà chơi chứ....???
Cả Khoa và Vân đều kinh ngạc nhưnhau, Vân không hiểu bà Hoa mời nó tới nhà bà làm gì, còn Khoa nhìn bà mình khó hiểu, bà lại đangđịnh âm mưu gì nữa hay sao.
Vân cười cười bảo bà Hoa.
- Nếu bà vì cảm ơn cháu đã giúp bà thì không cần đâu ạ...!!
Bà Hoa nói.
- Dù cháu không giúp bà thì bà cũng muốn mời cháu tới nhà của bà chơi, cháu sẽ đến chứ, cháu đừng từ chối tấm lòng của bà, nếukhông bà sẽ buồn lắm...!!
Vân khổ sở, vì nó không muốn bà phật lòng, nhưng đến nhà của tên kia chơi ư, híc, nó ngại lắm, nó sợ người ta lại bảo nó lợi dụng mối quan hệ với Khoa để anh tuyển dụng nó.
Bà Hoa nhìn nó nhăn nhó như vậy,bà nói thêm.
- Bà không cho cháu từ chối đâu, cháu và Khoa cùng đi luôn với bà nhé, nói thật là bà vừa mới về nước, nên muốn cháu đến chơi cho vui cửa vui nhà, một mình bà trong căn nhà đó buồn lắm...!!
Vân lúng túng, nó không biết nói gì vào lúc này, Khoa bảo nó.
- Bà đã nói vậy thì cô cũng nên đến nhà tôi cho bà vui lòng, nếu không ngày nào tôi cũng nghe bà nhắc đến cô thì tôi cũng không được yên...!!
Vân nói mát.