Chap 169
Những ngày hè sau đó vẫn cứ tiếp diễn đều đều như vậy, sáng chạy bộ, trưa nằm lăn lộn đọc sách, chiều trơ mắt ra nhìn mưa, và tối thì đi vòng vòng trong nhà đợi đến 10h45 để cùng ông anh xem phim “ Thất kiếm “.
Tôi cứ tẩn ngần tần ngần mãi, vì lúc xem phim, tôi cực kì thích hình ảnh nhân vật nữ quận chúa Nạp Lan Minh Tuệ, nhìn nàng ta độc bước trong sa mạc sau khi bị ông cha Tú Cáp hắt hủi, từ đằng sau tôi trông hệt như em Vy, cũng tóc dài và gương mặt bầu bĩnh. Thế là tôi lại càng thêm nhớ Vy hơn nữa, những buổi sáng ngồi ở bãi biển, tôi cứ mường tượng ra nắm cát trên tay mình là cát…sa mạc, và từ đằng xa Vy sẽ nhẹ nhàng bước đến, nở nụ cười toả nắng cùng vầng dương đang ló dạng.
Và mơ thì cũng chỉ là mơ, ngày nào tôi cũng thất thểu quay về, lắm lúc tủi thân pha lẫn bực dọc, tôi đồ rằng con chó hôm nào mà lảng vảng ở đây thì tôi cũng đá nó văng xoáy luôn chứ ở đó mà sủa bậy. Mà tôi thì cực kì ghét cái câu “ Chó sủa là chó không cắn “ , bởi vì nó bố láo quá thể.
Nguyên do là hồi nhỏ, khi đại lý nước ngọt gần nhà vừa đổi chủ, thì người chủ mới có nuôi một con chó Nhật, lông trắng và hay lon ton chạy quanh quẩn trong nhà. Tôi thì hay sang đó mua nước ngọt về uống, ngày nọ tôi cũng xách 2 cái vỏ chai rỗng qua để đổi 2 chai 7up mới.
Vừa bước vào nhà thì con chó lồng lên và sủa ăng ẳng, tôi giật mình nép sang bên ra chiều uý kị :
- Không sao đâu con, cứ vào đi, nó không cắn đâu ! – Người chủ cười nói, vẫy tay bảo tôi vào.
- Gấu…gấu….ẳng….. ! – Con chó vẫn tiếp tục ra oai.
Tôi đánh bạo bước ngang qua nó, quả là không cắn thật, thở phào nhẹ nhõm đặt 2 cái vỏ chai xuống két nhựa.
- Thấy nó sủa dữ quá, con cũng ớn !
- Ừm, chó sủa là chó không cắn mà !
Tôi nhe răng cười phụ hoạ theo bà chủ, vừa xách hai chai nước lên vừa nghĩ thầm trong bụng :
- “ Nuôi chó canh trộm mà nó không cắn thì nuôi làm quái gì chẳng biết ! “
Cầu được ước thấy, hình như con chó Nhật thấy tôi cầm hai chai nước bước ra khỏi nhà nên tưởng tôi là trộm, và nó phóng tới….ngoạm một phát ngay bắp vế, tôi quẳng luôn 2 chai nước la lên đau thấy mấy ông trời.
Sau vụ đó, tôi đâm ra sợ chó, chả phải vì vết cắn của nó, mà vì 7 mũi tiêm ngừa bệnh dại, cứ 1 tuần ăn 1 mũi đau điếng vào tay, đã vậy lại còn bị ông anh chọc thối đầu cả ngày.
- Có mỗi con chó nhỏ cũng xoắn cả lên, chú mày thật là….chậc, chết nhát ! – Rồi ổng phá ra cười hả hê lắm.
Tôi sầm mặt làu bàu trong bụng, cầu cho ổng cũng bị chó cắn một lần cho biết sợ. Và cái sự đời, cầu cho trúng số hay lượm tiền thì nó chẳng được, mà cầu cái gì xui xẻo thì cứ y như rằng toại nguyện ngay lập tức.
Tháng sau, đến lượt ông anh tôi bị chó cắn.
Đầu đuôi là do một bữa hai thằng tôi đi bộ ra nhà sách kiếm mấy quyển Toán nâng cao về luyện, lúc về ngang qua một tiệm vải, tôi thấy con chó trong nhà đó tự dưng sủa lên inh ỏi. Thế là theo phản xạ của nỗi sợ lần trước, tôi vội lách ra đổi vị trí với ông anh, con chó thấy động, bèn nhảy cẫng lên và….táp ngay mông ông anh tôi một nhát thủng cả quần jean.
Bữa đó tôi về nhà, đầu tiên là ăn mấy cái cốc muốn bẹp đầu của ông anh, và sau là ăn một trận mắng tơi tả của mẹ, rồi một ngày sau ăn vài cây roi mây của ba, kể từ đó tôi đã ghét lại càng thêm ghét chó hơn, chuyển qua thích mèo. Cái giống tiểu hổ này nhìn vừa dễ thương lại vừa thông minh, tôi khoái gì đâu.
Tạm lược qua cái vụ chó mèo, quay trở lại những ngày cấm túc chán ngán, sáng ngày cấm túc thứ 7, tôi như thường lệ xỏ giày vào và chạy bộ dọc đường biển. Đang giữ nhịp thở đều đặn thì tôi nghe có tiếng chân thình thịch sau lưng rất chi là gấp gáp.
- “ Éc, cướp rượt à ? “ – Nghĩ bụng thế, tôi lại càng tăng tốc nhanh hơn nữa, mới được nửa đoạn đường đã chuyển qua chạy nước rút, tôi phi như con ngựa rọc của thành Rome.
- Ế ế, …..N….tao nè…..N…..ế…. ! – Cái giọng này quen lắm, tôi quay đầu lại.
Hoá ra là thằng C, nó đang hộc tốc chạy theo phía sau, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
- Ơ, người anh em ! – Lâu ngày gặp lại, tự dưng tôi thấy thằng này sao mà thân thương quá đỗi, dừng lại tay bắt mặt mừng, vỗ vai tới tấp.
- Mày…chạy gì…nhanh thế ? – Nó quệt mồ hôi thở hổn hển.
- Thì chạy tập thể dục, sao, dạo này sao ? – Tôi hỏi dồn.
- Bình thường….hộc… ! - Nó ngừng lại vài giây để lấy hơi rồi mới nói tiếp – Sáng nào mày cũng chạy dưới đây à ?
- Ờ, cũng được 1 tuần rồi, còn mày ? – Tôi gật đầu đáp.
- Hơ, sáng nào tao cũng chạy dưới đây mà, sao không thấy mày ? – Nó sửng sốt.
- Tao cũng có thấy mày đâu, mà chạy xong mày nghỉ ở đâu ? – Tôi thắc mắc.
- Tao chạy ra biển Hưng Chánh luôn, xong mới vòng về nhà ! – Nó trả lời.
- Chậc, tao chạy xuống Đồi Dương là ngồi nghỉ rồi, mày chạy gì mà khiếp thế ! – Tôi ngạc nhiên.
Thật vậy, từ nhà tôi chạy xuống Đồi Dương đã gọi là khá xa, trong khi thằng này lại chạy xuống tuốt luôn Hưng Chánh, đúng là sức nó bền thật, hèn gì nhìn đô con khiếp.
- Thì nhà tao cách Đồi Dương đâu có xa, chạy ra đó không lẽ nghỉ ? – Thằng C nhún vai.
- Ờ ha, tao quên mất ! – Tôi ngớ người, quên mất là nhà thằng C gần nhà Tiểu Mai, ở ngay đoạn đường TQ, mà đường này thì không cách bãi Đồi Dương là bao.
- Thế giờ sao ? Chạy tiếp không ? – Nó nhìn tôi.
- Thôi khỏi, xuống biển ngồi tán dóc chơi ! – Tôi khoát tay đáp.
Cảm giác lâu ngày gặp lại bạn cũ thực là thống khoái, tôi chả ham chạy chọt gì nữa, xuống bãi cát hai thằng ngồi tán chuyện trên trời dưới biển.
- Con nhỏ kia xinh quá mậy ! – Tôi chỉ trỏ vào cô bé đang mặc áo pull quần thể thao, mặt xinh dáng chuẩn đang chơi cầu lông với một đứa bạn khác nữa.
- Ừm, mày địa nhanh thiệt, mà vẫn còn chưa bằng Vy với Trúc Mai lớp mình ! – Thằng C trề môi chê õng chê ẹo.
- Ghê, mày nhắm cua được con nhỏ đó không mà chê ? – Tôi trố mắt.
- Mày khỏi cần khích, tao tái gái cũng xịn lắm chứ chẳng phải đùa đâu ! – Nói rồi nó đứng phắt dậy, bước tới chỗ cô bé.
Tôi lấy làm thắc mắc sao mà hôm nay thằng này dạn dĩ quá cỡ thợ mộc, bình thường trong lớp nó cứ lù đà lù đù chẳng dám nói chuyện với mấy đứa con gái kế bên chứ đừng nói là đi tán gái, thế mà giờ này bộ tịch của nó lại hùng hổ quá xá.
Chưa kịp thán phục thằng C thêm giây phút nào thì tôi đã ngớ người ra nhìn nó ỉu xìu quay về, khi chỉ mới bắt chuyện với cô bé kia chưa đầy 5 giây, và nhỏ này sau khi trao ánh nhìn hậm hực cho thằng C thì cũng quầy quả thu dọn cầu vợt rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
- Mày làm sao mà con nhỏ chạy làng mất tiêu rồi ? – Tôi đần mặt ra hỏi.
- Thì tao…làm quen nó, ai dè….nó chảnh quá ! – Thằng C rầu rĩ.
- Mày làm quen sao ?
- Thì tao….hỏi giờ nó !
- Là sao ?
- Tao tới hỏi nó mấy giờ rồi, nó bảo là 6h30 !
- Sao nữa ?
- Rồi tao hỏi tiếp, 6h30 sáng hay 6h30 tối ?
- Ớ… !!
- Nó nhìn tao rồi nói cha già bị khùng, xong bỏ đi luôn !
Khỏi phải nói, tôi phá lăn ra cười sằng sặc, cười như điên dại trước cách làm quen con gái tự cổ chí kim mới có một không hai như thằng này.
- Nhỏ đó chưa cầm cái vợt táng vô đầu mày là may rồi, ha ha ! – Tôi vỗ vai an ủi nó mà cứ ngoác miệng ra cười muốn sái quai hàm.
- Dẹp mày đi ! – Nó quạu quọ.
- Thôi, tụi mình chạy bộ luyện công, quan tâm làm gì chuyện nữ nhi thường tình, hề hề !
- Ờ, thế mà có thằng xuống đến đây là ngắm gái, tao méc Vy nghe con !
- Cho mày méc, bữa giờ em nó cũng có đoái hoài gì đến tao đâu !
Thấy cái mặt tôi rầu rĩ nom đến tội, thằng C tò mò gặng hỏi, một hồi sau tôi cũng kể cho nó nghe cái án cấm túc và cái hẹn 15 ngày sau hai đứa tôi mới gặp được nhau hệt như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ khác là hàng thật thì 1 năm mới gặp, còn tôi với em Vy thì nửa tháng.
- Thôi, tinh thần thể dục thể thao muôn năm, bọn con gái không hiểu được đâu ! – Nó nói đỡ.
- Ờ, thì vậy ! – Tôi thở dài ngao ngán.
- Giờ về, mai chạy tiếp ! – Nó đứng dậy.
- Ok, để tao về rủ thêm thằng mập cho vui ! – Tôi gật đầu.
Thế là ít ra tôi cũng thấy đời tươi sáng lên chút đỉnh, khi mà cuối cùng cũng gặp được một thằng trong đám bạn thân chí cốt, âu cũng gọi là đỡ nhớ trường nhớ lớp. Nhưng tôi chẳng vui được lâu, khi mà chập tối gọi sang K mập thì được mẹ nó cho biết là thằng này đã vào thành phố chơi, tuần sau mới về. Tôi ôm sầu cúp máy, ngớ người hiểu ra hèn gì hôm giờ không thấy thằng này gọi sang rủ đi net như mọi khi.
- “ Thây kệ, từ từ rồi rủ lại cả đám cũng được ! “
Tôi tặc lưỡi nhủ thầm rồi tót xuống nhà dưới xem Sở Chiêu Nam múa Du Long kiếm bá đạo, nhắc ghế ngồi cạnh ông anh đang ngồi chồm hổm hóng phim, và đau khổ khi bị túm đầu bắt làm 2 ly đá cho bữa Sting cuối ngày.
Chap 170 :
Nếu có ai đó hỏi trong 10A1 ai tinh mắt nhất, tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại gì mà bầu chọn cho thằng C một phiếu. Bởi vì cái thằng này, những lúc chạy bộ với tôi mà con mắt nó vẫn không ngừng hoạt động hết công suất, thâu tóm vào trong tầm nhìn kể cả những điều nhỏ nhặt nhất, mà cũng nhờ vậy cứu anh em mấy phen mất mật.
Cơ sự là như này, một bữa sớm hai thằng vẫn như hẹn, đang chạy bộ song song cùng nhau, tôi thì đã mệt đứ đừ vì bữa nay hai thằng tôi chơi nổi, chạy xuống biển rồi lại chạy ngược lên thêm vòng nữa mới được nghỉ ngơi. Đang hoa cả mắt lên, ngửa mặt thở dốc thì thằng C hét toáng lên :
- Có mìn, tránh ra, ố….. ! – Nói rồi nó chạy lạng ra sang bên.
Tôi cũng làm theo y chang nó, kết quả là nhờ vậy mà không dẫm phải…bãi mìn của chó nhà ai vừa làm bậy giữa đường.
- Ghê mậy, vậy mà cũng thấy ! – Tôi lác mắt nhìn nó đầy thán phục.
- Hề hề, tao thị lực 10/10 mà lị ! – Nó vỗ ngực tự hào.
Và lại thêm một minh chứng hùng hồn nữa để nó chứng minh rằng thị lực nó cực kì tốt, và cũng có thể cái số nó…cực kì may mắn.
Bữa nọ, tôi vẫn đang cắm đầu chạy bộ thì thằng C bất thần dừng lại, và cũng la toáng lên :
- Dừng lại, N !
Tôi theo phản xạ vẫn nhảy sang bên vì tưởng có mìn, dè đâu mìn thì chẳng có mà tôi lại dẫm phải vỏ chuối, trượt té cái oạch muốn bể cái bàn toạ.
- Chơi tao hả mày ? – Tôi nhăn nhó ngồi dậy.
- Không, tao kêu mày dừng mà, ai bảo nhảy qua làm gì ! – Nó nhún vai đáp tỉnh queo.
- Tao tưởng có bom ngầm mới né ! – Tôi phủi đất cát nói.
- Không, còn hơn cả bom, hề hề ! – Nó vừa nói vừa cười hể hả.
- Là sao ? – Tôi thắc mắc tợn.
- He he, tiền ai rớt nè ! – Nói rồi nó giơ tờ giấy bạc 20k lên, đung đưa trước mặt tôi.
- Ghê, sao mày thấy hay quá vậy ? – Tôi trố mắt ra nhìn nó.
- Chuyện, tao thị lực xúp- pờ tốt mà ! – Nó phổng mũi.
Bữa đó, tôi với nó được cử bánh chiên nhét xôi vò và sữa đậu nành no nê, đến nỗi đường về hai thằng chuyển sang đi bộ chứ không chạy nổi nữa.
- Cái này gọi là ông trời cứu nạn, chạy mệt đói bụng lại có bữa ăn, ha ha ! – Thằng C cười khoái chí tử.
- Ừm, người chạy bộ hay rớt tiền lắm, bây giờ như vầy, bữa sau tao với mày vừa chạy vừa để ý xem có….e he he, biết đâu lại được thêm bữa sáng nữa ! – Tôi tít mắt mơ tưởng.
- Mày chỉ được cái nói đúng, hề hề ! – Thằng C liếm môi.
Và thế là sáng sớm hôm sau, tôi với thằng C chạy bộ với tư thế không giống người thường, người tập thể dục thì lúc chạy phải ngẩng mặt lên để cho dễ giữ nhịp thở, riêng hai ông tướng này thì chạy bền mà cứ cắm cái mặt xuống đất, vừa chạy vừa dòm lom lom.
Nhưng tôi dòm lác cả mắt cũng chả thấy lòi ra được xu ke nào, kế bên thằng C cũng ỉu xìu tương tự. Và chốc sau hai thằng dẹp luôn cái vụ tìm tiền rớt này sau khi tôi vì mải lo cắm mặt xuống đường mà tông thẳng luôn vào cùi chỏ người đang đi bộ phía trước, tôi suýt bể mũi, và 2 thằng thì ăn mắng đã đời chứ chẳng có bánh chiên hay xôi vò mà ăn nữa.
Ấy vậy mà vòng về, tôi đang xuýt xoa cái mũi vẫn còn đau điếng thì thằng C lại la lên, và y chóc, nó lại nhìn thấy….đồng bạc 5k ở trên lề công viên dọc theo đường biển. Thế là nhờ cốc sữa đậu nành ấm nóng ngọt ngây buổi sớm mà cái mũi tôi đã bớt đau ít nhiều. Sau vụ đó, tôi đâm ra nể thằng C thêm mấy phần nữa, vì nó tìm tìm rớt ghê như thám tử tìm manh mối. Và nó lanh đến nỗi mà sau này, có hôm đang đèo tôi đi học thì nó chợt thắng cái kít, phốc xuống quẳng luôn xe đạp mà lượm tiếp tờ bạc 10k đang nằm chòng queo giữa đường, và tôi thì té lăn đùng ra đất vì bất ngờ chẳng kịp chống xe.
Kể từ bữa sáng hôm đó, tôi với thằng C đã thôi còn hứng thú chạy bền mà chuyển sang làm…đặc vụ dò tiền rớt, chạy thì vẫn chạy đấy, nhưng mắt thì láo liên như thằng trộm gà, hết dòm bên này lại xọ bên kia, và bữa nào hên thì có ngay mấy xâu tàu hũ chiên giòn, xui thì hai con mắt muốn lé xẹ vì mỏi.
Và tinh thần thể dục thể thao ngày nào nay đã bị sụt giảm trầm trọng, tôi với thằng C giờ đã chuyển sang….đi bộ dưỡng sinh, vừa đi vừa đấu láo chấm điểm con gái này nọ.
- Éc, 4 điểm, nhường cho mày !
- Loại, loại ngay, con này tao cho rớt ngay vòng gửi xe !
- Trời đất quỷ thần ơi, phải họ hàng với Y ù lắm nè !
- Zero, thiệt là mất mỹ quan đô thị !
Những ngày hè cấm túc của tôi, nhờ có thằng C mà đã vui hẳn lên và không còn đáng chán nữa, tôi thì lại phát hiện ra thêm chơi với thằng này cũng khoái chí tử chẳng kém gì K mập.
Bữa nọ, thằng C hồ hởi thông báo :
- Ê mầy, trong trường mình có dán thông báo sắp tổ chức câu lạc bộ Cầu lông hè đó, từ mai khỏi chạy bộ nữa, qua đó tham gia đi !
- Phải không ? Sao mày biết ? – Tôi ngạc nhiên.
- Hề hề, tao vừa chạy ngang trường hôm qua mà, đi đi, biết đâu lại được quen mấy em xinh tươi lớp khác thì sao !
Cái thằng C này quả là ác nhân thất đức mà, thấy tôi do dự nên nó đánh ngay yếu huyệt của tôi là cái tính….mê gái từ nhỏ, thế nên lúc nó xỉa đòn này vào tim là tôi chết queo ngay tắp lự, gật đầu cái rụp đồng ý đi ngay.
Vậy là sáng sớm hôm sau, hai thằng tôi đổi hướng chạy không chạy ra biển nữa, mà hẹn gặp nhau tại trường. Quả đúng là trường có tổ chức CLB cầu lông thật, 6h tôi ló mặt lên đã thấy tầm 40 học sinh lớn nhỏ có hết đang tụ tập thành từng nhóm, tay ai nấy cũng cầm vợt với cầu.
Tôi với thằng C đần mặt ra nhìn nhau, bỏ xừ rồi, quên mất là lên đây thì phải đem theo vợt, hai thằng tôi vì hám gái mà quên luôn cái vụ này mới đau. Nhưng may phước là trong bốn mươi mấy người đi thi đã có hơn 2/3 là đem theo cặp vợt, thế nên bọn tôi khỏi sợ thiếu, chỉ cần bắt chuyện làm quen rồi vào bắt cặp luôn là có ngay cái vợt tay ngon lành cành đào.
Sau khi cho cả đám học sinh nhí nhố bên dưới chạy bền khởi động quanh sân A của trường đã đời thì thầy thể dục tập trung tất cả lại, bắt đầu tuyên bố lí do tổ chức, đại loại là tổ chức hoạt động sinh hoạt hè cho học sinh của trường, ai muốn thì đăng kí tham gia, nhưng phải đi đầy đủ và đúng giờ. Bọn tôi gật đầu cái rụp dạ vâng um trời, thế là bắt đầu chia ra từng cặp chuẩn bị oánh cầu lông. Sân A của trường rộng ngang bằng với sân B, nhưng sân B thì khuôn viên lại dành nhiều khoảng đất cho cây xanh thế nên nói về diện tích các khoảng trống là không bằng sân A, còn sân C là sân cát rộng nhất dành cho tập thể dục và các hoạt động phong trào như đá bóng liên trường. Thế nên bọn tôi chỉ lảng vảng ở trong sân A, dù gì thì với bốn mươi mấy người vậy là quá rộng rồi, bình thường giờ chào cờ thì chỉ nội sân A thôi cũng dư sức chứa hết toàn hộ học sinh của hơn trăm lớp học, chuyện, trường chuẩn quốc gia mà lị !
Tôi chả biết trời xui đất khiến sao mà lại bắt cặp chung với ông anh tiền đạo bên đội bóng 11A1 mà hồi trước từng đụng độ nảy lửa, còn thằng C được ưu ái hơn, nó dính chùm với một….đại tiểu thư xét về tầm cỡ thì phải ngang ngửa với chị đại Y ù. Tôi tặc lưỡi nhủ thầm kệ, đã đâm lao phải theo lao, thế là tay vung vẩy cái vợt vài đường lả lướt cho nó oai, hệt như lúc tôi múa Lục điểm bán côn ở nhà.
Nói về khoản thể thao thì tôi tự tin nhất là bóng đá, sau đó đến bóng bàn, rồi mới đến cầu lông, vì cầu lông thì tôi nói là dở cũng không dở, mà xịn cũng chẳng phải, chắc là ở tầm trung gọi là chơi được, phát cầu qua lại chơi cho vui. Và đó là sai lầm của tôi, khi mà ông anh 11A1 này đánh cầu lông y chang tuyển thủ thứ thiệt chứ chả phải loại mèo quào giao cầu nhẹ nhàng qua lại như tôi, mỗi lần cầu được phát từ bên ổng là tôi nghe “ chóc chóc “ đã cả tai. Mà tôi thì bắt chước nhanh lắm, nhìn kĩ ra thì cái kĩ thuật này cũng hơi giống trong bóng bàn, thế là tôi thả lỏng các cơ tay, và cũng giơ cao vợt rồi dập xuống.
- Chóc ! – Hế hế, tôi cũng đâu có thua gì ai, nhìn phát đã làm được ngay, cầu bay thật nhanh và cũng không kém phần hiểm hóc.
Ông anh kia gật đầu cười hài lòng, và lại tiếp tục giao cầu, tôi hứng chí làm thêm mấy phát “ vẩy cầu “ chóc chóc nữa, hai thằng đánh cầu kêu vun vút oai gì đâu, đến nỗi có mấy cặp kế bên phải dừng lại mà đứng xem.
Tôi khoái quá, gì chứ khán giả càng đông thì tôi càng hăng, lại càng mạnh tay hơn nữa, dập cầu tới tấp. Và cái gì tới nó cũng tới, chốc sau tay tôi đã ướt đẫm mồ hôi, và giờ thì tôi mới hiểu tại sao những tuyển thủ quần vợt chuyên nghiệp thường hay cuộn một đoạn khăn cố định bàn tay với cán vợt.
Tiếc là tôi hiểu ra quá muộn, chỉ ngay sau khi tôi làm một cú “ vẩy cầu “ huyền thoại nữa, và trái cầu kêu cái chóc bay xa tít mù khơi, tôi đột nhiên cảm thấy bàn tay hơi….mát lạnh, định thần lại thì hoá ra…cái vợt đâu mất tiêu.
Cây vợt văng ra khỏi tay tôi bắn lên không trung, lộn mèo mấy vòng rồi vướng vào cây phượng phía trước, rớt qua vài tầng cành lá rồi rơi cái “ oành “ xuống mái tôn của nhà để xe giáo viên.
Vâng, đánh cầu mà cầu bay và vợt cũng bay theo thì hiện giờ chỉ có thể là tôi, đang đần mặt nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Đám khán giả xung quanh cười sặc sụa, tôi vừa ngượng vừa lo ngay ngáy, hi vọng rằng cái vợt không có làm sao, chứ nó mà gãy thì đền ối tiền. Tôi lấy cây chổi gần đó khều khều cái vợt xuống, và may phước là cây vợt chỉ bị xây xát chút đỉnh, tổng quan là chẳng sao.
- Chắc chú chỉ được khoản đá bóng ! – Ông anh 11A1 lắc đầu thở dài nhận lại cây vợt.
- À…dạ….. ! – Tôi lúng búng gãi đầu.
Ngày đầu tiên của hội cầu lông tôi đã ghi dấn ấn đậm nét và khó phai trong lòng khán giả, đến nỗi ra về rồi mà mấy đứa khác vẫn còn chỉ trỏ và cười khúc khích, thiệt là xui xẻo gì đâu !