Một cụ già tự nhiên bán đất ăn chơi, kiếm được một cô nhân tình trẻ. Cụ vui lắm.
Hạnh phúc tuyệt vời khi được âu yếmngười đẹp lần đầu. Cụ ngất ngây ngắm người yêu khi voan choàng vừa rơi xuống. Trời ạ, người đâu mà đẹp, sẵn đúc một toà thiên thai thế này nè?
Những đường cong gấp khiến nhữngpilots xe đua thể thức 1 loại siêu nhưMichael Schuhmacher còn phải rùng mình ái ngại. Đồi núi trập trùng, khiến những nhà thám hiểm đã từng chinh phục đỉnh Everest phải chùn chân. Quả là thập phần hoàn mỹ.
Cụ cứ ngớ người ra, chợt hỏi:
- Em ơi, anh có phải là người đầu tiên được ngắm trọn vẹn bức tượng nghệ thuật siêu đẳng này không?
- Phải rồi anh yêu!
Cụ sung sướng lắm và bắt đầu khám phá, càng khám phá càng kỳ thú. Song cụ lo ngại:
- Và anh cũng là người đầu tiên đượcthám hiểm những vùng cấm địa hở em?
- Phải rồi anh yêu!
Cụ đê mê ngây ngất. Nhưng lại hỏi:
- Thế anh cũng là người đầu tiên đá phạt 11m50 để phá lưới chứ?
- Phải rồi anh yêu!
Sau khi chinh chiến cuộc tàn. Cụ ôm người yêu vào lòng hỏi nhỏ:
- Em nói thật cho anh hay, có phải anh là người đầu tiên đặt chân vào Thung Lũng Tình Yêu không?
Người yêu của cụ đang buồn ngủ, nàng trả lời với giọng hơi trách hờn:
- Khổ quá, sao đàn ông già các anh ai cũng hỏi những câu tương tự như vậy???
Thế rồi, dần dần cô vợ trẻ rất yêu chồng, niềm hạnh phúc và là giấc mơ của bất kỳ người đàn ông nào. Chỉ mỗi tội thỉnh thoảng cô vẫn “ngố”. Chẳng hạn, một buổi sáng sau khi vợchồng vừa xong “chuyện vợ chồng” cô thấy ông xã ngâm mình trong bồntắm đầy sữa, cô quan sát một hồi rồigật gù như một nhà hiền triết:
- Em biết anh làm thế để làm gì rồi!
- Làm gì nào?
- Anh đang “nạp sữa” để bù lại...
Chồng cô cười... sặc sữa. Không biết cô nói để bù cho cái gì, nhưng đúng là ngây thơ đến đáng yêu.
Cứ như thế, ngày lại ngày, cuộc sống của họ thật hạnh phúc. Tiếc thay, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chàng đã cao tuổi nên sức có hạn, đêm hôm ấy chàng đã “hi sinh” trong lúc “làm nhiệm vụ”.
Cô gái buồn bã khóc lóc cả ngày. Vừa khóc vừa nguyền rủa những người đã phát minh ra ô tô. Mẹ cô lo lắng, sợ con phát điên nên bà dọn đến ở cùng cô.
Một hôm, thấy con gái có vẻ tỉnh táo,bà mẹ thủ thỉ hỏi chuyện:
- Sao con lại ghét ô tô làm vậy? Có phải chồng con bị tai nạn ô tô đâu?
- Nhưng cũng gần như vậy mẹ ạ.
- Nghĩa là thế nào?
- Anh ấy cao tuổi nên chúng con “sinhhoạt” rất ít, mỗi tuần chỉ hai lần. Và quy định vào đúng hai ngày có tiếng chuông nhà thờ.
- Thì sao?
- Anh ấy có thói quen “làm” theo nhịp chuông nhà thờ. Đối với anh ấy thì chuyện đó không khó lắm, nhưng... Hu, hu...
- Rồi sao con?
- Đêm hôm ấy, chúng con đang vui theo những tiếng chuông nhà thờ đầu tiên thì có chiếc xe cứu hỏa chạyngay rú còi dồn dập!