Đừng buồn em nhé!
Dẫu thương em nhiều hơn tất cả
Em vẫn là người đàn bà thứ hai
Của cuộc đời anh, một cuộc đời rong rủi.
Đừng buồn em nhé!
Dẫu có thương yêu hơn cả trăm lần
Có đến được với nhau khi số phận đã an bài?
Giữa hai ta luôn là một khoảng cách
Của số phận, của đường đời và của chính lòng ta.
Đã bao nhiêu lần
Muốn trao đến nhau một ánh mắt yêu thương
Cũng nghẹn ngào giấu vào trong lồng ngực
Nơi trái tim thổn thức một niềm đau
Trong không gian bao la ít nhiều chật hẹp
Em và anh - một khoảng cách xa vời.
Đã bao nhiêu lần
Muốn nhìn sâu vào mắt của nhau
Cho đến khi thấy tận đáy tâm hồn
Chỉ để nói một lời yêu thương thành tiếng thành lời
Nào có được đâu?
Giữa hai ta mỏng manh một ranh giới
Của trách nhiệm, của bổn phận và của chính lòng ta
Đã bao nhiêu lần
Muốn ngắm nhìn em trong một giấc ngủ say
Muốn chăm sóc em một buổi cơm đầy
Một liều thuốc khi em không may ngã bệnh
Muốn hầu quạt em trong một ngày hè nắng cháy
Muốn đắp cho em một tấm chăn ấm ngày đông rét
Những điều nghĩ chừng đơn giản ấy
Nhưng mà nào có được đâu?
Giữa hai ta vẫn là một khoảng cách
Tưởng như gần, lại rất xa xôi.
Đừng buồn em nhé!
Dẫu em hiểu anh hơn tất cả
Em cũng vẫn là người đàn bà thứ hai
Một nửa của anh, người anh lựa chọn
Vẫn hàng ngày vun vén mái nhà anh
Một nửa của em, người em chấp nhận
Cũng âm thầm thay đổi với thời gian
Một nửa của ta tuy không ai hoàn chỉnh
Vẫn là một nửa ta đã chọn cho riêng mình
Ráng giữ gìn đừng đánh mất nhé em.
Đừng buồn em nhé!
Dẫu với nhau hai ta không là gì cả
Vẫn tốt với nhau bằng cả một tấm lòng
Nào đâu cuộc sống là của riêng ta?
Ta còn phải sống cho bao nhiêu người khác
Anh cũng thế không buồn đâu em hỡi!
Dẫu trong em anh chỉ đứng ở hàng hai
Nhưng anh tin rồi có một ngày
Khoảng cách kia cũng sẽ nhạt phai
Trong tim ta luôn có nhau mới là vĩnh cửu.