Em_một cô gái bình thường nhưng yêu tôi tha thiết .Tôi cũng giống em
tôi và em quen nhau đã 3 năm rồi.Vì bận bịu công việc nên tôi ít khi gặp em.Một hôm em hỏi tôi:
_nè nếu mai sau em ko còn ở đây nữa thì anh sẽ làm sao?
_Nói chi lạ vậy coi chừng đấy , mà nếu em ko ở đây nửa thì anh sẽ đi tìm em dù cho có lật cả đất nước này_tôi nói
_đừng có như vậy nếu em ko còn ở đây nữa thì hãy tìm cô gái khác anh nhé
_anh chỉ có yêu mình em thôi,mà thôi đi ở đây nói bậy bạ gì thế hả anh đi làm nhé?
_ừ_em cười rồi đi mất
tôi càng ngày càng chán em ngày hôm đó tôi hẹn gặp em ở công viên:
_mình chia tay đi
em cười khe khẽ rồi gật đầu 1 cái, tôi tưởng em cũng chán tôi nên tôi ko nói lời nào . Nhưng ai ngờ vào cái đêm đó là đêm cuối cùng của em và tôi
sáng hôm sau mắt mẹ tôi tỏ vẻ lo lắng, tôi hỏi mẹ,mẹ lắc đầu rồi đưa cho tôi 1 tấm thiệp tôi mở ra ,ko đùa tôi đấy chứ,đó là thiệp đi đám tang của em,tôi liền chạy tới nhà em tôi thấy ba mẹ em đứng trước nhà ,tôi chạy tới hỏi:
_cô ơi,An đâu rồi cô?
_cậu là Khang hả ?
_dạ là cháu ạ
_nó nhờ cô chuyển cái này nè_mẹ em đưa cho tôi một tờ giấy và một chiếc hộp.Tôi thấy ba mẹ em đứng khóc , tôi chạy về và liền mở bức thư ra
<<Em đả hỏi anh là nếu mai sau em ko còn ở đây nữa thì anh sẽ làm sao? đúng ko ?vậy em đã ko còn ở đây nửa được rồi em đã đi 1 nơi rất xa rồi đây là món quà cuối cùng em tặng cho anh đấy,em em sẽ ở bên anh,trong trái tim anh đấy,nên đừng buồn nhé ,em yêu anh>> tôi mở hộp quà ra thì ra bên trong là 1 cặp nhẫn vàng .em đã làm việc vất vả,vào tối hôm ấy em bị sốt nặng nên nhập viện vậy mà tôi nhẫn tâm kêu em ra vào ngày trời lanh rét lúc tôi về là lúc em qua đời
ko sao, con người cũng phải biết đứng dậy sau cái vấp ngã phải ko vậy tôi cũng sẽ như vậy.Em đang cười với tôi phải ko?
mình là ma mới nên ko được hay cho lắm nên có gì đừng ném đá nha