Chương 30 ai bảo em dám kêu anh là nhox
Sau đó còn trêu chọc cô: “Trong suốt…, lại còn vừa tắm vừa hát. Không tệ, không tệ, anh rất thích!"
Hoan Hoan vội vội vàng vàng mặc quần vào, rồi lao ra khỏi phòng ngủ, nổi giận mắng: “Trần Huân! Tên háo sắc. Giỏi, dám vụng trộm theo dõi ta! Ta nói cho cậu biết, chị đây đối với cậu nhóc không cóhứng thú nha..”.
Đang đà chạy về phía anh, lời còn chưa dứt, bất chợt cô giẫm phải một vũng nước đọng, trượt té vàongười anh.
Cô không khỏi sợ hãi, anh cũng không kém. Nhưng anh phản ứngrất nhanh, thần tốc giơ tay tiếp nhận cô.
Thế nhưng, tư thế thì...
Anh đỡ cô, nhưng lại vừa đúng đặt tay vào cặp tuyết lê ngạo nghễ!
Mà Hoan Hoan thì lại vừa vặn giạng chân ngồi lên bụng anh, thế nên dĩ nhiên cảm nhận được thân thể của anh.
Cảm nhận được độ nóng ấm và rắn chắc…cô đỏ mặt, hụt hơi…
Khờ ra một lúc, Hoan Hoan mới nhớ tới hai tay anh đang để trên ngực mình, vội vàng đẩy ra.
Nhưng vừa buông tay, anh ta đã bắt được cơ hội, liền ôm eo cô, xoay người, quyết đoán đảo khách thành chủ.
Thân vừa đổ xuống ghế, cô trừng mắt há miệng, tiếng la còn chưa kịp phát ra liền bị dìm ngập trongnụ hôn điên cuồng mãnh liệt.
Nụ hôn của anh khí phách như là lửa nóng, thừa dịp cô há miệng là lúc lưỡi anh nhẹ nhàng trượt vào trong, quấn quít khám phá.
Cô bị anh hôn đến cả người không thoải mái, dùng sức giãy giụa, hai tay không ngừng đánh đấm lưng anh. Anh quàng tay ôm ghì lấy hai tay cô một cách dễ dàng.
Cô dùng đầu gối hung hăng đá vào hạ bộ anh, lại bị hai chân rắn chắc của anh kềm chặt. Hai thân thể dính sát vào nhau, chỉ cách 1 làn váy mỏng manh.
Hoan Hoan khiếp sợ đến nỗi chỉ có thể ngoan ngoãn không nhúc nhích, sợ mình cử động nhiều hơn một chút, sẽ bị anh nuốt trọn!
Cảm nhận được sự thỏa hiệp của cô, anh dần dần buông lỏng tay, nụ hôn bá đạo biến thành ôn nhu, Hoan Hoan như mị đi, mất hết lí trí.
Cô quên thở mấy nhịp. Anh vừa lửa nóng lại xen lẫn nhu tình, trời đất đảo điên tinh thần bấn loạn, cô như bị dẫn nhập vào nơi u u mê mê chốn địa ngục vậy.
Ngay lúc cô tưởng mình chỉ còn đường chết, anh chợt rời môi cô, dùng sức ôm chặt cô, thở hổn hển.
Giọng anh nồng đậm và khàn đục,tựa như ma đạo truyền tới tai cô: “Đây là đòn trừng phạt, ai bảo emdám kêu anh là cậu nhóc. Thế giờ có còn thấy anh là cậu nhóc nữa không?"
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Trí khôn chu du nãy giờ, bây giờ mới chịu quay về với cô, muốn buông lời khiển trách anh, lại lúngtúng phát hiện thanh âm của mình chẳng biết lúc nào biến thành khàn khàn yếu ớt: “Cậu... tạisao ở đây?"
Phát hiện giọng cô khác thường, anh giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của cô, khóe miệng hơi cong lên thật hoàn mĩ. Mắt anh lóe lên ánh lửa, như soi đến tận ngõ ngách tâm can cô vậy.
Hoan Hoan bắt đầu bấn loạn, trong đầu còn đang hồi tưởng cáihôn nóng bỏng vừa rồi, vòng tay ôm thật chặt, kinh hãi phát hiện thân thể mình có một loại cảm giác kỳ quái.
Nhưng, đó là cảm giác gì thì cô cũng không rõ lắm.
Nghĩ không ra mình rốt cuộc là thế nào, lại nghe thấy anh nói: “Bởi vì anh cũng ở đây, đáp án này em hài lòng chưa?" .