Ở một xã kia, một hôm ông chủ tich nhận được một côngvăn từ trên huyện về việc “thu mua long lon rung”, tuy không hiểu lý do tại sao lại phải mua những thứ đó, nhưng ông vẫn tin vào chỉ thị của cấp trên, nên ngay ngày hôm sau ông cho mời toàn bộ cáccán bộ trong hội phụ nữ củaxã để phổ biến nhiệm vụ. Các cán bộ phụ nữ phải có trách nhiệm vận động chị emthu gom “long lon rung” trong một tuần. Một tuần trôi qua thì mới thu gom được một nhúm khoảng bằnghòm diêm. Ông chủ tịch hăm hở cho sản phẩm thu nhặt được vào trong cặp và mang lên huyện nộp, dọc đường đi ông thấy các xã bạn chở từng xe lớn xe bé đi lên huyện nộp, ông chủ tịch hơi chột dạ, không nói ra nhưng ông nghĩ “sao đàn bà trong xã của chúng nó ăn gì mà lắm lông vậy”. Sau một hồi suy nghĩ, ông chủ tịch quyết định quay về. Khi về đến nhà ông lại triệu tập một cuộc họp khẩn cấp các cán bộ phụ nữ, lần này nhiệm vụ là phải vận động chị em phụ nữ trong xã tỉa đến hết khả năng có thể. Lại một tuần trôi qua màsản phẩm thu được mới chỉ bằng một bọc thuốc lào một cân. Ông chủ tịch lại lên huyện, đi dọc đường ông lại gặp những chuyến xe công nông của các xã khác chở sản phẩm đi nộp, trong khi ông chỉ có một bọc nhỏ trong cặp, ông lại nghĩ hay bọn nó vì thành tích mà bắt chị em xã nó cạo, nếu mình mà kém chúng nó thì sẽ bị phê bình. Nghĩ vậy ông lại quay về và triệu tập ngay cuộc một phụ nữ nữa và phát động phong trào cạo trong chị em phụ nữ của xã.Lại một tuần nữa trôi qua. Sản phẩm lần này có vẻ khảquan hơn, được khoảng 6-7cân. Nhưng ông chưa kịp mang lên nộp thì đã có công văn khiển trách của huyện vì sự chậm trễ trong công tác thu mua long lon rung .Buổi chiều hôm đó ông chủ tịch đành chở bao long lonrung lên huyện để trình bày rằng chị em phụ nữ xã ông đã rất cố gắng, đã cống hiến đến sợi lông cuốicùng nhưng cũng chỉ được có một bao nhỏ, và ở đây sau khi được giải thích ,Do nhu cầu làm bàn chải bằng lông lợn rừng xuất khẩu , ông mới vỡ lẽ là công văn của huyện là yêu cầu các xãthu mua lông lợn rừng nhưng bởi chữ trong công văn lại được in không có dấu nên mới xảy ra chuyện chị em của xã ông phải cốnghiến đến sợi lông cuối cùng.
Ôi chữ không dấu, thật là khủng khiếp!THANKS mình nhé