UNDER THE BED
Mọi người.Stacie đây.Xin lỗi tôi đi vắng thời gian qua,tôi bị cuốn vô chuyện đáng sợ vc ))).3 tuần qua,cảnh sát kiểm tra khắp nhà tôi,đi cùng tôi tới những nơi tôi đivà có vẻ rất trẻ con là họ kiểm tra gầm giường tôi.Tin tôi đi.Có lý do cả đó.
3 tuần trước cún Buddy của tôi mất tích.Thường thì cũng không phải vấn đề to tát gì lắm.Buddy thường chạy ra đường đuổi oto, tấn công xe-bạn biết đấy mấy trò vớ vẩn của bọn chó. tôi là tôi đã cố luyện nó nhưng không ăn thua.Giống như 1 đứa trẻ con,nhưng nó là đứa bé của tôi,mặc dù nghe thật kỳ cục.Con chó dù to xác nhưng vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi.Nó thường biến mất và sau đó đột ngột về nhà.Tuy nhiên lần này,đã 4 tiếng trôi qua,Buddy vẫn chưa về qua cánh cửa dành cho chó.Tôi thấy lolo.Có chuyện gì với nó?
Trong đầu tôi nghĩ ra đủ thứ,những chuyện không hay có thể xảy ra với nó.Tim bắt đầu đập mạnh.Rồi tôi nhớ đến 1 chuyện.Thỉnh thoảng,Buddy đến nhà bố ở phía cuối thị trấn.Thở phào nhẹ nhõm,tôi gọi điện cho bố.Trong lúc chờ máy,tôi bước ra ngoài hiên.Cảm giác ớn lạnh.
Như thể ai đó đang theo dõi mình,tôi nhìn quanh con đường,xung quanh khu nhà mìnhvà khu hàng xóm nhưng chẳng cóai cả. Lắc đầu,tôi thấy mình thật trẻ con.Lo sợ điều không có.Bố tôinhấc máy,hắng giọng.
Alo.
Bố,con Stacie đây
Ồ con à,con thế nào?Rồi bố bắt đầu kể lể về ngày tồi tệ của mình,nhưng tôi chen ngang
Buddy biến mất rồi,nó không ở chỗ bố ạ
“Sao nó lại ở chỗ bố?chó của con mà.”.Tôi im lặng hồi lâu và rồi cảmgiác lo lắng trào lên. 1 lần nữa, tôi chìm trong suy nghĩ về những điều có thể xảy ra với nó. Nước mắt sắp trào ra
“Stacie? Con ổn chứ?? Giọng nói của bố làm tôi thức tỉnh. Tôi ko muốn bố nghe thấy mình khóc, vì vậy tôi trả lời mà không mở miệng.
“Mm hm” tôi trả lời. kể cả lúc đó, bạn có thể đoán ra tôi đang suy sụp tinh thần. “con chắc chứ?”
“Vâng,vâng, con ổn mà” Tôi đáp lại, giọng run lên. Tôi che ống nói trên điện thoại và nén cảm giacs nghẹn ngào. Tôi kiềm chế bản thân mình rồi nói tiếp” Bố có thể gọi cho con nếu nó đến đó được ko??
“ tất nhiên rồi con yêu, bố sẽ báo cho con” sau đó chúng tôi cúp máy và tôi vào trong nhà. Vẫn cảmgiác đó. Cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm từ đằng sau. Tôi cố xua đi suy nghĩ đó ra khỏi đầu bằng sự lạc quan, niềm tin rằng mình sẽ gặp lại Buddy. Điều này rất hiệu quả với tôi. Nhìnđồng hồ, tôi nhớ ra rằng mình phải dạy sớm cho ca làm ngày mai. Vì thế tôi tắt hết đèn dưới tầng. Sau đó nhanh chóng lên tầng tắm và đánh răng. Cuối cùng,tôi đóng cửa sổ buồng tắm và lên giường ngủ.
Khoảng 3.30am, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà tắm. Tôi không hoàn toàn tỉnh táo và tôi cũng ngại kiểm tra. Tôi dụi mắt, điều này khiến cho mọi thứ xunh quanh còn mờ hơn lúc trước. Tôi chống tay ngồi dậy và thoáng thấy bóng đen chui xuốnggầm giường. Giờ thì tôi hoàn toàntỉnh táo, trong trạng thái hoảng loạn. Đột nhiên tôi nhớ tới Buddy. Mỗi đêm, nó hay ngủ dưới gầm giường. Tôi đoán là nó thích nơi thoáng mát.
“Buddy?” Tôi lên tiếng gọi, thong tay qua mép giường, đung đưa các ngón tay trong bong tối để nóbiết đó là tôi. Để nó có thể ngửi chúng hoặc làm j đó. Ko có j xảy ra cả. Tim tôi lại đập loạn nhịp.
“mày ổn chứ bud” tôi run run hỏi.Rồi tôi từ từ nằm xuống gối để tay thõng sâu hơn trong gầm giường.
Sau đó, tôi cảm thấy lưỡi buddy liếm ngón tay mình. Thở phào nhẹnhõm.
“Con chó ngu ngốc” tôi nói và giơtay lên, nhắm mắt lại,” Tôi tưởng mình sẽ lên cơn đau tim chứ”. Thếlà tôi dần chìm vào giấc ngủ
Dù vậy, tôi không thể không hoài nghi. Khi nó chui xuống gầm giường, có cái j đó khang khác. Cứnhư thể bước chân nó nặng nề hơn hay sao đó. Tôi bắt đầu thấy băn khoăn lo lắng. Giống cảm giáckhi tôi nói chuyện với bố ở hành lang. Nhưng tôi phải dậy sớm, vì thế tôi mặc kệ.
Khoảng nửa giờ sau, tôi rùng mình tỉnh dậy, nghe thấy tiếng động. 1 lần nữa, nó phát ra từ nhàtắm. Đó là tiếng nhỏ giọt. Chậm, nhưng dẫu sao tiếng đó khiến tôi tỉnh dậy lần 2.” Chắc hẳn là vòi nước”, tôi tự nhủ. Tôi cố gắng mòdậy để tắt vòi nước. Khi chân tôi chạm sàn, Buddy bắt đầu liếm mắtcá chân tôi. Tôi rụt chân ra khỏi nó.
“Kinh quá Buddy” vừa nói tôi vừa vô phòng tắm. Tôi đóng cửa sổ vàcảm thấy hơi hoang mang. Không phải là tôi đã đóng cửa sổ trước khi đi ngủ sao?? Tôi băn khoăn tựhỏi. bỏ qua điều đó tôi vặn chặt vòi nước bồn rửa. Trở lại giường, một lần nữa tôi thòng tay xuống phía bên kia. Tôi thấy hơi thở nặng nề phả vào tay, theo sau bất ngờ là 1 vết cắn sâu.
Tôi giằng tay ra.
“Ow!buddy” tôi la lên, trách mắngnó.
“Đi đi- nằm ở chỗ khác đi”
Và thế là nó đi vào buồng tắm. Buddy hành động lạ quá. Tôi đã từng thấy nó gặm ngón tay, nhưng không phải là cắn cả bàn tay tôi. Cảm thấy máu chảy nhỏ giọt từ tay mình, tôi quấn vài tờ Kleenex vào tay và băng tạm. Tôi quá mệt để dậy quấn băng tử tế. Tôi cố ngủ lại, nhưng Buddy gây ra những tiếng động lớn trong phòng tắm. Giống như là nó đang nhai cái j vậy, 1 thứ j đó dai dai mà nó đang cố xé nhỏ ra.
“Lạy chúa. Im đi buddy!” Tiếng nhai ngừng lại. Tôi nhắm mắt và bắt đầu mơ màng ngủ.