Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 09:41:33 - 30/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#61 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 18/03/2013 22:38 » @190659

ngu ngon qua :big_smile
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#62 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 19/03/2013 19:59 » @190916

....cépy
"Chip-chan" là một phụ nữ Hàn
Quốc không xác định tuổi người
tuyên bố đã được cấy ghép với một
thiết bị theo dõi VeriChip,
và một nạn nhân của một vũ khí
kiểm soát tâm trí và cũng cáo buộc rằng cô đang được giữ làm con tin
của một sĩ quan cảnh sát tham
nhũng,
được gọi là "P ". Trên camera live
các thím có thể thấy chữ Cop P
(cảnh sát Park, em đoán thế) Chip-chan lần đầu tiên được phát
hiện trên live webcam bởi 1 chủ đề
4chan. Cô được phát hiện bất tỉnh
và bước đầu đã được nghĩ là đã
chết.
Sau đó người ta nhận ra rằng cô đang ngủ, mặc dù trong thời gian
dài cô ko hề đi đâu và ở những nơi
khá khó chịu.
Một người nào đó trên internet đã
tìm thấy blog WordPress của mình,
trong đó cô tuyên bố đã được cấy ghép với một thiết bị VeriChip "tại
một xương sụn sau mắt cá chân
3cm".
Các webcam được cài đặt khắp căn
hộ của cô, dĩ nhiên là cô biết điều
đó, và người ta suy đoán rằng cô tự đặt camera cho mình( chắc tự kỷ,
tự sướng).
Có thể nói rằng cô rất hiếm khi(nếu
ko muốn nói là ko bao giờ) ra khỏi
nhà của mình và cuộc sống của cho
ko có gì khác hơn ngoài việc là lướt lauxanh xong rồi đi ngủ (thường là
khoảng 12 tiếng mỗi khi bắt đầu cô
thức dậy).
Sự xuất hiện của cô trông rất là
nhếch nhác, có vẻ sức khỏe kém và
có vẻ là đang hôn mê khi cô bắt đầu ngủ.
Cô đã sống như thế này từ năm
2009 đến giờ(network camera live
xuất hiện từ năm 2009)
Cô tuyên bố rằng cô không thể rời
bỏ khỏi căn hộ này do con chip đang cấy trong người cô, dường
như mà cô ấy tuyên bố rằng chính
con chip đã làm cô rơi vào giấc ngủ
( kiểm soát thời gian ăn ngủ ụ ị của
cô ấy).
Cô ấy có vẻ không cố gắng liên lạc với cảnh sát, vì sợ viên cảnh sát
tham nhũng kia (Cop P) sẽ phát
hiện ra. Nếu câu chuyện của cô là sự thật,
cô ấy đang được giam giữ bởi "Cop
P" do chip cấy vào mắt cá chân của
cô, được cho là dùng để kiểm soát
hoặc theo dõi giấc ngủ của mình.
Trên Webcam các thím cũng có thể thấy dc dòng chữ" theo dõi bởi Cop
P".
Nếu câu chuyện của cô là chém gió,
rất có thể cô ấy là 1 bệnh nhân bị
tâm thần phân liệt + chứng hoang
tưởng narcoleptic. Một số câu hỏi được đặt ra vẫn
chưa có ai giải đáp, tuy nhiên. Cô
ấy không thể hiện những đặc điểm
thông thường được cho là của một
bệnh nhân tâm thần phân liệt
+hoang tưởng, Vì khi cô có vẻ cảm thấy thoải mái
về việc bị theo dõi, đó là điển hình
của chứng rối loạn này.
Cá nhân những người mắc chứng
Narcoleptic rơi vào giấc ngủ trong
thời gian ngẫu nhiên và thường xuyên , điều đó không giống như
các phiên giấc ngủ 12+hours của cô.
Ko thể chứng minh dc làm thế nào
mà cô có thể sinh tồn,sinh hoạt
bình thường
My LoVe Ml :good

Những người đã like ZzasagazZ bởi bài viết có ích này:
Tolabocau
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#63 » Gửi bài gửi bởi Tolabocau » 19/03/2013 20:08 » @190920

Copy = om nhớ sửa bài viết nha
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs

Những người đã like Tolabocau bởi bài viết có ích này:
kanris
Tolabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Tiếu Ngạo
Xếp hạng Bang hội: ⚡5/46⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸189/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Bách Chiến Bách Thắng⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#64 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 19/03/2013 20:36 » @190939

Cò quay nga
Trong 1 ngày bình thường của bạn,
không ít lần bạn rơi vào trạng thái
không nhìn thấy gì, dù chỉ là trong
vài giây hoặc ít hơn thế. Dĩ nhiên
không phải là như chớp mắt, vì nó quá nhanh . Đó là những lần khi bạn cởi áo hoặc nhắm mắt
rửa mặt bằng khăn tắm. Đó là
khoảnh khắc mà bạn chìm vào bóng
tối. Đó là những lúc bạn tham gia
vào trò cò quay nga, đây là trò chơi mà bản thân bạn sẽ không
nhận thức được. Mỗi khi việc đó diễn ra, có 1 thứ gì
đó, sẵn sàng, chờ đợi để kéo bạn
vào bóng đêm sâu thẳm, dĩ nhiên
điều này chỉ xảy ra khi bạn thua.
Vào 1 ngày nào đó khi bạn mở mắt
ra, bạn sẽ thấy mình không còn đứng ở nơi mình đứng, không còn
cảnh vật quen thuộc. Hàng ngày, các vụ mất tích không
có lời giải vẫn diễn ra đều đặn,
những người đó ? Họ đã thua trò chơi này...
My LoVe Ml :good

Những người đã like ZzasagazZ bởi bài viết có ích này (Tổng: 2):
Tolabocautruth99
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#65 » Gửi bài gửi bởi kanris » 19/03/2013 20:40 » @190943

Tiep di. Thank sau.
[download=red]†™•—»Trảm Phong Bang«—•™†[/download]
☆°。。☆°。。☆°。。☆
☆°。。☆°。。☆°。。☆
ThànhViên Phù Thủy Vĩ Đại :
kanris

+++****+++
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤
了九@/\/\ P|-|回/\/G 乃@/\/G
kanris
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️15/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸306/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tiêu Dao Kinh Hồng Ảnh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Internet Explorer 8)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#66 » Gửi bài gửi bởi Tolabocau » 19/03/2013 20:45 » @190950

Nhớ sửa bv nhé, đọc rối mắt lắm
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs

Những người đã like Tolabocau bởi bài viết có ích này:
kanris
Tolabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️16/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Tiếu Ngạo
Xếp hạng Bang hội: ⚡5/46⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸189/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Bách Chiến Bách Thắng⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Nokia c2-01)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#67 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 19/03/2013 20:50 » @190953

Tolabocau đã viết:Nhớ sửa bv nhé, đọc rối mắt lắm
co doc di ma.ol =dt lag lam
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#68 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 19/03/2013 20:53 » @190954

Sau đây là nội dung của một cuộc
gọi đến đường dây 911 vào ngày 22
tháng 8 năm 2011, trực thuộc sở
cảnh sát Milton, bang Ohio. Tất cả
những đoạn hội thoại này đã được
đưa lên báo chí và các phương tiện truyền thông nhằm giúp cảnh sát
giải đáp cái chết bí ẩn của bà Mary
Carter và cả gia đình mình, bao
gồm người chồng, hai đứa con trai
và người con gái Susan Carter, hiện
vẫn còn mất tích. --------------------------------------------------
CALL TRANSCRIPTION # 0703321 –
A32.4
DATE : 22 / 8 / 2011
TIME CALL START : 9 . 37 PM
TIME CALL END : 9. 52 PM [ Bắt đầu cuộc gọi – 9.37 ] Sĩ quan : 911 đang nghe, trường
hợp khẩn cấp của bạn là gì ? Carter : CHO CẢNH SÁT TỚI NGAY !
Làm ơn đi ……. ! Địa chỉ….địa chỉ
là Trang trại Hawkes, số….2251
đường Stahl Herber Rd . Có ai đó
vừa đột nhập vào nhà tôi…. Sĩ quan : Thưa bà, xin bà hã- Carter : Ai đó đột nhập vào nhà tôi
và GIẾT CẢ GIA ĐÌNH TÔI RỒI ! LÀM
ƠN……! Làm ơn cho cảnh sát đến
thật nhanh giúp tôi…
Ôi…..máu….máu ở khắp nơi…….. Sĩ quan : Các xe cảnh sát trong khu
vực đã được điều động. Xin cho tôi
biết tên bà. Tôi hứa họ sẽ đến sớm
nhất có thể. Carter ( thở gấp ) : Mary….Mary
Carter ! Tôi sợ lắm….. (Đầu dây phía Carter có tiếng la
hét hỗn loạn, và tiếng đập cửa liên
tục ) Sĩ quan : Ai ngoài đó thế ? Carter : Tôi không biết ! Kẻ đó
đang đập cửa phòng tôi……… Sĩ quan : Bà có thể cố nhận dạng
hắn không ? Carter : KHÔNG ! Tôi không biết
hắn là ai cả. Có lẽ hắn đang cố vào
đây ……..À khoan ……Tôi có khẩu
súng săn của chồng tôi …..Nhưng
tôi sợ…..tôi sợ tôi không thể bóp
cò Sĩ quan : Tôi khuyên bà tránh sử
dụng súng. Cảnh sát sắp đến rồi.
Nhưng thật sự bà nên nắm chặt nó
phòng trường hợp xấu nhất. Carter : Cửa sổ…..hắn đang đập
cửa sổ…nó sắp bể rồi ! Sĩ quan : thưa bà, nếu hắn cố vào
th---- Carter : Tôi…..Tôi không nghĩ tôi
làm được ! Tôi sợ…..tôi……Hắn cứ
gào thét nhìn về phía tôi. Tên
điên…! ( Cửa kính đã vỡ. Đầu dây bên kia
vang lên thét phụ nữ, và một tiếng
súng chát chúa chỉ vài giây sau khi
Carter ném rơi điện thoại xuống
sàn. Sau đó…..tất cả chỉ là một
khoảng im lặng ) Sĩ quan : Bà Carter ? ( Không có gi ngoài sự im lặng, rồi
bỗng có tiếng động ai đó như
đang cầm chiếc điện thoại lên ) Carter : Tôi vừa bắn hắn…….một
người…… Sĩ quan : Đó là tự vệ chính đáng
thưa bà Carter. Bây giờ hắn không
thể nào làm hại bà được nữa…. Carter : Tôi chỉ…. Sĩ quan: Tôi khuyên bà lúc nào hãy
cố gắng giữ liên lạc với chúng tôi.
Xin hãy ra khỏi nhà và chờ đến lúc
các cảnh sát khác tới. Carter : Không ! Tôi phải tìm con
gái tôi Susan. Nó hẳn vẫn còn trốn
đâu đó trong nhà….Susan ! Sĩ quan : Thưa bà…… Carter: Lạy chúa, con tôi……cả nhà
tôi đã bị giết chết, mà tôi vẫn chưa
tìm thấy nó. Chúa ơi…. Sĩ quan: Bà Carter, có lẽ cô bé đã
thoát ra khỏi căn nhà rồi ! Carter: Không được , còn nó thì sao
….? Sĩ quan : Cảnh sát sẽ đến ngay
thôi. Nhưng ngay lúc này, tôi yêu
cầu bà hãy ra khỏi nhà ngay, cảnh
sát sẽ tìm kiến con gái bà sau
khi…… ( Bên kia đầu dây, tiếng Carter
bỗng dưng như thở gấp. Dường
như có tiếng bước chân trong nhà ) Sĩ quan : Cái gì vậy ?
Carter : Tiếng gì thế ? ( Tiếng bước chân rời rạc ) Carter : Nó phát ra từ phía trên lầu,
có người trên đó…..! Susan ? Lạy
chúa …..Susan ! ( Tiếng Carter thở gấp cùng tiếng
bước chân chạy liên tục. Có vẻ như
bà đang lên trên lầu ) Carter: Susan !! Mẹ đây con .
Susan !! Sĩ quan : Bà Carter, nghe tôi và rời
khỏi nhà ngay lập tức. Tôi không
nghĩ đó là – Carter: Tôi vừa lên trên lầu….chắc
con bé đang trong phòng… ( Có tiếng bật công tắc đèn nghe “
Cạch “ ) Carter: Ôi không ….
Không….KHÔNG ! Đừng bảo tôi đó
là máu của nó. Susan ! Tôi chạy
sang phòng nó đây …. Sĩ quan : Carter, rời khỏi nhà ngay
lập tức, đó không ph--- Carter: Không có con bé trong
phòng…Susan, Susan !!! ( Bỗng một tiếng dập mạnh không
rõ từ đâu phát ra. Carter hoảng
hốt, la lên ) Carter : Có…… ai đó đang ở trên
mái nhà…… Sĩ quan : Cái gì thế ? Không lẽ là
Susan…. ? ( những tiếng “ thùm thụp “ liên tục
xuất hiện, nghe như có ai đó đang
chạy mà dậm chân rất mạnh ) Carter : Nó đang chạy sang phía
bên kia ngôi nhà ! Sĩ quan : Bà Carter, bà nói nghe
không hợp lý chút nào cả…. Carter : Susan ! Mẹ đang ở trong
phòng con . Nghe theo tiếng mẹ
đây ! ( Im lặng…..) Carter : Đèn tắt rồi. Hình như là
điện đã bị cắt.
Sĩ quan : Bà Carter, bà có đèn pin
hay thứ nào giống thế gần đó
không ? Carter : Tôi không thấy gì cả Sĩ quan : Hãy đứng yên đó . Đợi
một chút cho mắt bà làm quen với
bóng tối đã , được chứ ? ( Tiếng kính vỡ ) Sĩ quan : Chuyện gì thế ?! Carter : Có thứ gì đó……thứ gì đó
đang ở trong nhà. Đó là cảnh sát
phải không, phải không ??? Sĩ quan : Nếu là họ thật, họ đã gọi
bà ra rồi… Carter : Khoan đã, tôi thấy gì đó. Sĩ quan : Có thể là Susan chăng ? Carter : Không….hình như không
phải. Nó sẽ gọi tên tôi ngay
mà……. Sĩ quan : Thưa bà…..? ( Carter suỵt báo cho viên sĩ quan
im lặng…..Tiếp theo đó không có
tiếng động nào nữa bên đầu dây
bên kia. Một lúc ngắn sau, giọng
Carter hoảng sợ thì thầm vào điện
thoại . ) Carter : Có cái gì đó đang leo lên
lầu…..Nó lớn lắm…..không phải
Susan… Sĩ quan : Mary, giờ tôi cần bà tìm
một chỗ nào đó trốn ngay. Kiếm
thứ gì để tự vệ luôn nếu có thể ! Carter : Không phải ……vậy là
không phải gã kia đã giết gia đình
tôi …….hắn không thể…. Sĩ quan: TRỐN ĐI ! Carter : TÔI KHÔNG THẤY GÌ CẢ ! ( Tiếng bước chân ngày một rõ
ràng, và rất mạnh bạo ) Carter : Nó đang đến đây ….Lạy
chúa, anh phải giúp tôi thoát khỏi
nơi này….
(
Tiếng Carter thở mạnh. Kèm với nó
là những âm nhiễu rè rè ) Sĩ quan : Carter, bà còn ở đó
không ? Carter : Tôi đang ở trong tủ quần
áo…..lúc nãy tôi không đóng cửa
phòng……nó bị kẹt… ( Những tiếng chân vang lớn ) Carter : Nó đang tới phòng Susan
….Cảnh sát đâu, sao họ chưa
tới…..Tôi sợ lắm ! Sĩ quan : Mary, cố giữ im lặng.
Đừng đó nó biết cô đang ở đâu. ( Lúc này Carter gần như muốn bật
khóc, khi tiếng bước chân ngày một
tới gần. Rồi đột nhiên, tất cả lại im
lặng….) Carter : Tôi….có thể thấy nó…. Sĩ quan : Bà thấy gì , Carter ? Carter: …… Sĩ quan : Miêu tả cho tôi thấy nó
được không Carter ? Carter : Tôi….tôi không biết. Nó
không phải con người…..Lạy chúa,
nó đang nhìn sang đây ! ( có tiếng chân hướng về phía
Carter, càng lúc càng gần. Bỗng
nhiên, nó như
dừng lại. Qua những tiếng rè rè
nhiễu sóng, là những âm gầm gừ,
tiếng thở phì phò nặng nhọc…) Carter : Nó…nó bỏ đi rồi. Sĩ quan : Được rồi, Carter. Thế là
tạm ổn. Bây giờ tôi cần bà ra khỏi
nhà ngay lập tức. Carter ( bật khóc ) : Tôi không làm
được….Tôi không muốn thấy lại
thứ đó ! Tôi sắp chết rồi ! Carter : Tôi thậm chí còn không
nhấc nổi chân mình nữa . Sĩ quan : Bà làm được mà Carter.
Làm vì con gái Susan của bà, cô bé
vẫn còn sống sót ngoài kia mà. Carter : Susan…..Tôi vẫn phải tìm
nó. Sĩ quan: Không, bà cần ra khỏi
ngôi nhà ngay. Carter : Nhưng…. Sĩ quan : Làm ơn, bà Carter . Thứ
vừa nãy ở trong phòng kia có lẽ còn
đang lang thang trong ngôi nhà. ĐI
RA NGAY ! ( im lặng ) Carter : được rồi, tôi sẽ ra. Sĩ quan : Giữ đường dây, cầm chắc
điện thoại. Hãy nói với tôi khi bà
đến cầu thang chính. ( Những âm thanh kẽo kẹt của sàn
gỗ vang lên ) Sĩ quan: Bà Carter……? Carter : …………… Sĩ quan : Mary….? Mary ? Carter ………………. Carter : Tôi gần đến cầu thang rồi.
Hình như có tiếng còi xe cảnh sát… Sĩ quan : Sẽ ổn thôi Carter, giờ đi
xuống dưới ngay. ( Tín hiệu lại bị nhiễu ) Sĩ quan : Mary ? Mary………? ( Âm thanh ngày càng trở nên khó
nghe, nhưng tuyệt nhiên không có
ai trả lời. ) ( Và ngay sau đó là một mớ tạp âm
hỗn độn la hét kinh hoàng chói tai,
tiếng xé rèn rẹt như xé vải, những
âm thanh “ thùm thụp “ như một thứ
gì đang bị quăng quật đập khắp
phòng. Theo sau nó là tiếng lôi xền xệt, âm thanh phía đầu đây Carter
nghe như chiếc điện thoại đang bị
nắm kéo dọc trên sàn nhà. Vẫn là
tiếng gầm ghè , thở phì phò như lúc
ở trên lầu khi nãy…..Được một lúc
thì những tiếng thét của phụ nữ chấm dứt, thay vào đó là những âm
nghèn nghẹn nơi cổ họng, khò khè
như đang bị thắt chặt. Một tiếng rít
dài, tiếng gãy rắc đem tất cả quay
về với sự im lặng…..Và những âm
gầm ghè nhỏ dần, trong khi tiếng còi hụ của xe cảnh sát đang tiến
sát ngôi nhà…) ( Tiếng mở cửa. Một giọng đàn ông
cất tiếng ) Cảnh sát 1 : Cái chó gì thế này……. Cảnh sát 2 : Lạy chúa tôi….. Cảnh sát 1 ( la lớn ) : Cảnh sát, còn
ai ở đó không ??? Cảnh sát 2 : Chuyện gì đã xảy ra
với những người này ….? Sĩ quan ( người trực điện thoại từ
đầu ) : Này, Các anh có nghe thấy
tôi không ? Các anh ! Cảnh sát 1 : Thánh thần…….nhìn
khuôn mặt bà ta kìa…..Anh từng
thấy thứ gì như thế chưa ? Cảnh sát 2 : Đây là cảnh sát
Mapple, chúng ta có một vụ 187 tại
nông trại Hawkes số 2251 đường
Stahl Heber. Cần hỗ trợ ngay lập
tức – hết ! ( Tiếng bước chân ) Cảnh sát 2 : Có vẻ như cả gia đình
đã bị thảm sát. Nát hết cả….. Sĩ quan : Này các anh ! Có ở đó
không ….? ( ………..) Cảnh sát 1 : Anh nghe thấy gì
không ? Sĩ quan : Cái điện thoại, nhặt nó
lên ngay ! Cảnh sát 2 : Chào anh ….anh là ? Sĩ quan : Tôi là Tim, trực viên tại
tổng cục đây. Các anh cần ra khỏi
đó ngay lập tức ! Có thứ gì đó đang
ở trong ngôi nhà. Nó rất nguy
hiểm. Đi ra ng- Cảnh sát 1 : Này Mapple, còn một
người sống sót này. Cảnh sát 2 : Anh chờ một chút…..Ai
thế Allen ! Cảnh sát 1: Hình như là đứa con
gái. Nó đang trốn sau chiếc ghế ở
phòng khách…….Toàn than con bé
dính đầy máu, nhưng tôi không
nghĩ là máu của nó ….? ( Im lặng, tiếng bước chân xa dần ) Cảnh sát 1 : Thế……tại sao nó lại
trần truồng mà bê bết máu thế
này… ? Cảnh sát 2 : Anh có nghĩ là …..? Sĩ quan ( gào lên ) : Tôi xin các
anh . RA KHỎI ĐÓ NGAY ! Cảnh sát 1 : Nào, lại đây với các
chú, không có gì phải sợ đâu.
Allen, anh che mắt con bé lại giùm
tôi, nó không muốn thấy cảnh này
đâu. Cảnh sát 2 : Lên đây, chú bế ra
ngoài nào. Cứ gục đầu lên ngực chú
nhé. Cảnh sát 1 : Phủ tấm trải này lên
người con bé đi rồi bế nó ra ngoài.
Tim, anh còn đó không ? Sĩ quan : Còn, các anh đi ra ngoài
ngay lập tức, tôi phải lặp lại câu
này bao nhiêu lần nữa hả ???? Các
anh đang phải đối phó với một thứ
rất nguy hi--- ( đột nhiên , có tiếng thét của đàn
ông vang lên ) Sĩ quan : Chuyện gì ở đó ? ( Không trả lời, chỉ nghe thấy một
vài tiếng súng ) Cảnh sát 1 : KHỐN….KHỐN NẠN
THẬT ! CON BÉ ĐANG CẮN NÁT
ALLEN ! ( lại là những tiếng thét ) Cảnh sát 1 : Tôi cần hỗ trợ ngay lập
tức ! Nhanh lên ! ( tiếng nổ súng liên tục……tiếp
theo chỉ đó là sự im lặng kỳ lạ ) Sĩ quan : Các anh ! Các anh còn đó
không….Trả lời tôi đi, Mapple,
Allen, còn ai không ?......Trả lời
đi !
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#69 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 19/03/2013 21:03 » @190957

Spare 10 minutes – Live a
lifetime Tôi chuẩn bị bước vào đường hầm
trong khi trời đang đổ mưa nặng
hạt lên con đường đấy đá sỏi, sẵn
sàng cho tour du lịch thành phố ma
nổi tiếng cùng 20 đến 30 người
khác, tôi cảm thấy căng thẳng những không kém phần hào hứng
trước bầu không khí này. Tôi đến Edinburgh vào xế chiều, đi
suốt ban ngày với bộ quần áo đủ
cho đêm nay và chiếc máy ảnh đeo
ở cổ cả ngày hôm nay, sẵn sàng
chụp vài bức ảnh thành phố cổ đẹp
đẽ này. Suốt cả ngày hôm nay, tôi tham gia
đủ thứ hoạt động thường thấy từ
các tour du lịch tại thành phố này.
Bắt đầu với việc dạo quanh vườn
thú hết nửa ngày, sau đó thanh
quan tòa lâu đài Edinburgh nổi tiếng hiên ngang trên một ngọn
đồi có thể nhìn bao quát cả thành
phố vào khoảng 4 giờ chiều. Tôi đã
không có nhiều thời gian để chiêm
ngưỡng hết vẻ đẹp tại đây mà
đáng ra tôi nên có, nhưng với một ngày Chủ Nhật cho mọi thứ trước khi
trở về nhà để đi học vào ngày hôm
sau, tôi biết thời gian vô cùng hạn
hẹp. Cuối cùng chúng tôi rời khỏi tòa lâu
đài lúc 7 giờ sau khi có một bữa ăn
trưa tại quán cafe ở đó, tôi lên xe
bus và trở về nơi xuất phát. Và toàn bộ chúng tôi đều có mặt tại
đây và chuẩn bị cho buổi tối, bỗng
chiếc điện thoại đổ chuông. Nhìn vào màn hình, tôi thấy chứ
‘’mẹ’’ sáng trên màn hình ‘’Chào mẹ’’ Tôi nói, ‘’mẹ có thể gọi
lại sau được không? Con đang có
chút việc và không có nhiều thời
gian’’ ‘’Mẹ chỉ muốn biết rằng con đang
ổn, mẹ đã lo lắng rất nhiều khi con
không gọi điện về, và sẽ rất vui
nếu con bỏ chút thời gian cho người
mẹ già của mình’’ Bà nói Từ khi sinh ra đến năm 18 tuổi khi
tôi rời nhà để học khoa Nhiếp ảnh
của một trường đại học, tôi chưa
bao giờ gần gũi với ai hơn mẹ. Vì
vậy tôi hiểu sự quan tâm của bà và
luôn gọi điện về vào các ngày Chủ Nhật. ‘’Con biết mà mẹ, nhưng con đã 18
tuổi, mẹ không cần phải quá lo
lắng như vậy’’ tôi trấn an bà. ‘’Con
đang ở Edinburgh, hôm nay là một
ngày rất bận rộn phần nào làm con
quên mất việc gọi về, con chỉ mới chuẩn bị bắt đầu cho chuyến đi
đến thành phố ma’’ ‘’Được rồi con trai’’, bà nói, ‘’Thật
tốt khi biết rằng con vẫn ổn, mẹ sẽ
để con tiếp tục chuyến đi của
mình, mẹ cảm thấy con sẽ an toàn’’ ‘’An toàn?’’ Tôi cười thầm, ‘’Con
chắc chắn sẽ vẫn an toàn kể cả khi
mẹ không gọi’’ ‘’Hello?’’ Tin hiệu liên lạc bị cắt
‘’đường truyền quái quỷ’’ – tôi lẩm
bẩm ‘’hmm, thật kỳ lạ… Mọi người đâu
cả rồi?’’ Tôi nhìn vào trước cửa
đường hầm, trống không. ‘’Họ chắc đã bắt đầu mà không có
mình khi mình đang bận điện
thoại’’ Tôi cười, ‘’Chắc chắn tôi có
thể bắt kịp họ’’ Tôi bước vào đường
hầm được lát đầy đá. Sau khoảng 30 bước chân, tôi nhìn
thấy gì đó trông như bóng người
giữa những tia sáng và bụi.
‘’Đó chắc hẳn là họ’’ tôi nhanh chân
bước đến Bước khoảng 50 m trên nền đá sỏi
trong đường hầm chật hẹp, tôi
bỗng chết lặng.
Bước ra từ 1 căn phóng bên trái tôi,
một người đàn ông cao 6 ft bước ra
từ bóng tối Tôi vô cùng kinh hãi. Tim tôi như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thở
hổn hển, tôi nhìn lên để chắc chắn
những gì mình đang thấy. ‘’Bình tĩnh’’ Giọng nói phá vỡ
không gian như muốn khủng bố tôi
vậy.
‘’Ô..ô…ông là ai?’’ Tôi hoảng loạn
hỏi
‘’Edward McGregor’’, ông ta trả lời và bước ra khỏi bóng tối để giới
thiệu bản thân Ông ta khoảng 40 tuổi với mái tóc
dài màu nâu rậm rạm, mắt xanh và
làn da nhợt nhạt, ông đứng chặn
đường tôi lại ‘’Cậu đã bị lạc khỏi đoàn phải
không?’’ Ông ta hỏi ‘’Tôi bỏ đi nghe điện thoại và
không để ý, có thể coi là như vậy’’
tôi trả lời và cười thầm, ông ta
không phải một con quái vật hay
một bóng ma như tôi tưởng ‘’Nó vẫn thường xảy ra như vậy,
Cậu bỏ lỡ 10 phút đầu tiên của
chuyến đi’’ Ông ta nói ‘’Nhưng hôm
nay là một ngày may mắn của cậu’’ ‘’Ngày may mắn của tôi?’’ Tôi kinh
ngạc hỏi ‘’Phải, một ngày may mắn’’ Ông ta
nhắc lại. ‘’Nhưng tại sao? Tôi thắc mắc ‘’Cơn mưa đã làm ngập lụt nghĩa
địa ở phía trên đường hầm này và
cái đường hầm cũ kỹ này không thể
giữ vững được, tất cả mọi người trừ
cậu đều đang nằm chết dưới trần
nhà sụp đổ bên trong đường hầm rồi. Gửi sự cảm kích của tôi tới mẹ
cậu vì sự giúp đỡ tuyệt vời đó’’ ông
ta nói và quay lại căn phòng của
:mình.
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: Truyện Kinh Dị Về Creepypasta

#70 » Gửi bài gửi bởi ZzasagazZ » 19/03/2013 21:06 » @190958

cuoc goi den 911 :burn :burn :burn ghe qua
My LoVe Ml :good
ZzasagazZ
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️12/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸16/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Mãn Thiên Hoa Vũ⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Opera Mini 7.1.3)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất