Về tới nhà nó đi thẳng vào không thèm chào hỏi ai lên lầu đóng sầm cửa.
Mạnh Khang và Bảo Như về trc nên không hiểu chuyện gì:
- Sao? Sao vậy...cãi nhau ak?
Hắn không đáp một cánh cửa nữa đập mạnh trên lầu.
BUỔI TỐI:
Nằm ôm con voi mà nó vẫn chưa hết giận, nó thấy ghét hắn, giận hắn, muốn “nghỉ chơi” với hắn.
Còn hắn nhốt mình trong phòng đầu óc hỗn độn, tai văng vẳng tiếng cãi nhau với nó lúc nãy. Nhưng 2 “anh chị” này có một điểm chung: ai gõ cửa cũng không mở.
Bảo Như lo lắng nhìn Mạnh Khang:
- Làm sao đây?
Mạnh Khang nhún vai lắc đầu rồi cả 2 cũng “giải tán”
Sau “một thời gian dài” suy nghĩ, trằn trọc, bất an hắn đưa ra một quyết định “vô cùng”...mất mặt là...đi xin lỗi nó.
Cộc...cộc...
- ...(ở trong im lặng)
Cộc...cộc...cộc...
- ...(vẫn im re)
Rầm...rầm...rầm...
- ĐỦ RỒI, MUỐN PHÁ CỬA LUÔN HA? ĐI CHỖ KHÁC HẾT ĐI.
- Nhóc con , mau mở cửa cho” chồng”...nếu không anh tự vào đó.
- Tùy anh!
Hắn xoay tay nắm cửa...không được.
- “Hừ...dám chơi trò khóa trái cửa”
Bên trong nó đang đắc ý vì hắn vặn muốn bung tay nắm cửa nhưng vẫn không mở được.
5 Phút sau:
- “sao im re vậy cà?”
Nó tò mò bước thật nhẹ xuống giường tiến tới sát cửa áp tai lên nghe ngóng
Nó tập trung cao độ để nghe thử coi sau lớp cửa gỗ dày cộm hắn có còn đứng đó không.
Sau 5 phút nghe ngóng nó thất bại thở ra.
- ‘Không nghe gì hết “
- ...to gan thật, giở trò khóa cửa nhốt chồng ở ngoài!
Bỗng nó giật thót tim khi tiếng hắn lạnh ngắt phía sau lưng nó.
- Á á á...
Quay qua nó vô cùng “thảng thốt” khi thấy hắn đang ở ngoài cửa sổ phòng nó, nó chỉ nhìn thấy “phần trên” của hắn, 2 tay đang vịn vào thành cửa và...cầm theo một túi giấy.
Chap 15:
- Anh...sao?...sao anh lại...?...sao có thể...??
Mặt hắn có vẻ rất “khổ sở”
- ...định để anh đu ở đây mãi àh, anh sắp không chịu nổi rồi!...kéo anh lên!
Nó hốt hoảng chạy tới nắm lấy 2 tay hắn cố gắng kéo lên
- Cố lên, để...giúp anh!
Bao nhiêu giận hờn biến đâu mất, nó còn tự trách mình sao hồi nãy không cho hắn vào nếu không thì...
Đang “sám hối” thì nó khựng lại. Thì ra hắn không “mạo hiểm” trèo tường lên mà ở dưới có một đống người...vịn thang cho hắn.
Mặt nó tối lại vì bị lừa, nó bực bội:
- Các người...các người...
Trong đám “diễn viên” ở dưới Bảo Như và Mạnh Khang đang nhìn nó cười tít mắt.
Nó giận run lên hất tay hắn ra leo lên giường trùm chăn kín hết người.
Thấy tình hình “chiến sự” có vẻ căng thẳng hắn trèo vào phòng tiến tới phía giường của nó.
- Nè, giận hả “chân voi”?
Trong chăn không có động tĩnh gì. Hắn mở túi giấy lấy ra một hộp k...to hơn mọi bữa.
- Mở chăn ra anh cho...k...!
Nó vẫn “im hơi lặng tiếng”
Thấy kế sách này không ổn hắn lấy tay kéo kéo tấm chăn xuống khỏi đầu nó nhưng vô ích, nó giữ rất chặt.
Sau mấy giây giằng co trong “im lặng” hắn bất ngờ giật mạnh cái chăn. Khuôn mặt giận dỗi của nó “xuất hiện”
Hắn xúc một thìa k...để gần miệng nó nói giọng nhỏ nhẹ mà như ra lệnh hình như tố chất đó đã có sẵn trong “xương tủy” tên này;
- Há miệng ra!
Và cũng có lẽ tố chất “nghe lời hắn” cũng có sẵn ở nó, nó ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút thìa k...vào.
- Ngon không?
Nó không đáp. Điều đó chứng minh nó vẫn chưa bị hắn “mua chuộc” bởi mấy thìa k...
Khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có hắn lấy trong túi giấy ra thêm một vài bức ảnh nữa đưa cho nó.
Tới giờ phút này nó không thể im lặng nữa, vì trong ảnh là hình một cặp vợ chồng và...có cả nó nữa.
- Đây là...
Nó nhìn hắn như muốn hắn xác minh điều nó đang nghĩ :
- Đúng rồi, ba mẹ của...đó!
- Ba...mẹ, thì ra khuôn mặt của họ cũng như...tưởng tượng.
Hắn ngồi dựa vào thành giường, nửa nằm nửa ngồi chỉ vào bức hình:
- Ừ, mẹ...rất hiền và đảm đang...có khuôn mặt giống mẹ đó.
Nó mỉm cười
- Ba...là người như thế nào?
- theo anh biết BA...là người đàn ông gương mẫu rất thương vợ con,...nhìn đi, đôi mắt...rất giống ba...đó.
- Ba mẹ đẹp quá.
Mắt nó long lanh , bên trong như có một màn mưa đọng lại ở đó chỉ chờ nó đồng ý sẽ đổ mưa trên mặt nó bất cứ lúc nào.
Hắn nhanh chóng đưa tay lên gạt đi lớp nước ngấn trên mi trước khi nó kịp rơi xuống.
Nó nhìn hắn ánh mắt cầu khẩn:
- Anh nói ba mẹ chỉ mất tích chứ chưa có gì chứng minh họ đã chết, anh có thể...có thể giúp...
Biết nó khó mở lời hắn cắt ngang:
- Anh cho người đi tìm rồi khi nào có tin gì họ sẽ báo cho chúng ta ngay.
Nó thở phào rồi khuôn mặt trở nên lo lắng:
- ...nghĩ...không thể ở đây mãi được.
Là một người tinh ý hắn nói giọng chắc nịch:
- ...đừng lo, nhà của...ở thành phố K anh đã cho người chăm lo. Còn công ty và công việc kinh doanh của gia đình...anh và ba mẹ anh đang giúp...quản lý, công việc bây giờ đã đi vào quỹ đạo
Nó vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hắn chu đáo như vậy, xắp sếp mọi chuyện cho nó tươm tất. Cả ba mẹ hắn nữa, dù là có hôn ước nhưng họ cũng không cần làm vậy, họ tốt với gia đình nó quá.
- Cám ơn...cám ơn anh..cả ba mẹ anh nữa!
- Há miệng!
Một thìa k...mang hơi lạnh ùa vào miệng nó, hắn vẫn vậy, thái độ bất cần, điềm tĩnh ánh mắt màu nâu kiên nghị làm nó cứ nghĩ hắn lớn hơn nó cả chục tuổi chứ không phải 1 tuổi.
- ...không cần cảm ơn, ba mẹ chúng ta là bạn thân nên...
Nó nhìn hắn như đag chờ một lời “ngọt ngào” phát ra từ hắn
- ...Nên mới chịu nhận một “siêu quậy” hậu đậu như...về làm dâu!
Nó “thất vọng tràn trề” với câu nói “độc địa” của hắn.
- Anh...
Đang định nói thì nó im lặng vì hắn đã đổi thái độ, ánh mắt kiên nghị bây giờ trở nên trống trải vô hạn:
- Anh sẽ sắp xếp tất cả, nên...chỉ cần ở đây,...bên cạnh anh là được rồi.
Nhìn ánh mắt hắn nó không thể từ chối, không hiểu từ khi nào nó rất để ý tới tâm trạng của hắn.
Khẽ luồng tay vào tay hắn , bàn tay to lớn, ấm áp này luôn bên cạnh mỗi khi nó cần. Hắn hơi ngạc nhiên vì lần đầu nó “tốt”với hắn như vậy, hắn khẽ mấp máy môi:
- Vậy...làm hôn thê của anh đi!
Nó hơi ngạc nhiên trước câu nói của hắn, nhưng không nghĩ ngợi gì nói vui vẻ trả lời:
- Anh có bị bệnh không?
- Bệnh gì?
- Bệnh ngốc!
Hắn “chưng hững” không ngờ nó chơi chiêu “gậy ong đập lưng ong” với hắn. Hắn bình thản:
- Có, bệnh ngốc, bệnh ngốc thời kỳ cuối nên mới chấp nhận cô vợ quậy phá như...
Nó không ngờ hắn “cao tay ấn” như vậy, nó nổi sùng:
- Ai nói...là vợ anh, mới là hôn thê thôi!
Hắn mỉm cười.
- Duyệt, coi như...đồng ý chính thức trở thành vợ sắp cưới của anh.
Nó hếch mũi:
- Đồ ngốc thì trước giờ vẫn vậy còn gì!
Mặc kệ nó nghĩ hắn ngốc hay “lú lẩn” nó đâu biết trong lòng hắn đang “nở hoa” , chính miệng nó nói như vậy có nghĩa nó đã có tình cảm với hắn, nó không từ chối hôn sự này.
Nhìn hắn vui vẻ nó không hiểu hắn vui cái gì nhưng chỉ cần thấy hắn vui như bây giờ là nó đã yên tâm rồi.
Bất giác hắn cúi mặt xuống thật gần, tim nó một lần nữa run lên mặt ửng thêm sắc hồng. Nó hơi khép mi. Môi hắn đã gần lắm rồi, nó hồi hộp:
- “làm sao?...làm sao...làm sao giờ”!!!!!!
1 nốt nhạc
2 nốt nhạc..
Không cảm thấy gì nó mở mắt ra...bất chợt hắn vén tóc mái nó qua hôn lên trán làm mặt nó đỏ như cà chua chín.
Hắn mỉm cười châm chọc:
- Sao vậy? Vẫn còn “mơ tưởng” tới việc anh hôn lên môi...à?
Nó ngượng chín người:
- KHÔN...G...KHÔNG...DÁM ĐÂU, AI MÀ THÈM..
Hắn vuốt từng lọn tóc của nó:
- Vợ ak,...không cần tự “dối lòng” đâu
Nó càng tức điên với tên này:
- Nói...nói cho mà...biết, sau...sau này muốn hôn...thì phải...phải...
- Phải sao?
- ...phải..phải..xin phép trước
Hắn cố nhịn cười khuôn mặt bắt đầu ửng hồng, lại tiến sát nó hắn nói giọng của...Mạnh Khang (nghĩa là giọng háo sắc đó)
- Vậy bây giờ anh hôn...nhé!
- HẢ...A..NỮA..NỮA HẢ?
Hắn đã tiến thật gần , giống như đang thử thách tim nó vậy
Nó nhắm tịt mắt .
Chap 16:
Hắn nhìn bộ dạng của nó mỉm cười nhẹ xoa đầu nó:
- Thôi, cho...nợ!
Nói rồi hắn lại bàn học của nó cầm chìa khóa mở cửa bước ra ngoài, tay giơ giơ chùm chìa khóa:
- Cái này anh tịch thu!
Nó lơ ngơ như “bò đội nơ” lẩm bẩm
- “mình có nợ Anh ta sao?”
SÁNG:
Ngồi ăn sáng mà hắn muốn nổ cái đầu, mặt hắn nghiêm nghị ngồi “ăn cho qua bữa” thì Mạnh Khang và nó như muốn lật tung cái bàn ăn chì vì một chuyện con nít mới làm: “dành ăn”
Nó chồm hết người qua phía kia để gắp lại miếng thịt mà Mạnh Khang “cướp” của nó:
- Trả, trả đây!
- “Voi con”...nhỏ như vậy ăn không hết đâu để anh ăn...dùm cho hihi
- Không, TRẢ TÔI NGAyYYY
- Hông
- Đưa đây!
Màn đấu đũa và đấu khẩu kết thúc khi Mạnh Khang một tay đẩy đầu nó ra một tay gắp miếng thịt to bằng cái bánh in nhét vô miệng trước sự chứng kiến của “bàn dân thiên hạ’
- ANH...ANH..DÁM...
Nó giận dữ ánh mắt tóe lửa nhìn Mạnh Khang nhai “trệu trạo” miếng thịt của nó.
Hắn thở ra nhìn Mạnh Khang
- Sao ngày nào cậu cũng chọc ghẹo “vợ” tôi thế?
Miệng đầy thịt Mạnh Khang không nói được chỉ cười trừ. Nhìn mặt nó hắn ra hiệu cho quản gia lâm, ông quản gia hiểu ý:
- thưa cô chủ, chúng tôi vừa làm xong miếng khác đây!
Hắn như chợt nhớ ra điều gì nhìn đám người hầu:
- Sao cứ gọi “vợ tôi” là cô chủ?
Mọi người ngơ ngác chỉ có quản gia Lâm khéo léo cúi người
- Vâng! Xin lỗi thiếu gia
Rồi quay qua nó nói một câu làm nó muôn nhường miếng thịt này cho Mạnh Khang luôn:
- Xin lỗi...THIẾU PHU NHÂN!
- Ặc...thiếu...thiếu phu...nhân sao?
Mấy người phía sau cũng đồng thanh nói theo làm nó mắc cỡ quá chời.
- Đi học!
Hắn đứng dậy trước, nó, Bảo Như và Mạnh khang cũng bước theo. Có điều hôm nay hắn không để nó và Bảo Như “dung dăng dung dẻ” nữa mà khoác tay lên vai nó bước đi
Hai hàng người hầu lại đồng thanh:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân đi học vui vẻ!
- ờ...ờ tôi...tôi đi nhé!
Vừa bước xuống xe hắn lại tạo “scandal” bằng động tác khoát tay qua vai nó làm ai cũng sửng sốt. Dù biết nó và hắn có quan hệ đặc biệt nhưng trước đó ít khi nào thấy hắn thân mật với nó như vậy.
Nó chỉ còn biết “an phận” trong tay hắn để phòng nguy cơ “bị quê” nếu có ý kiến.
GIẢI LAO:
- Đại Ảnh bạn không ra căn tin sao?
Nó nhìn Đại Ảnh thắc mắc:
- Ak, các bạn đi trước đi mình đợi một người bạn rồi sẽ xuống sau
Không hiểu sao hôm nay hắn lạ quá, cứ dính với nó như”keo dính chuột” làm bao nhiêu cặp mắt chú ý
- Nè, hôm nay anh sao vậy? Xích ra chút đi không thấy...
Chưa hết câu hắn đã kéo nó đứng dậy để nó ngồi lên đùi, vậy mà mặt hắn cứ tỉnh bơ làm như đây là “chuyện bình thường ở chợ” vậy.
- Anh...Anh làm gì vậy?
Nó đỏ mặt còn mấy đứa xung quanh tha hồ “đỏ mắt”
Định vùng đứng dậy thì một tay hắn ôm eo nó kéo xuống nó cố gắng thế nào cũng không đứng dậy nổi
- Anh bỏ ra, làm như chốn không người vậy?
Hắn vẫn thản nhiên:
- Nếu ở chốn không người...nghĩ anh sẽ chỉ làm như vầy thôi sao?
- Cái...cái..gì...
Mặt nó đã đỏ lắm rồi mà hắn còn nói vậy khác nào muốn nó chết
Mạnh Khang, Bảo Như và Hải Yến thì nhờ vậy được x...phim tình cảm pha lẫn phim Hài nên cứ cười suốt.
Còn đám người xung quanh ngừng hoạt động vì câu nói “chết người” của hắn.
- Há miệng!
Hắn vẫn tỉnh bơ xúc một thìa k...cho để sát môi nó. Mạnh khang “thêm dầu vào lửa”
- Haha “voi con” à, tốt nhấ...nên nghe lời cậu ta nếu không muốn gây thêm sự chú ý.
Trúng tâm lý nó ngoan ngoãn há miệng ra cho hắn đút k...vào .
- Mấy bạn, mình muốn giới thiệu mấy bạn với một người
Giọng Đại Ảnh í ới , cả bọn nhìn sang thấy Đại Ảnh đang khoát tay một tên con trai , nó há hốc:
- Khải...Khải Tuấn!
Nó ngạc nhiên nhìn Khải Tuấn, hắn bắt đầu đanh mặt lại hơi nhíu mày, còn Khải Tuấn thấy nó đang ngồi trên người hắn cũng thoáng nét tức giận nhưng sau đó mau chóng mỉm cười:
- Xin chào tôi là Đường Khải Tuấn
- Tiểu Du bạn quen Khải Tuấn hả?
Đại Ảnh tỏ vẻ ngạc nhiên tò mò hỏi. Không đợi nó trả lời hắn ôm chặt nó hơn nói giọng đắc ý:
- Trước khi “vợ tôi” chưa mất trí nhớ Khải Tuấn cũng là bạn cô ấy.
Thấy hắn như vậy Khải Tuấn nhìn hắn chằm chặp như muốn xông vào đè hắn xuống mà đánh nếu có thể.
Bảo Như và Mạnh Khang dường như thấy điều gì đó. Mạnh Khang cười tươi như “bông”
- Nè, Mau ngồi đi, Đại Ảnh...giới thiệu chúng tôi với bạn mới nữa chứ sao cứ đứng ngây ra thế.
- Ah, xin lỗi . nè Khải Tuấn đây là Mạnh Khang, Hải Yến Và Bảo Như còn kia là...
- Trần Gia Huy!
Không đợi Đại Ảnh nói Khải Tuấn đã mím môi kêu tên hắn. Hắn vẫn ôm chặt nó nhếch mép cười như thách thức Khải Tuấn.
- Khải Tuấn cũng muốn đi du lịch với tụi mình các cậu cho Khải Tuấn đi với nha!
Đại Ảnh vẫn vô tư trong cái không khí làm ai cũng “nghi ngờ” này.
Mọi người không trả lời vì biết có lẽ mối quan hệ giữa 3 người này không phải đơn giản.
Nó nhìn hắn định mở lời:
- Gia Huy anh...
- Được thôi!
Hắn cười nửa miệng nhìn Khải TUấn, Khải Tuấn cũng nhìn hắn đầy khiêu khích
Buổi tối:
Cộc...cộc...
- Vào đi!
Mạnh Khang bước vào thấy hắn đang nằm gối đầu đọc sách.
- Chuyện gì?
Hắn hỏi một cách dửng dưng nhưng Mạnh Khang rất nghiêm túc:
- Để Khải Tuấn ở gần Tiểu Du cậu không...
- Không, không cần phải lo!
Hắn đáp lời Mạnh Khang vẻ tự tin, Mạnh Khang nhếch môi:
- Đừng quá ỷ y, tôi thấy Khải Tuấn đã có sẵn kế hoạch rồi đó , tên đó cũng không hiền đâu.
Hắn thôi không đọc sách nữa đưa mắt nhìn Mạnh Khang, ánh mắt màu nâu nhạt đó lại hiện ra tia nhìn đắc thắng và quỷ quyệt
- Chính vì vậy tôi mới không lo,
- Ý cậu là...?
Trên môi hắn nở nụ cười tinh ranh :
- Khải Tuấn càng chuẩn bị chu đáo thì càng làm Tiểu Du...xa hắn hơn thôi. Hừ...hắn không biết Tiểu Du bây giờ đã khác, theo cậu Tiểu Du tin tưởng tôi, hôn phu của cô ấy..hay một người bạn cô ấy không có chút ấn tượng?
Khải Tuấn nhìn hắn, ánh mắt có chút nể phục nhưng cũng xen lẫn nghi ngờ:
- tôi không nghĩ chỉ có vậy.
Mạnh Khang quá hiểu hắn. Thấy hắn giả vờ không hiểu Mạnh Khang “hoạch tẹt”
- Nói đi! Quân át chủ bài lần này của cậu là gì?
Vẫn khuôn mặt nghiêm nghị hắn cầm cuốn sách lên trước mặt, nhưng vẫn trả lời Mạnh Khang:
- Trái tim cô ấy!
Mạnh Khang cười thật tươi, không nói nhưng hắn cũng nhận biết những thay đổi nhỏ từ “tên bạn nối khố” của mình. Miệng lẩm bẩm
- “Voi con” coi vậy mà lợi hại !
Chap 17:
SÁNG CHỦ NHẬT:
Hôm nay thời tiết rất tốt có lẽ vì vậy mà nó và Bảo Như tất nhiên không thể thiếu Mạnh Khang hí hửng đòi ăn thịt nướng ngoài trời. Sáng giờ cả 3 lui cui tự tay chuẩn bị mọi thứ ngoài vườn không cần người làm giúp với một lý do:
- TỰ LÀM SẼ VUI HƠN VÀ ĂN SẼ NGON HƠN (cả 3 đồng thanh)
và cũng như một “định luật” hắn chỉ ngồi đợi...ăn
Đang đọc sách gần “nhà” của “cặp đôi quái vật” để “trốn tránh” không khí “vui nhộn” của “bộ ba” kia thì nhiều tiếng “la thất thanh” vang lên ầm ĩ cả nhà:
- A1aaaaaaaaaaa, trời ơi a.a.a.a...cứu với
- Á...
- CÔ cậu cẩn thận, chạy qua phía này nèeeeee
Nghe sự tình có vẻ khẩn cấp hắn đi nhanh ra vườn trước, trước mắt hắn khung cảnh còn náo loạn hơn lúc nó bị Bé Bỏng và Bé Nhỏ “huấn luyện” chạy khắp sân nữa.
- Á...Á...MAU...MAU...CHẠY ĐI
Hắn đổ mồ hôi khi thấy vợ yêu của hắn,...họ hắn và tên bạn thân của hắn đang chạy như ma đuổi , gây cấn hơn khi quây quanh “bộ ba” đó là một bầy ong, con nào cũng bự chảng
Đám người trong nhà thì khỏi phải nói cứ nháo nhào cả lên nhưng quan trọng là bầy ong chỉ tập trung vào “3 người thân” của hắn mà thôi.
- UI da...
Nhanh trí hắn chạy vào nhà lấy 2 cái áo khoát rồi nhanh chóng trở ra:
- Mạnh Khang cầm lấy
Hắn ném một cái cho Mạnh Khang còn hắn cầm cái áo còn lại trùm lên đầu nó , Mạnh Khang cũng lấy áo che cho Bảo Như cả 4 người chạy như bay vào nhà
- ĐÓNG CỬA!
Sau câu ra lệnh mọi cửa nẻo trong nhà đều được “niêm phong”.
Hắn nhanh mắt nhìn qua nó một lượt để chắc rằng nó không bị thương.
- Phù...sợ quá đi mất!
Nó cùng Bảo Như thở phào nhưng bây giờ “đại họa” mới thật sự giáng xuống đầu tụi nó!
- Lại đây, cả 3 người!
Giọng hắn lạnh tanh nghiêm khắc làm 3 người đứng đó răm rắp nghe theo
Hắn ngồi xuống, cặp mắt tức giận :
- Lỗi của ai?
Câu nói vừa dứt lời nó chỉ tay qua phía Bảo Như, Bảo Như sợ hãi chỉ sang Mạnh Khang, hơi bất ngờ Mạnh Khang lại chỉ về phía nó.
Hắn cau mày:
- Quản gia Lâm!
Hiểu ý hắn ông Quản gia “tường thuật trực tiếp”
- Thưa thiếu gia chuyện là cô Bảo Như muốn hái mận trong vườn ăn tráng miệng nên Thiếu phu nhân cùng cậu Minh Khang...trèo lên để hái...
- được rồi!
Chỉ nhiêu đó hắn cũng đã hiểu hết vấn đề, nhất định 2 người đó chứng nào tật nấy chọc phá nhau nên mới làm phiền lũ ong
Vẻ mặt khó chịu hắn “phán”
- Minh khang có “công” không nhỏ phải nhổ cỏ khu vực đó trong 3 ngày.
- Hả...a...a...làm ơn đừng mà.
Mặc kệ tiếng rên rỉ của “phạm nhân” hắn vẫn lạnh nghiệm nghị ra lệnh
- Bảo NHư...
- Đừng mà anh...hic
Bảo Như sử dụng chiêu nhõng nhẽo nhưng hắn không hề động lòng
- ...giúp Mạnh Khang nhổ cỏ trong 1 ngày
- Hả...không công bằng còn “vợ “cậu thì sao?
Mạnh Khang ấm ức nhìn nó đang đứng cười đắc chí.
Hắn đứng lên , tiến tới nhìn nó mặt đanh lại làm nó rùng mình.
- Tiểu Du, nghịch ngợm nhất ngày nào cũng gây chuyện nên hôm nay anh phải phạt...thật nặng để làm gương. Mau theo anh!
Nó lẽo đẽo theo hắn lên lầu để lại Mạnh Khang và Bảo Như khuôn mặt rầu rĩ thở dài nhìn ra khoảnh vườn rộng mênh mông
Cạch...
Tiếng đóng cửa bây giờ cũng làm nó căng thẳng, nó đang ở phòng hắn.
- TIỂU DU!
Nó giật bắn mình lí nhí trả lời:
- V...v...vâng...
Hắn vẫn không thay đổi nét mặt tiến tới phía nó. Hắn càng tiến tới nó càng thụt lùi tới khi hắn dồn nó tới sát khung cửa sổ thì nó đành đứng im “chấp nhận số phận” nhắm tịt mắt chờ đợi hình phạt
Nhưng nó cảm thấy người bị nhấc lên. Nó mở mắt ra
- Anh...anh...
Hắn đã nhấc nó lên cho nó ngồi trên bậu cửa sổ, một tay vịn tấm rèm cửa một tay nắm lấy hắn để giữ thăng bằng một suy nghĩ “kinh dị” chạy qua đầu nó:
- Á...ĐỪNG MÀ...BẮT...NHỔ CỎ CẢ ĐỜI CŨNG ĐƯỢC ĐỪNG NÉM...QUA CỬA SỔ MÀAAAA
Thấy nó sợ như vậy hắn không thể khong mỉm cười, lấy tay búng trán nó hắn nói giọng ân cần:
- Vợ yêu, sao...liều quá vậy? Lỡ bị thương thì sao?
Nó ngạc nhiên
- Anh không phạt...ha?
Hắn áp sát mặt nó
- Không, để Mạnh Khang làm “người thay thế”
Nó tròn mắt ngạc nhiên
- Còn Bảo Như?
Hắn tỏ vẻ tinh ranh:
- Mạnh Khang sẽ làm hết không để Bảo Như “động thủ” đâu
Mặt nó vẫn còn ngơ ngác thì hắn tiến sát hơn, nó không thể ngã người ra phía sau thêm nữa, mặt lại bắt đầu được tô một màu hồng e thẹn.
- Nào ,trả nợ cho anh.. !
Lúc này nó sợ hắn nghe thấy tiếng tim nó đang đập thình thịch
Một tay ôm eo nó chặt hơn về mình tay còn lại luồn vào mái tóc nó, hắn cầm một lọn tóc nó kéo nhẹ làm nó chúi về phía hắn.
Thình thịch...thình thịch...
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite
http://www.giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
http://www.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Hắn chỉ cách môi nó 5mm
4mm
3mm
2mm
1mm
Thì...
Cộc...cộc...cộc...
Cả hai giật bắn mình hắn đứng thẳng người lại:
- Chuyện gì?
- Thưa thiếu gia có khách
Hắn lẩm bẩm
- “Tới nhanh vậy ak”
HẮn nhìn qua thấy mặt nó đỏ lựng.
- Đừng thất vọng , để sau nhé!
Hắn cười châm chọc làm nó tức sôi gan:
- ANH...ANH ĐỪNG...CÓ MÀ MƠ...ƠƠ
Hắn cố nhịn cười đỡ nó xuống khỏi bậc cửa sổ.
- Hi,Tiểu Du bọn mình tới rồi nè
Vừa xuống nhà nó đã thấy Đại Ảnh , HẢi Yến và có cả...Khải Tuấn nữa
Thấy nó Khải Tuấn cười thật tươi
- Tặng...nè!
Khải Tuấn tặng nó một con thỏ bông rất dễ thương.
- Chà! Anh Khải Tuấn , sao chỉ tặng cho mình Tiểu Du có ý đồ gì không đó
Đại Ảnh mỉm cười nói to. Bảo Như cũng lên tiếng:
- Anh khải Tuấn thật không công bằng , chị Đường Du đã có anh Gia huy của...lo rồi đáng lẽ anh nên tặng tụi...mới phải
Đương nhiên Khải Tuấn đủ thông minh để Biết Bảo Như đang ám chỉ điều gì nhưng vẫn tươi cười nhìn nó dịu dàng
- Vì anh biết Tiểu Du rất thích thỏ bông nên mới tặng
- Cậu thật chu đáo, có bạn như cậu vợ tôi thật may mắn
Hắn tiến tới từ lúc nào choàng tay ôm chặt vai nó nhìn Khải Tuấn cười xã giao.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng Hải yến lên tiếng
- Oa...Nãy giờ mình ngửi thấy mùi gì thơm như mùi thịt nướng, mấy bạn không định mời bọn mình ăn sao?
Bảo Như và nó hí hửng kéo cả bọn ra x...“thành quả” của tụi nó. Mạnh Khang đang nướng thịt cất tiếng:
- Ui chời, sao mấy người đẹp cứ tới tìm tôi vậy nhỉ?
- Anh đừng có mà ăn dưa bở, tụi này tới thăm Tiểu Du và Bảo như thôi
Hải Yến đập tan vẻ tự đắc của Mạnh Khang một cách phủ phàng
20 phút sau:
- Nè Tiểu Du...há miệng ra miếng này ngon lắm
Khải Tuấn ân cần gắp miếng thịt đưa lên ngay miệng nó. Vừa mở miệng thì miếng thịt đã ở trong miệng . Nhưng...không phải là của Khải Tuấn mà là...của hắn (nhanh tay thật)
- Ngon không?
Nó vừa nhai vừa gật đầu không đợi nó nhai hết hắn đã nắm tay nó kéo đi ra phía khác.
Chap 18:
- Anh cảnh cáo..., sau này không được ăn thức ăn do Khải Tuấn đưa.
Nó bất bình
- Sao vậy? Có độc đâu mà lo xì...
Hắn siết chặt tay nó nói như đinh đóng cột
- Nhớ đó, cãi lời biết tay anh!
Nó thở ra nhìn vẻ mặt đáng ghét gia trưởng của hắn.
Phía sau tay Khải Tuấn nắm chặt mắt ánh lên tia giận giữ về phía hắn. Nhưng anh biết nếu bây giờ làm phản ứng sẽ không ích lợi gì cho mình, có khi làm bạn với nó cũng không có cơ hội nữa.
Ăn xong nó với Bảo Như gọt trái cây làm món tráng miệng (kế hoạch hái mận đã phá sản)
- Á...
Nó kêu lên một tiếng tay nắm chặt tay kia. Bảo Như lo lắng
- Chết rồi, chảy máu kìa
Khải Tuấn nhanh chân tới gần mặt đầy lo lắng
- Tiểu Du e đứt tay à, để anh...
Một lần nữa Khải Tuấn chưa kịp chạm vào tay nó thì một bàn tay khác đã chìa ra nắm lấy bàn tay của “nạn nhân”
- Để anh x...!
Cầm tay nó lên x...xét một lúc chừng 2s hắn cầm ngón tay nó đưa vào...miệng
- Á...a..Anh làm gì...– nó đỏ mặt
Trước hành động “gợi cảm” của hắn mọi người đứng hình vài giây rồi mỉm cười, riêng một người đang cố nuốt cục tức vào trong : Khải Tuấn
Khi cảm thấy cách đó đã phát huy tác dụng hắn thả tay nó ra. Quản gia Lâm đúng là “chyên nghiệp” khi đã đứng bên chuẩn bị sẵn băng keo cá nhân.
Nhẹ nhàng hắn băng ngón tay bị thương của nó lại.
- Cám...cám ơn
Nó ngại ngùng nhìn hắn và mọi người. Còn hắn vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày nhìn Khải Tuấn:
- Cám ơn cậu, nhưng Tiểu Du là vợ tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy lần sau không cần phiền cậu nữa
Nó vẫn rất thắc mắc tại sao Gia Huy lại đối xử với Khải Tuấn như vậy, nó thấy rất khó xử
Thấy không khí quá ngột ngạt Hải yến nói:
- Thôi chắc bọn mình phải về rồi , cám ơn về món thịt nướng nha
Khải Tuấn ra về mà lòng không yên, không muốn để người hắn yêu ở lại bên cạnh Gia Huy. Ánh mắt Khải Tuấn đầy nỗi buồn thất thểu ra về
BUỔI TỐI:
- Lạ thật, đâu rồi ta?
Nó tìm khắp phòng rồi xuống phòng khách tìm típ. Hắn , Bảo Như và Mạnh Khang đang ngồi trên ghế sofa mà nó cứ coi như không thấy mải mê tìm xung quanh
- Chị tìm gì vậy? –Bảo Như hỏi
- Con thỏ bông đó, lúc Khải Tuấn tặng chị nhớ là để ở đâu đây mà.
- Khỏi cần tìm!
Hắn vẫn gián mắt vào tivi mặt tỉnh bơ. Mạnh Khang Cười nham nhở
- He he phải đó “voi con” nếu không muốn tập thể dục thì...khỏi tìm nữa mắc công.
- Cái...i...gì? sao vậy?
Mắt nó chắc bây giờ to ghê lắm, hết nhìn Mạnh Khang rồi nhìn sang hắn vẻ mặt khó hiểu
Mạnh Khang “động lòng thương” dẫn nó ra ngoài, tới trước cây mận hồi sáng cười gian ác
- Anh dẫn tôi ra đây làm gì?
Ánh mắt ngờ vực nó nhìn Mạnh Khang. Tên này thì cố gắng nhịn cười tay chỉ lên cây
Theo hướng chỉ nó từ từ nhìn lên nó muốn “chết lâm sàng” khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
- Á...á...á...á...cái gì thấy ghê quá vậy hả...a..a?
Nó nhìn Mạnh Khang bằng khuôn mặt hãi hùng
- Haha, Nhìn kỹ đi voi con, không phải...đang tìm nó ha?
Nó lấy can đảm nhìn kỹ lên cây thì nổi hết da gà. Con thỏ bông của Khải Tuấn cho nó đang “thắt cổ tự tử” trên cây mận, kế bên tổ ong vò vẽ hồi sáng. Thê thảm hơn không biết làm sao mà mấy con ong bu đen bu đỏ lên người con thỏ tội nghiệp.
Mạnh Khang thở ra, “thêm dầu vào lửa”
- Hơi...i..i.z..z..bây giờ muốn cưu nó khác nào “tuyên chiến” với lũ ong.
Nó tức tối xông thẳng vào nhà.
- TRẦN GIA HUY..YY...yYYY
Hắn vẫn thản nhiên x...tivi không thèm nhìn nó.
- Chuyện gì?
Nó xộc tới
- Anh còn hoi? Sao anh dám...dám...”giết” con thỏ của...?
Hắn vẫn thản nhiên một cách “vô số tội”
- Anh không có làm!
- Không phải anh thì ai zô đây?
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi quay sang nhìn nó mặt...đăm chiêu rồi chỉ tay về phía...tên vệ sĩ đang đứng trước cửa
- XẠO – nó tức giận hét lên
Hắn vẫn “ngoan cố”
- ...có thể xác minh!
Nó tức tối tới trước mặt người mặc vest đen
- Không phải anh đúng không?
Người này cũng biết nó hỏi gì miệng lắp bắp:
- Thưa...thưa thiếu phu nhân...thật ra...là tôi làm...
- Hả...ả...ả...
Nó kinh ngạc nhìn người này rồi nhanh chóng hiểu ra vấn đề quay laị nhìn hắn đầy nghi ngờ. Thấy nó làm zữ hắn lên tiếng:
- Anh chỉ đưa ra ý tưởng còn người thực hiện là anh ta
Nó giận sôi gan bỏ lên phòng. Mạnh Khang trêu ghẹo
- Rồi, Giận nữa!
Cộc...cộc...
- ...- Không trả lời
Cạch...
Mở cửa vào hắn tiến tới xoa đầu nó
- Giận anh rồi sao?
Nó nhìn hắn giận dỗi
- Sao anh làm vậy, Khải Tuấn tốt mà sao anh cứ tỏ ra khó chịu với người ta vậy?
Hắn nhìn nó ánh mắt suy tư:
- Ai cố tiếp cận...đều đáng ghét hết
Nó thắc mắc nhìn vào mắt hắn
- Anh sao vậy?
Hắn tiến tới gần nó hơn để tay lên trán nó vuốt ve mái tóc
- Vì...là của anh!
Hắn đang dùng ánh mắt chất chứa nhiều tình cảm nhìn nó khiến lòng nó không khỏi xao động. Nó biết từ lâu hình ảnh của hắn đã bắt đầu hiện diện trong lòng nó rồi. Môi hắn mấp máy đủ để nó nghe thấy:
- Anh yêu...!
Câu nói đột ngột của hắn làm nó bối rối, tuy biết hắn có tình cảm với nó nhưng lần đầu hắn bày tỏ như vầy nó thật sự không biết nên xử sự như thế nào.
Hắn nhìn nó, khuôn mặt như đang chờ đợi điều gì đó, mặt nó ửng hồng:
- Có thể...không nhớ những chuyện lúc trước giữa chúng ta , nhưng...nghĩ có lẽ là cảm giác này...
Đang bất ngờ trước câu trả lời của nó thì nó lại mỉm cười với hắn.
- ...Cảm giác ngọt ngào và...hạnh phúc.
Nghe nó nói mà hắn muốn nhảy cẫng lên, nó hạnh phúc khi ở bên hắn thật sao? Cảm thấy ngọt ngào thật sao? Lúc này đây đôi mắt màu nâu nhạt càng đẹp hơn khi lấp lánh những tia hạnh phúc.
Hắn nhìn nó, nở một nụ cười thật sự:
- Ngọt ngào sao?
Nó “chắc như bắp”, đưa một tay lên bẹo má hắn miệng cười thật tươi:
- Ừa,...Ngọt như...như kẹo mây vậy!
(hơi..z...z.. thiệt khổ hết sức, kẹo bông gòn mà cứ kêu là kẹo mây)
Chap 19:
NGÀY NGHỈ LỄ
Như đã bàn bạc, ngày nghỉ lễ đầu tiên tụi nó háo hức chuẩn bị đi chơi, xế chiều thì Đại Ảnh, Hải yến và cả khải Tuấn cùng nhau tới nhà hắn
- Hi, mấy bạn chuẩn bị xong chưa?
- Xong rồi , xong rồi chúng ta đi thôi.
Từ trong nhà nó “tay xách nách mang” một đống đồ lạch bạch chạy ra. Hắn cũng phụ nó cầm theo một túi toàn bánh kẹo. HẢi yến kinh ngạc:
- Chời ơi bạn đi lánh nạn hay sao mang nhiều đồ ăn vậy? Ở nhà nghỉ của mình có đủ hết mà
- Ờ thì...hì hì mình mang theo dự phòng đó mà.
- dự phòng?
Nó lấm lét nhìn qua hắn nói nhỏ không để hắn nghe:
- Tên Gia Huy ăn nhiều lắm nên mình mang phòng hờ
Hắn nghe hết nhìn nó nhíu mày nó chỉ biết cười trừ, thầm cám ơn vì hắn không “vạch trần” nó.
KHải Tuấn nhìn nó với Gia Huy mà lòng buồn lắm, tiến tới bên nó Khải Tuấn mỉm cười:
- Tiểu Du, hôm nay đi xe cùng nha
Nó vô tư nhìn qua hắn hỏi một câu “ngớ ngẩn”
- Hay đi xe cùng Khải Tuấn nha!
Hắn nhìn Khải Tuấn vẻ dửng dưng
- Cám ơn nhưng chúng tôi đi xe của mình được rồi
Nói rồi hắn nắm tay nó ra xe. Vậy là nó và hắn ngồi 1 xe , Bảo Như, Hải Yến và MẠnh Khang đi chung còn Khải Tuấn phải đi chung xe với Đại Ảnh
- Sao vậy? đi cùng...không vui ak?
Đại Ảnh nhìn Khải Tuấn cười châm chọc
Không thèm trả lời Khải Tuấn cho xe lăn bánh
- Hơi...z...z sao không đi cùng Bảo Như và Hải yến cho vui?
Hắn không nhìn nó giọng nói đầy vẻ “ám chỉ”
- Vậy đi với anh...không vui sao?
Nó cãi lại :
- Mặt anh cứ đăm đăm như ông già nhìn thấy ghê thấy mồ
Hắn tức tối:
- Cái gì?...dám nói anh như ông già hả? Còn dám chê anh thấy ghê
- Không phải sao?
- Tất nhiên là không,...có biết...đang ngồi vị trí bao nhiêu người muốn không? Đúng là “có phúc mà không biết hưởng”
Nó nhìn hắn lè lưỡi châm chọc. Hắn vui vẻ vừa lái xe vừa nói chuyện với nó:
- Vậy để anh đố...một câu cho...đỡ buồn chán ha?
Nó quay hẳn sang hắn tò mò, hắn bắt đầu đố:
- Có một con thỏ trắng muốn đến thôn Đào Hoa thăm bà ngoại, đi mãi đi mãi rồi bị lạc đường, đúng lúc ấy nó gặp một con thỏ đen , liền nói:”Anh thỏ đen ơi anh có thể chỉ đường tới thôn Đào Hoa giúp...không?” Thỏ đen liền bảo:”nếu cô...làm anh vui vẻ, anh sẽ chỉ đường cho.” . Không còn cách nào khác , thỏ trắng đành phải làm chuyện ấy với thỏ đen. Đi mãi lại bị lạc , lần này thỏ trắng gặp một con thỏ xám, nó liền hỏi đường , thỏ xám đáp:”Nếu ngươi làm ta sung sướng, ta sẽ chỉ đường cho.”. KHông còn cách nào khác thỏ trắng đành làm cái chuyện ấy với thỏ xám. Sau đó, thỏ trắng hạ sinh được một chú thỏ con. Đố..., chú thỏ con ấy có màu gì?
(Câu đố này tác giả “mượn” của người ta chứ không phải tự sáng tác nha)
Nó không để ý ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
- Màu trắng!
- Không đúng.
- Vậy màu đen?
- Cũng không đúng.
- Hay là nó có cả 3 màu trên người?
- Cũng không đúng luôn.
Đoán nãy giờ nó nghĩ đây là một câu đố mẹo nhưng vẫn không nghĩ ra đáp án mà trí tò mò lại đang “phát huy” nên nó nhìn hắn hỏi:
- Thế nó có màu gì?
Hắn nhìn cặp mắt tò mò của nó mà muốn bật cười nhưng may sao nhịn được, hắn nhìn nó nói:
- Nào, xích lại đây tí nữa, nếu...làm anh sung sướng , anh sẽ nói cho mà biết!
Nói rồi hắn không nhịn được bật cười. Còn nó biết bị lừa nên tức tối càu nhàu:
- Đồ vô duyên , không thèm nói với anh nữa...ngủ đây.
Nó nhắm mắt mặt vẫn còn tức vì bị xí gạt, thấy vậy hắn mỉm cười đưa một tay qua nắm lấy bàn tay nó. Không phản kháng ngược lại nó cũng nắm lấy bàn tay to lớn đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trên xe Phía trước, Bảo Như nhìn Hải Yến ngủ rồi mới nhìn lên “tài xế”
- Anh nghĩ mọi thứ sẽ ổn chứ?
Mạnh khang mỉm cười :
- Chưa biết nữa, mọi việc ngày càng rắc rối và có nhiều người can dự vào. Nhưng...yên tâm, mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát.
Bảo Như thở dài nét mặt trầm xuống:
- ...vẫn thấy lo lắm...
Mạnh Khang mỉm cười giọng đầy tình cảm:
- Tin anh đi không sao đâu, thay vào đó sao...không dành chút quan tâm sang chuyện khác?
Bảo Như ngước lên:
- Chuyện gì?
- Chuyện anh và...!
Bảo Như đỏ mặt nhìn ra khung cảnh chạy dọc bên đường.
- “Chân voi”!...mau dậy đi ngủ gì zữ vậy?
Đang “yên giấc” nó nghe văng vẳng tiếng ai quen quen, tay nó bị một “vật thể không xác định” lay lay. Mắt nhắm mắt mở nó lèm bèm;
- Ưa...gì zaaaa?
- Sắp tới rồi kìa mau dậy đi đồ mê ngủ!
Thấy nó mở mắt hắn chỉ tay ra ngoài
- ...nhìn đi!
Nói rồi hắn hạ cửa xe xuống, hơi lạnh của rừng núi ùa vào.
Nhìn ra cửa xe nó thấy hai bên đường bây giờ đã không còn nhà cao tầng hay xe cộ gì nữa , hai bên bây giờ chỉ còn màu xanh của cỏ cây, đôi khi xe chạy ngang qua chân núi làm nó ngước cổ hết cỡ để x...ngọn núi đó cao cỡ nào nhưng không thành công vì đèn đường chỉ giúp nó nhìn được phần chân núi. Những cây to nhờ ánh đèn đường đổ chiếc bóng dài xuống đường lộ.
- Woa...
Nhìn nó không chớp mắt miệng chữ O như con nít hắn nói:
- Vùng này nhiều côn trùng lắm , liệu hồn mà ngậm miệng lại đi nếu còn muốn ăn tối!
Nó liếc hắn:
- Xí...khó ưa
BUỔI TỐI
Chạy một lúc nữa thì tới nơi , nhà nghỉ của gia đình Hải Yến là một ngôi biệt thự nhỏ nhìn rất ấm cúng, Bao quanh là những cây cối to lớn dẫn vào cánh rừng gần đó. Có một con suối không biết bắt nguồn từ đâu chạy ngang qua đây nhìn rất đẹp và yên tĩnh.
Khi tụi nó bước xuống xe thì một người đàn ông và một người đàn bà tuổi trung niên chạy ra cúi đầu chào:
- Cô Hải yến, mấy cô cậu tới rồi. Nghe ông chủ nói cô tới làm cả ngày nay chúng tôi ngóng mãi.
Hải Yến nắm tay người phụ nữ
- Hi, vì xế chiều chúng cháu mới bắt đầu đi mà. Đây là các bạn cháu .
Quay qua phía tụi nó Hải Yến giới thiệu:
- Đây là vợ chồng bác Triệu ở đây để giúp nhà mình trông coi ngôi nhà này.
Tụi nó cũng cúi đầu chào lại. Sau màn chào hỏi tất cả vào nhà rồi lên phòng sắp xếp đồ đạc và tắm rửa.
Theo Hải Yến để tăng “tính đoàn kết” thì 4 đứa con gái 1 phòng còn 3 tên con trai cũng phải ở chung một phòng.
- Tôi ngủ riêng!
Hắn tỏ vẻ không hài lòng nhưng cuối cùng cũng phải “tuân chỉ” vì không thể chống lại Số đông.
- Ui da...đói bụng quá đi.
Từ trên phòng bước xuống thì lũ con trai đã ngồi dưới đó từ lúc nào.
Nghe nó than thở Hải Yến mới nói ra “sự thật đau lòng”
- Thông báo! Trong những ngày ở đây chúng ta se tự nấu ăn.
Cả đám tròn mắt (trừ hắn):
- HẢ...Ã...Ả...SAO LẠI NHƯ VẬY?
- Vì đây là một cuộc dã ngoại, nên mình dặn ông bà Triệu để tụi mình tự lo chuyện ăn uống rồi.
Mạnh Khang thở dài sầu não:
- Hơi...i...i...zzz...“Yến xào” ơi, sao...đẹp mà...ác quá vậy?
- “Khang khùng” anh gọi ai là “Yến Xào” , anh có tin là tôi cho anh cắm trại ngoài rừng tối nay không hả?
Nghe vậy Mạnh Khang đành cười trừ. Đại Ảnh cũng bí xị:
- biết vậy ở nhà cho rồi.
Nó đói lắm rồi nên không tham gia vào “cuộc chiến sinh tử” kia mà lấy một bịch snack đang định khui ra ăn thì bị hắn giật mất
- NÈ,...ANH LÀM GÌ VẬY TRẢ ĐÂY.
Hắn không trả chỉ đáp gọn ơ:
- ...đi nấu cơm đi, anh đói rồi
Nó trừng mắt:
- Anh tự đi mà nấu...sẽ ăn bánh trừ cơm.
- Người đã như voi mà còn ăn bánh!
Nó nổi điên:
- TRẦN GIA HUY SAO ANH...
Không đợi nó nói hết Khải Tuấn đã đến bên cạnh
- Tiểu Du, ăn bánh không tốt đâu ,...muốn ăn gì anh nấu cho...ăn!
Nghe có người chịu “hy sinh vì nghĩa” cái đám ham ăn kia nhao nhao (Trừ Hải yến và hắn)
- Đúng đó, nấu gì cũng được nấu cho bọn này ăn với...
Khải Tuấn mỉm cười chưa kịp trả lời thì Hải yến lại đóng vai “phản diện”
- Khỏi cần, chúng ta sẽ ra ngoài tự tay làm đồ nướng ăn!
Một ý kiến tuyệt vời nhưng hình như ông trời thường “không chiều lòng người”. Hải Yến vừa dứt câu thì không biết “Long Vương” khóc hay hắt xì mà bên ngoài mưa xối xả.
- Rồi xong...- Cả đám tuyệt vọng.